Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ


Ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn có lực xuyên thấu quá mạnh mẽ, tựa như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ, trực tiếp xem rõ tới tận đáy lòng của người khác.
Ngay khi Tô Kim Thư bị anh nhìn đến mức sắp chạy trối chết, anh bỗng nhiên nhẹ nhàng cất lời:
"Vừa mới tới đây thôi."
"Vừa...!vừa mới thôi sao?"
Tô Kim Thư cũng không chắc chắn Lệ Hữu Tuấn rốt cuộc đã nghe thấy được bao nhiêu.

Mà nếu như anh đã nghe hết toàn bộ thì nhất định sẽ không tài nào bình tĩnh giống như bây giờ được.
Lệ Hữu Tuấn thoang thả thu hồi ánh mắt lại:
"Rót một cốc nước mà cũng tốn nhiều thời gian như vậy.

Có phải là bởi vì đang mang thai, cho nên thao tác của em chậm lại không?"
Tô Kim Thư vốn dĩ đang tê dại cả da đầu nhưng thấy Lệ Hữu Tuấn thay mình tìm ra một con đường bước xuống lối thoát như vậy, cô vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, cô hơi mất tự nhiên nở nụ cười:
"Chắc là vậy đó, chúng ta đi ra ngoài trước đi."
Nói xong lời này, Tô Kim Thư lập tức xoay người bước ra ngoài.
Lệ Hữu Tuấn cứ thế đi theo sau lưng cô, chỉ có điều ánh mắt của anh trở nên càng ngày càng buồn rầu, đồng thời mang chút lạnh nhạt, u ám.
Trên đường quay lại, người bước đi ở phía trước là Tô Kim Thư hiển nhiên cũng hơi mất tập trung.
Cô đang lo lắng, tự hỏi vì sao Âu Mỹ Lệ rõ ràng đã ước hẹn sẵn thời gian với mình, nhưng mà đến bây giờ lại vẫn chưa gọi điện thoại cho cô, chẳng lẽ là có chuyện gì đã xảy ra rồi sao?
"Kim Thư, mình đang nói chuyện với cậu đấy, sao cậu lại bị phân tâm vậy?"
Bỗng chợt xuất hiện năm ngón tay quơ quơ trước mặt mình, Tô Kim Thư lập tức phục hồi lại tinh thần.

Lâm Thúy Vân tiến tới đứng ngay trước chỗ cô, vô cùng ngạc nhiên nhìn cô.
Tô Kim Thư hơi ngượng ngùng mỉm cười:
"Cái đó, ban nãy mình có hơi mất tập trung một chút, cậu vừa nói gì thế?"
Sau khi nói xong lời này, cô mới nhận ra rằng bầu không khí tại đây dường như có gì đó không ổn.
Đặc biệt là khuôn mặt của Lục Mặc Thâm, nó đã hoàn toàn chùng xuống và trông có vẻ rất chi là không vui.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!Tô Kim Thư nhất thời kinh ngạc, cô chẳng qua chỉ là ngây người một lúc thôi mà, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Có điều Lâm Thúy Vân, cô gái cộc cằn này, căn bản không hề cảm nhận được chút nào sự lạnh lẽo tỏa ra từ cơ thể của Lục Mặc Thâm.
Cô ấy tự mình lên tiếng:
"Cậu thực sự là người bạn thân nhất của mình mà.

Vừa nghe tin mình muốn ra nước ngoài, là đã đau lòng tới nỗi thất thần luôn rồi!"
Tô Kim Thư lập tức kinh hãi đến mức thay đổi sắc mặt:
"Thúy Vân, cậu muốn ra nước ngoài ư?"
Lâm Thúy Vân nghiêng đầu, đưa tay lên chống cằm:
"Mình quả thực đang có ý định này.

Mặc dù mình muốn trở thành một diễn viên, nhưng mà mình cũng không muốn từ bỏ rồi để hoang phí chuyên ngành nhảy múa của bản thân.

Vì thế, mình nghĩ rằng trước tiên nên đi nước ngoài bồi dưỡng thêm khoảng một hai năm, chí ít cũng phải thi lấy được cái bằng cấp gì đó chứ."
Khi Lâm Thúy Vân kể tới đây, cô ấy càng lúc càng trở nên phấn khích hơn, như thể cô ấy đã bắt đầu mơ đến cảnh tượng bản thân ra nước ngoài:
"Không biết chừng tới khi mình đi du học ở nước ngoài, hót một tiếng là làm lòng người chấn động rồi trực tiếp trở thành chuyên gia nhảy múa cũng nên!"

Tô Kim Thư nghe cô ấy nói vậy, đột nhiên cảm giác được phía sau lưng mình, áp lực không khí xung quanh Lục Mặc Thâm càng ngày càng xuống thấp dần.
Sắc mặt cũng càng lúc càng trở nên khó coi...
Tô Kim Thư vội vàng nháy mắt với cô ấy.
Lâm Thúy Vân phải mất một khoảng thời gian mới lấy lại được tinh thần:
"Kim Thư, cậu bị làm sao vậy? Sao cậu lại nháy mắt liên tục thế, hai mắt khó chịu à?"
Tô Kim Thư: "..."
Lệ Hữu Tuấn đi ngang qua Lâm Thúy Vân, liếc nhìn sắc mặt tái xanh của Lục Mặc Thâm rồi trực tiếp đứng lên.
Anh cúi đầu xuống, nhìn lướt qua đồng hồ đeo trên tay:
"Cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên trở về thôi."
Lâm Thúy Vân nghe thấy anh bỗng nhiên bảo là phải đi, lập tức ngây ngẩn cả người:
"Ơ, phải quay về rồi sao?"
Tô Kim Thư hiểu rõ rằng Lệ Hữu Tuấn làm thế là đang để cho Lục Mặc Thâm và Lâm Thúy Vân có thời gian nói chuyện với nhau.
Vì vậy, cô cũng đứng dậy theo:
"Đã mười giờ rồi.

Cậu không thấy hai đứa nhỏ đều đã buồn ngủ đến mức thiếp đi rồi sao?"
Vừa nói câu này, Tô Kim Thư vừa tới gần Lâm Thúy Vân, đè thấp âm lượng giọng nói của bản thân xuống cất lời:
"Thúy Vân, cậu đã bàn bạc chuyện cậu dự định đi ra nước ngoài bồi dưỡng với giáo sư Lục chưa?"
Lâm Thúy Vân hơi sững sờ trong giây lát, thậm chí còn chẳng kịp phản ứng lại đã trả lời:

"Tại sao phải bàn bạc cùng anh ấy chứ? Mình muốn đi du học, không phải cứ đến đó là được sao?"
Lúc Lục Mặc Thâm nghe thấy câu nói vô tâm và không chút nghĩ ngợi này của cô ấy, trong nháy mắt khuôn mặt của anh ta đen lại như lộn chổng vó lên trời.
Tô Kim Thư hoàn toàn bó tay, chẳng mở miệng nói thêm được lời nào nữa.
Chỉ số thông minh cảm xúc của Lâm Thúy Vân này thật sự khiến người khác đau lòng thay cho giáo sư Lục.
Trước khi rời đi, Tô Kim Thư còn duỗi tay vỗ nhẹ lên vai của Lâm Thúy Vân và hết sức tốt bụng nhắc nhở:
"Thúy Vân à, nói sao thì giáo sư Lục cũng là bạn trai của cậu mà? Nếu cậu ra nước ngoài du học thì hai người coi như là phải yêu xa rồi.

Giáo sư Lục là người học rộng, lại có nhiều tài năng, đã đẹp trai rồi còn giàu có nữa.

Trước đây, hồi vẫn ở trường Đại học Lan Ly, cậu cũng đã biết rõ được anh ấy nổi tiếng tới mức độ nào.

Chẳng lẽ cậu lại thực sự muốn vứt bỏ anh ấy ở lại một mình tại thành phố Ninh Lâm này, sau đó trơ mắt nhìn anh ấy bị người khác cướp mất sao?"
Lâm Thúy Vân lập tức sửng sốt một lúc.

Cô ấy đứng trước cánh cửa, quay đầu lại nhìn vào bên trong thì trông thấy Lục Mặc Thâm đang lặng lẽ ngồi trước vườn hoa.
Vào thời khắc này, cô ấy mới muộn màng phát hiện ra rằng áp suất không khí quanh cơ thể của Lục Mặc Thâm quả thật quá thấp!
Cứ như thể là ai đó đang thiếu nợ anh ta hơn ba chục tỉ vậy!
Thảo nào vừa nãy khi nói chuyện với Kim Thư, cô ấy luôn cảm thấy lạnh gáy.
Cô ấy còn tưởng rằng là gió nổi lên rồi, quay đi quay lại nửa ngày, hóa ra là sự bực dọc phát ra từ trên người Lục Mặc Thâm!
Chỉ có điều…
Lâm Thúy Vân nhìn về hướng Tô Kim Thư đang rời đi, cực kỳ mơ hồ nhớ lại những gì cô vừa mới nói với bản thân:
"Bạn trai...!Yêu xa sao?"
Cô ấy vẫn chưa bao giờ thực sự xem xét qua vấn đề này.
Cho tới hiện tại, Lục Mặc Thâm luôn luôn là người mặt dày mày dạn quấn lấy cô ấy không tách rời.

Lâm Thúy Vân lúc nào vô thức cũng cảm thấy rằng bản thân cô ấy đang bị ép buộc.
Khó khăn lắm mới có cơ hội chạy trốn, thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của anh ta, cho nên cô ấy cứ nghĩ mình phải không kiêng nể gì mà đốt pháo chúc mừng mới phải!
Thế nhưng tại sao cô ấy vẫn luôn không kìm lòng được mà cứ hồi tưởng lại trong đầu lời nói ban nãy của Tô Kim Thư chứ?
Cứ nghĩ tới chuyện Lục Mặc Thâm sẽ làm những việc mà từng trải qua khi ở bên cạnh cô ấy với những người phụ nữ khác là ngay lập tức, ngọn lửa giận dữ trong lòng cô ấy sẽ lại bùng lên rực cháy.
Ngay khi Lệ Hữu Tuấn và Tô Kim Thư vừa đi khỏi, mẹ Lâm cũng bước ra ngoài.
Bà ấy nói với Lục Mặc Thâm:
"Con rể này, mẹ giúp con dọn dẹp xong phòng dành cho khách rồi.

Hôm nay đã trễ như vậy, con đừng quay về nữa!"
Nếu là trước đây, chỉ cần mẹ Lâm lên tiếng thì Lục Mặc Thâm căn bản sẽ không từ chối.
Thế nhưng bây giờ, trên khuôn mặt của anh ta chỉ hiện lên một nụ cười lịch sự nhàn nhạt:
"Cô ơi, tài xế của cháu đã lên đường, hôm nay muộn quá rồi, cháu vẫn nên về nhà thì hơn."
Mẹ Lâm sững sờ một lúc, rốt cuộc cũng nhận ra rằng tâm trạng của Lục Mặc Thâm hình như có mấy phần không được ổn lắm:
"Có điều...!hiện giờ đã là mười giờ đêm rồi, con vẫn là ở lại đây đi! Phòng dành cho khách đó chính là chỗ con từng ở trước đây, cho nên chắc chắn sẽ không cảm thấy lạ lẫm chút nào đâu."
Nhưng mà, Lục Mặc Thâm vẫn như cũ chống nạng đứng dậy:
"Cám ơn cô ạ, lần sau chúng ta lại nói chuyện với nhau."
Nhìn thấy thái độ dứt khoát như thế của Lục Mặc Thâm, mẹ Lâm lập tức phục hồi lại tinh thần của mình:
"Ồ, vậy thì, con cứ ngồi yên ở đó một lát đã đi.

Chẳng phải người lái xe cho con còn đang trên đường tới đây sao? Mẹ thay con đi xem một chút, con đừng sốt ruột quá!"
Sau khi nói xong câu này, mẹ Lâm mạnh mẽ bắt Lục Mặc Thâm ngồi xuống ghế, quay người mang khí thế hùng hổ đi về phía Lâm Thúy Vân.
Một tiếng ‘Ầm’ vang lên, cơn rùng mình dữ dội cứ như vậy giáng xuống đầu Lâm Thúy Vân, khiến cô ấy đau đớn tới nỗi hoài nghi tính mạng của chính bản thân, liệu còn sống hay đã chết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận