Thật vất vả để biết rốt cuộc ai là cha ruột của hai đứa trẻ, nhưng lúc này Tô Kim Thư không thể diễn tả được rốt cuộc cảm xúc của mình đang như thế nào.
Với tình hình trước mắt mà nói, có thể khẳng định Tô Mỹ Chỉ và Tô Duy Hưng là con ruột của Lệ Hữu Tuấn có thể là kết quả tốt nhất, cô nên thở phào nhẹ nhõm thì hơn Thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện cái người Lệ Hữu Tuấn này đã biết sự thật từ lâu nhưng văn giấu diếm không chịu nói cho mình biết, Tô Kim Thư cảm thấy như thể có một ngọn lửa thịnh nộ cháy ở trong lòng.
“Tôi mệt rồi”
‘Sau một hồi im lặng, Tô Kim Thư chỉ nhàn nhạt nói ra được vài từ.
Lệ Hữu Tuấn biết mình đã làm sai, lương tâm cắn rứt, chột dạ, lúc này chỉ còn cách thú nhận với Tô Kim Thư, khi nghe cô nói mệt, anh lập tức nói: “Vậy chúng ta về nghỉ ngơi sớm đi”
Tô Kim Thư biết tên này sẽ không buông tay cô ra, cho nên cô cũng không giấy giụa, mặc cho anh nắm tay cô đi về phía phòng khách Trước khi bước vào phòng khách, khi Lệ Hữu Tuấn chuẩn bị di vào, bỗng dưng cô dừng lại: “Tôi muốn ở một mình”
Cô cần một chút thời gian để tìm hiểu rõ ràng những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, cô có chút không chấp nhận hết mọi chuyện.
Lệ Hữu Tuấn không muốn rời đi, đứng ở trước cửa hai phút, thấy Tô Kim Thư không nói gì, anh không thể không nghe theo yêu cầu của Tô Kim Thư, anh lùi lại phía sau hai bước: “Anh sẽ ở ngay bên cạnh, có gì cứ gọi anh”
Tô Kim Thư vẫn không nói gì, đóng cửa phòng lại.
Lệ Hữu Tuấn chăm chú nhìn cánh cửa dần khép lại, ánh mắt của anh trở nên sâu thắm.
Khi anh xoay người lại, chuẩn bị đi xem hai đứa trẻ một chút thì bỗng nhiên nhìn thấy cách đó không xa, phía sau lưng anh là ông cụ Lệ đang nhìn anh, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Lệ Hữu Tuấn không nói, nhưng ông cụ Lệ đã nói trước: “Ông muốn gặp hai đứa trẻ”
Dựa trên sự thấu hiểu của ông cụ Lệ về Lệ Hữu Tuấn, ông ấy biết rõ Lệ Hữu Tuấn sẽ không bao giờ giở bất kì thủ đoạn nào với kết quả giám định quan hệ cha con để ông ấy chấp nhân Tô Kim Thư.
Nếu anh đã nói rằng hai đứa trẻ là con ruột của anh thì chắc chắc chúng chính là con ruột của anh.
‘Sau khi im lặng một lúc, Lệ Hữu Tuấn cuối cùng cũng gật đầu cái nhẹ, rồi quay người và đi về phía một phòng khách khác: “Ông hãy đi với cháu”
Nhìn bóng lưng có phần cô đơn của Lệ Hữu Tuấn, ông cụ Lệ thấy cảm xúc lắn lộn Bước chân của Lệ Hữu Tuấn dừng lại trước cửa một phòng khách ở cuối hành lang, và ông cụ Lệ cũng dừng bước lại theo: “Cháu vào trước chào hỏi bọn trẻ đi, ông không muốn làm cho bọn trẻ sợ hãi.”
Lệ Hữu Tuấn gật đầu, đưa tay gõ nhẹ vào cửa phòng, sau đó mở cửa bước vào.
Ông cụ Lệ lặng lẽ đứng đợi bên ngoài, mặc dù ông ấy đứng đơ ra với vẻ mặt không đối, nhưng chỉ có bản thân ông ấy mới biết lúc này ông ấy đang hồi hộp đến mức nào.
Hai đứa trẻ song sinh trong phòng chính là cháu của ông ấy.
Nếu như là con của Tô Kim Thư và Lệ Hữu Tuấn, nhất định hai đứa trẻ sẽ đặc biệt thông minh và vô cùng đáng yêu Một phút trôi qua…
Năm phút trôi qua…
Thời gian từng giây từng phút một trôi qua, cuối cùng ông cụ Lệ cũng có chút đứng ngồi không yên.
Ông ấy đi vài bước đến trước cửa, đang chuẩn bị định vươn tay gõ cửa thì đột nhiên tay ông ấy lại dừng lại giữa không trung.
Trong lòng có một giọng nói đang nói với ông ấy, nếu không có gì hãy cho bọn trẻ thêm một khoảng thời gian nữa, dù sao thì lần trước khi Bạch Ninh Hương ở nhà, dám chắc bọn trẻ đã vô cùng hoảng sợ.
Ông cụ Lệ lại đợi thêm vài phút nữa, vừa lúc ông ấy không chịu được nữa vươn tay gõ cửa thì.
“Cạch!” Một tiếng mở cửa vang lên, cửa phòng được mở ra từ bên trong.
Ông cụ Lệ vội vàng ngẩng đầu lên, trước mắt ông ấy không thấy gì.
Ông ấy lại nghỉ ngờ cúi đầu xuống, bất thình lình thấy trước mắt xuất hiện một khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc.
“Tại sao lại là cháu?”
Ông cụ Lệ nhìn Tô Duy Hưng đang đứng trước mặt mình, trên mặt ông là một biểu cảm cực kỳ kỳ lạ Lệ Hữu Tuấn ngờ vực nói: “Sao hai người lại biết nhau?”
Tô Duy Hưng uể oải quay người sang chỗ khác, tay còn đặt trên ngực: “Không chỉ biết đâu, cụ ấy còn là học trò của con nữa”
Lệ Hữu Tuấn cau mày: “Học trò sao?”.
Ngôn Tình Sắc
Ông cụ Lệ đỏ bừng cả mặt, đang chuẩn bị bước tới lấy tay che miệng Tô Duy Hưng lại, nhưng động tác của ông ấy không nhanh hơn Tô Duy Hưng được: “Mấy ngày nay, cụ ấy đã gọi điện thoại cho con, bảo con phá cờ thay cho cụ ấy!”
Ông cụ Lệ cười cười hết sức khó xử.
Trong lòng Lệ Hữu Tuấn hơi có chút kinh ngạc, anh nhìn về phía ông cụ Lệ: “Mấy ngày nay, người vẫn luôn bày mưu tính kế giúp ông là thäng bé sao?”
Ông cụ Lệ có chút ngượng ngùng, gật gật đầu và ngồi xuống bên cạnh Lệ Hữu Tuấn “Cách đây một thời gian, ông thấy buồn chán quá nên đến công viên Thiên Đàn lang thang đi dạo, muốn giao lưu tài đánh cờ với mấy ông bạn già.
Hôm đó ông tình cờ gặp thăng bé.
Thật không ngờ còn bé nhưng khả năng chơi cờ của thăng bé rất khá.”
Nói đến đây, ông cụ Lệ không khỏi bừng tỉnh ngộ “Ông đã nói rồi, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.
Hóa ra nhóc con này chính là con trai của cháu! Không hổ là khi chơi có thể cầm hòa được cháu”
Ông cụ Lệ vừa nói xong, phát hiện sau lưng Tô Duy Hưng còn có một cô bé nhỏ nhắn rất đỗi hẹn thùng, xấu hổ.
Cô bé xinh xắn như một viên ngọc quý, diện mạo trông rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt to tròn ngấn nước, quả thực giống như in cùng một khuôn với Tô Kim Thư.
“Đây là cháu gái nhỏ của cụ sao?”
Ông cụ Lệ vội vàng ngồi xổm xuống, đưa tay ra muốn ôm cô bé.
Không biết tại sao, khi nhìn thấy cô bé nhỏ nhắn này, thậm chí ông cụ Lệ còn thấy giống như dáng vẻ của Lệ Bảo Ngọc hồi bé.
Người ta nói rằng cháu trai giống cậu, cháu gái giống cô.
Xét vào trường hợp hiện tại, quả nhiên là không sai Nhìn thấy ông cụ Lệ đến gần mình, Tô Mỹ Chỉ vội vàng lùi lại vài bước, hồi hộp núp sau lưng anh trai.
‘Vẻ mặt của ông cụ Lệ có chút ngượng ngùng: “Trông cụ xấu xí quá, dọa các cháu sợ sao?”
Tô Mỹ Chỉ trơ mắt nhìn cụ già tóc bạc nhưng đầy sức sống, khỏe khoản trước mặt mình.
Ông ấy trông rất dễ gần, lại mỉm cười nhẹ nhàng, không làm cho người khác ghét một chút nào.
Chỉ là…
Tô Duy Hưng ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng: “Hai ngày trước, khi chúng tôi về nhà ông bà nội, Tô Mỹ Chỉ đã bị đẩy ngã cho nên cực kỳ sợ hãi”
Ông cụ Lệ nghe xong những lời này, trong nháy mắt lấy lại tinh thần, trong chốc lát, trong lòng ông ấy càng cảm thấy tội lỗi, áy náy với hai đứa trẻ.
Ông ấy lại đi gần về phía Tô Mỹ Chỉ: “Cháu tên là Tô Mỹ Chỉ sao?”
Tô Mỹ Chỉ ngượng ngùng gật đầu: “Đây là cái tên mà mẹ cháu đã đặt cho cháu.
Nói rằng cháu là cục cưng duy nhất trên thế giới này”
Ông cụ Lệ cười, nụ cười trên mặt càng thêm phần rạng rỡ: “Cụ là cha của ông nội các cháu, có nghĩa là cụ nội của các cháu.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cháu, cụ đã rất thích cháu rồi.
Cháu có thế để cho cụ ôm cháu một cái không?”
Dường như sau khi bị Bạch Ninh Hương đẩy ngã, Tô Mỹ Chỉ có chút ám ảnh.
Bây giờ, cô bé nhìn thấy ông cụ Lệ giang hai tay về phía mình, cô bé có phần thận trọng, quay đầu nhìn Lệ Hữu Tuấn Mãi cho đến khi Lệ Hữu Tuấn nhẹ nhàng gật đầu, cô bé mới bước ra từ phía sau lưng anh trai mình, cẩn thận bước tới trước mặt ông cụ Lệ, sau đó giang hai tay ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...