Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ


Tống Chỉ Manh dừng lại, quay đầu nhìn sang thì thấy Khúc Nhất Phàm đang đứng cách cô không xa.

Hai tay rối rít ôm trước mặt, khuôn mặt non nớt mang theo vẻ cảm kích.

Khúc Nhất Phàm vốn dĩ đã rất dễ thương, Tống Chỉ Manh nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, không kiềm chế được mà tan chảy.

Cô nhanh chóng bước đến và ngồi xổm trước mặt Khúc Nhất Phàm: “Nhất Phàm, cháu đang gọi cô à?”
Khúc Nhất Phàm gật đầu, cẩn thận nắm lấy tay của Tống Chỉ Manh.

Sau đó, cậu moi trong túi ra một lúc lâu mới lấy ra được một mặt dây chuyền hình gấu ‘Winnie to bằng lòng bàn tay: “Cô à, cảm ơn cô vừa rồi đã tin tưởng cháu và giúp cháu làm chứng.

Con gấu Winnie này là món đồ chơi cháu yêu thích nhất, bây giờ cháu sẽ tặng nó cho cô”
Tống Chỉ Manh không có cách nào từ chối món quà của Khúc Nhất Phàm Cô mỉm cười gật đầu, đưa tay ra bóp má nhỏ của cậu: “Cảm ơn cháu!”
Nói xong, cô quay đầu liếc nhìn Khúc.

Thương Ly vẫn đang đứng ở quầy, rồi nói tiếp: “Nhất Phàm, cô có thể hỏi cháu một câu được không?”
Khúc Nhất Phàm gật đầu “Vừa rồi cha của cháu không làm rõ trắng đen mà yêu cầu cháu xin lỗi người ta.

Cháu có giận cha không?”
Sau khi nghe điều này, khuôn mặt của Khúc Nhất Phàm rõ ràng cứng lại một chút.


Cậu cũng làm theo cử động của Tống Chỉ Manh, quay đầu nhìn về hướng bố.

Nhưng một lúc sau, cậu nói: “Mặc dù vừa rồi cháu thực sự rất tức giận, nhưng cha đã xin lỗi cháu ngay khi biết được sự thật.

Vì vậy, cháu quyết định rằng cháu vẫn sẽ tha thứ cho ông ấy”
Tống Chỉ Manh vô cùng thương xót nhìn đứa trẻ trước mặt, vươn tay xoa đầu: “Nhất Phàm thực sự là một cậu bé ngoan, biết cư xử lại dịu dàng và chu đáo!”
Khúc Nhất Phàm mím miệng, có vẻ hơi không vui Cậu cúi thấp đầu và lấm bẩm: “Nhưng cháu ngoan ngoãn như vậy, dịu dàng và chu đáo như vậy, mà cháu vẫn chưa có mẹ.”
Kể từ khi được Tô Kim Thư dạy gia sư, cậu đã học hành rất nghiêm túc, và cũng rất tích cực đi giao lưu với bạn học khác.

Mọi người đều rất thích cậu, cậu thậm chí đã đạt hơn chín mươi điểm trong mọi môn học.

Nhưng ngay cả khi cậu nghiêm túc như vậy, cô Kim Thư vẫn không thể làm mẹ của cậu.

Tống Chỉ Manh nói: “Nhất Phàm, mọi người mẹ nào cũng sẽ không bao giờ không cần con của mình, cháu phải tin rằng mẹ của cháu có lẽ có chuyện gì đó không thể nói ra được.

Mà cháu đáng yêu như vậy, mẹ của cháu nhất định sẽ không bao giờ bỏ cháu lại.”
“Cô à, vậy nếu như cháu lúc nào cũng ngoan ngoãn như vậy, một ngày nào đó mẹ sẽ trở lại không?”
“Đương nhiên, cô đảm bảo với cháu!”
Sau khi nói xong, Tống Chỉ Manh thấy rằng chuyện của Khúc Thương Ly đã được xử lý gần hết, vì vậy cô liền đứng dậy.

Không biết tại sao, Khúc Thương Ly hình như có chút hiểu lầm cô, mỗi lân nhìn thấy cô đều tràn đầy thù hận.

Mỗi lần Tống Chỉ Manh xảy ra mâu thuẫn với anh, cô đều cảm thấy tim mình ngột ngạt, cho nên lần này cô lựa chọn rời đi sớm, không muốn trực tiếp đối đầu với anh.

“Nhất Phàm, quà của cháu cô nhận rồi, nhưng cha của cháu có vẻ không thích cô cho lắm, nên cô phải đi trước, kẻo cô và cha cháu gặp mặt sẽ dễ cãi nhau.”
“Tạm biệt, cô”
Khi Khúc Thương Ly bước tới, anh thấy chỉ còn lại Khúc Nhất Phàm đứng ở gần lâu đài đệm khí.

Tống Chỉ Manh không biết đã đi từ khi nào.

Không biết tại sao, Khúc Thương Ly lại cảm thấy trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc rất khó giải thích.

Anh đứng đó, không biết đang nghĩ gì.

Khúc Nhất Phàm nghiêng đầu nhìn cha mình, đưa tay ra và kéo mạnh tay áo: “Cha, có phải cha muốn tìm cô lúc nấy ạ?”
Giọng nói của con trai khiến Khúc Thương Ly tỉnh táo trở lại, anh quay lại và ôm lấy Khúc Nhất Phàm, nhưng không trả lời câu hỏi của con trai: “Nhất Phàm, vừa rồi con không làm gì sai.

Bố không nên bắt con xin lỗi.


Bố nhận lỗi với con”
Khúc Thương Ly cảm thấy đau lòng khi nghĩ đến cảnh con trai mình bị người khác xúc phạm là đồ con hoang.

Cần phải biết, cảm giác tội lỗi này đã hành hạ anh suốt năm năm qua, anh cũng không biết nó sẽ kéo dài bao lâu nữa.

Bây giờ Khúc Nhất Phàm vẫn còn nhỏ, có một số vấn đề cậu vẫn không hiểu.

Nhưng đợi đến khi cậu lớn lên chút nữa thì sao?
Anh phải giải thích thế nào với cậu về mẹ của cậu?
Khúc Nhất Phàm đưa tay ra ôm lấy cổ Khúc Thương Ly, giọng tỉnh bơ nói: “Cha, cha đừng buồn nữa.

Vừa rồi cô đã nói với con rằng chỉ cần con tiếp tục ngoan ngoãn như vậy, có một ngày mẹ sẽ rở về, mẹ nhất định sẽ trở lại với chúng ta!”
Khuôn mặt Khúc Thương Ly hơi thay đổi, anh thở dài thườn thượt và nhìn xuống con trai mình: “Nhất Phàm, con rất muốn mẹ quay trở về sao?”
Khúc Nhất Phàm gật đầu không chút do dự: “Cô nói với con rằng, người làm mẹ không thể nào bỏ rơi đứa con của mình.

Mẹ chắc chăn gặp phải rắc rối nào đó không nói nên lời nên mới bỏ đi, khi giải quyết xong chuyện mẹ sẽ quay lại”
“Những lời này là do cô vừa rồi nói với con sao?”
Khúc Nhất Phàm gật đầu: “Vâng, là do cô nói với con, cô còn nói có vẻ cha không thích cô, nên cô phải đi trước để tránh xung đột với bố”
Đôi mắt của Khúc Thương Ly trở nên hơi khó hiểu: “Nhất Phàm, nếu mẹ con thật sự trở lại, con sẽ không ghét bà ấy chứ?”
Khúc Nhất Phàm ngước nhìn cha mình, rồi lắc đầu nguây nguẩy: “Cha, cha biết không?
Con sắp tròn sáu tuổi rồi.

Điều ước sinh nhật năm nào của con cũng là mẹ sẽ trở về bên con.

Nếu mẹ về, con sẽ rất rất vui.

Tại sao con lại phải ghét mẹ?”

Khúc Thương Ly cảm thấy không nói nên lời sau khi nghe những gì con trai mình nói €ó lẽ đây là thế giới của trẻ thơ, hồn nhiên và trong sáng.

Chúng thậm chí không biết oán hận là gì.

“Nhất Phàm, cha biết hôm nay con chơi không vui.

Để đền bù và xin lỗi, cuối tuần cha sẽ đưa con đến Disneyland chơi một ngày.

Con thấy sao?”
“Tốt quá, cha muôn năm, con yêu cha đến chết”
Khúc Nhất Phàm sung sướng nhào lên người Khúc Thương Ly, không quên hôn lên mặt anh.

Khi sự việc đã được xử lý ổn thỏa, Khúc Thương Ly dắt Khúc Nhất Phàm và rời đi..

Mặt khác, khi Tống Chỉ Manh quay lại bàn, Tô Kim Thư và Lệ Hữu Tuấn cũng đã quay trở lại.

Tô Kim Thư thấy răng khuôn mặt của Tống Chỉ Manh dường như có gì đó không ổn: “Chị Chỉ Manh, chị có chuyện gì vậy? Không thoải mái sao? Sao em nhìn sắc mặt chị có chút không ổn”
Tống Chỉ Manh vốn tính ngay thăng, chưa bao giờ biết ăn nói mập mờ, khi nghe câu hỏi của Tô Kim Thư, cô chỉ biết thở dài ôm má đầy bất lực: “Lúc nãy thấy em đi vệ sinh lâu như vậy, vì vậy chị muốn đến đó xem có chuyện gì xảy ra.

Nhưng khi chị đi được nửa đường, em có biết chị đã gặp được ai không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận