Hữu Tuấn bước tới, đưa tay ra xoa nhẹ đầu cô: “Tự chăm sóc tốt cho bản thân, biết chưa?”
Tô Kim Thư nhanh chóng gật đầu: “Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc bản thân và đứa con trong bụng thật tốt.
Anh ở nhà giành thêm thời gian với hai đứa nhỏ.
Nếu bọn nhỏ nhớ em, thì hãy gọi video cho em, nói với chúng rằng em sẽ sớm về thôi!”
Lệ Hữu Tuấn gật Lục Mặc Thâm lập tức kéo cửa kính xe xuống, cau mày: “Hai vợ chồng nhà này! Cũng chỉ xa nhau có 2, 3 hôm mà thôi, có cần phải bịn rịn lưu luyến đến thế không?”
Lệ Hữu Tuấn ngẩng đầu: “Anh chỉ nói thừa”
Tô Kim Thư mim cười, kiễng ngón chân, hôn lên đôi môi của anh: “Thôi em đi đây”
Đợi cho đến khi xe đần dần chạy ra khỏi cửa biệt thự, ánh mắt Lệ Hữu Tuấn lại dần dần tối sâm lại, anh đắm đuối nhìn cô.
Anh quay người, lấy điện thoại di động ra và bấm một dãy như thế nào.
Từ đầu dây bên kia điện thoại, Lục Anh Khoa cất giọng: “Tôi đã thu thập được thông tin từ vài năm trước.
Người tài xế lái xe tải say rượu bị kết án chung thân.
Nhưng sau khi anh ta ngồi tù ba tháng, anh ta đã chết vì ung thư giai đoạn cuối”
Đôi lông mày của Lệ Hữu Tuấn trong phút chốc nhíu lại: “Trùng hợp như vậy?”
“Vụ án tai nạn xe hơi đó, điều tra “Tôi cũng cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, nên đã phái người đi điều tra một số tình hình của gia đình anh ta, phát hiện một số chuyện rất thú vị”
Sau khi Lệ Hữu Tuấn nghe Lục Anh Khoa nói xong, khuôn mặt tuấn tú tối sầm lại khiến người ta phải sợ hãi Sau khi im lặng trong chốc lát, anh chợt nhớ ra một chuyện: “Lúc đầu khi tôi bảo cậu điều tra Tô Kim Thư, không phải nói là ba xe đâm liên hoàn sao? Hình như không nhắc đến xe cấp cứu Lệ Bảo Ngọc của Hội Chữ Thập Đỏ.
Cậu nghĩ cách điều tra từ manh mối này.
Đầu tiên hãy tra xem là ai đã xóa thông tin về chiếc xe cứu hộ.
Thứ hai, hãy điều chiếc xe thứ tư còn lại chưa từng xuất hiện trong tầm mắt của chúng ta, rốt cục ai đã lá Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt Lệ Hữu Tuấn đột nhiên trở nên sâu thăm thảm.
Đúng như dự đoán, vụ tai nạn xe hơi năm đó hẳn còn ẩn tình gì khác.
Vừa rồi trong điện thoại, Lục Anh Khoa đã nói rằng, tài xế xe tải ấy đã đi kiểm tra ở bệnh viện trung tâm 2 tháng trước khi tai nạn xảy ra, phát hiện ra mình bị ung thư phổi giai đoạn cuối, chỉ còn sống được chưa đầy nửa năm nữa.
Ban đầu, anh ta từ chối điều trị, vì chỉ phí hóa trị và giá điều trị bằng thuốc sau đó quá cao.
Có điều, chưa đầy nửa tháng sau khi xuất viện, anh ta đột nhiên quay trở lại.
Hơn nữa, sau khi quay trở lại, anh ta đã rất tích cực hợp tác điều trị.
Không chỉ chỉ trả được hết các khoản tiền chữa bệnh trước đó, mà cả các khoản chí phí điều trị sau này anh ta cũng không bao giờ khất nợ.
Lúc đó, khát vọng được sống của anh ta rất mãnh liệt.
Nhưng bệnh viện cho biết, kết quả tốt nhất cũng chỉ là có thể là giảm bớt đau đớn và kéo dài mạng sống.
Xác suất chữa khỏi ung thư phổi giai đoạn cuối là gần như bằng không.
Sau khi anh ta bị kết án tù chung thân vì lái xe khi say rượu, gia đình anh ta đều chuyển tới miền bắc, cuộc sống cũng vô cùng dư dả.
Tuy nhiên, kết quả mà Lục Anh Khoa phái người đi điều tra lại là: Không ai trong gia đình bọn họ làm kinh doanh, thậm chí là một công việc thực sự cũng không có.
Vậy tiền ở đâu ra? Trừ khi là.
Trừ khi là người tài xế dùng tính mạng của mình để đổi lấy một khoản tiền khổng lồ, để cả đời này gia đình anh ta không còn gì phải lo ăn lo mặc.
Nếu ngay từ ban đầu, vụ tai nạn xe hơi chính là muốn nhằm thẳng vào Tô Duy Nam, thì Lệ Bảo.
Ngọc rất có khả năng là nạn nhân đã vô hình bị liên lụy.
Nghĩ đến điều này, khuôn mặt của Lệ Hữu Tuấn trở nên cực kỳ u ám.
Một thứ cảm giác lạnh người khủng khiếp tỏa ra từ trên người anh.
Từ thành phổ Ninh Lâm đến thành phố C, đi ô †ô mất khoảng hơn hai tiếng đồng hồ.
Lâm Thúy Vân đang ngồi trên ghế sau xe với Tô Kim Thư, hai người họ nói chuyện hết cái này đến cái khác.
Đôi khi hai người họ còn nói tới một chủ đề gì đó mà không thể nói tới, họ còn cố tình hạ thấp giọng nói của mình.
Sau khi đã đi được gần nửa giờ đồng hồ, Lâm Thúy Vân đột nhiên dựa vào người Tô Kim Thư: “Kim Thư, mình hỏi cậu một câu hỏi không thể nói được”
Câu hỏi không thể nói được? Tô Kim Thư khẽ nhíu mày, cô vô thức ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Lục Mặc Thâm đang ở phía trước.
Lúc này, trong xe đang phát nhạc.
Vậy nên hai người đều nghĩ chỉ cần mình nói nhỏ một chút, người phía trước hẳn sẽ không thể nghe thấy.
Tô Kim Thư gật đầu, và cũng nói nhỏ: “Được, cậu hỏi”
Không biết tại sao, đôi tai Lâm Thúy Vân đột nhiên lại đỏ lên.
Cô ấy dùng ánh mắt rất kỳ lạ liếc nhìn Lục Mặc Thâm, rồi ghé vào tai Tô Kim Thư: “Cái đó…chỉ là…cậu và nam thần nhà cậu trong một đêm làm chuyện đó mấy lần?”
Khuôn mặt của Tô Kim Thư đột nhiên đỏ bừng, cô đưa tay ra đánh cô ấy một cái: “Lâm Thúy Vân, cậu làm gì vậy?”
Lâm Thúy Vân liền cau mày, nhỏ giọng nói thêm: “Cậu không biết đấy thôi.
Gần đây, tên Lục cầm thú kia vẫn luôn lấy danh nghĩa bổ túc tớ, bổ túc rồi lại bố túc, rồi sau đó bố túc lên giường lôi “Vả lại cậu không biết đấy thôi, tên đó như uống nhầm thuốc, một buổi tối cứ như vậy không ngừng”
“Mình luôn tưởng rằng, mình đã luyện tập.
khiêu vũ nhiều năm như vậy, cơ thể vô cùng khỏe mạnh, hẳn có thế chống lại được sự tấn công mãnh liệt của anh ta, nhưng mình sai rồi”
“Mình đã quá lầm tưởng rồi, mình hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta!”
Nghe giọng điệu khó chịu của Lâm Thúy Vân, Tô Kim Thư đột nhiên cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười Cô đảo mắt: “Thật ra… Thật ra khi chưa mang thai, một buổi tối nhiều nhất cũng chỉ có ba bốn lần, sau đó bình thường thì chỉ một hai lần”
“Một hoặc hai lần?”
Lâm Thúy Vân tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, đột nhiên lên giọng.
Lục Mặc Thâm, người đang ngồi phía trước, liếc nhìn hai người họ từ gương chiếu hậu.
Lâm Thúy Vân nhanh chóng hạ giọng mình: “Thực sự chỉ có một hai lần?”
Tô Kim Thư gật đầu: “Đôi khi, anh ấy sẽ hỏi ý kiến của tôi, nếu tôi nói không, anh ấy sẽ không tiếp tục nữa”
Khi Lâm Thúy Vân nghe thấy điều này, đôi mắt ghen tị của cô ấy lập tức đỏ lên.
Cô ấy tức giận đến mức chống hai tay lên hông, nhìn chằm chằm vào Lục Mặc Thâm một cách hung dữ.
Nếu anh ta không lái xe, cô ấy nhất định sẽ nhảy bổ vào anh ta và cẩn chết anh ta!
Tên khốn kiếp này, có phải thật sự đã bắt nạt cô ấy Mỗi lần làm chuyện đó với cô, lại dám lừa cô ấy một đêm bốn năm lần là bình thường.
Một đêm 3 lần đã là rất nhân từ, rất nhân từ với cô rồi Khiến cô ấy tưởng rằng đó là sự thật.
Tên Lục Mặc Thâm này thật không biết xấu hổi Tô Kim Thư nhìn vẻ mặt của Lâm Thúy Vân, liền biết rằng cô ấy chắc hẳn đã bị Lục Mặc Thâm lừa mà không hề hay biết.
Khi lái xe trên cả đoạn đường cao tốc, Lục.
Mặc Thâm luôn cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Lâm Thúy Vân không nói, chỉ tức giận ngồi ở ghế sau, tức giận rồi lại ôm lấy Tô Kim Thư ngủ thiếp đi Lúc họ đến địa điểm chụp ảnh thì đã hơn một giờ.
Lâm Thúy Vân và Tô Kim Thư tiến vào sảnh khách sạn trước.
Còn Lục Mặc Thâm thì đi tìm chỗ đậu xe.
Hai người phụ nữ không chỉ có dáng đẹp, mà gương mặt, khí chất đều vô cùng xuất trúng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...