Tống Chỉ Manh có hơi bất an, hàng lông m¡ giật giật, sau đó cô ấy chăm chậm mở mắt ra.
Ngay khi vừa mở mắt ra, ánh mắt cô ấy đã rơi vào một vùng biển hồ sâu lắng.
“Anh tới rồi sao?”
Tống Chỉ Manh vừa cười vừa ngồi dậy, nếu vừa nấy cô ấy không nhìn lầm, thì trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của người đàn ông trước mặt cô ấy đây có hiện lên chút ôn nhu.
Khúc Thương Ly thấy cô ấy tỉnh lại, khí áp quanh thân lập tức hạ thấp.
Anh ấy xoay người ngồi xuống: “Tới từ rất lâu rồi?
Tống Chỉ Manh mơ màng lắc đầu, đứng dậy rồi ngồi xuống chỗ đối diện anh ấy: “Cũng không bao lâu, chỉ là hai ngày nay vội quay phim, nên đầu óc không được tỉnh táo lắm”
Khúc Thương Ly nhíu mày theo bản năng: “Đã thức đêm như vậy thì đừng nên ăn mấy thứ đồ rác rưởi kia, dạ dày của cô không có tốt”
‘Vừa nói xong, anh ấy thấy Tống Chỉ Manh đang ngơ ngác nhìn mình.
Khúc Thương Ly nhíu mày, nhận ra hình như mình hơi nhiều lời.
Trong lúc nhất thời, không khí trong phòng không hiếu sao lại trở nên im lặng.
Tống Chỉ Manh cười cười, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh này trước: “Cỡ hai ngày tới bộ phim sẽ quay xong, ngày mốt tôi sẽ cùng…”
Cô ấy tính nói là đi cùng Lệ Hữu Tuấn, nhưng cô ấy biết rõ Khúc Thương Ly có địch ý với Lệ Hữu Tuấn nên quyết định không nói rõ mọi chuyện nữa: “Ngày mốt tôi sẽ trở về thủ đô”“
Khúc Thương Ly khẽ gật đầu: “Ừ, chưa ăn cơm đúng không? Ăn trước đã, có chuyện gì để lát rồi nói”
“Ừm?
Khúc Thương Ly gọi phục vụ vào, rất tự nhiên gọi vài món thức ăn.
Hai người, gọi năm món mặn một món canh, mỗi một món đều là thứ Tống Chỉ Manh thích.
Tống Chỉ Manh gọi thêm hai ly rượu vang đỏ, là hương vị và hãng rượu mà Khúc Thương Ly thích nhất.
Mặc dù hai người đã xa nhau nhiều năm như vậy, nhưng khi gặp lại, sự ăn ý giữa cả hai vẫn không hề suy giảm.
Tới khi bữa cơm đã dần tới hồi kết, Khúc.
Thương Ly lấy từ phía sau lưng ra một cái túi nhỏ: “Đây là đồ cô muốn”
Tống Chỉ Manh hạ đũa, nhận lấy túi đồ.
Bên trong túi xách là một cái hộp nhỏ có vẻ ngoài cổi kính, cô ẩy cẩn trọng mở nắp hộp, phía trong quả nhiên là cái vòng tay làm từ huyết ngọc kia.
Cô ấy cầm vòng tay lên, khe khẽ đong đưa, rồi giơ lên trước ngọn đèn ngắm nghía.
Cuối cùng cô ấy mừng rỡ nói: “Oa, nhìn từ góc độ này, những sợi bên trong huyết ngọc cứ như đang cử động vậy á!”
Nhìn thấy khuôn mặt phiếm hồng vì hưng phấn của Tống Chỉ Manh, đôi mắt sâu thảm của Khúc Thương Ly trong một thoáng bỗng trở nên nhu hòa.
“Nhất định là cái vòng tay này rồi, không thể sai được, tôi tin chắc Hữu Tuấn sẽ rất thích cho xem, thật tốt quát”
Tống Chỉ Manh mới dứt câu, mặt của Khúc Thương Ly bèn tối sầm xuống.
Anh ấy hừ lạnh một tiếng: “Cũng khó cho cô thật, ngay cả tấm huy chương kia cũng tìm được, thì ra mục đích là muốn đổi lấy cái vòng tay này”
Tống Chỉ Manh đột nhiên nhíu mày: Không phải mới nãy tâm trạng Khúc Thương Ly còn rất tốt ư? Sao đột nhiên lại trở mặt, giọng điệu còn quái gở như thế chứ?
Cô ấy miễn cưỡng nở nụ cười, cất vòng tay đi: “Khúc Thương Ly, cám ơn anh”“
Khúc Thương Ly ưu nhã đứng lên: “Cảm ơn thì thôi, không cần, dù sao giữa hai chúng ta chỉ là một cuộc trao đổi qua lại thôi.
Tôi còn có việc, không thể tiếp tục ở lại trò chuyện nữa”
‘Vừa dứt lời, anh ấy đã bước thẳng ra cửa “Phục vụ, hóa đơn”
Tống Chỉ Manh cũng đứng lên, cất bước đi ra ngoài.
Cô ấy ngơ ngác đứng ở nơi cách quầy tính tiền không xa nhìn Khúc Thương Ly.
Người đàn ông kia thần sắc lãnh đạm, cả người tỏa ra khí thế lạnh lùng và xa cách.
Cô ẩy bỗng cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, cô ấy cắn môi, bước về phía quầy, vươn tay định nắm lấy tay anh ấy.
“Cha…”
Đúng lúc đó, một giọng nói non nớt của trẻ con vang lên từ phía cánh cửa.
Động tác của Khúc Thương Ly cứng lại, nghiêng đầu qua thì thấy Tống Chỉ Manh đang tò mò nhìn về phía cửa.
Hai mắt của anh ấy tối lại, kéo tay Tống Chỉ Manh đi về phía cửa sau.
Tống Chỉ Manh bị động tác thô lỗ của anh ấy làm cho hoảng sợ: “Khúc Thương Ly, anh làm gì thế?”
“Vừa nấy tôi nhìn thấy phóng viên, chúng ta ra về từ cửa sau đi” Khúc Thương Ly vừa kéo cô ấy, vừa bước nhanh về phía cửa sau, thậm chí mấy bước cuối cùng là trực tiếp co chân chạy.
“AI” Tống Chỉ Manh đang mang giày cao gót, chạy không được hai bước thì đã thấy đau chân Khúc Thương Ly nhướng mày, ôm lấy cô ấy, Tống Chỉ Manh quảng tay ôm cổ anh ấy theo bản năng.
Trong khoảnh khắc đó, hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Cha!” cũng ngay lúc đó, giọng nói trẻ con kia lại vang lên một lần nữa.
Khúc Thương Ly quay đầu, phát hiện Khúc.
Nhất Phàm đang đứng cách hai người họ không xa, đôi mắt to tròn nhìn họ đăm đăm.
Cậu bé cắn môi, hốc mắt hồng hồng.
Khúc Thương Ly hồi thần, vội buông cánh tay đang ôm eo của Tống Chỉ Manh ra, chạy về phía con trai: “Nhất Phàm, con nghe cha giải thích”
Lúc này Khúc Nhật Phàm thế mà rất ngoan, cậu bé không có chạy loạn khắp nơi, chỉ đứng yên một chỗ, yên lặng chờ cha giải thích với mình “Khúc Thương Ly… thẳng bé gọi anh là cha?”
Tống Chỉ Manh đột nhiên có cảm giác bị sét đánh ngang tai.
Cậu bé này nhìn thì cũng phải năm sáu tuổi rồi, đúng chứ?
Cho nên là, khi cô ấy và Khúc Thương Ly chưa chia tay, anh ấy đã có con rồi Khúc Thương Ly thở dài một hơi thật mạnh, xoay người bế con trai lên, rồi quay đầu nhìn về phía Tống Chỉ Manh: “Đúng vậy, đây là con tôi”
Sắc mặt Tống Chỉ Manh trở nên trắng bệch, cả người lung lay như sắp đổ.
Qua một hồi lâu sau, cô ấy mới tỉnh lại: ‘À thì… tôi còn có chuyện phải làm, tôi..
tôi đi trước đây”
Nói xong, cô ấy nghiêng ngả rời đi từ phía cửa sau, thậm chí dù bị người đụng phải, thiếu chút nữa ngã sấp xuống cô ấy cũng không kêu lấy một tiếng, chỉ cảm cúi đứng lên bỏ chạy.
Nhìn thấy bóng dáng kích động chạy khỏi đây của cô ấy, sắc mặt Khúc Thương Ly ngày càng khó coi Khúc Nhất Phàm nơm nớp lo sợ nhìn về phía Khúc Thương Ly: “Cha, con… có phải con không nên tới đây không?”
Khúc Thương Ly đau lòng nhìn đứa con của mình, hạ một nụ hôn xuống trán cậu bé: “Là lỗi của cha, cha không nên để con một mình ở khu vui chơi dành cho trẻ em cùng với Lâm Bảo”
Anh ấy ôm Khúc Nhất Phàm lên, xoay người rời đi.
Tận khi hai người ngồi trên xe rồi, Khúc Nhất Phàm mới len lén nhìn anh ấy một cái: “Cha, cha… sẽ không kết hôn với cái cô hồi nấy chứ?”
Sắc mặt Khúc Thương Ly đột nhiên trầm xuống, nhưng giọng nói vẫn bình thản như trước: “Đứa nhỏ này, tất nhiên là không, trước kia cha đã nói với con rồi, cô ấy vĩnh viễn sẽ không trở thành Rốt cục Khúc Nhất Phàm cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu bé ôm lấy con rô bốt mà cha mới mua cho trong ngực, khe khế lẩm bẩm: “Con thích cô Kim Thư làm mẹ con hơn”
Khúc Thương Ly cau mày, không nói gì Ngày hôm sau, lúc năm giờ sáng, Tô Kim Thư đã thức dậy.
Cô lén lút vươn một tay ra khỏi chăn, định lấy áo khoác.
Ai ngờ, từ phía sau xuất hiện hai cánh tay cường tráng mạnh mẽ trực tiếp bao vây lấy cô, kéo cô vào trong một cái ôm ấm áp.
“Dậy sớm như vậy làm gì?” trong giọng nói của Lệ Hữu Tuấn còn tràn ngập giọng mũi.
Tô Kim Thư quay đầu, mở đèn bàn lên.
Dưới ánh đèn mờ mờ, cô xoay người, hạ một nụ hôn xuống bờ môi Lệ Hữu Tuấn: “Em định hôm nay sẽ ra ngoài, chọn mua một món quà cho ông”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...