"Boss, bữa cơm tối hôm nay ăn có ngon không? Theo lý mà nói thì cô ấy nên nghĩ hết tất cả các cách để giữ anh lại..."
"Anh còn con mẹ nó không câm miệng lại thì có tin là tôi sẽ đạp thẳng anh xuống hay không?"
Lục Mặc Thâm nổi khùng lên.
Trợ lý Liễu vội vàng câm miệng, không dám nói năng gì nữa.
‘Xong đời rồi, hình như lần này boss giận thật rồi!’
Ánh mắt tăm tối của Lục Mặc Thâm nhìn xe cộ đi lại như mắc cửi phía ngoài cửa xe.
Nếu dựa theo phong cách bình thường của anh ta thì anh ta nhất định sẽ không nói không rằng kéo Lâm Thúy Vân lại dạy dỗ một phen.
Cô nàng đanh đá chua ngoa này bình thường thì rất hung ác, nhưng lần nào ở trên giường cũng bị anh ta phạt đến ngoan ngoãn mới thôi.
Nhưng lúc này Lục Mặc Thâm không muốn làm như vậy nữa.
Anh ta muốn Lâm Thúy Vân nhìn rõ trái tim của cô ấy.
Cho dù có là loại tình cảm gì đi chăng nữa, nếu như chỉ có một bên cứ cố gắng mãi mà không có được bất cứ câu trả lời nào thì một ngày nào đó cũng sẽ mệt mỏi chán ngán mà thôi.
Nếu Lâm Thúy Vân không muốn trực tiếp đối mặt thì anh ta sẽ ép cô ấy làm vậy là được.
‘Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên mình ép buộc cô ấy như vậy.’
Lục Mặc Thâm rũ mắt xuống, ánh mắt cực kì phức tạp.
Lại nói đến Lâm Thúy Vân, sau khi trở lại phòng của mình thì cô ấy ngã xuống giường một cái thật mạnh.
Cô ấy úp mặt xuống gối, trong đầu liên tục hiện ra hình ảnh khi Lục Mặc Thâm rời đi.
Ánh mắt của anh ta khiến cô ấy cảm thấy rất khó chịu.
Lâm Thúy Vân cắn chặt môi mình, sau khi ở trên giường lăn qua lộn lại một trận thì cô ấy không nhịn được nữa mà gọi điện thoại cho Tô Kim Thư.
Lúc này Tô Kim Thư còn đang trên đường về nhà.
Khi cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên thì rõ ràng là bị dọa cho sợ hết hồn.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Cô vội vàng cầm điện thoại di động lên, sau khi cô thấy là Lâm Thúy Vân gọi điện thoại tới thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi:
"Alo, Thúy Vân à?"
"Kim Thư ơi, mình nên làm gì bây giờ?"
Điện thoại vừa mới kết nối thì cô đã nghe được tiếng Lâm Thúy Vân rên rỉ.
"Làm sao thế? Thúy Vân, cậu nói chậm một tí đi."
Sau khi Lệ Hữu Tuấn nghe cô nói như thế thì nhìn Tô Kim Thư một cái theo phản xạ như đang dùng ánh mắt dò hỏi cô: ‘Làm sao vậy?’
Tô Kim Thư lắc đầu:
"Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Lâm Thúy Vân rầm rì hơn nửa ngày mới ngượng ngượng ngùng ngùng mở miệng:
"Lục cầm thú đi rồi..."
"Đi rồi? Ý cậu giáo sư Lục về nhà rồi ấy hả?"
Lâm Thúy Vân lúng búng nói:
"Ừ."
"Làm sao thế? Chuyện này thì có vấn đề gì à? Chẳng lẽ lúc trước anh ấy vẫn ngủ lại ở nhà cậu à?"
Lâm Thúy Vân cũng chẳng để ý đến chuyện có nói lỡ miệng hay không nữa:
"Nhưng nếu giống như lúc trước thì anh ta nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế ăn vạ trong nhà mình rồi, lần này hình như anh ta giận thật đấy."
Lâm Thúy Vân kể lại chuyện sau khi họ rời đi cho Tô Kim Thư nghe, càng kể càng chột dạ.
Tô Kim Thư càng nghe thì lông mày càng nhăn chặt lại, đến cuối cùng thì cô đã sắp không nghe nổi nữa rồi:
"Lâm Thúy Vân, mình nói này, rốt cuộc là sự thông minh mọi khi của cậu biến đi đâu vậy hả? Cậu nói như thế thì sao giáo sư Lục có thể không tức giận được? Người ta chờ cậu đi dỗ để anh ấy ở lại, cậu thì hay rồi..."
"Kim Thư, mình thật sự biết sai rồi mà, thế nhưng...!thế nhưng từ xưa đến nay mình đã nói mấy lời buồn nôn với Lục Mặc Thâm bao giờ đâu, lúc đó trong đầu mình thật sự là chết máy mà, cái gì cũng không nói ra khỏi miệng được...!Kim Thư, mình nên làm cái gì bây giờ?"
Lâm Thúy Vân thực sự đã choáng váng cả người rồi.
Trước khi gặp Lục Mặc Thâm thì cô ấy vẫn là một tờ giấy trắng, đừng nói đến tiếp xúc thân mật mà ngay đến cả nắm tay với người khác cũng không có, Lục Mặc Thâm chính là mối tình đầu của cô ấy.
Cô ấy chưa từng trải qua bất cứ mối tình nào cả, càng không biết nên xử lý quan hệ giữa hai người như thế nào.
Vậy nên ngoại trừ việc tìm Tô Kim Thư giúp đỡ thì cô ấy không biết phải làm gì nữa cả.
"Thúy Vân, trước khi mình giúp cậu nghĩ cách thì cậu phải trả lời mình vài câu trước đã."
"Cậu hỏi đi."
"Ở trong lòng cậu thì rốt cuộc giáo sư Lục được cậu đặt ở vị trí nào?"
"Cái gì?"
"Ý của mình là, cậu có thích anh ấy không?"
Lần này Lâm Thúy Vân không hề do dự chút nào, cô ấy rất nghiêm túc gật đầu:
"Mình thích."
"Vậy cậu có yêu anh ấy không?"
"Yêu ư?"
Lâm Thúy Vân lập tức ngẩn cả người ra, cô ấy thậm chí còn cảm thấy tới bây giờ cô ấy vẫn không hiểu đến cùng thì cái gì mới là yêu.
"Yêu chính là đặt người kia ở trong lòng mình một cách vô điều kiện, cho dù có đi tới đâu thì lúc nào cũng sẽ nhớ kỹ người ấy trong lòng.
Thậm chí vì người đó, cậu có thể chịu đựng được đau đớn trên thân thể, dằn vặt trên tinh thần, muốn đào tim đào phổi, đưa những thứ tốt nhất trên toàn thế giới cho người đó."
Những lời Tô Kim Thư lời tràn ngập tình cảm, có lẽ trong khi ở chung với Lệ Hữu Tuấn thì cô mới cảm nhận được cái gì gọi là yêu.
Vậy nên khi Lâm Thúy Vân hỏi vấn đề này thì cô mới có thể nói được rõ ràng và tự nhiên như thế.
Lâm Thúy Vân do dự một chút:
"Thực ra mình cũng không hiểu lắm, mình chỉ biết là khi anh ta bị thương thì mình sẽ rất khó chịu.
Anh ta ở bên cạnh cô gái khác thì mình lại càng đau khổ đến nghẹt thở! Khi người nhà anh ta không cho mình và anh ta ở bên nhau thì mình cũng sẽ đau lòng, thế nhưng mình vẫn muốn tiếp tục!"
Từ xưa đến này, Lâm Thúy Vân là người có tính tình qua loa, vậy mà khi cô ấy nói những lời này thì đột nhiên lại thấy hai mắt cay cay.
Đúng vậy, rõ ràng là cô ấy cũng đã yêu Lục Mặc Thâm rồi, thế nhưng mỗi lần ở bên anh ta thì cô ấy lại không kiểm soát được bản thân mình, cứ nhất định phải khoác cái vẻ đanh đá chua ngoa lên.
Đây không phải là Lâm Thúy Vân thực sự, Lâm Thúy Vân thức sự là người dám yêu dám hận, tuyệt đối sẽ không lo trước lo sau như thế!
Ở bên kia điện thoại, sau khi Tô Kim Thư nghe được câu trả lời của Lâm Thúy Vân thì viên đá trong lòng mới rơi xuống đất.
‘Nếu bé cưng Thúy Vân nhà mình đã có thể nói ra những lời này thì có nghĩa là ít nhất cậu ấy cũng đã sắp hiểu ra rồi.
Như vậy thì chuyện sau này cô ấy cũng sẽ xử lí tốt thôi.’
"Kim Thư, mình biết nên làm như thế nào rồi."
Khóe miệng Tô Kim Thư cong lên:
"Thúy Vân nhà ta đúng là thông minh nhanh trí, vừa nói đã hiểu rồi! Sau này cậu định làm gì?"
Đôi mắt to xinh đẹp của Lâm Thúy Vân nheo lại, bên trong có một tia sáng trong vắt chợt lóe lên:
"Làm gì ư? Còn có thể làm gì nữa! Từ trước đến giờ phong cách của Lâm Thúy Vân này đều là mạnh mẽ dứt khoát, bây giờ mình sẽ ra ngoài chặn trước cửa nhà anh ta luôn!"
Nói xong lời này thì Lâm Thúy Vân lộn mèo một cái rồi lao từ trên giường xuống:
"Kim Thư, mình không nói chuyện với cậu nữa, mình phải tranh thủ thời gian đây."
Tô Kim Thư nói không sai, nếu như thật sự yêu một người thì phải có can đảm nói ra mới được.
Ở tầng dưới, khi mẹ Lâm đang thấp thỏm bất an thì đột nhiên nghe được một chuỗi tiếng bước chân cực kì dồn dập truyền đến từ chỗ rẽ trên tầng hai.
Khi bà ấy quay đầu nhìn lại thì Lâm Thúy Vân cầm túi xách trong tay rồi vọt xuống như một cơn gió.
Mẹ Lâm thấy dáng vẻ hấp tấp của cô ấy thì sốt ruột đến mức lập tức nhảy dựng lên:
"Bà tổ nhỏ, con định làm cái gì đấy?"
Lâm Thúy Vân vừa đỡ tay vịn cầu thang nhanh chóng chạy xuống, vừa vẫy tay:
"Còn có thể làm gì nữa, con đi dỗ con rể của cha mẹ về đây!"
Vừa mới nói dứt lời thì Lâm Thúy Vân đã chạy mất tiêu rồi, chỉ còn dư lại một mình mẹ Lâm ngơ ngác đứng tại chỗ, mất một lúc lâu cũng chưa hoàn hồn lại được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...