Tô Kim Thư nhíu mày, vội vàng kết nối điện thoại: “Đàn anh?”
Sau khi nghe được giọng nói quen thuộc, Nhan Thế Khải liền cảm thấy giống như có một luồng nước ấm nhẹ nhàng lướt qua ngực.
Anh ta do dự một hồi mới mở miệng nói: “Kim Thư, bây giờ em đang ở đâu?”
“Em ở nhà của em, ừm… Chính là bên biệt thự của nhà họ Tô.”
“Một mình em à?”
“Đúng, mỗi một mình em ở nhà, đàn anh anh tìm em có chuyện gì sao?”
Nhan Thế Khải cúi đầu nhìn thoáng bản ghi chép kiểm tra của bệnh viện cầm trên tay: “Bây giờ anh có một chuyện rất quan trọng phải gặp mặt nói với em.
Như vậy đi, hiện tại anh đang ở gần đó, anh lập tức lái xe qua đó, chắc tâm mười phút nữa là tới”
“Đàn anh…”
Tô Kim Thư còn chưa kịp từ chối thì Nhan Thế Khải đã trực tiếp cúp điện thoại.
Tô Kim Thư nhìn màn hình dần tối lại mà vẫn chẳng hiểu ra sao.
Rốt cuộc đàn anh có chuyện quan trọng gì mà phải gặp mặt cô thì mới nói được đây?
Hơn mười phút sau, bên ngoài biệt thự của nhà họ Tô có tiếng động cơ vang lên.
Lúc Tô Kim Thư đi ra từ phòng khách, vừa đẩy cửa ra đã thấy Nhan Thế Khải từ trên xe bước xuống Chỉ là sắc mặt anh ta dường như không được tốt lắm.
“Đàn anh”
Tô Kim Thư đi tới chào hỏi, Nhan Thế Khải vừa ngước mắt đã nhìn thấy cô.
Thử tính toán, bọn họ đã mấy tháng không gặp nhau rồi!
Anh ta cứ im lặng như thế nhìn cô, giống như phải bù lại tất cả mấy tháng này chưa được nhìn vậy.
Nhan Thế Khải vốn cho là chỉ cần thời gian qua lâu, trí nhớ sẽ đần mơ hồ, tình cảm cũng sẽ dần phai nhạt.
Nhưng khi anh ta gặp lại Tô Kim Thư, tình cảm trước đây được trói buộc bằng hàng rào lý trí, ngay lúc này giống như cơn hồng thủy phá tan hàng rào.
Đôi mắt Nhan Thế Khải dần dần di chuyển xuống, cuối cùng rơi vào phần bụng hơi nhô lên của Tô Kim Thư.
So sánh với trước kia, cô của hiện tại đúng là đẫy đà hơn một chút, cũng có hương vị của phụ nữ.
Chỉ đáng tiếc, vừa nghĩ đến lí do khiến cô quyến rũ như thế này, vẻ mặt Nhan Thế Khải càng trở nên khó coi: “Chúng ta vào rồi nói”
Nói xong, anh ta cũng không đợi Tô Kim Thư trả lời đã thẳng thừng xoay người đi vào.
Tô Kim Thư không còn cách nào ngoài việc đi theo vào.
Nhan Thế Khải tự nhiên ngồi xuống, Tô Kim Thư rót một chén nước rồi đưa qua cho anh ta: “Đàn anh, anh tìm em có việc gì à?”
Nhan Thế Khải trầm mặc một lúc, ngập ngừng không biết mở miệng thế nào: “Kim Thư, từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn coi em như là em gái ruột của mình mà chăm sóc.
Từ sau khi anh trai của em gặp chuyện không may, anh đối với em lại càng quý trọng.
Anh và anh trai của em giống nhau, bất kể làm việc gì cũng là vì tốt cho em, em hiểu chưa?”
Tô Kim Thư nghe mà chẳng hiểu ra sao: “Đàn anh, rốt cuộc anh muốn nói gì đó?”
Như thể đã hạ xuống quyết tâm rất lớn, cuối cùng Nhan Thế Khải cũng nói đến trọng điểm của câu chuyện: “Em nói thật cho anh biết, có phải em đã có thai rồi không?”
Vẻ mặt Tô Kim Thư cứng đờ: “Đàn anh, em..
Sau khi Nhan Thế Khải nhìn thấy phản ứng của cô thì đã hoàn toàn lo lắng.
Sắc mặt anh ta xanh mét, mày nhíu lại thật chặt: “Em nói cho anh biết, em thật sự đã có thai phải không?”
“Đàn anh, em có thể hỏi là ai đã nói cho anh biết không?”
Vẻ mặt của Nhan Thế Khải đột nhiên thay đổi: “Em thật sự có thai rồi?”
Tô Kim Thư thở dài, cô và Lệ Hữu Tuấn đã lĩnh chứng, cho dù có thai cũng là chuyện bình thường.
“Đúng vậy đó đàn anh, em đúng là đã có thai, được hơn bốn tháng rồi”
Tô Kim Thư tỏ ra rất bình thản khi nói ra điều này, bởi vì cô luôn cho rằng trong bụng cô chính là kết tinh của tình yêu của cô và Lệ Hữu Tuấn.
Bất đầu từ giây phút đầu tiên Tô Kim Thư biết mình đã mang thai thì cô đã tràn ngập cảm giác hạnh phúc.
Nhưng cô không hiểu, vì sao ở trong mắt người khác, điều này lại trở thành một chuyện khiến người ta phải cảm thấy là không biết xấu hổ rồi?
Tuy răng Nhan Thế Khải đã xác định được đáp án, nhưng đến tận bây giờ khi nghe được lời này từ chính miệng Tô Kim Thư nói ra thì anh ta vẫn cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Anh ta đột ngột đứng lên, vẻ mặt tràn ngập sự thất vọng: “Kim Thư, sao em lại hồ đồ như vậy?”
Lúc Nhan Thế Khải nói câu này thì vô cùng đau đớn, trên khuôn mặt anh tuấn kia viết đầy câu hận người không tranh.
Cứ như thể Tô Kim Thư đã làm ra một việc không thể chịu đựng được, quá mức trơ trến.
Mà thái độ của anh ta cũng khiến Tô Kim Thư cảm thấy đau đớn, cô khẽ cười khổ: “Đàn anh, em chỉ là mang thai thôi mà, cũng đâu có giết người phóng hỏa, sao mới thế mà đã thành hồ đồ rồi?”
Nhan Thế Khải đi mấy bước đến trước mặt cô rồi cầm lấy hai tay của cô: “Kim Thư, em có biết Đại học Lan Ly có địa vị thế nào trong các trường đại học toàn nước không? Em có biết có bao nhiêu người cố găng muốn vào nhưng đều không có cơ hội này.
Còn em, vất vả lắm mới có được cơ hội này, sao có thể mang thai vào lúc này? Em có biết một vết nhơ như thế thậm chí sẽ làm ảnh hưởng đến cả đời của em không?”
Sắc mặt của Tô Kim Thư đột nhiên thay đổi, cô đưa tay đẩy Nhan Thế Khải ra: “Trong bụng em chính là con con của em, là con của em và Lệ Hữu Tuấn! Có con bé, em cảm thấy rất hạnh phúc, cũng rất thỏa mãn, em không cho phép bất cứ ai nói con bé là vết nhơi”
Nhan Thế Khải thấy Tô Kim Thư phản ứng quyết liệt như thế liền biết lời mình nói hình như có hơi thái quá.
Anh ta tận lực khiến giọng của mình bình tĩnh trở lại: “Kim Thư, em hiểu lầm rồi.
Cho dù… Cho dù em thật sự yêu đứa bé đó, cho dù em thật sự muốn có một đứa con với Lệ Hữu Tuấn nhưng tuyệt đối không phải là bây giờ, đây không phải là thời cơ tốt nhất”
“Em phải vì bản thân mà suy nghĩ chứ, em chỉ còn một tháng nữa là phải bảo vệ cuối kỳ rồi, nếu có người truyền ra chuyện em có thai thì em cảm thấy hậu quả sẽ như thế nào?”
“Lan Ly khác không giống các trường học khác, trước khi em học viện, có thai sinh con, làm cái gì cũng được.
Nhưng chỉ cần em vào của trường đại học này thì em nhất định phải nghiêm túc tuân thủ các quy định điều lệ ở trong đó.
Em mang thai lúc này chẳng khác nào đang tự hủy tương lai, em hiểu chưa?”
Nhan Thế Khải nói đến đây, Tô Kim Thư cuối cùng cũng hồi thần lại.
“Đàn anh, lời này của anh rốt cuộc có ý gì?”
Nhan Thế Khải lấy ra đơn khám bệnh của bệnh viện trung tâm từ trong túi của mình ra rồi truyền qua: “Em xem cái này trước rồi lại nói”
Tô Kim Thư lật từng tờ của chồng giấy hóa đơn trong tay, cuối cùng cực kỳ kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Đàn anh, đây không phải là hóa đơn khám bệnh ở bệnh viện trung tâm của em sao? Làm sao lại ở chỗ của anh vậy?”
Nhan Thế Khải lắc đầu, cũng không khai Liễu Minh Hoa ra: “Ở chỗ anh chỉ là bản sao thôi, có người gửi thứ này cho anh.
Mặc dù anh không biết hành động này rốt cuộc có mưu đồ gì, nhưng anh đại khái có thể đoán được có người muốn nắm nhược điểm của em, nói không chừng vào lúc nào đó sẽ lan truyền chuyện này ra”
Tô Kim Thư nhìn tờ hóa đơn trên tay, sắc mặt lại trở nên vô cùng khó coi.
Trên giảng đường đầu tiên khi cô vào Lan Ly, chủ nhiệm giáo dục đã từng tuyên truyền giảng giải nội quy của Lan Ly cho các cô một lần.
Học viên mang thai khi vẫn còn đi học là chuyện tuyệt đối không thể khoan dung..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...