“Lần này, nếu chú sinh cho nhà họ Lệ một đứa cháu trai nữa, tôi không tin họ dám không nể mặt ông nội, trong nhà họ Lệ ai dám giở trò gì với chú nữa chứ!”
Tống Chỉ Manh đã đưa ra một phân tích rất nghiêm túc Lệ Hữu Tuấn vẻ mặt không có gì để nói, anh không nói gì, xoay người rời đi Tống Chỉ Manh cho rằng anh không nghe rõ, vội vàng chạy theo: “Này, nhóc, chú có nghe thấy không?”
Lệ Hữu Tuấn chỉ dừng lại “Theo chị nói, chị muốn tôi dùng con tôi như một con bài để mặc cả?”
Tống Chỉ Manh cau mày: “Thực ra cũng không thế nói như vậy…”
Tuy rằng cô ấy thực sự có ý như vậy, nhưng nếu nói thẳng như vậy, cảm giác có chút kỳ quái “Ngay cả khi tôi làm như chị nói, họ vì đứa bé trong bụng Tô Kim Thư, chấp nhận tôi, sau này khi đứa bé được sinh ra, họ sẽ yêu cầu chúng tôi để lại đứa trẻ trong nhà họ Lệ, chấp nhận sự sắp đặt của họ, và sau đó, lớn lên giống như tôi, hả?”
“.” Tống Chỉ Manh không nói nên lời “Tô Kim Thư là vợ của tôi.
Tôi sẽ bảo vệ cô ấy và đương nhiên là cả những đứa con trong bụng cô ấy.
Không ai có thể kiểm soát cuộc sống của đứa trẻ.
Nó sẽ không lớn lên theo sự sắp đặt của bất kỳ ai”
“Thực ra, ý tưởng này của tôi chỉ là một biện pháp ngăn chặn.
Nó có thể giải tỏa nhu cầu cấp thiế Lệ Hữu Tuấn không nói thêm nữa, và đi thẳng xuống cầu thang: “Ăn cơm trước đã”
“Được thôi, ăn cơm với vợ mới là quan trọng nhất! Tuy nhiên, chú phải ghi nhớ những gì tôi đã nói với chú”
“Sao chị cứ như bà mẹ già vậy, cẩn thận thành bà già cô đơn, không ai thèm đâu!”.
Truyện Cung Đấu
“Này, Lệ Hữu Tuấn, chú có nhầm không vậy? Tưởng rằng chú cưới được một cô gái đáng yêu thì giỏi lắm sao!”
Lúc này Tô Kim Thư đã mang hết đồ ăn ra ngoài.
Tô Mỹ Chỉ dùng đôi tay nhỏ của mình, lăng xăng lấy bát lấy đũa.
Ngay khi Tô Kim Thư quay lại, nghe thấy hai chị em Lệ Hữu Tuấn đang cãi nhau, không nhịn được cười “Hai người nhanh qua đây ăn cơm thôi”
Mọi người trong gia đình quây quần bên bàn ăn và bắt đầu dùng bữa tối Sau ba tháng đầu, cảm giác thèm ăn của Tô Kim Thư đã dần được cải thiện.
Đặc biệt là dạ dày cô như một hố sâu không đáy, cứ vài tiếng đồng hồ mà không ăn gì sẽ rất đói Lệ Hữu Tuấn thường dành thời gian đưa cô đi siêu thị để chọn đồ ăn nhẹ, Tô Kim Thư nhìn thấy gì muốn ăn đều sẽ lấy hết Lệ Hữu Tuấn đi theo sau, lắng lặng nhìn danh sách thành phần trên bao bì, nếu có thành phần nào không tốt cho phụ nữ mang thai, anh sẽ âm thầm đặt lại giá.
Vì vậy, mỗi khi Tô Kim Thư mua rất nhiều đồ ăn nhẹ, cô ấy sẽ mất rất nhiều món yêu thích khi về nhà.
Chẳng hạn như que cay, chân gà ngâm sả ớt, mực cay,..
vừa cay vừa kích thích lại có nhiều phụ gia.
Tống Chỉ Manh nghiêm túc nhìn bộ dạng lúc ăn của Tô Kim Thư, đột nhiên nói “Kim Thư, em thật là may mắn.
Thời gian mang thai và nôn mửa chỉ có ba tháng, không giống như chị…
Giọng Tống Chỉ Manh vừa dừng lại, tất cả mọi người trên bàn đều sững sờ.
Tô Kim Thư ngạc nhiên nhìn cô ấy: “Cái gì? Tống Chỉ Manh dường như vẫn chưa hồi phục: “Làm sao vậy? Sao lại nhìn chị như thế này? Trên mặt chị có cái gì sao?”
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô chằm chằm: “Chị nói cô ấy có thời gian ốm nghén ngắn, không giống chị”
Tống Chỉ Manh sững sờ trong giây lát “Chị có nói sao?”
Lạ nhỉ? Cô ấy chưa sinh con bao giờ, sao có thể ốm nghén được.
Nhưng…
Nhưng vừa rồi, lời cô ấy thốt ra lời quá tự nhiên, đến chính cô ấy còn không nhận ra.
Lệ Hữu Tuấn nheo mắt nói nửa đùa nửa thật: “Chẳng lẽ chị giấu diếm mọi người sinh con trong khi chúng tôi đều không biết?”
Tô Kim Thư nhìn anh đầy giận dữ: “Anh đang nói nhảm nhí gì vậy?”
Tống Chỉ Manh cũng gật đầu: “Đúng vậy, chú đang nói nhảm nhí gì vậy? Làm sao tôi không biết mình đã có con hay chưa, đúng lài”
Bữa ăn kết thúc nhanh chóng.
Sau bữa tối, Tô Duy Hưng về phòng và mày mò với những đồ dùng kỳ lạ của mình.
Tô Mỹ Chỉ quấn lấy Lâm Mộc và đòi bà ấy kể chuyện cho nghe.
Truyện Cô bé quàng khăn đỏ lần nào cũng chỉ kể được phần đầu rồi cô bé lăn ra ngủ.
Vì vậy, câu chuyện này đã được kể hai mươi ba lần mà không nghe thấy đoạn kết Thấy thời gian vẫn còn sớm, Tô Kim Thư đã kéo mọi người và nhất quyết yêu cầu họ cùng cô xem phim.
Sau khi nhìn thấy kỹ năng diễn xuất đáng xấu hổ của Lê Duyệt Tư, Tống Chỉ Manh läc đầu liên Tục: “Kim Thư, nghe nói lúc đó em cũng đang làm trợ lý kiêm bác sĩ đội trong đoàn phim “Đại Mộng vô song”.
Lê Duyệt Tư này rõ ràng chỉ là xuất hiện cho đủ số lượng thôi.
Nhìn xem, ngay cả đầu của cô ta cũng bị hậu kỳ cắt mất rồi, ý gì chứ?”
Tô Kim Thư nhún vai và nói trong bất lực “Em cũng không thể làm được.
Nữ thần Lê đang có lịch trình khác, và đoàn làm phim không thể chờ đợi, vì vậy chỉ có thể làm thế này”
Tống Chỉ Manh lắc đầu liên tục: “Là bởi vì hiện tại có quá nhiều diễn viên chỉ xuất hiện cho có như thế này, nên các tài năng trong giới biểu diễn nghệ thuật chúng ta càng bị chỉ trích nhiều hơn.”
Cả hai trò chuyện vui vẻ, Lệ Hữu Tuấn đã rửa sạch trái cây và gọt sẵn, mang đến bên Tô Kim Thư; “Em ăn đi này”
Tô Kim Thư quay đầu lại, thấy trên đĩa có anh đào, dưa hấu và nho, cô cười đến mức không nhìn thấy mắt.
“Cảm ơn chồng, đều là món yêu thích của em!”
Tống Chỉ Manh không nhịn được mà rùng mình: “Thật là, chị nghĩ hai ngày nữa chị phải nhanh chóng về nhà, bảng không chị mỗi ngày đều ở chỗ này, sớm muộn gì cũng ghen ty mà chết!”
Tô Kim Thư không kìm được mà thè lưỡi ra.
Lệ Hữu Tuấn chán ghét nhìn cô ấy: “Có giỏi thì tìm một người, chọc cho chúng tôi ghen ty đi”
Tống Chỉ Manh tức giận đến mức nhăn mặt nhìn anh, sau đó quay người ngồi xuống bên cạnh Tô Kim Thư.
Thấy Tô Kim Thư có phần bụng hơi nhô lên, Tống Chỉ Manh đưa tay ra, cẩn thận sờ lên bụng cô: “Đã hơn ba tháng, nhưng bụng vẫn chưa lộ rõ”
Tống Chỉ Manh cúi đầu nói với đứa trẻ trong bụng cô rất nghiêm túc: “Con ơi, đợi nhé.
Bác đã chọn cho con nhiều bộ quần áo đẹp ở ngoài này rồi.
Nếu con là con gái thì tuyệt vời, con chắc chắn sẽ đáng yêu như mẹ.
Nhưng nếu con là con trai, giống bố con, vậy thì khủng khiếp rồ Tống Chỉ Manh lảm nhảm không ngừng, hoàn toàn không để ý đến Lệ Hữu Tuấn ngồi bên cạnh, sắc mặt đang xấu dần đi.
Cuối cùng, Lệ Hữu Tuấn không thể không lên tiếng “Tống Chỉ Manh, chị nói tiếp đi, có tin hay không, tôi sẽ ném chị ra ngoài, cho chị ngủ trên đường!”
Tống Chỉ Manh khoa trương: “Bé con, cháu nhìn thấy chưa? Đó là cách mà cha cháu đối xử với chị gái mình! Thật là độc ác!”
Tô Kim Thư sờ bụng “Chị Chỉ Manh, bác sĩ nói răng sau khoảng 4 tháng, là có thế cảm nhận được chuyển động của thai nhí”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...