"Hả?"
Lệ Hữu Tuấn nhíu mày, nhìn Tô Kim Thư.
"Bình thường thì khi hai người ở bên nhau lâu ngày, phụ nữ mới là người sẽ lo lắng mà đặt ra câu hỏi này.
Thế nhưng, tại sao mỗi lần trường hợp đó xảy đến với chúng ta, người lo lắng cứ luôn luôn là anh vậy?"
Lúc Tô Kim Thư đang nói câu này giữa chừng, cô chợt vươn tay ra và nhéo nhéo khuôn mặt của anh.
Tuy rằng cô là một người cực kỳ đơn thuần và dễ thương nhưng tới thời điểm nói mấy lời tâm tình kiểu này, cô vẫn không hề úp úp mở mở chút nào:
"Anh Lệ à, anh trông đẹp trai như vậy, lại còn chung thủy, và quan trọng nhất là có rất nhiều tiền nha! Dù cho châm lửa thắp sáng đèn lồng thì cũng không thể nào tìm ra một người đàn ông tốt như anh đâu.
Em đây đã vất vả biết bao nhiêu để lừa được anh rơi vào trong tay mình, chỉ khao khát mong muốn có thể buộc anh trên dây thắt lưng quần của bản thân suốt cả ngày đấy.
Làm sao mà em mất hứng thú hay chán ngán anh được cơ chứ?"
Trong khi đang nói lời tâng bốc này, Tô Kim Thư cùng lúc duỗi tay ra và dùng sức nhào nặn trên mặt của anh:
"Chỉ cần có khuôn mặt ba trăm sáu mươi độ không góc chết này thôi, là cũng đủ để em ngắm nhìn cả đời, mãi mãi không chán rồi!"
Hai mắt của Lệ Hữu Tuấn lóe sáng, ánh mắt bỗng nhiên trở nên buồn bã.
Anh biết rằng lời của Tô Kim Thư ít nhiều có chứa đựng một vài yếu tố phóng đại.
Thế nhưng nếu như cô đã sẵn lòng bày tỏ thẳng thắn ra ngoài với anh như vậy, thì điều đó chứng tỏ được rằng chí ít cũng có một nửa độ tin cậy trong những điều cô nói.
Lệ Hữu Tuấn nhẹ nhàng giật giật khóe miệng, còn chưa kịp lên tiếng thì đột nhiên anh cảm thấy sắc mặt của Tô Kim Thư có gì đó không đúng.
Anh trông thấy cả mảng bên tai cô đỏ bừng, anh cau mày quay đầu lại nhìn.
Quả nhiên đúng như dự đoán, Lâm Thúy Vân và Lục Mặc Thâm đang nhìn hai người họ với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Lâm Thúy Vân lại càng hết sức khoa trương, run rẩy toàn thân:
"Trời đất ơi, nổi hết cả da gà!"
Lục Mặc Thâm cũng rất phối hợp mà nhìn Lệ Hữu Tuấn, có vẻ cực kỳ ghét bỏ:
"Boss Lệ này, chẳng phải anh đã xác định hình tượng của bản thân là vô cùng lạnh lùng hay sao? Nhưng mà, vì sao lúc này lại ở ngay trước mặt chúng tôi, không chút e dè gì mà thể hiện khoe khoang tình yêu rồi còn nói cả lời yêu thương âu yếm cơ đấy.
Thật sự thích hợp ư?"
Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng, thậm chí còn cực kỳ chán ghét liếc nhìn Lâm Thúy Vân đang ngồi trên chân trái của Lục Mặc Thâm:
"Ít nhất thì chúng tôi còn chưa đến mức tiếp xúc thân thể.
Như hai người đây mới phải bị gọi là thô tục, hiểu không?"
Lâm Thúy Vân ngây người một lúc, sau đó cúi đầu xuống, tức thì nhìn thấy.
Bấy giờ, cô ấy mới phát hiện ra rằng vừa nãy khi hai người nói chuyện với nhau, cô ấy đã dũng cảm quên mình hăng hái nhảy vọt lên, trực tiếp dạng chân và ngồi trên chân trái của Lục Mặc Thâm.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!Lại thêm hành động bịt kín miệng Lục Mặc Thâm của cô ấy, hai người thực sự đang kề sát thân mật quá mức, thậm chí còn có một chút yếu tố mờ ám bên trong.
So với Lệ Hữu Tuấn và Tô Kim Thư, quả thật đúng là có phần phản cảm.
"Cái đó...!là hiểu lầm, hoàn toàn là hiểu lầm thôi."
Lâm Thúy Vân lập tức trở mình rồi lùi lại, cứ như có nước tiểu chảy dính vào mông cô ấy, vội vã trở về ngồi xuống vị trí lúc đầu của bản thân.
Nhưng như thế lại khiến Lục Mặc Thâm trong nháy mắt nhíu chặt lông mày.
Cô gái nhỏ thơm mát, mềm mại đã chạy khỏi vòng tay của mình làm anh ta cảm thấy hơi không vui.
Anh ta liếc nhìn Lệ Hữu Tuấn, người đã làm hỏng việc tốt của anh ta:
"Tôi là chồng tương lai của cô ấy, cho dù có tiếp xúc thân thể cũng hoàn toàn là chuyện bình thường."
Lệ Hữu Tuấn không hề khách sáo, oán hận mở miệng:
"Chúng tôi còn là vợ chồng hợp pháp đấy, chẳng phải càng là chuyện bình thường hơn sao?"
Trông thấy hai người một lời không hợp đã tức khắc giống hệt mũi nhọn đấu với dao sắc, Tô Kim Thư bỗng chốc thấy rằng hai thằng cha này thật sự quá là ấu trĩ mà.
Khi cô đang chuẩn bị tiến lên khuyên bọn họ đừng so kè nhau nữa, đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Tô Kim Thư thuận tay lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
Tầm mắt nhẹ nhàng quét qua, nhìn thấy cái tên ‘Lục Anh Khoa’ nhấp nháy trên màn hình, trong lòng ‘lộp bộp’ chùng xuống.
Gần như theo bản năng cô lướt nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn, phát hiện ra lúc này anh vẫn đang đắm chìm trong thế giới thù oán lẫn nhau với Lục Mặc Thâm, khi ấy trong lòng mới có chút thở phào nhẹ nhõm.
Cô lặng lẽ cất điện thoại vào trong túi áo, rồi đứng dậy:
"Mình đi rót cốc nước đã nhé."
Lâm Thúy Vân nghe vậy, cô ấy vội vàng vẫy tay:
"Kim Thư, lấy cho mình một ly sinh tố xoài với, cảm ơn nha."
"Được."
Tô Kim Thư xoay người, bước về phía phòng khách.
Lệ Hữu Tuấn hờ hững không để ý lắm liếc nhìn cô một cái, vậy mà lại vô cùng nhạy bén nhận ra rằng tay trái của cô đang bỏ trong túi áo khoác.
Hơn nữa nhìn từ góc độ này, anh có thể thấy được khóe miệng của cô hơi hạ thấp xuống.
Lệ Hữu Tuấn thật sự hiểu cô quá rõ, chỉ những lúc cực kỳ căng thẳng thì Tô Kim Thư mới để lộ ra vẻ mặt này.
Trong chớp mắt, ánh mắt của anh lập tức tối sầm lại.
Lục Mặc Thâm vốn dĩ đang hăng say chiến đấu với anh, chợt thấy sắc mặt của Lệ Hữu Tuấn đột ngột thay đổi, bèn lên tiếng trêu chọc:
"Làm sao vậy? Hai người cũng đã là đôi vợ chồng già cả rồi, cô ấy mới tách ra đi rót ly nước một lúc mà đã luyến tiếc rồi sao?"
Lệ Hữu Tuấn nhàn nhạt nguýt anh ta một cái:
"Đúng thế đấy, dù chỉ là một giây một phút cũng chẳng thể tách rời."
Lục Mặc Thâm không kìm được cảm thấy buồn nôn và ớn lạnh, Lâm Thúy Vân đứng bên cạnh cũng theo sau rùng mình một cái:
"Quả thực không ngờ được rằng anh vậy mà lại là một nam thần như vậy!"
Tối hôm nay không phải là lần đầu tiên Lục Mặc Thâm nghe thấy Lâm Thúy Vân ở ngay trước mặt mình gọi Lệ Hữu Tuấn là nam thần.
Anh ta nheo mắt lại, trên mặt lộ ra tia khó chịu.
Cô nàng đanh đá chua ngoa này thật là, xem ra còn cần phải cố gắng dạy dỗ cho cô ấy nhiều hơn nữa, bằng không sẽ không nhớ được lâu dài!
Trong phòng trà, ngay khi Tô Kim Thư vừa bước vào thì đã như thiêu như đốt gấp gáp móc điện thoại di động ra và gọi lại:
"Lục Anh Khoa, thành thật xin lỗi, vừa rồi tôi đang ở cùng với Lệ Hữu Tuấn."
Phía đầu dây bên kia, giọng nói của Lục Anh Khoa rất bình tĩnh:
"Mợ Tô, hiện tại mợ đang ở cạnh ông chủ à?"
Tô Kim Thư gật đầu.
Cô xoay đầu, thoáng nhìn qua chiếc đồng hồ treo trên tường, phát hiện thì ra bây giờ đã là chín giờ năm mươi phút tối.
Ban nãy, cô đã quá tập trung vào chuyện của Lâm An Nguyên, thậm chí còn không thèm chú ý tới cả thời gian.
Hiện giờ đã là hai mươi mốt giờ năm mươi phút rồi, sao Âu Mỹ Lệ vẫn chưa gọi điện thoại cho cô?
Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ư?
Tô Kim Thư đột nhiên nghĩ đến, trước khi Âu Mỹ Lệ cúp máy, bên kia đã truyền tới một loạt tiếng bước chân cực kỳ lộn xộn, chẳng lẽ cô ấy đã bị ai đó tìm thấy rồi sao?
"Bây giờ tôi đang ở bên cạnh Lệ Hữu Tuấn, chúng tôi đang ăn cơm tối tại nhà của Thúy Vân.
Lục Anh Khoa, anh đã lấy được món đồ rồi sao?"
"Đã lấy được, nhưng mà hiện tại mợ đang ở cùng ông chủ, tôi không có cách nào có thể đưa sang cho mợ được."
Tô Kim Thư khẽ cắn môi và suy nghĩ một hồi:
"Như thế này đi, anh cứ về biệt thự trước.
Ở cánh cửa ra vào biệt thự có một vườn hoa nhỏ.
Anh chôn thứ đó xuống bên cạnh bông hoa hồng trắng.
Đợi tới lúc tôi trở về sẽ tìm cách đi lấy nó."
"Vâng ạ."
Tô Kim Thư thở phào nhẹ nhõm:
"Cảm ơn anh."
"Không có gì."
Sau khi Tô Kim Thư cúp máy, cô quay người và bắt đầu rót một ly sinh tố xoài cho Lâm Thúy Vân.
Lúc cô đang bưng khay, định xoay mình thì bỗng nhiên phát hiện ra có một bóng người trải dài đang đứng trước cửa.
"A!"
Tô Kim Thư giật cả mình, động tác tay run lên, khiến chiếc khay suýt chút nữa đã bay ra ngoài.
May mắn thay, Lệ Hữu Tuấn nhanh tay lẹ mắt, đỡ được cái đĩa trước một bước.
Tô Kim Thư theo dõi từng thao tác vững vàng và thong thả của anh, chỉ cảm thấy trái tim của bản thân như sắp nhảy bật ra khỏi miệng mình:
"Anh...!Tại sao anh lại ở đây?"
Thực ra, điều mà Tô Kim Thư muốn hỏi nhất chính là rốt cuộc anh đã đứng sau lưng cô bao lâu rồi.
Thêm nữa, anh đã nghe thấy đoạn đối thoại giữa cô và Lục Anh Khoa được bao nhiêu?
Lệ Hữu Tuấn ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào Tô Kim Thư..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...