Cha Mộ giơ tay tát cho bà ta một bạt tai, trực tiếp đánh bà ta choáng váng luôn.
Mẹ Mộ đứng tại chỗ bụm mặt, vẻ mặt không dám tin: “Sao ông lại đánh tôi?”
“Nói bà là phụ nữ đã có chồng mà tóc dài não ngắn thì bà cmn còn không chịu thừa nhận, Tô Duy Nam sẽ không động đến chúng ta đã là chuyện trước kia.”
“Lúc trước nó ở bên cạnh cái đồ tốn kém kia.
đừng nói là động đến chúng ta, muốn bao.
nhiêu tiền lần nào nó chẳng phải ngoan ngoãn dâng tới.”
“Còn giờ thì sao? Chẳng những hãm hại nó, hại đứa con của nó, còn buộc cái đồ tốn kém theo thằng đàn ông khác, bà cảm thấy Tô Duy Nam nhìn chúng ta mà vẫn không dám động chúng ta nữa ư?”
“Nếu như nó gặp lại chúng ta, nó sẽ thắng tay bóp chết chúng ta luôn, cái con mụ ngu xuẩn này, bà không đi thì cũng đừng có liên lụy tới tôi”
Mẹ Mộ bị ông ta nói thế cũng bị dọa cho mất hồn: “Vậy… Vậy bây giờ phải làm sao?
Sính lễ của con trai…”
“Mẹ bà nhà nó, ông đây bây giờ ngay cả mạng cũng không còn, quản nó cái lông á!”
Cha Mộ hất mẹ Mộ ra rồi bỏ chạy.
Nhưng mà trong lòng mẹ Mộ vô cùng không cam tâm, cha Mộ ở bên ngoài nuôi tình nhân, tiền trên người hai người họ nhiều biết bao, thế mà mấy năm nay đều bị hồ ly tỉnh lừa đi hết rồi.
Ông ta chạy, có cả hồ ly tinh ông ta nuôi, còn mình với con trai phải làm sao bây giờ?
Nếu không thể dựa vào Tô Duy Nam nữa, vậy đến lúc đó bà ta lại đi tìm Tư Vũ Chiến là được rồi.
Chỉ cần Tư Vũ Chiến vẫn còn có ý với Mộ Mãn Loan thì bà ta có thể nghĩ cách moi tiền.
Hôn sự của con trai bà ta không thể chậm trết Mẹ Mộ cân nhắc xong chuyện này cũng xách mông bỏ chạy.
Nhưng hướng chạy lại ngược với hướng của cha Mộ.
Thấy cuối cùng cũng tiễn được hai thứ âm hồn này đi, Tô Kim Thư cũng âm thầm thờ phào một hơi.
Cô quay đầu nhìn sang Mộ Mẫn Loan, phát hiện mặt cô ấy tái nhợt, hai tay vô lực buông thống hai bên người.
Trên cổ tay mảnh khảnh kia còn có vết xanh tím, nếu nhìn kỹ thì không khó phát hiện cơ thể cô ấy còn khe khẽ run rẩy.
Tô Kim Thư thở dài, đi đến phía trước: “Yên tâm đi, hẳn là trong một khoảng thời gian dài bọn họ sẽ không đến nữa đâu.”
Mộ Mẫn Loan mất rất nhiều sức lực mới bình tĩnh được.
Cô ta chỉnh lại đầu tóc và quần áo của mình, dường như muốn mượn việc này để hồi phục tâm trạng: “Kim Thư, cảm ơn cô”
“Không cần cảm ơn, cho dù tôi chỉ là một người qua đường, nhìn thấy vậy thì cũng sẽ qua giúp đỡ mà thôi.”
Mộ Mẫn Loan hơi sửng sốt, khóe miệng nở một nụ cười: “Cô chỉ là đi ngang qua, hay là cố ý tới tìm tôi?”
Tô Kim Thư vừa nghĩ đến cảnh tượng cãi nhau với Lệ Hữu Tuấn lúc nãy thì tâm trạng không hiểu sao lại trở nên hơi suy sụp: “Tôi đã tới đây rồi, có thể vào rồi nói được không?”
“Vào ngồi đi”
Bên trong đại sảnh biệt thự, Tô Kim Thư đang ngồi ở trên sô pha, Mộ Mẫn Loan ở bên cạnh pha cho cô một ly sữa nóng.
Tô Kim Thư ngạc nhiên nhìn xung quanh: “Có một mình cô à?”
Mộ Mẫn Loan tưởng là cô hỏi Tô Duy Nam: “Ừ, tuy rằng anh trai cô là vệ sĩ của tôi, nhưng anh ta sẽ không qua đêm ở đây”
“Cô hiểu lầm rồi, tôi hỏi là bảo mẫu ở bên cạnh cô đâu?”
Ở trong lòng Tô Kim Thư, cảm xúc của cô đối với chuyện của Tô Duy Nam và Mộ Mẫn Loan thật ra có hơi phức tạp.
Tuy răng Mộ Mãn Loan rất đáng thương, cũng là người bị hại nhưng lúc trước quả thực cô ta đã ra mặt chỉ chứng anh trai, làm hại nhà họ Tô phá sản.
Cho nên đến bây giờ, anh trai sẽ ở bên cạnh cô ta, hoặc có thể hai người sẽ lại như thế nào thì cô cũng quyết định không nhúng tay vào nữa.
Tất cả cứ dựa theo ý anh ấy mà làm vậy.
Tô Kim Thư nhắc tới chuyện bảo mẫu khiến mặt Mẫn Loan hơi đỏ lên: “Cái đó, ì bình thường tôi không thường ăn cơm ở nhà, với lại đợt này thông cáo cũng không nhiều lắm cho nên tôi liền tự dọn dẹp, cho bảo mẫu kia nghỉ việc rồi.
Tô Kim Thư nhớ rõ bởi vì quan hệ của mẹ Mộ và cha Mộ mà Mộ Mẫn Loan đã được giáo dục từ bé, cuộc sống hầu như không thể tự lo liệu.
Sau khi đi theo anh trai, cô ta mới bắt đầu từ từ học cách nấu cơm và cách làm việc nhà.
Trên người ngược lại đã lây nhiễm một chút mùi khói, gần đây lại đột nhiên cho bảo mẫu nghỉ việc nhưng lại không có thông báo…
Thông cáo của Mộ Mẫn Loan nếu đổi lại là trước đây thì đó chính là số tiền lớn khó cầu được.
Tô Kim Thư nghĩ như vậy, trong lòng gần như đã rõ.
Vô cùng có khả năng là Tư Vũ Chiến ra tay ở đẳng sau chặt đứt tất cả nguồn kinh tế của Mộ Mãn Loan.
Trước đó đã phải thanh toán tiền lương đắt đỏ cho anh trai, Mộ Mãn Loan lúc này chắc là gần như bị đào rỗng rồi.
Tô Kim Thư không hỏi tiếp nữa: “Thật ra lần này tôi tới đây tìm cô…”
“Có liên quan với anh trai cô không?”
Mộ Mẫn Loan hơi ngạc nhiên: “Anh cô cũng không liên lạc với cô sao?”
Cũng?
“Lời này của cô là có ý gì?”
Trên mặt Mộ Mẫn Loan lộ ra một biểu cảm mất mát: “Anh cô anh ấy… Cũng không có tìm tôi”
“Hai người đã cắt đứt liên lạc khoảng bao lâu rồi?”
“Khoảng tầm hơn một tuần nay, trước đó tôi không dám gọi cho anh ấy, sợ anh ấy có việc bận”
Càng sợ anh ấy vẫn luôn ở với vị hôn thê của mình Nhưng ngày hôm qua Mộ Mẫn Loan thực sự không thể chịu đựng được nữa, đầu tiên là cô ta đã gửi vài tin nhắn, nhưng mãi vẫn không đợi được tin nhắn trả lời của Tô Duy Nam.
Sau đó cô †a bắt đầu suy nghĩ lung tung, lẽ nào Tô Duy Nam bị Tư Vũ Chiến bắt được rồi?
Hay là bị vị hôn thê của anh ấy phát hiện sự Tồn tại của mình, cho nên.
Tất cả những suy đoán này đều khiến cô †a gần như mất ăn mất ngủ, thế là vào buổi tối, cô ta lại gọi điện cho Tô Duy Nam.
Kết quả là tình huống giống như Tô Kim Thư nói, tắt máy.
Biểu cảm trên mặt Tô Kim Thư trở nên vô cùng kinh ngạc: “Anh của tôi vẫn chưa đến tìm cô à?”
Mộ Mãn Loan lắc lắc đầu: “Tôi cũng hi vọng anh ấy sẽ tìm tôi, nhưng mà không có.”
“Vậy cô có biết làm thế nào mới có thế liên lạc với anh của tôi không?”
“Hầu như mỗi lần đều là anh ấy đến đây tìm tôi, tôi căn bản là không biết anh ấy ở đâu.”
Hơn nữa Mộ Mẫn Loan cũng không dám hỏi.
Sau khi Tô Kim Thư nghe câu này thì biểu cảm vô cùng mất mác: “Tôi biết rồi”
“Nhưng Kim Thư cô đừng lo lắng, trải qua vụ tai nạn thê thảm lúc trước mà anh cô còn có thể toàn vẹn trở về.
Bây giờ anh ấy cũng nhất định sẽ không có chuyện gì đâu”
“Hơn nữa theo hiểu biết của tôi với anh của cô, cho dù anh ấy có tức giận cũng tuyệt đối sẽ không cắt đứt liên lạc với cô đâu”.