Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ


Nếu không có Tô Kim Thư thì cuộc sống của cô ta chắc chắn sẽ không trở nên thê thảm như này!
Tô Bích Xuân liếc nhìn cô với ánh mắt tràn ngập đe dọa, dáng vẻ đó như thể đang nói ‘Tô Kim Thư mày cứ chờ xem! Ngày chết của mày cũng sắp tới rồi, để xem rốt cuộc mày còn có thể kiêu ngạo được bao lâu nữa!’.
Cô ta tỏ ra vô cùng khinh bỉ vòng qua Tô Kim Thư, sau đó trực tiếp đi tới trước mặt Lệ Hữu Tuấn:
“Cậu Lệ, anh đối xử với em gái em thật tốt, tốt đến mức khiến em cũng phải cảm thấy vừa ghen tị lại ngưỡng mộ đó!”
Gân xanh trên trán Tô Kim Thư nhịn không được muốn nhảy dựng lên.
Nhưng vẻ mặt của Lệ Hữu Tuấn lại không hề thay đổi, chỉ là khóe miệng vẫn luôn nhếch lên như vậy, trong ánh mắt ẩn chứa sự châm chọc cùng với coi thường.
Thấy Lệ Hữu Tuấn không đáp lại lời mình, Tô Bích Xuân vẫn không hề cảm thấy xấu hổ.
Cô ta tự mình ngồi xuống chiếc ghế sô pha làm bằng da thật trong phòng khách, rồi lười biếng nói:
"Cậu Lệ, anh sẽ nghĩ sao nếu như có một ngày người phụ nữ mà anh nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, lại có mối quan hệ mập mờ không rõ với người đàn ông khác ở sau lưng anh thì giờ anh định xử lý như thế nào vậy?"
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn bỗng trở nên lạnh lùng, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén kia giống như một lưỡi dao nhọn bất ngờ đâm thẳng vào trái tim Tô Bích Xuân.
Tô Bích Xuân chỉ cảm thấy cả người run lên, dường như máu sắp đông lại.
Ánh mắt đầy áp lực của người đàn ông này mạnh mẽ đến mức khiến người ta phải kinh hãi, dọa cho cô ta sợ tới độ suýt chút nữa hai chân đã mềm nhũn quỳ trên mặt đất.
Tô Kim Thư lạnh lùng nhìn cô ta nhưng vẫn giữ im lặng, bình tĩnh xem cô diễn trò.
Tô Bích Xuân cảm thấy hơi căng thẳng khi bị Lệ Hữu Tuấn nhìn như vậy, cho nên cố gắng né tránh tầm mắt của anh:
"Cậu Lệ nếu hôm nay em có thể vội tới đây thì nhất định sẽ không nói bậy, tất nhiên còn mang theo chứng cứ.”
"Chứng cứ?"
"Đúng vậy chính là chứng cứ! Trong tay em chính là bằng chứng cho thấy Tô Kim Thư là một người phụ nữ lẳng lơ, lăng loàn trắc nết!"
Vừa nói cô ta vừa nhanh chóng lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, tay chân nhanh nhẹn tua đến một đoạn ghi âm.
Cô ta bấm vào nút tua mở ghi âm với vẻ mặt đầy đắc ý rồi tỏ ra vô cùng khinh thường nhìn Tô Kim Thư:
"Cậu Lệ, có lẽ anh vẫn còn chưa biết nhỉ? Gần đây mỗi ngày em đều đi theo sau Lệ Hạo Nhân cho nên hầu như đều biết khoảng thời gian này cậu ta đã làm những chuyện gì.”
Khi Tô Bích Xuân vừa nhắc đến tên Lệ Hạo Nhân, khuôn mặt xinh đẹp kia của Tô Kim Thư trở nên hơi tái nhợt.
Vẻ hoảng sợ chợt hiện thoáng qua trong mắt cô, tuy rằng Lệ Hữu Tuấn không trông thấy nhưng Tô Bích Xuân lại tinh ý thấy được.
Cô ta bật cười đầy lạnh lùng, Tô Kim Thư mày đúng là con khốn lẳng lơ!
Mày không biết quý trọng một người đàn ông tốt như Lệ Hữu Tuấn thì thôi lại đi nhung nhớ đến tên tài xế kiêm vệ sĩ của anh ấy?
Ánh mắt cũng quá kém đi!
Đúng lúc này, từng đợt âm thanh ái muội mơ hồ phát ra từ chiếc điện thoại di động của Tô Bích Xuân.
Vẻ mặt cô ta trở nên cứng đờ rồi nhanh chóng nhấn nút tạm dừng.
Xong rồi! Lúc bí mật ghi âm, cô ta đang làm chuyện đáng xấu hổ với cấp dưới của Lệ Hạo Nhân.
Khuôn mặt Tô Bích Xuân đỏ bừng, vừa ngẩng đầu lên thì đã trông thấy vẻ khinh thường nồng đậm trong mắt Lệ Hữu Tuấn.
“Cô Tô, nếu cô đến đây là để cố ý cho tôi nghe chương trình phát sóng trực tiếp của cô vậy thì vẫn nên thôi đi, tôi thật sự không có hứng thú nào cả.” Lệ Hữu Tuấn thờ ơ lên tiếng.
Tô Bích Xuân sốt ruột đến mức khuôn mặt đỏ ửng lan tới tận cổ, vội vàng mở miệng giải thích:
“Không, không phải như vậy, đây chỉ là hiểu lầm.”
Vì vậy cô ta vội vàng tua lại ghi âm đó tới đoạn sau một chút.
Sau cuộc mây mưa, bên trong điện thoại quả nhiên vang lên đoạn trò chuyện của một đôi nam nữ:
“Đúng rồi anh Lưu, cậu Lệ gần đây đang bận chuyện gì vậy?”
Đây là giọng nói của Tô Bích Xuân.
Lệ Hữu Tuấn cũng biết đến người mà cô ta gọi là anh Lưu kia, đó là một trong những cấp dưới của Lệ Hạo Nhân.
"Còn chẳng phải là một chút chuyện lộn xộn kia sao? Nhưng nhắc tới mới nhớ hình như gần đây cậu Lệ đã gây ra một số rắc rối, đắc tội đến người nào đó."
"Vậy anh hãy kể cho em nghe đi mà, rốt cuộc là có chuyện gì có thể gây phiền toái cho cậu ta vậy?"
"Em đã từng nghe nói về Lệ Hữu Tuấn chưa?"
"Tất nhiên là biết rồi."
"Gần đây không hiểu sao người vệ sĩ ở bên cạnh Lệ Hữu Tuấn đã xảy ra chuyện gì, đầu óc có bệnh không chỉ tự mình đột nhập vào Skynet, mà anh ta còn đi chợ đen mua vũ khí với giá cao.

Cả hai chuyện này hình như đều đổ lên đầu của sếp bọn anh, cho nên cậu ta đang bận lau mông cho họ, vì thế khoảng thời gian này rất hay bực bội, còn em chắc chắn không cẩn thận đụng vào họng súng của cậu ta rồi!"
Giọng Tô Bích Xuân bất chợt thay đổi tỏ ra có chút lo lắng:
"Vậy thì...anh có biết tại sao người vệ sĩ kia lại muốn đột nhập Skynet hơn nữa còn đi chợ đen mua vũ khí không? Chẳng lẽ không phải anh ta làm những việc này theo lệnh của cậu cả Lệ hả?"
"Hừ, nếu thật sự là do cậu Lệ đưa ra chỉ thị thì sếp của bọn anh cũng không cần phải lo lắng về điều đó.

Lúc trước anh cũng nghe thấy cậu ta gửi mấy câu cằn nhằn, nói rằng người vệ sĩ kia có suy nghĩ không nên có với người phụ nữ của cậu cả Lệ, cho nên anh ta đã làm những điều này sau lưng ông chủ của mình.

Sếp của bọn anh còn dặn dò không ai được phép nói ra chuyện này, em cứ coi như đang nghe một câu chuyện cười đi, nhưng nhất định không được truyền chuyện này ra ngoài.”
Giọng điệu của Tô Bích Xuân rõ ràng có chút vui mừng:
“Anh Lưu, anh đang nói cái gì vậy? Em thì có thân phận gì chứ? Cho dù em có nói thì cũng không ai nghe cả!"
“Được rồi, được rồi, nếu như em đã nghe xong rồi thì lát nữa đến kế toán nhận tiền rồi mau chóng rời khỏi, nhất định không được đến quấy rầy nữa, không thì sếp chắc chắn sẽ trở mặt không quen đấy."
"Được rồi, em biết rồi..."
Đoạn ghi âm kết thúc ở đây, sau khi Tô Bích Xuân tắt đoạn ghi âm này một cách đoan trang rồi quay đầu nhìn về phía Tô Kim Thư.
Quả nhiên đúng như dự đoán, cô ta trông thấy khuôn mặt khiến người ta vừa mới liếc nhìn đã cảm thấy kinh tởm kia trở nên tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu.
Trong lòng Tô Bích Xuân âm thầm đắc ý, lần này thật sự là do chính mình mèo mù vớ phải cá rán, xem ra con khốn Tô Kim Thư này thật sự cấu kết với người cấp dưới tên Lục Anh Khoa kia.
Đối với một người đàn ông như Lệ Hữu Tuấn, nếu như anh biết được người phụ nữ của bản thân đội nón xanh cho mình, thì e rằng anh sẽ giết người!
"Cậu Lệ, anh nghe xong đoạn ghi âm chưa? Chuyện này anh không biết đúng không? Mặc dù Tô Kim Thư là em gái của em, trông dáng vẻ nó ngây thơ trong sáng, đơn giản và tốt bụng.

Nhưng có một câu nói rằng không thể trông mặt mà bắt hình dong! Anh cũng biết đấy ngay từ đầu em vẫn luôn cho rằng anh là một người vô cùng tốt, vì vậy em không muốn anh bị một con khốn lẳng lơ lăng loàn trắc nết nào đó lừa dối, che mờ mắt!"
Tô Bích Xuân nói xong câu này, khoanh hai tay trước ngực rồi quay đầu lại nhìn Tô Kim Thư đầy khinh thường.
Cô ta muốn xem kết cục của cô sẽ ra sao!
Lúc này Tô Kim Thư buông thõng hai tay bên người, rồi nhìn Lệ Hữu Tuấn với ánh mắt vô cùng hoang mang.
Lần này Tô Bích Xuân không hề nói dối, mọi chuyện trong đoạn ghi âm đó đều là sự thật.
Chỉ có một điều bất ngờ duy nhất chính là việc Lục Anh Khoa thích cô.
"Hữu Tuấn anh nghe em giải thích."
Tô Kim Thư còn chưa kịp nói hết câu thì Lệ Hữu Tuấn đột nhiên đứng dậy.
Trên người anh toát ra một luồng hơi thở đáng sợ, mỗi một bước đi như đang giẫm đạp lên trái tim của cô.
Tô Bích Xuân đang chờ xem kịch hay, thì chợt nhận ra Lệ Hữu Tuấn đi được mấy bước sau đó dừng lại trước mặt cô ta:
"Cậu Lệ..."
Tô Bích Xuân còn chưa nói xong, trên tay bỗng trở nên nhẹ bẫng, giây tiếp theo chiếc điện thoại di động của cô ta đã bị anh lấy đi.
Ngay sau đó một tiếng ‘bộp’ giòn tan vang lên, chiếc điện thoại bị anh trực tiếp ném mạnh xuống đất vỡ tan thành từng mảnh.
“Cậu Lệ anh làm sao vậy?”
Tô Bích Xuân trực tiếp ngốc lặng hoàn toàn không kịp phản ứng lại.

Lệ Hữu Tuấn đang làm gì vậy?
Anh không lên tiếng chỉ giơ chân giẫm lên điện thoại, thậm chí còn dùng sức đạp mạnh mấy cái trên mặt đất.
Lệ Hữu Tuấn là một người tập võ cho nên sức lực của đôi chân còn đáng sợ hơn, chẳng mấy chốc chiếc điện thoại đã nhanh chóng biến thành những mảnh vụn.
Tô Bích Xuân sững sờ mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, không dám tin vào mắt mình nữa.
Không phải là cô ta cảm thấy đau lòng vì chiếc điện thoại đó, mà là quá kinh ngạc trước sự quan tâm của anh dành cho Tô Kim Thư.
Mẹ kiếp có phải đầu óc của người đàn ông này úng nước hay không? Tô Kim Thư đã cắm sừng mình rồi mà anh vẫn còn bảo vệ cho người phụ nữ đó hả?
Rốt cuộc con hồ ly tinh này đã cho Lệ Hữu Tuấn uống loại canh mê hồn nào thế, đến nỗi không phân biệt được đúng sai như vậy!
Rõ ràng Tô Kim Thư cũng vô cùng ngạc nhiên trước hành động của anh.
Chẳng phải anh hẳn đã biết về những chuyện có liên quan đến Lục Anh Khoa từ lâu rồi à?
Tuy nhiên khi Tô Bích Xuân nói cho anh biết tất cả những chuyện này, thì phản ứng đầu tiên của Lệ Hữu Tuấn lại không phải là chạy tới chất vấn mình, mà trực tiếp đập vỡ điện thoại của Tô Bích Xuân?
Trong lòng Tô Kim Thư bỗng nhiên trào dâng một loại cảm xúc rối bời khó mà diễn tả được, chỉ cảm thấy bản thân đột nhiên muốn khóc.
Tô Bích Xuân vẫn không chịu thua, cô ta nhìn Lệ Hữu Tuấn bằng ánh mắt kinh ngạc:
"Cậu Lệ, vừa rồi anh không nghe thấy đoạn ghi âm kia sao?"
Nhưng không ai nghĩ tới Lệ Hữu Tuấn còn không thèm nhấc mí mắt lên, trực tiếp vươn tay ra ấn nút trả lời bên cạnh mình:
“Trợ lý Lâm, vào đây.”
Ngay sau đó trợ lý Lâm đẩy cửa bước vào.
"Điện thoại di động của cô Tô bị tôi vô tình làm hỏng.

Anh đưa cô ta đến phòng kế toán lấy cái mới đi."
Điện thoại di động bị hỏng?
Trợ lý Lâm tò mò nhìn xuống đất.
Chết tiệt, màn hình vỡ vụn ngay cả thân điện thoại cũng bị giẫm thành bốn năm mảnh, vỏ điện thoại cũng nát vụn.
Đã giẫm chiếc điện thoại thành tình trạng này mà còn nói là vô tình làm hỏng, vậy thì cũng quá không cẩn thận đi?
Mặc dù trong lòng dè bỉu nhưng trợ lý Lâm vẫn gật đầu, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Tô Bích Xuân:
“Cô Tô, mời cô đi bên này.”
Tô Bích Xuân lúc này vẫn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc chưa kịp tỉnh táo lại, cô ta quay đầu nhìn chằm chằm Lệ Hữu Tuấn:Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Cậu Lệ có phải anh đã bị Tô Kim Thư lừa dối rồi không? Bị cô ta hạ cổ hay tẩy não rồi? Cô ta chính là một người phụ nữ lẳng lơ, lăng loàn trắc nết, cho dù cô ta có đội nón xanh lên đầu anh thì anh cũng đều không hề để ý chút nào sao?”
Tô Bích Xuân bị trợ lý Lâm kéo đi nhưng cô ta không muốn rời đi, bởi vì cô ta có chút không thể chấp nhận được điều này.
Ngay khi lời nói cô ta vừa thốt ra, trợ lý Lâm đang đứng bên cạnh cũng trực tiếp ngốc lặng.
Anh ta nhìn Tô Bích Xuân đầy khó hiểu:
Người phụ nữ này bị điên rồi à, thế nhưng dám nói cô Tô cắm sừng boss ở trước mặt anh ấy, chán sống rồi à?
Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập cảm giác áp lực:
"Có phải là do cha mẹ cô ngồi tù nên không có ai dạy cô cách ăn nói hay không? Còn cần tôi phải dạy lại cho cô lời nào nên nói lời nào không à?"
Tô Bích Xuân chợt hóa đá, cô ta đờ đẫn nhìn anh nhưng vẫn căng da đầu mở miệng nói:
"Em...em chỉ là, chỉ là muốn đòi lại công bằng cho anh thôi!"
“Đòi lại công bằng cho tôi à?"
Tô Bích Xuân gật đầu:
"Em… Em chỉ không muốn anh bị cô ta che mắt lừa dối mà không biết, nhưng… Nhưng nếu như chính bản thân cậu Lệ không bận tâm đến điều này thì em, em xin lỗi, là do em lắm chuyện xen vào việc của người khác..."
Đã đến lúc này rồi mà Tô Bích Xuân vẫn còn châm chọc nói mát, khiến cho chút ấm áp cuối cùng trong mắt Lệ Hữu Tuấn dần phai nhạt:
“Trợ lý Lâm dẫn cô ta xuống dưới, kêu người của anh dạy dỗ lại cách nói chuyện cho cô ta.”
“Thưa vâng.”
Trợ lý Lâm kéo cô ta ra ngoài.
Tô Bích Xuân vốn còn muốn tỏ ra chai lỳ, nhưng khi cô ta vừa mới bị lôi ra tới cửa, lập tức nhìn thấy hai người đàn ông to lớn cường tráng đứng ở đó, trong thoáng chốc sợ hãi đến mức hai chân trở nên mềm nhũn.
Đến lúc này cô ta mới nhận ra Lệ Hữu Tuấn nói dạy dỗ là có ý gì.
“Cậu Lệ, thật xin lỗi, em biết sai rồi, xin hãy tha thứ cho em, van anh bỏ qua cho em đi mà!”
Tô Bích Xuân bắt đầu la hét ầm ĩ ngoài cửa, hai người vệ sĩ chặn miệng cô ta lại rồi kéo đi.
Trợ lý Lâm đứng ở cửa rồi liếc nhìn Tô Kim Thư đầy lo lắng, sau đó gật đầu với Lệ Hữu Tuấn rồi xoay người bước ra ngoài.
Mãi cho đến khi cánh cửa kính được đóng lại, trái tim kia của trợ lý Lâm mới buông lỏng.
Không phải chứ, chẳng lẽ lời Tô Bích Xuân là thật sao?
Lục Anh Khoa thật sự có những suy nghĩ không nên về người phụ nữ của boss à?
Nếu đúng là như vậy thì việc anh ta liên tục biến mất một cách đột ngột, thật sự đã có đầy đủ lý do để giải thích rõ ràng rồi.
Vừa mới nghĩ đến khả năng này, trợ lý Lâm cảm thấy gáy mình tê dại.
Lục Anh Khoa anh ta điên rồi sao? Sao lại có thể làm ra một chuyện ngớ ngẩn như vậy?
Trợ lý Lâm lo lắng xoay người rời đi, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Trong phòng làm việc rộng lớn chỉ còn lại Lệ Hữu Tuấn cùng với Tô Kim Thư.
Tô Kim Thư ngây người đứng đó, nhìn vẻ mặt u ám của anh, trong lòng bỗng trở nên rối bời.
Cô cắn chặt môi rồi bước tới một cách khó khăn.
Ngay khi cô vươn tay muốn nắm lấy cánh tay của Lệ Hữu Tuấn thì người đàn ông đột ngột hất ra:
“Hôm nay em ra ngoài đưa súng đúng không?”
Trái tim của Tô Kim Thư bỗng giật thót nặng nề rơi xuống, cô bất giác muốn trả lời không phải theo bản năng.
Nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt buồn bã và lạnh lùng của Lệ Hữu Tuấn thì trong lòng cô chợt ngập tràn hối hận.
Cô sợ Lệ Hữu Tuấn sẽ tức giận nên đã chọn cách che giấu, nhưng việc giấu giếm như vậy lại khiến cho anh vừa cảm thấy tức giận lại xen lẫn một chút đau lòng.
Cuối cùng Tô Kim Thư lựa chọn nói thẳng:
"Buổi sáng hôm nay Lệ Hạo Nhân đã đến đây một chuyến và đưa súng cho em.

Sau đó em đến một căn hộ chung cư và giao nó cho cấp dưới của anh trai em, rồi trực tiếp đến đây."
Con ngươi của Lệ Hữu Tuấn hơi co lại, cô cuối cùng vẫn kể ra sự thật nhưng đáng tiếc là đã quá muộn để nói ra chuyện này:
“Vậy thì em còn muốn nói gì với anh nữa không?”
“Em biết điều này là sai, nhưng em thật sự lo lắng cho anh trai mình, vì vậy khi Âu Mỹ Lệ gọi điện nhờ em tìm súng hộm, hơn nữa còn nói rằng không được kể lại với anh, thì phản ứng đầu tiên của em chính là giấu giếm chuyện này."
"Em không có cách nào để kiếm được một khẩu súng, vì vậy chỉ có thể nhờ Lục Anh Khoa giúp đỡ.

Lúc đầu anh ấy còn lưỡng lự kêu em đến tìm anh nhưng em đã từ chối, thậm chí em còn nói khích anh ấy nữa, vì vậy cuối cùng Lục Anh Khoa cũng đồng ý.”
“Nhưng em đảm bảo với anh rằng giữa chúng em không hề có chuyện gì hết, Lục Anh Khoa đã ở bên cạnh anh ngần ấy năm rồi, vì vậy anh chắc hẳn phải hiểu rõ con người anh ấy hơn ai hết, hãy tin tưởng em."
Sau khi Tô Kim Thư nói xong những điều này, chẳng những không trông thấy ánh mắt dịu dàng của Lệ Hữu Tuấn, mà ngược lại cảm nhận được một luồng hơi thở ngày càng lạnh lẽo.
“Em đang giúp anh ta thoát khỏi chuyện này hay sao?”
Lệ Hữu Tuấn nhìn Tô Kim Thư với ánh mắt ngày càng lạnh lẽo, sắc mặt cũng càng trở nên khó coi hơn.
Anh tất nhiên hiểu rõ về Lục Anh Khoa và Tô Kim Thư.
Nhưng những lời này lại không thể nói ra từ miệng cô được, mà vừa rồi cô đã phạm phải sai lầm lớn nhất.

Đó chính là trong từng câu từng lời nói của cô, mặc dù đang giải thích một sự thật, nhưng câu nào cũng đều thể hiện sự bao che và cố gắng bào chữa cho Lục Anh Khoa.
Đây là điều cấm kỵ lớn nhất của Lệ Hữu Tuấn.
Vẻ mặt của Tô Kim Thư căng thẳng, dường như không nghĩ tới anh sẽ nói vậy.
Nhìn thấy ánh mắt của anh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, trái tim của cô giật thót, chợt nhớ lại những gì Lệ Hạo Nhân đã nói với mình trước khi rời đi vào sáng nay.
Điều cấm kỵ lớn nhất của Lệ Hữu Tuấn chính là người phụ nữ của mình lại nói giúp người đàn ông khác trước mặt anh:
“Nếu như chị còn muốn để cho Lục Anh Khoa một con đường sống thì đừng nói giúp hay nhắc đến tên anh ta.”
Tô Kim Thư bỗng phản ứng lại, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu lên:
"Em không có ý đó, em chỉ là...em chỉ muốn chứng minh rằng em và anh ấy trong sạch, mà em cũng không phải là một người phụ nữ lẳng lơ."
Cho dù Tô Kim Tư Anh muốn vớt vát lại một chút, nhưng ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn đã dần lạnh đi.
Cô chợt cảm thấy vô cùng hoang mang, gấp gáp đến độ nhào vào lòng rồi ôm chặt lấy anh:
“Em xin lỗi, em xin lỗi.”
Lệ Hữu Tuấn vẫn không lên tiếng.
Tô Kim Thư sốt ruột đến mức không biết phải làm gì:
"Em thật sự lo lắng cho anh trai mình.

Em đã xa anh ấy nhiều năm như vậy, mấy năm nay đối với em mà nói mỗi giây mỗi phút đều rất giày vò.

Vì vậy, mỗi khi xảy ra chuyện với anh ấy là em lại cảm thấy hoảng hốt, em chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ lừa dối anh, em chỉ là..."
Cô chỉ là gì vậy? Hiện giờ cô chợt cảm thấy mình thật nghèo từ.
Ban đầu cô còn cảm thấy rất tức giận với Lệ Hữu Tuấn, vì việc anh đã không nói với cô về chuyện anh trai mình đã quay lại.
Mà tính cách cô vừa keo kiệt lại hay tính toán như vậy, không xứng đáng được anh yêu chiều và bảo vệ.
Tô Kim Thư nghĩ đến đây, lệ nóng vòng quanh khóe mắt lập tức tuôn rơi.
Nhất định là do cô được anh chiều chuộng quen rồi nên mới ngày càng không nể nang gì.
Trước đây cho dù cô có làm gì, Lệ Hữu Tuấn cũng sẽ yêu chiều cô không giới hạn, nhưng cô quên mất rằng anh cũng là một người đàn ông.
Trước khi quen biết mình thì anh là người tàn nhẫn đến mức nào?
Lần này Tô Kim Thư giẫm lên vảy ngược của Lệ Hữu Tuấn rồi, cô nên làm gì đây?
Lệ Hữu Tuấn nhìn dáng vẻ này của cô với đôi mắt sâu thẳm:
"Nói xong rồi?"
Lúc này nước mắt của Tô Kim Tư Anh còn trào dâng trong khóe mắt, đột nhiên nghe được những lời này của anh, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên:
“Hả?”
Lệ Hữu Tuấn im lặng nhìn cô, cảm xúc trong mắt cũng không thay đổi một chút nào.
Tô Kim Thư nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt tĩnh lặng và âm u như một vực sâu không đáy.
Trong lòng cô chợt trở nên bối rối, anh đang tức giận sao?
Hay là anh đã không còn yêu mình nữa?
Khi cô lo lắng nhìn chằm chằm vào Lệ Hữu Tuấn, lại thấy anh khẽ liếc nhìn đồng hồ trên tay dường như đang xem giờ:
"Chắc em vẫn còn chưa ăn trưa, để anh kêu trợ lý Lâm đưa em đi dùng bữa trước đã, anh vẫn còn một cuộc họp quan trọng phải tham gia ở đây."
Tô Kim Thư sững sờ, có phải Lệ Hữu Tuấn không muốn nghe cô giải thích đúng không?
Cô lập tức lo lắng đến mức suýt nữa thì bật khóc:
“Em không đi, em không đói.”
“Không cho phép em làm loạn, trong bụng em vẫn còn có cục cưng, cho dù em không ăn nhưng bé con cần phải ăn."
"Nhưng..."
Tô Kim Tư Anh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện ánh mắt Lệ Hữu Tuấn tràn ngập vẻ độc đoán không cho phép người khác từ chối.
Cô bỗng chốc cảm thấy nghẹn lời.
Anh thấy cô không còn mở miệng nói tiếp nữa, mới xoay người đi tới cạnh bàn rồi bấm nút rảnh tay của điện thoại:
“Vào đây một lát.”
Một phút sau trợ lý Lâm đã xuất hiện ở cửa văn phòng:
“Boss.”
“Đưa cô ấy đến nhà hàng mà tôi thường đến, anh đi ăn trưa cùng với cô ấy đi.”
Trợ lý Lâm ngẩn người:
“A, tôi đi cùng cô Tô sao?”
“Không muốn à?”
Trợ lý Lâm vội vàng lắc đầu:
"Sao có thể chứ? Boss anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc cô Tô một cách chu đáo."
Lệ Hữu Tuấn liếc nhìn Tô Kim Thư:
"Đi thôi."
Nhưng cô vẫn đứng yên tại chỗ nhìn anh chăm chú, cô không muốn rời đi một chút nào.
Nhưng bây giờ có vẻ như Lệ Hữu Tuấn tạm thời không muốn nghe cô giải thích.
Tuy rằng bản thân rất muốn ở lại đây nhưng trong lòng cô vẫn tự nhủ rằng,
‘Tô Kim Thư mày phải bình tĩnh, Hữu Tuấn hiện tại muốn ở một mình để bình tĩnh lại đôi chút, nhất định phải cho anh ấy một chút thời gian và không gian!’
Sau khi âm thầm tự thôi miên chính mình bằng cách này, cô ngẩng đầu nhìn về phía trợ lý Lâm.
Trợ lý Lâm vừa nhìn thoáng qua dáng vẻ của cô thì đã biết vấn đề khúc mắc giữa hai người họ vẫn còn chưa giải quyết xong xuôi.
Anh ta cố gắng nặn ra một nụ cười vô cùng dịu dàng ấm áp:
“Cô Tô, đi với tôi nào.”
Tô Kim Thư cắn chặt môi rồi quay đầu lại liếc nhìn Lệ Hữu Tuấn, sau đó xoay người rời đi cùng trợ lý Lâm.
Nhìn theo bóng lưng đang dần rời xa của cô, anh cầm điện thoại lên rồi bấm gọi cho một dãy số, sau đó bước nhanh đến trước ô cửa kính sát đất.
Điện thoại reo lên năm lần thì cuộc gọi mới được kết nối, Lệ Hữu Tuấn không cho người đầu dây bên kia có cơ hội mở miệng nói trước:
“Anh chỉ có một chút bản lĩnh này thôi à?”
Không biết người đó nói gì, chỉ thấy khóe miệng của anh cong lên rồi nở một nụ cười giễu cợt:
"Anh cứ yên tâm đi, nếu anh muốn tự mình báo thù thì tôi tất nhiên sẽ không nhúng tay vào.

Nhưng tôi còn có việc riêng cần phải giải quyết, kế hoạch của anh tốt hơn hết là đừng làm chậm trễ chuyện của tôi.

Nếu không tôi sẽ khiến cho một tên biến thái như anh phải chết rất khó coi đấy!”

Sau khi buông lời đầy lạnh lùng, Lệ Hữu Tuấn trực tiếp cúp máy với vẻ mặt u ám.
Anh bước đến bên cạnh bàn làm việc rồi gọi cho quản lý cấp cao của công ty:
"Cuộc họp của ban giám đốc cấp cao sẽ bắt đầu trong vòng mười phút nữa.

Sau khi cuộc họp kết thúc tôi sẽ vắng mặt trong một khoảng thời gian."
Tô Kim Thư cứ thế đi theo sau trợ lý Lâm, lê từng bước chân chậm chạp bước ra khỏi văn phòng của Lệ Hữu Tuấn, gần như mỗi một bước đều phải quay đầu nhìn lại phía sau.
Cô vừa mới bước ra khỏi ngưỡng cửa thì anh đã nhanh chóng xoay người đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất trước mặt, thậm chí còn không có lòng dạ nào liếc nhìn cô một chút.
Tô Kim Thư cảm thấy vừa bực mình lại vừa hối hận vì bản thân đã quá kiêu ngạo, chọc giận một người đàn ông luôn yêu chiều theo ý mình, mà điều này anh chưa từng làm cho ai trước đây thành dáng vẻ này, hết thảy mọi chuyện đều do cô tự làm tự chịu.
Trợ lý Lâm có thể cảm nhận được áp suất thấp từ phía sau, vì vậy nhẹ nhàng mở miệng khuyên nhủ:
"Cô Tô, thật ra boss đối xử với cô rất tốt..."
"Tôi biết."
Chính là vì Lệ Hữu Tuấn đối xử quá tốt với cô,cho nên lúc này cô mới có chút tự đắc đến mức quên mất chính mình.
Chẳng lẽ cô đã quên hết những ngày tháng run rẩy, như bước đi trên lớp băng mỏng khi hai người lần đầu gặp mặt rồi sao?
"Nếu như cô Tô đã biết thì hãy tin tưởng boss.

Cho dù giữa hai người có xảy ra hiểu lầm gì đi chăng nữa, tôi tin rằng chỉ cần cho anh ấy một chút thời gian thì nhất định sẽ trở lại như cũ.

Dù gì tôi cũng đã ở bên anh ấy nhiều năm như vậy, thật sự chưa từng thấy anh ấy quan tâm đến ai như cô vậy.”
Trợ lý Lâm vẫn đang khuyên nhủ cô, nhưng Tô Kim Thư càng nghe càng cảm thấy áy náy, cuối cùng cúi đầu không nói một lời nào.
Trợ lý Lâm nhìn dáng vẻ cô ngày càng ủ rũ, vội vàng ngậm miệng lại, chẳng lẽ vừa rồi anh ta nói sai điều gì sao?
Anh ta dẫn Tô Kim Thư đến nhà hàng chủ đề mà trước kia mình từng ghé qua.
Hai người họ còn chưa kịp ngồi vào chỗ của mình, thì đã nghe thấy một giọng nói non nớt vang lên ở cách đó không xa:
“Cô Kim Thư.”
Ngay khi Tô Kim Thư vừa ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Khúc Nhất Phàm đang mặc một bộ đồ hình Mickey, đeo cặp sách trên lưng.

Cậu bé vui vẻ chạy về phía cô rồi dang rộng hai tay ra như muốn nhào vào lòng cô.
Nhìn thấy cậu bé sắp đến gần, thì bỗng nhiên một đôi cánh tay mạnh mẽ trực tiếp ôm lấy Khúc Nhất Phàm từ phía sau.
Khúc Nhất Phàm vồ hụt, hai chân giãy dụa trên không tỏ vẻ không hài lòng.
Cậu bé tức giận quay đầu nhìn sang, lập tức trông thấy cha đang cau mày nhìn mình:
"Cha à, cha làm gì vậy? Người ta chỉ muốn ôm cô Kim Thư thôi mà!"
"Ôm cái gì mà ôm? Con không thấy bây giờ cô ấy đã có em bé trong bụng rồi à? Con cứ chạy lên như vậy thì cả cô ấy và em bé trong bụng đều sẽ bị thương đấy!”
Giọng của Khúc Thương Ly vô cùng trầm thấp lại từ ​​tính, dễ nghe đến mức như thể một chiếc loa siêu trầm.
Trợ lý Lâm cũng là fan hâm mộ của Khúc Thương Ly, trước đây anh ta chỉ thấy Thương Ly trên tivi, nhưng bây giờ được tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy bỗng cảm thấy ảnh đế Khúc còn đẹp trai hơn trên ti vi gấp ngàn lần: "Ôi trời ơi, Khúc Thương Ly… Có thật là anh không? Em… Em là fan trung thành nhất của anh đây, anh… Anh có thể cho em xin chữ ký được không?"
Trợ lý Lâm vô cùng hồi hộp rút một quyển sổ nhỏ từ trong túi xách của mình ra.

Mặc dù Khúc Thương Ly ngày thường luôn tỏ ra lạnh nhạt xa cách, nhưng anh ấy lại rất thân thiện với fan hâm mộ của mình.
Anh ấy mỉm cười lịch sự và ký tên cho trợ lý Lâm.
Trợ lý Lâm cẩn thận nâng niu nhận lấy chữ ký của anh ấy, trong mắt suýt chút nữa đã hiện lên hình trái tim màu hồng.
‘Trời ạ, nam thần nhà tôi không chỉ điển trai mà chữ viết cũng đẹp nữa!’
Sau khi nhận được chữ ký, trợ lý Lâm kìm nén sự phấn khích tràn ngập trong lòng lại, rồi ngoan ngoãn đi theo Tô Kim Thư, chỉ cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Tô Kim Thư vừa bước vào bên trong vừa đưa tay ra vuốt ve gương mặt của Khúc Nhất Phàm:
“Nhất Phàm, cháu đi ra ngoài dùng bữa với cha à?”
Khúc Nhất Phàm ngây người một lát rồi gần như quay đầu nhìn về vị trí kia của mình theo bản năng
Chẳng qua cậu bé chỉ do dự một chút rồi gật đầu:
“Đúng vậy ạ, chỉ có hai người Nhất Phàm và cha thôi!”
Khúc Thương Ly thản nhiên mỉm cười nhưng cũng không hề lên tiếng.
Tô Kim Thư cũng là một người thông minh, ngay khi cô nhìn thấy phản ứng của cậu bé thì đã biết chắc chắn có điều gì mờ ám ở bên trong đó:
"Vậy thì Nhất Phàm có ngại khi cô và chú này cùng dùng bữa với hai bố con cháu không?"
Khúc Nhất Phàm hoàn toàn không biết âm mưu trong đó, vì thế nhanh nhẹn gật đầu:
"Tất nhiên là được chứ..."
Ai ngờ cậu bé còn chưa nói hết lời thì vẻ mặt của Khúc Thương Ly đã không còn giữ được bình tĩnh nữa:
"Cái này… Bọn anh đang ăn lẩu hơn nữa vừa mới dùng bữa xong.

Nếu không thì..."
Con ngươi của Tô Kim Thư đảo quanh:
"Không sao cả, hai người bọn em cũng ăn không hết bao nhiêu!" Nói xong lời này Tô Kim Thư trực tiếp dắt tay Khúc Nhất Phàm:
"Nhất Phàm, cháu dẫn bọn cô qua đó được không?"
"Được ạ."
Khúc Nhất Phàm vui vẻ nắm tay Tô Kim Thư đi thẳng đến phòng vip.
"Nhất Phàm..."
Khúc Thương Ly đi theo sau bọn họ nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại rất kỳ lạ, cục cưng nhà mình hoàn toàn phớt lờ anh ấy.
Chẳng mấy chốc cả nhóm đã đi đến trước cửa căn phòng vip.
Khúc Nhất Phàm đẩy cánh cửa ra:
“Cô Kim Thư, chúng ta dùng bữa ở đây!”
Bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh ‘loảng xoảng’ giòn tan phát ra từ đằng sau chiếc bàn tròn rộng lớn, đó là tiếng bát đĩa va chạm vào nhau.
Trợ lý Lâm sững sờ một lúc, liếc nhìn vào căn phòng vip nhưng không hề trông thấy ai cả:
“Chẳng lẽ bên trong còn có người khác sao?”
Mãi đến lúc này Khúc Nhất Phàm mới kịp phản ứng lại, cậu bé chợt trở nên ngập ngừng không chịu mở miệng.
Tô Kim Thư liếc mắt nhìn vào bên trong, phát hiện ra bốn vách tường của căn phòng vip này đều được ốp bằng gạch men, cho nên có một chút hiệu quả phản xạ ánh sáng.
Cô trông thấy một bóng người đang cuộn tròn sau chiếc bàn tròn trên nền gạch men một cách rõ ràng.
Tô Kim Thư cố ý bước vào bên trong, chợt nhận ra mình ngày càng tiến sát gần, thì bóng người kia lại bắt đầu lặng lẽ di chuyển sang phía bên kia.
"Chị Chỉ Manh chẳng lẽ ở đây ăn lẩu đều phải ngồi xổm xuống để ăn à?" Tô Kim Thư không hề khách sáo mà vạch trần.
"..."
Sau một hồi bầu không khí trở nên yên tĩnh đến mức kỳ lạ, Tống Chỉ Manh vừa sờ vào phía sau gáy đau nhói vừa bị đụng phải khi đứng lên của mình rồi vừa nở một nụ cười ngượng ngùng:
“À, cái kia… Kim Thư là em à, thật là trùng hợp!”
Tống Chỉ Manh mỉm cười chào hỏi cô.
Lúc này trợ lý Lâm đang đứng bên cạnh lại một lần nữa ngốc lặng:
‘Mẹ ơi, đây không phải là ảnh hậu Tống Chỉ Manh sao? Tại sao cô ấy lại ở đây vậy?’
Kể từ lần trước khi Tô Kim Thư cùng đến nhà Khúc Thương Ly với Lệ Hữu Tuấn, thì Hữu Tuấn đã đoán được rằng Tống Chỉ Manh đang ở cùng với anh ấy.
Khi Tô Kim Thư biết được chuyện này, cô cũng không hỏi thêm gì nữa, hiện tại xem ra hai người họ có vẻ tiến triển khá tốt.
Cô quay đầu lại liếc nhìn Khúc Thương Ly, ảnh đế Khúc của chúng ta lúc này đang sờ gáy và ngẩng đầu nhìn trời.
Dáng vẻ như thể anh không biết chuyện gì hết hoặc là đang tỏ vẻ anh không hề nói gì cả.
Tô Kim Thư không khỏi nở nụ cười:
“Hai người các anh, em có thể ngồi xuống được chưa?”
“Tất nhiên rồi.”
Sau khi mọi người ngồi xuống, Khúc Thương Ly kêu nhân viên phục vụ bưng lên thêm một vài món ăn nữa.
Tô Kim Thư đang mang bầu nên chỉ ăn được mấy món thanh đạm.
Nhưng khẩu vị của cô hơi nặng một chút, nên vẫn không nhịn nổi lén lút gắp mấy miếng từ nồi lẩu cay.


Vì Tô Kim Thư là người miền Nam và còn ở khu vực Nam Trung Bộ cho nên vô cùng thích ăn cay, vì vậy dù đang mang bầu nhưng lúc này cô vẫn muốn ăn cay.
Thật ra Tống Chỉ Manh cũng ăn được cay, theo lý mà nói thì khẩu vị của người thành phố nơi cô sống tương đối thanh đạm, vì thế cô ấy cũng được coi là một người kỳ lạ.
Lúc trước Tô Kim Thư vừa mới xảy ra mấy chuyện không vui với Lệ Hữu Tuấn, bởi vậy bây giờ cô không thấy muốn ăn cho lắm.
Cô chậm rãi dùng bữa rồi âm thầm quan sát sự tương tác qua lại giữa Tống Chỉ Manh và Khúc Thương Ly.
Anh ấy thỉnh thoảng gắp một ít rau cho Khúc Nhất Phàm, đôi khi cũng kẹp một ít vào bát của Tống Chỉ Manh với vẻ mặt âm u.
Tô Kim Thư nhìn chiếc bát đầy dầu mỡ của Khúc Nhất Phàm không khỏi nhíu mày:
“Nhất Phàm, sao cháu có thể ăn cay nhiều như vậy chứ?”
Quả thật hiếm khi trông thấy một đứa trẻ ăn được cay nhiều từng này.
Khúc Nhất Phàm chớp mắt, sau đó quay lại nhìn vào bát của cô và Tống Chỉ Manh:
“Cô Kim Thư, cháu và cô Chỉ Manh đều có thể ăn được cay!”
Tống Chỉ Manh có chút không nói nên lời, gắp một miếng thịt bò lớn cho cậu bé:
“Cháu xem đi bố cháu từ trước đến nay cũng không bao giờ ăn cay, sao cháu không giống bố thế, thật đúng là cậu bé kỳ lạ!"
Khuôn mặt Khúc Thương Ly hơi sa sầm lại khi nghe thấy cô ấy nói như vậy, anh ấy cau mày lại rồi trực tiếp gắp một nắm rau to đặt vào bát của cô ấy, rồi vô cùng nghiêm khắc lên tiếng:
“Ngay cả đồ ăn cũng không chặn được miệng của cô lại!”
Tống Chỉ Manh vừa nhìn thấy rau xanh trong bát của mình, sắc mặt bỗng trở nên khó coi:
“Em không cần, em ghét ăn rau!”
Sau khi nói xong câu này, cô ấy quay đầu sang nhìn về phía Khúc Nhất Phàm làm bộ như muốn gắp sang bát của cậu bé:
"Này Nhất Phàm à, giờ cháu vẫn còn là một đứa trẻ, đang tuổi ăn tuổi lớn cho nên cần phải cân bằng dinh dưỡng! Ăn nhiều rau một chút! Tất cả đều là của cháu đó!"
Tống Chỉ Manh còn chưa kịp gắp rau ra khỏi bát của mình, thì đã thấy Khúc Nhất Phàm ôm cả chiếc bát của mình vào trong lòng: “Cháu mới không thèm đâu, cháu không cần, cháu ghét ăn rau!”
Khúc Nhất Phàm nhìn hai người họ với sắc mặt tối sầm.
“Thôi được rồi, nếu như không ăn thì đổ hết đi!”
Tống Chỉ Manh và Khúc Nhất Phàm nhìn thấy anh ấy tức giận, cả hai đều cúi đầu xuống không dám lên tiếng nữa.
Nhưng cho dù có e ngại Khúc Thương Ly không vui, thì từ đầu đến cuối Tống Chỉ Manh vẫn không hề đụng vào rau củ một chút nào cả, xem ra cô ấy thật sự không thích lắm.
Trợ lý Lâm nhìn thấy cảnh này không khỏi mở miệng trêu đùa:
"Ảnh hậu Tống à, thật sự không nghĩ tới thói quen ăn uống của cả cô và Nhất Phàm lại giống nhau như vậy, người không biết còn tưởng rằng cô là mẹ của cậu bé đấy..."
Ngay khi lời này vừa dứt, trợ lý Lâm đột nhiên cảm thấy cả căn phòng vip đều bị bao trùm bởi hơi lạnh buốt giá.
Anh ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc quay đầu lại, lập tức nhận ra áp suất cực thấp dường như toát ra từ trên người của Khúc Thương Ly, trợ lý Lâm lập tức ngẩn ra.
Xong đời rồi, có phải mình vừa rồi nói sai điều gì không?
Xét cho cùng cả hai người Khúc Thương Ly và Tống Chỉ Manh đều là cấp bậc ảnh hậu ảnh đế, chính mình nói điều này một cách tùy tiện thì rất dễ gây ra hiểu lầm.
Nhưng nói thật, họ thực sự giống như một gia đình ba người vậy.
Sắc mặt của Tô Kim Thư cũng không được tốt cho lắm, cô hơi xấu hổ hắng giọng một chút rồi gắp thức ăn cho Khúc Nhất Phàm:
“Này, Nhất Phàm miếng bít tết này của cháu đã được cắt nhỏ rồi, nhớ ăn nhiều vào nhé!”
Từ lúc trợ lý Lâm nói đùa một câu kia, vẻ mặt của Khúc Thương Ly vẫn luôn rất khó coi.
Trong cả quá trình dùng bữa, anh ấy chỉ cúi đầu ăn đồ của mình cũng không hề nói thêm câu nào nữa.
Cuối cùng sau khi ăn hết mấy miếng cuối cùng, anh ấy buông đũa xuống:
“Tôi đi vệ sinh một chút.” Nói xong Khúc Thương Ly đứng dậy rời khỏi.
Rõ ràng là căn phòng vip này có buồng vệ sinh riêng, nhưng anh ấy lại đi ra ngoài.
Tống Chỉ Manh cũng nhanh chóng đứng lên:
"Kim Thư em trông Nhất Phàm một chút nhé, chị cũng đi vệ sinh một lát."
Nhìn theo bóng lưng Tống Chỉ Manh vội vã đuổi theo, trợ lý Lâm lúc này mới ngượng ngùng nhìn Tô Kim Thư:
"Cô Tô tôi đã nói sai điều gì rồi phải không?"
Tô Kim Thư mỉm cười rồi lắc đầu:
"Không phải." Cô suy nghĩ một lát sau đó quay sang nhìn về phía Khúc Nhất Phàm:
"Nhất Phàm, dạo này cô Chỉ Manh ở cùng với cháu hả?"
Khúc Nhất Phàm gần như mở miệng nói mà không hề suy nghĩ:
"Vâng, kể từ lần trước cha nhặt được cô ấy trở về thì cô ấy vẫn luôn… ưm!"
Cậu bé vẫn còn chưa kịp nói hết lời thì ngay lập tức đã che miệng mình lại:
“Chết rồi, cha không cho phép cháu nói ra.”
Tô Kim Thư bật cười:
“Nhưng cho dù bây giờ cháu không nói gì thì cô cũng đã biết rồi!”
“Thật ra cô Chỉ Manh là một người rất tốt, có điều hơi ngốc một chút mà thôi, nhưng hôm nay cha và cô ấy đã dẫn cháu đi Công viên giải trí Disneyland chơi nên cháu rất vui.


Bên ngoài căn phòng vip, Khúc Thương Ly không hề đi vệ sinh mà xoay người bước đến khu vườn ngoài trời.
Anh ấy đứng yên tại chỗ, một tay đút túi cùng với ánh mắt có chút thẫn thờ nhìn xa xăm.
"Khúc Thương Ly..."
Giọng nói hổn hển của Tống Chỉ Manh từ phía sau truyền đến, ánh sáng chợt thoáng hiện trong mắt anh ấy, vừa quay đầu nhìn lại thì đã trông thấy ý cười trên khuôn mặt dịu dàng và ngây thơ của cô ấy.
Tống Chỉ Manh nhanh chóng sải bước tiến về phía anh ấy.
Ánh mặt mờ nhạt che khuất phía sau lưng Tống Chỉ Manh vô cùng ấm áp.
Khúc Thương Ly bỗng ngẩn ngơ, ngỡ như hai người họ đã trở về mùa hè tám năm trước kia...!
Khi đó anh ấy vẫn còn là một cậu thiếu niên hay thẹn thùng nhưng ấm áp như ánh mặt trời, cả người đều ngập tràn mùi nắng.
Mỗi lần anh ấy đổ mồ hôi như mưa trên sân thể dục, vẫn luôn có một bóng dáng yêu kiều ở ngoài sân điên cuồng la hét:
"Khúc Thương Ly, nam thần Thương Ly, cậu thật tuyệt vời! Đẹp trai quá đi mất! Tớ thích cậu lắm!"
Mỗi lần Khúc Thương Ly đều bị trêu chọc đến đỏ bừng mặt, thậm chí đôi khi còn cầm bóng rổ không vững nữa.

Sau mỗi tiết tự học vào buổi tối, Tống Chỉ Manh lại dẫn nhóm chị em của mình đến chặn trước cửa phòng học của anh ấy.
Cô ấy thậm chí còn rải lời đồn khắp trường rằng Khúc Thương Ly là bạn trai của mình, không cho phép người nào tranh giành.
Khi đó Khúc Thương Ly vẫn còn rất hay e thẹn, mỗi lần bị Tống Chỉ Manh chặn đường, anh ấy đều đỏ mặt đến mức không biết phải đặt tay chân vào đâu.
Tuy nhiên dù có là vậy đi chăng nữa thì anh ấy cũng không hề cảm thấy chán ghét người con gái ngập tràn nhiệt tình này một chút nào cả.
Bởi vì cô ấy không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp mà thành tích học tập cũng rất tốt, kỹ thuật diễn xuất càng hay hơn.
Sau đó Khúc Thương Ly tham gia vào hội sinh viên và trở thành phó chủ tịch, còn Tống Chỉ Manh thậm chí phải tìm mọi cách mới trở thành cán bộ tuyên truyền của hội sinh viên.
Sau khi hai người có cơ hội tiếp xúc một cách chính đáng, cô ấy càng mặt dày quấn lấy anh ấy.

Thậm chí có một lần đang thực hiện công việc của hội học sinh, Tống Chỉ Manh vẫn sẽ dồn mọi sự chú ý của mình vào anh ấy giống như trước đây.
Khúc Thương Ly rốt cuộc không nhịn được nữa mà nói với cô:
"Bạn học Tống này, nếu như cậu là thành viên ban tuyên truyền thì hẳn nên làm tốt công việc của mình, không thể mượn danh nghĩa việc công mà làm những việc khác được!"
Tống Chí Manh chớp đôi mắt to sáng ngời:
“Vậy nếu như tớ chăm chỉ làm việc và trở thành một cán bộ ưu tú của hội sinh viên thì cậu phải đồng ý làm bạn trai tớ đấy!”
Khúc Thương Ly nhìn bộ dạng như cà lơ cà phất của cô thì đoán rằng cô chắc chắn sẽ không nghe theo nên đồng ý rồi.
Nhưng không ai nghĩ tới sau đó Tống Chỉ Manh thật sự nghiêm túc, cô ít đi gặp anh ấy hơn mà làm việc và học tập cũng ngày càng trở nên nghiêm túc.
Giây phút đó trái tim của Khúc Thương Ly bỗng nhiên bắt đầu cảm thấy trống rỗng.
Thậm chí anh ấy còn bất giác đi dạo tới phía dưới tòa nhà dạy học của Tống Chỉ Manh, hơn nữa có lần còn bị cô bắt gặp ngay tại trận.
Anh ấy còn nhớ hôm đó cũng là một buổi chiều đầy nắng.
Dưới gốc cây đa, ánh nắng chói chang chiếu lên người cô ấy, Khúc Thương Ly vừa nhìn thấy Chỉ Manh thì đã muốn bỏ chạy ngay lập tức.
Tống Chỉ Manh vẫn phát hiện ra anh ấy nhanh hơn một bước:
“Khúc Thương Ly!”
Khúc Thương Ly vùi đầu bỏ chạy một cách điên cuồng, nhưng Tống Chỉ Manh vẫn đuổi theo không buông..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận