Khi thang máy ngừng lại ở lầu một, Tô Kim Thư bị đám đông chen lấn để đi ra khỏi thang máy, cô hồn bay phách lạc bước ra, đuổi theo đám người ở sánh của tầng một tìm cả nửa ngày, vẫn không tìm thấy bóng dáng Tô Duy Nam ở đâu Đột nhiên một cảm giác tuyệt vọng trào dâng trong lòng cô.
“Anh, rốt cuộc thì anh đang ở đâu? Làm ơn đừng bỏ lại em mà..”
Khi Mộ Mẫn Loan vội vàng chạy đến Alice Villa Hotel thì đã nhìn thấy dáng vẻ của Tô Kim Thư đang tuyệt vọng quỳ trên mặt đất.
Lòng cô ta trùng xuống, nhanh chóng chạy đến bên cô: Lẽ nào Tô Kim Thư đã phát hiện ra anh ấy rồi? Mộ Mẫn Loan chạy lên vài bước, đưa tay đỡ lấy cô: “Kim Thư, sao cô lại ở đây?”
Tô Kim Thư vừa nhìn thấy cô ta thì ngay lập tức bị kích động nói: “Mẫn Loan, vừa nãy tôi vừa mới thấy anh trai tôi!”
Mộ Mẫn Loan cau mày, sắc mặt cô ta hơi biến đổi: “Kim Thư, không phải cô nói anh trai cô vẫn đang ở Đại Lợi tiếp nhận điều trị sao? Làm sao mà có thế nhìn thấy anh ấy ở đây được chứ? Có phải cô nhìn nhầm rồi không?”
Tô Kim Thư ra sức lắc đầu, giọng cô nghẹn ngào: “Từ nhỏ tôi đã sống cùng với anh ấy, cùng anh ấy lớn lên, anh ấy là anh trai ruột của tôi, làm sao mà tôi có thể nhìn nhầm được chứ? Rõ rằng lúc nấy tôi nhìn thấy anh ấy ở trong thang máy, nhưng mà khi tôi chạy tới thì lại không thấy anh ấy đâu nữa rồi”
Mộ Mẫn Loan liếc mắt nhìn thang máy một cái: “Kim Thư, thật ra thì trước đây tôi cũng cảm thấy là tôi đã nhìn thấy anh trai của cô, không phải là chúng ta đều nhìn nhầm như nhau sao?”
Tô Kim Thư nhất thời sững người, lẽ nào cô thật sự nhìn nhầm sao? Làm sao có thế chứ? Đó lại là anh trai ruột của cô.
Đừng nói là xa cách mấy năm, cho dù là tới kiếp sau thì cô cũng có thể nhận ra anh ấy ngay lập tức.
Mộ Mẫn Loan cắn chặt môi: “Thật ra, thật ra lúc nãy tôi đã gọi được cho anh cô.”
Tô Kim Thư khó tin hỏi lại: “Cô nói cái gì chứ? Điện thoại của anh tôi sao?”
“Tôi dùng GPS kiểm tra, có thể anh ấy đang ở trong một quán cà phê nào đó gần đây, cô có muốn thử đi tìm cùng tôi không?”
Bộ dạng của Tô Kim Thư như vớ được cọc cứu mạng, cô nhanh chóng đứng dậy: “Tôi đi cùng cô, chúng ta đi tìm ngay bây giời Mộ Mắn Loan liền kéo cô đi ra ngoài.
Nhưng mà hai người vừa đi chưa được vài bước, thì có một chiếc xe Lâm Mộc màu đen chắn ngang đường Cả hai người đều sững sờ, chỉ thấy cửa xe từ từ mở ra, Tư Vũ Chiến bước ra với vẻ mặt tái nhợt.
Nếu như trước đây nhìn thấy Tư Vũ Chiến, Mộ Mắn Loan còn giả bộ tươi cười một cái, nhưng bây giờ nhìn thấy anh ta, cô ta khinh thường không thèm giả vờ nữa.
Cô ta kéo Tô Kim Thư đi, xoay người lại đi hướng khác.
‘Sắc mặt của Tư Vũ Chiến càng lúc càng khó coi, anh ta bước vội lên mấy bước nắm lấy cánh tay của Mộ Mẫn Loan: “Cô làm loạn đủ chưa hả?”
Mộ Mẫn Loan lạnh lùng quay đầu lại nhìn anh †a: “Cậu Tư, đây là nơi công cộng đó, vấn đề của cậu với cô diễn viên đó đã giải quyết xong nhanh như vậy hay sao, mà bây giờ cậu còn nhàn nhã đến đây tìm tôi.
Khuôn mặt Tư Vũ Chiến tái nhợt: “Cô cũng biết tôi bị chuyện đó làm cho bận sứt đầu mẻ trán, chỉ mới một thời gian tôi không tới tìm cô thôi, mà cô đã cùng với bảo vệ cấu kết làm bậy rồi hả? Sự trung trinh trước đây của cô đều là giả bộ hết sao?”
Mộ Mắn Loan quét mắt nhìn qua Tô Kim Thư, cô ta cố gắng lắc cánh tay để thoát khỏi anh ta: “Đầu óc anh bẩn thỉu nên nghĩ ai cũng bẩn thỉu!
Bây giờ tôi có việc quan trọng phải đi làm, không có thời gian đâu mà ở đâu gây rối với anh, anh buông tôi ra!”
Mộ Mẫn Loan nhìn Tô Kim Thị húng ta đi”
“Mộ Mẫn Loan, cô có biết không? Tôi có thể một tay nâng cô lên vị trí hiện tại, thì tôi cùng có thể kéo cô xuống khỏi đỉnh cao ngay lập tức không, không có Tư Vũ Chiến tôi thì cô hoàn toàn không là cái gì hết!”
“Tư Vũ Chiến, đã bao nhiêu năm rồi, lẽ nào anh không nghĩ tôi còn không đủ ghê tởm anh sao? Hay là những năm gần đây anh sống tốt quá nên quen rồi và quên mất bản thân anh từng bẩn thỉu như thế nào rồi sao? Ngay từ đầu Duy Nam đã giúp anh như thế nào? Còn anh thì sao, anh lại lấy đi gia đình của tôi..”
Lúc này Mộ Mãn Loan nhận ra Tô Kim Thư vẫn còn bên cạnh mình, cô ta đành phải nuốt những lời khó chịu vào trong: “Bắt đầu từ hôm nay, anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, chỉ cần nhìn thấy anh là tôi liền buồn nôn!”
“Còn có, cái gọi là vị trí ảnh hậu đó, anh muốn lấy lại thì cứ lấy lại đi, anh vẫn luôn biết rằng, ngoài Tô Duy Nam ra thì tôi không cần cái gì hết!”
Bỏ lại câu nói một cách lạnh lùng, cô ta kéo.
Tô Kim Thư rời đi.
Sắc mặt Tư Vũ Chiến trở nên u ám, anh ta nặng nề lấy điện thoại ra: “Lập tức điều tra rõ ràng về thân phận vệ sĩ riêng của Mộ Mẫn Loan cho tôi, trong vòng nửa tiếng đem tới đây”
“Dạ boss”
‘Sau khi cúp điện thoại Tư Vũ Chiến suy nghĩ một lát, rồi lại gội cho một số điện thoại khác.
Sau khi chuông điện thoại được kết nối, thì liền có người bắt máy: “Con rể à, lúc nấy mẹ gọi cho con, sao con không bắt máy: “Dì à, vừa nãy con mới đi họp, cho nên không đem theo điện thoại”
“Sao mà muộn như vậy rồi mà vẫn đang họp sao con? Chuyện là như thế này, mấy ngày trước con đã đồng ý một trăm tám mươi triệu tiền phí sinh hoạt của tháng này, nên chuyển rồi phải không? Sao mà hôm nay vẫn chưa thấy chuyển tới vậy? Con cũng biết là, vì Mộ Mẫn Loan không nhận chúng ta nữa..cho nên Tư Vũ Chiến cười lạnh: “Dì à, không phải con không chuyển tiền cho dì, mà Mộ Mãn Loan muốn chia tay với con, nếu như dì hoàn toàn không phải mẹ vợ tương lai của con, thì tại sao con phải đưa tiền cho dì chứ? Đúng không dì?”
“Con nói cái gì?”
“Di à, đi khuyên nhủ Mẫn Loan đi, nếu như ba ngày sau cô ấy vẫn khăng khăng cố chấp như vậy thì, từ hôm nay trở đi con sẽ không đưa một đồng nào cho các người nữa”
“Alo alo…”
‘Sau khi lạnh lùng cúp điện thoại, vẻ mặt của Tư Vũ Chiến như phủ thêm một tầng băng giá.
Anh ta xoay người lên xe nhanh chóng rời đi.
Trong mấy năm gần đây, Mộ Mẫn Loan vẫn luôn khôn khéo ở bên cạnh anh ta, đây chính là lần đầu tiên cô ta dứt khoát nói chia tay như vậy.
Lẽ nào Mộ Mãn Loan thật sự yêu cái tên vệ sĩ đó.
‘Vừa nghĩ tới việc bị vệ sĩ cạy góc tường, Tư Vũ Chiến liền cảm thấy không thể chịu đựng được.
Trận tức giận này anh ta nhất định phải giải tỏal Aliee Villa Hotel Cánh cửa lớn của phòng VIP số bảy bị đẩy ra từ bên ngoài, bóng dáng cao lớn của Âu Dương Hải xuất hiện Một tay anh ta đút túi quần, khuôn mặt khế nở nụ cười, tà ác và liều lĩnh.
Anh ta đi vài bước tới bên đó quay lại nhìn Lệ Hữu Tuất muộn rồi”
‘Sau khi Lệ Hữu Tuấn nghe thấy giọng nói của anh ta thì quay đầu lại.
Hai người đối diện nhau.
‘Sấm chớp đùng đùng nước lửa giao chiến.
Lệ Hữu Tuấn đứng dậy, vươn tay về phía anh †a: “Hân hạnh.”
Âu Dương Hải cong khóe môi: “Ngưỡng mộ đã lâu.
Hai người nắm bắt tay nhau, nắm rất chặt, rất lâu mới buông ra.
Âu Mỹ Lệ có thể nhìn thấy rõ những vết ngón tay hẳn đỏ trên tay của bọn họ.
Cô ta nhàn nhạt cười: “Hai người chắc chắn là lần đầu tiên gặp mặt nhau sao? Sao mà lại khói lửa ngập trời như vậy chứ?”
‘Sau đó, cả ba người cùng ngồi ăn trong lặng lẽ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...