Tô Kim Thư cười gật đầu, tỏ ra là đã hiểu: “Đây là trò chơi yêu thích của mấy người trẻ tuổi, ai cũng đã từng chải qua thời trẻ, chị hiểu”
Lâm An Nguyên nhìn Tô Kim Thư, có chút không phục: “Chị Kim Thư, chị hình như còn nhỏ tuổi hơn Lâm Thúy Vân một chút, tính ra cũng lớn hơn em mấy tuổi thôi, làm sao nói giống như người lớn tuổi vậy!”
Tô Kim Thư cười nhạt, rất nhanh quay trở lại chủ đề cũ: “Cái kia… Tuy rằng chị biết có một số việc là việc riêng của em, chị không nên hỏi, nhưng xuất phát từ sự tò mò, chị vẫn muốn lắm miệng hỏi một chút, cô gái trong thang máy vừa rồi, em quen à?”
Nhắc tới cô gái trong thang máy kia, mặt Lâm An Nguyên lập tức đỏ lên.
Cậu có chút xấu hổ gãi sau gáy: “Cái kia..
Em cũng không quen biết cô gái kia”
“Thật sự không quen biết sao? Một chút ấn tượng đều không có?”
Lâm An Nguyên gật đầu: “Nếu như em quen biết, vừa nấy đã không đi thẳng lên lầu”
Lời nói của cậu bây giờ, trong giọng nói nồng đậm sự bất đắc dĩ.
Nói đi nói lại, trong trường học của Lâm An Nguyên cậu cũng coi như là một nhân vật nổi tiếng.
Vóc người cao ráo, lớn lên lại đẹp trai, mấy cô gái xoay quanh cậu cũng không tính là ít.
Chỉ có điều, một người con trai ưu tú như cậu, đối với một vài nữ sinh không có đầu óc, thực sự không gợi được chút hứng thú nào.
Trái lại lần này, cô gái thần bí như hồ ly kia, đúng là để cậu có chút cảm giác động lòng.
Có điều biển người mênh mông, cậu lại không biết đi tìm cô gái đó ở đâu?
Nói không chừng chỉ gặp thoáng qua một lần, lần sau cũng không có cơ hội chạm mặt lần nữa.
“Hóa ra là như vậy!”
Lúc Tô Kim Thư nói lời này, trong đầu mơ hồ hiện lên bóng dáng cô gái kia.
Cô vẫn tương đối tin tưởng giác quan thứ sáu của mình, nếu như có thể nhìn rõ mặt của cô gái đó, cô có thể chắc chẳn mình có quen biết cô gái đó hay không Lâm An Nguyên nhìn vẻ mặt của Tô Kim Thư, trong lòng nổi lên một tia hi vọng: “Chị Kim Thư, chị có biết cô gái đó không?”
“Không chắc, chẳng qua chị nhìn thấy cô ấy hơi quen mắt, có điều trên thế giới này nhiều người giống nhau như vậy, cũng có khả năng là chị nhận nhầm đi!”
Lâm An Nguyên vừa nghe lời này, trên mặt xuất hiện một tia thất vọng.
Thôi bỏ đi, nếu như không có duyên phận, đã lỡ rồi thì cho qua luôn vậy.
Nếu như hai người bọn họ thật sự có duyên, nói không chừng lần sau lại có cơ hội gặp mặt!
Trong lòng cậu âm thầm tự trấn an chính mình vài câu, sau đó nhìn về phía Tô Kim Thư: “Chị Kim Thư, chỉ có một mình chị đi ra ngoài thôi à?”
“Ừm, vừa nấy chị có hơi váng đầu, cho nên xuống xe taxi muốn mua một chút nước và sô cô la.”
Ánh mắt Lâm An Nguyên sáng lên, lập tức nói: “Chị Kim Thư, xe của em ở ngay sau cửa hàng tiện lợi, chị muốn đi đâu? Em đưa chị đi!”
Bây giờ là giờ tan tâm buổi trưa cũng là giờ cao điểm, nên rất khó bắt xe, Tô Kim Thư không từ chối ý tốt của cậu: “Vậy thì làm phiền em”
“Ấy, chị đừng nói cảm ơn em, nếu như bị chị em biết, nhất định đánh chết em!”
Tô Kim Thư bị lời nói của cậu ta chọc cười.
Cô lên xe của Lâm An Nguyên, khoảng mười mấy phút sau, xe dừng tại trước cửa công ty của Lệ Hữu Tuấn.
“An Nguyên, đến nơi rồi, vậy chị xuống xe trước nhé.”
“Được, chị tự mình chú ý một chút, em mặc thành như thế này, thực sự là không tiện đưa chị xuống xe!”
Sau khi Lâm An Nguyên, Tô Kim Thư trực tiếp tiến vào văn phòng của Lệ Hữu Tuấn.
Cô vừa mới bước vào đại sảnh, đã nhìn thấy Lục Anh Khoa đứng đợi sẵn: “Cô Tô, Ông chủ chờ cô trên tầng bảy”
Lục Anh Khoa đi lên phía trước, cung kính mở miệng nói chuyện.
Tô Kim Thư gật đầu, cười vô cùng khách khí, xoay người đi theo anh ta vào thang máy ‘VIP chuyên dụng dành cho tổng giám đốt Bên trong phòng làm việc, Lệ Hữu Tuấn vừa cúp điện thoại, hơi nghiêng đầu lập tức nghe thấy tiếng gõ cửa: “Vào đi”
Cửa lớn của văn phòng được đẩy ra, Lục Anh Khoa dẫn Tô Kim Thư đi vào.
Lúc này Lệ Hữu Tuấn mới khép notebook lại, anh đứng lên, đi tới trước mặt Tô Kim Thư, đưa tay lên gò má cô nhẹ nhàng véo một cái, cúi đầu thuận tiện nhìn lướt qua thời gian trên đồng hồ đeo tay: “Làm sao trễ như vậy?”
Như bình thường mà nói, từ biệt thự trên núi Ngự Cảnh đến tòa nhà này, cộng thêm kẹt xe, cùng lắm cũng chỉ mất thời gian khoảng bốn mươi phút.
Nhưng từ lúc Tô Kim Thư gọi điện thoại cho anh đến bây giờ, đã gần nửa giờ, bây giờ cô mới chậm rãi đến muộn.
Giữa đường Lệ Hữu Tuấn cũng từng gọi điện thoại cho cô, có thể tín hiệu di động bị yếu, nên gọi không được.
Tô Kim Thư biết Lệ Hữu Tuấn quan tâm cô, giải thích: “Vừa rồi ở trên xe taxi có chút váng đầu, em đi siêu thị mua một chút nước và sô cô la, ai biết trùng hợp gặp phải Lâm An Nguyên, chính là em trai của Thúy Vân, nói qua hai câu, mới làm lỡ một chút thời gian”
Lệ Hữu Tuấn rất nhanh bắt lấy trọng điểm trong lời nói của cô: “Đầu choáng váng như nào? Hiện tại đã khá hơn chút nào chưa? Phải đi bệnh viện khám sao?”
Tô Kim Thư xoay người ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, lấy sô cô la và nước suối trong ba lô ra: “Những thứ này đều là hiện tượng bình thường, phụ nữ có thai vốn dễ bị hạ đường huyết.
Sáng sớm đi ra ngoài gấp, cho nên cũng không mang theo đồ ăn vặt, không muốn anh chuyện bé xé ra to, động một chút là dẫn em đi bệnh viện, em là một bác sĩ, trong lòng hiểu rõ”
Nghe Tô Kim Thư nói như vậy, Lệ Hữu Tuấn cũng cưng chiều mà cười.
Anh đi vài bước tới sô pha, ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó thay cô xé mở hộp sô cô la: “Được, là anh không đúng, coi như Lục Anh Khoa không có thời gian, anh cũng nên tự mình đi đón em mới đúng!”
Lục Anh Khoa sau khi nghe được câu này lại nói thêm một câu: “Cô Tô, vừa rồi có tổ chức khẩn cấp một cuộc họp cấp cao, cho nên ông chủ không thể đi đón được cô.”
Tô Kim Thư quay đầu nhìn Lục Anh Khoa một chút, có chút bất đắc dĩ mở miệng: “Tôi chỉ tùy ý đùa một chút thôi, hai người cũng khẩn trương quá đi!”
Lục Anh Khoa có chút không tiện cúi đầu: “Ông chủ, cô Tô, vậy tôi đi ra ngoài trước”
Chờ sau khi Lục Anh Khoa xoay người rời đi, Tô Kim Thư quay đầu nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn: “Trong điện thoại anh vừa nói với em Mộ Mẫn Loan xảy ra chuyện rồi?”
Ngoài mình ra, người duy nhất Mộ Mẫn Loan có thể liên lạc là anh trai.
Cho nên nếu cô ta bị Tư Vũ Chiến mang đi, hậu quả khó mà lường được.
Vì thế Tô Kim Thư rất lo lăng, lúc đó sau khi nhận được điện thoại, cô liền vội vàng chạy tới đây.
Lệ Hữu Tuấn gật gù, thuật lại một lần nội dung mà buổi sáng Bối Bối đã nói cho anh.
Coi như Tô Kim Thư đã từng tận mắt chứng kiến thái độ cha Mộ và mẹ Mộ đối xử với Mộ Mẫn Loan, nhưng hôm nay sau khi nghe Lệ Hữu Tuấn nói xong, chỉ cảm thấy tam quan của mình sụp đổ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...