Tống Chỉ Manh cười: “Tô Kim Thư, nhìn bên ngoài thì em cũng mới hơn hai mươi thôi, đừng có mãi bày ra cái dáng bà cụ non để khai sáng cho chị.
Lúc tâm trạng chị không tốt thì chỉ cần tự nghiền ngắm một lát rồi ngủ một giấc là ổn rồi.
“
“Chị Chỉ Manh, em hâm mộ khả năng có thể quên đi này của chị quá.
Có lúc em muốn quên đi một số chuyện em rất ghét mà cứ mãi in sâu vào trong trí nhớ, đuổi mãi chẳng đi.”
Tống Chỉ Manh nhìn vì sao sáng nhất bên ngoài cửa sổ: “Nhưng mà, thật ra chị luôn thấy rằng, chị thật sự muốn quên đi một đoạn trí nhớ quan trọng nhất”
Cô ấy vậy mà đã quên, tại sao ban đầu cô vào Khúc Thương Ly chia tay.
Tô Kim Thư nhìn chằm chằm cô ấy, do dự một lát, sau cùng lại lấy điện thoại di động ra: “Chị Chỉ Manh, chỉ thử nhìn cái này chút đi”
Tống Chỉ Manh đưa tay nhận lấy điện thoại di động Nhưng mà sau khi nhìn thấy tấm ảnh trên màn hình, mặt cô hơi khựng lại: “Sao, sao em lại có thể có tấm hình này?”
Tô Kim Thư cười: “Cái này là lúc em với Lệ Hữu Tuấn đi một tiệm làm bánh DIY làm bánh thì tình cờ phát hiện bức hình này trên tường cửa tiệm đó.
Em thấy nó khá thú vị nên liền chụp lại”
Không sai, trong hình chính là Tống Chỉ Manh và Khúc Thương Ly đang nở nụ cười rạng rỡ.
Khi đó, nụ cười trên mặt họ còn rất trẻ trung.
Tống Chỉ Manh nhìn xuống ngày tháng ghi ngay góc phải phía dưới Ngày 1 tháng 4 năm 2014, 7 giờ 30 tối.
Là năm năm trước.
Nhìn nụ cười thuần khiết của hai người trong †ấm ảnh, Tống Chỉ Manh đột nhiên thấy như đang bị một bàn tay siết chặt trái tim.
Ngày 3 tháng 4 năm 2014, bọn họ chia tay.
Chỉ có ba ngày ngắn ngủi.
Mới mấy ngày trước, bọn họ còn cùng nhau đi đến tiệm bánh ngọt DIY kia, hai người còn bên nhau tươi cười rạng rỡ đến thế.
Nhưng tại sao? Chỉ có ba ngày ngắn ngủi thôi, bọn họ đã chia tay?
Ba ngày đó, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Tống Chỉ Manh suốt năm năm qua vẫn luôn tìm hiểu, nhưng căn bản là không thể nhớ nổi bất kỳ chuyện gì.
“Kim Thư, có thể gửi tấm hình này qua cho chị được không?”
“Đương nhiên là được rồi.”
“Kim Thư, nghe nói em rất thân với Khúc Thương Ly hả?”
“Chị Chỉ Manh, chị tuyệt đối đừng có hiểu lầm nha.
Em cùng ảnh đế Khúc thật sự không có.
chuyện gì hết.
Buổi khiêu vũ lân trước, cả hai người bọn em đều bị lừa gạt vào tròng hết”
“Phi!”
Tống Chỉ Manh không nhịn được cười: “Chị biết rồi.
Trong lòng em, hay trong mắt em chắc cũng chỉ có em trai yêu quý của chị thôi, sao có thể để ý đến người khác được chứ.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Kim Thư không khỏi đỏ lên.
Cô len lén nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn.
Mà lúc đó, Lệ Hữu Tuấn giống như tâm linh tương thông với cô vậy, cùng đúng lúc nhìn về phía bên này.
Giữa ánh nhìn của hai người, sóng mắt chuyển động, trong không khí như có dòng điện chạy qua.
Tô Kim Thư vội vàng thu mắt lại: “Chị Chỉ Manh, chị thật xấu xa, chị đang trêu em!”
“Chị có trêu chọc em lúc nào chứ? Chị đang hâm mộ em thì có!”
Tống Chỉ Manh thở dài: “Thật ra thì chị muốn hỏi thăm em chuyện này “Chị nói đi”
“Khúc Thương Ly… Thật sự có con trai sao?”
Tô Kim Thư liền lấy lại tinh thần.
Cô do dự một lát, nhưng cuối cùng cũng quyết định nói thật: “Không sai, con trai của ảnh đế Khúc tên là Khúc Nhất Phàm, rất là đáng yêu, ngoan ngoãn, còn biết nghe lời nữa.
Cậu bé năm nay 5 tuổi rưỡi rồi, lúc trước em có tư vấn tâm lý một quãng thời gian cho cậu bé nên cũng quen biết”
Lúc này, Tống Chỉ Manh như có chút không cam lòng: *Ý chị là..
Đó là con ruột sao?”
“Chị, sao chị lại hỏi câu này? Em nghe Lâm mụ bên kia bảo là cậu bé hẳn là con ruột.
Nếu như chị gặp Phàm Phàm thì chắc có thể thấy rằng hai cha con bọn họ, cứ như được đúc từ một khuôn ra vậy đó”
Đúng là như vậy.
Chỉ cần nghĩ đến gương mặt bé bỏng kia, đáy lòng Tống Chỉ Manh đã lạnh băng.
Bởi vì ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Khúc Nhất Phàm, cô ấy đã phát hiện, cậu bé và Khúc Thương Ly giống như được đúc từ một khuôn ra Vậy.
Nếu như nói hai người không có quan hệ máu mủ, thì chắc chắn không thể nào có dáng dấp giống nhau đến thế được.
Hơn nữa không riêng gì ngoại hình, ngay cả sự chững chạc và bình tĩnh mà thẳng bé thể hiện ra, cũng giống Khúc Thương Ly như đúc.
Khúc Thương Ly, quả nhiên anh ấy đã phản bội mình, đúng không?
Tống Chỉ Manh cười khẽ, thở dài nhẹ nhõm: “Tốt lắm”
Tô Kim Thư cảm thấy khó hiểu “Tốt lắm?”
Tống Chỉ Manh gật đầu: “Vấn đề năm năm nay đeo bám cuộc đời chị, rốt cuộc cũng có câu trả lời.
Chị cũng có thể buông xuống rồi”
Ban đầu Khúc Thương Ly vốn dĩ chia tay với cô, cũng là vì anh ấy đã ngoại tình, hơn nữa người thứ ba còn đang mang thai con của anh ấy Cho nên sau khi cô tỉnh dậy, đầu tiên là chạy đi tìm anh ấy, thái độ của anh ấy đã thay đổi một trời một vực.
Anh ấy đã chẳng còn là người đàn ông hiền lành dịu dàng, luôn cưng chiều cô trong vòng tay nữa rồi Lúc ấy, sự tuyệt tình của anh làm người ta phải run rẩy cả người Tống Chỉ Manh dẫn Tô Kim Thư đi về phía Lệ Hữu Tuấn, sau đó tao nhã ngồi xuống: “Hữu Tuấn, chú xem thử coi tôi giúp chú một việc lớn như vậy thì có thể đòi chú một ân huệ hay không?”
Lệ Hữu Tuấn cau mày: “Sao tôi lại không nhớ là chị đã giúp tôi chuyện gì Tống Chỉ Manh lập tức đổi thái độ: “Chú này, chú cũng đừng có quên, cái vòng huyết ngọc kia là ai giúp chú tìm về!
Lệ Hữu Tuấn không khỏi hé mắt: “Chị chắc chắn là chị thật sự tìm về Biểu cảm trên mặt Tống Chỉ Manh cứng đờ: “Được rồi, tôi thừa nhận cái huy chương kia là công lao của chú, tôi chỉ lo mấy việc vặt thôi..”
Tô Kim Thư: “Huy chương gì cơ?”
Tống Chỉ Manh liền vội vàng nói: “Ừ thì, đó không phải là một cái thông thường đâu..”
Nhưng mà cô còn chưa dứt lời thì đã nhìn thấy mấy ánh mắt sắc như dao của Lệ Hữu Tuấn bên kia phóng tới Cô ấy lập tức như bị ai đó bóp chặt lấy cổ họng, cái gì cũng không nói ra được.
“Ừ thì, đó là… Đó là vì Khúc Thương Ly có thích một cái huy chương, nên chị đã nhờ Lệ Hữu Tuấn mua nó.
Sau đó chú ấy thấy ốn và đồng ý hỗ trợ, chỉ đơn giản vậy thôi”
Dưới sự uy hiếp của Lệ Hữu Tuấn, Tống Chỉ Manh không thể không nói dối Tô Kim Thư gật đầu; “Đúng là không nhìn ra, ảnh đế Khúc còn sưu tập huy chương yêu thích nữa”
Trán Tống Chỉ Manh ứa một ít mồ hôi lạnh, cô vội vàng bắt đầu nói sang chuyện khác: “Hữu Tuấn, tôi muốn làm một chương trình giải trí, hay là, chú đầu tư cho tôi đí2”
“Chị làm vị trí nào?” Mặt Lệ Hữu Tuấn đầy chán ghét.
Tống Chỉ Manh liên tục gật đầu: “Tôi là nhà sản xuất.”
Lệ Hữu Tuấn từ từ buông ly rượu trong tay xuống: “Nếu vậy thì tôi thấy khoản tiền này thà cầm đi giúp đỡ người nghèo, vậy cũng coi như có ý nghĩa! “
Tống Chỉ Manh nháy mắt bùng nổ: “Nhìn cách chú nói kìa, chị chú cùi bắp đến vậy hả?”
Lệ Hữu Tuấn nghiêm túc gật đầu: “Trong lòng tôi, chị chính là cùi bắp như vậy sao?”
Tống Chỉ Manh vô cùng tội nghiệp nhìn về phía Tô Kim Thư, tố cáo với cô: “Kim Thư, em mau quản lý chồng em đi kìa!
Có hiểu kính trên nhường dưới kính lão đắc thọ là gì không vậy?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...