Chiếc quần jean này, lúc đầu cô không có ý định mua, nhưng Lâm Thúy Vân nói cô không mua thì sẽ mua cho cô ấy.
Tô Kim Thư không có cách nào, chỉ có thể đi trả tiền Nhưng lúc tính tiền, cô suýt chút nữa sợ muốn tè ra quần, số dư trong thẻ thế mà lại biến thành hơn ba tỷ!
Dù sao, loại cảm giác không làm mà hưởng này…… Thật sự là quá sung sướng rồi, đúng không?
Chỉ là số tiền này để cô tiêu, có chút không chắc chắn.
Cô không muốn để cho Lệ Hữu Tuấn cảm thấy, cô vì tiền của anh.
Cho nên ba tỷ sau đó kia cô không hề đụng tới, tiêu cũng là tiêu tiền của cô để dành.
Chẳng bao lâu nữa, ( Đại Mộng vô song } sẽ được truyền bá, đến lúc đó chia nhuận bút, chắc cũng rất khả quan.
Lúc Tô Kim Thư còn đang mơ mơ màng màng, Lệ Hữu Tuấn đã biến quần jean của cô thành đồ bỏ đi.
Thế nhưng trước mắt thấy một hình ảnh khiến con ngươi trong mắt anh co rút lại.
là trước mắt nhìn thấy một màn, lại là để hắn con ngươi có chút co rụt lại.
Bởi vì trên đầu gối Tô Kim Thư là một vùng chỉ chít vết máu.
‘Vừa xanh vừa tím, có nhiều chỗ thậm chí còn sứt một chút da.
Sắc mặt Lệ Hữu Tuấn trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tô Kim Thư giật mình kinh ngạc: “Chỗ đó là do không cẩn thận ngã một cái.”
Lệ Hữu Tuấn vô cùng không vui liếc cô một chút: “Ngã một cái mà có thế bị nhiều vết thương như này?”
‘Vết thương trên đầu gối của cô diện tích rất lớn, rõ ràng là do bị thương nhiều lần mà thành ra Vậy.
Tô Kim Thư thè lưỡi, vội vàng bắt đầu nói sang chuyện khác: “Kim Thư bị thương rồi, phải được chồng yêu hôn một cái mới khỏi được!”
Mắt thấy cô lại bắt đầu nũng nịu, Lệ Hữu Tuấn lúc này mới thực sự trợn mắt nhìn cô một chút.
Bỏ đi, tạm thời không tính sổ với cô, chuyện này sớm muộn anh cũng có thể điều tra rõ ràng.
Hôn lên cánh môi cô nhóc một cái, anh mở miệng nói một cách u ám: “Không nói cũng chẳng sao, chờ một lúc nữa đau sẽ biết.”
Lệ Hữu Tuấn nói xong lời này, xoay người đi lấy hộp thuốc.
Nhanh chóng anh đã thực hiện lời hứa của mình, làm cho Tô Kim Thư đau đến la to lên, thậm chí còn cắn lên cánh tay anh một phát.
Bởi vì đầu gối của cô bị trây da, cho nên nhất định phải dùng cồn sát khuẩn trước sau đó mới có thể bôi thuốc.
Tô Kim Thư đau sắc mặt trắng bệch, không hề có chỗ phát tiết, chỉ có thể cố gắng cắn anh.
Quá trình cứ như vậy tiếp tục đến khi anh bôi xong thuốc.
Tô Kim Thư yếu đuối ngã xuống giường, ngay cả cánh tay Lệ Hữu Tuấn cũng bị cắn cho chảy máu mấy vết.
Lệ Hữu Tuấn ôm cô đi tắm rửa xong lại ôm đến trên giường: “Tối hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe, nhé?”
Tô Kim Thư kéo lấy cánh tay anh, tức giận oán trách: “Anh Lệ Hữu Tuấn, anh như này gọi là trả đũa!
Lệ Hữu Tuấn hôn lên trán cô một cái: “Sai, cái này gọi là phạt nhẹ nhàng”
Nói xong liền nẵm ở bên cạnh cô, ôm cô vào.
lòng Tô Kim Thư nép vào lồng ngực của anh, bên tai là nhịp tim vô cùng vững vàng của anh: “Ngày mai, em muốn ra ngoài.”
Lệ Hữu Tuấn nhíu mày một cái.
“Em muốn mang quà đến cho ông cụ, em muốn đi mua cái hộp trang trí đẹp một chút”
‘Sắc mặt Lệ Hữu Tuấn giãn ra một chút “Ừm, anh đi cùng em”
“Cô bé ngốc, không cần xin lỗi anh.
Chuyện đó là ngoài ý muốn, dù không phải em bị cướp thì anh cũng sẽ làm như vậy”
Tô Kim Thư biết anh ấy đang an ủi mình, hốc mắt đều đỏ lên: “Đàn anh, không phải em không muốn đi thăm anh..”
“Anh biết hết, em không cần giải thích.”
Nhan Thế Khải lúc tỉnh lại liền thấy Cha mẹ ngồi ở đầu giường.
Anh ấy lúc đầu muốn đi tìm Tô Kim Thư, hỏi cô có bị thương hay không, Nhưng y tá nói cho anh ấy biết: Cha mẹ anh đuổi cô gái nhỏ đưa anh đến đi rồi.
Cô gái nhỏ kia khóc dữ lảm, ở đầu giường một lúc lâu, khóc một lúc lâu.
€ó câu nói này là đủ rồi.
Nhan Thế Khải chẳng qua là cảm thấy tiếc nuối một chút.
Lúc đó tại sao mình không tỉnh lại, nếu không là có thể thay cô gái mình yêu lau nước mắt.
“Đàn anh, chờ em làm xong việc mấy ngày này sẽ đến thăm anh ngay”
Tô Kim Thư không nói cho anh ấy biết chuyện mình muốn đến nhà họ Lệ, cô sợ Nhan Thế Khải biết sẽ rất kích động.
“Được.”
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, bên chỗ.
Nhan Thế Khải truyền đến âm thanh vô cùng huyện náo.
Nhan Thế Khải lên tiếng chào, cúp máy.
Tô Kim Thư có thể đoán được, chắc là cha Nhan và mẹ Nhan.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Kim Thư dụi dụi mắt vành mắt, chỉ cảm thấy ê ấm một chút.
Cô vừa mới quay người lại, bất thình lình nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn đứng ở cửa.
€ô bị giật mình kêu lên “Anh… anh đứng đây từ lúc nào?”
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn nhàn nhạt, không vội vạch trần cô.
“Vừa tới, Lâm Mộc đã chuẩn bị cơm xong, xuống lầu ăn sáng thôi.”
Tô Kim Thư hơi chột dạ: “Được”“
‘Sau khi ăn sáng xong, Lệ Hữu Tuấn liền dẫn Tô Kim Thư đi một chuyến tới quảng trường.
Tô Kim Thư ở bên trong tìm một cửa hàng nhỏ tương đối quen thuộc, chọn một lúc lâu thì được một chiếc hộp màu gỗ lim thuần túy.
Lệ Hữu Tuấn chờ cô trước cửa hàng.
Như loại cửa hàng nhỏ tinh xảo này, đi ra đi vào chủ yếu là nữ sinh.
Người đẹp trai bức người như Lệ Hữu Tuấn đứng ở chỗ này, lập tức liền thu hút không ít nữ sinh đến liếc trộm.
Lệ Hữu Tuấn bị các cô gái nhìn đến không kiên nhẫn được nữa, liền lạnh lùng trừng các cô ấy một chút.
Những cô gái nhỏ kia bị cái nhìn trừng cho bước chân phát lạnh, mặt mũi trắng bệch Người đàn ông này trông đẹp trai vậy mà lại có cảm giác hung ác vậy chứ?
Một hồi lâu sau, Tô Kim Thư cầm một chiếc hộp gỗ lim tinh xảo đi ra.
Cô đưa đồ vật trong tay vô cùng tự hào lắc lư trước mặt Lệ Hữu Tuấn: “Xong Lệ Hữu Tuấn thuận tiện nhận lấy đồ vật.
Thật ra anh cũng tò mò không biết rốt cuộc cô nhóc của anh chuẩn bị quà gì cho lão già kia?.