Khúc Thương Ly có chút chóng mặt, mí mắt híp lại, tay vẫn đỡ lấy đầu Khi anh nhìn thấy Tô Kim Thư, biểu hiện có mười phần bất ngờ: “Kim Thư, sao em lại ở đây?”
Anh ấy nhỡ rõ ràng là mình đang ở cùng những người trong “Đại mộng vô song” ăn cơm mà…
Làm thể nào mà đột nhiên tỉnh lại thì đang nằm trong khách sạn thế này?
Khi ngồi dậy, Khúc Thương Ly mới phát hiện ra bản thân không mặc quần áo.
Hơn nữa Tô Kim Thư đứng trước mặt anh ấy sắc mặt cũng trắng bệch.
Như ý thức được gì đó, anh ấy nhấc một góc chăn lên.
Trên gương mặt trưởng thành ấy nhất trời kết lại một màn sương trắng: “Kim Thư, chuyện gì xảy ra thế?”
Tô Kim Thư cần môi: “Anh Khúc, anh mặc quần áo vào trước đã, rồi chúng ta hãng nói chuyện”
Nói xong mấy lời này, cô liền xoay người đi vào phòng ngủ.
Khúc Thương Ly đã nhanh chóng mặc quần áo lên, đi vào trong phòng khách.
Anh ấy ở trong giới giải trí lăn lộn bao nhiêu năm nay, tự khắc đã biết bản thân mình bị người khác tính kế Nếu như anh ấy đoán không nhầm.
Lúc này, ngoài phòng chắc hẳn đã có không ít phóng viên đến nắm vùng.
Tô Kim Thư nhìn anh ấy, thở dài một hơi mang đầy cảm giác có lỗi “Anh Khúc, hình như em làm liên lụy tới anh rồi Lại nhìn sang Khúc Thương Ly, sắc mặt đã đen đi bảy phần Sau đó, cô p tục nị “Lúc em tỉnh lại, hai người chúng ta đã năm trên giường, hơn nữa… chúng ta đều không mặc quần áo”
Lúc nãy, sau khi cô gọi điện cho Lệ Hữu Tuấn, vốn đã đặt tâm trạng rối bời của mình bình tĩnh lại tồi Nhưng ngược lại với cô mà nói, lúc này Khúc Thương Ly lại vô cùng phẫn nộ: “Em biết là do ai làm không?”
Ở trong giới giải trí bao nhiêu năm, cũng gặp qua không ít những quy luật ngầm.
Nhưng trước giờ anh ấy luôn giữ mình trong sạch, ít giao lưu với bên ngoài, rất ít vì lợi ích bản thân mà đi đụng chạm tới người khác.
Hơn nữa vừa rồi nghe Tô Kim Thư nói chính anh bị làm cho liên lụy, nói cách khác cô ấy biết ai làm ra chuyện này.
Tô Kim Thư cần chặt môi: “Mặc dù bây giờ không có bằng chứng, nhưng trong lòng em đã có đối tượng hoài nghỉ, rất có khả năng là Lê Duyệt Tư”
Thông qua sự nhắc nhở của cô ấy, trong đầu của Khúc Thương Ly có những khung cảnh lướt nhanh qua.
Lúc đầu khi ở hiện trường chụp ảnh, Lê Duyệt Tư cứ không nói không rằng gì mà bài xích Tô Kim Thư.
“Sự việc cụ thể thì em cũng không có cách nói quá nhiều với anh, nhưng trước khi anh tỉnh dậy, em đã gọi điện thoại cho Lệ Hữu Tuấn rồi, chốc nữa anh ấy sẽ đến đây”
“Vi vậy, nếu đến lúc đó có hiếu lâm gì đó, hy vọng là anh đừng quá để tâm đến”
Tô Kim Thư nói xong, ánh mắt của Khúc Thương Ly trở nên có chút phức tạp, ở phía sâu trong não lại có một suy nghĩ vô cùng kì lạ xuất hiện: Nếu những tấm hình đó bị lộ ra bên ngoài, có phải Khúc Nhất Phàm sẽ có thể gặp được cô ấy mỗi ngày không?
Trong nhất thời, phía trong căn phòng như: chìm sâu vào sự tĩnh lặng đã chết đi vậy.
Mười mấy phút sau, tại cửa chính của nhà hàng khách sạn Hilton.
Một chiếc xe chuyên dụng màu đen dừng lại ở trước cửa, cửa xe được mở ra một chút: “Mẫn Loan à, tuy chị chưa bị thương đến xương, nhưng bác sĩ nói chị có bị chấn thương não một chút, bây giờ chị lại chạy đến mấy nơi này có hợp không? Em rất lo cho chị đó.”
Trong chiếc xe, trên đầu Mộ Mẫn Loan có buộc một dải băng gạc trắng, trên người mặc bộ quần áo của bệnh viện.
Tài xế dịch xe tới một chút, Bối Bối đỡ lấy Mộ Mẫn Loan rồi ngồi xuống “Mãn Loan, chị như vậy em thật sự rất lo cho chị, hay là em gọi điện thoại cho cậu Tư nhé?”
“Không cần đâu, tôi đến đây đế tìm anh ấy mà”
Ba mươi phút trước đó, ở bên cạnh giường bệnh của trung tâm bệnh viện, Âu Dương Hải đang cúi đầu nón cháo lỏng cho Mộ Mẫn Loan, Mộ Mẫn Loan quả thật cảm thấy một được sủng đến mức kinh sợ, cô ấy ngoan ngoãn há miệng Không cần biết là bón bao nhiêu, cô ấy đều ăn hết toàn bộ.
“Anh làm vệ sĩ của tôi, thật ra không cần phải bón cho tôi ăn đâu”
Mộ Mẫn Loan nhìn chăm anh ta với hai con mắt tròn, sợ rằng khi mình vừa chớp mắt thì anh †a sẽ biến mất vậy.
Khoé miệng của Âu Dương Hải hé ra nụ cười lạnh nhạt, vô cùng lạ lùng: “Xém chút nữa thì tôi đã quên nói với cô Mộ rồi, trước đây tôi từng làm vệ sĩ cho con gái của công tước, cô ấy xinh đẹp giống như cô vậy, vì vậy mấy chuyện như thế này, tôi đã thích ứng lâu rồi”
Hình như trái tim đã bị người ta bắt lấy vậy, Mộ Mắn Loan đau đớn đến mức sắc mặt trắng bệch.
Cô ta cắn chặt lấy môi, nhìn vào thìa cháo đang được bón trước mặt, cô ta không còn mở miệng ra ăn nữa Âu Dương Hải nhếch chân mày, cười lên vô cùng diêm dúa loè loẹt: “Không ăn nữa sao?”
Nói xong câu ấy, cũng không đợi đến lúc cô ta phản ứng lại, anh ta đã đặt chén cháo xuống, qua lưng như sắp rời đi.
‘Vừa nhìn thấy anh ta bước đi, Mộ Mẫn Loan như nhảy xuống khỏi khỏi giường bệnh vậy: “Đừng đi!”
Âu Dương Hải nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình: “Đúng là cô Mộ khó hầu hạ thật đó, không lẽ ngay cả khi đi vệ sinh mà cô cũng không cho sao?”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Mộ Mẫn Loan cứng đơ lại, cô ta ngốc nghếch hỏi: “Vậy… vậy anh có quay lại nữa không?”
Âu Dương Hải híp mắt lại: “Thân là vệ sĩ cao cấp được cô Mộ tốn nhiều tiền để tuyển đến, tôi có thể cho cô một lời nhắc nhở không?”
Mộ Mãn Loan hồi hộp nhìn chäm vào anh ta.
“Bây giờ cô nên đi xem thứ chồng sắp cưới của cô đang làm gì, chứ không phải lo lắng rằng tôi sẽ đi đâu.”
“Người anh nói là….
Tư Vũ Chiến sao?”
Mộ Mãn Loan rất thông minh, một đôi mắt chớp nhưng cũng không chớp mà nhìn anh ta Mà khoé miệng của Âu Dương Hải cứ treo lấy một nụ cười như kiểu đang cười mà cũng không cười.
Cho nên ở nửa giờ sau, Mộ Mẫn Loan vẫn ngoan ngoãn xuất hiện ở cửa lớn của nhà hàng khách sạn Hilton.
Bối Bối đấy cô ta đang ngồi trên xe lăn: “Mộ Mẫn Loan, chị muốn đi đến phòng nào?”
Ánh mắt Mộ Mãn Loan dao động: “Đi đến tầng mười tám:”
Thang máy nhanh chóng đưa hai cô lên đến †ầng mười tám, Bối Bối đẩy Mộ Mẫn Loan đi ra “Mẫn Loan, bây giờ chúng ta phải đi đâu?”
“Đến phòng số 1804.”
Bối Bối đẩy Mộ Mãn Loan đi thẳng về phía phòng số 1804 ở bên kia.
Có điều hai người còn chưa đi đến cửa phòng, đột nhiên từ ngã rẻ có hai mươi mấy ký giả xông tới “Tách tách, tách tách, tách tách!”
Rất nhiều tia sáng đùng đùng ập tới Nhìn một đóng súng kiếm trước mặt, Bối Bối lập tức ngây người.
Nhưng khuôn mặt của Mộ Mắn Loan vẫn lãnh đạm bình tĩnh như cũ Ánh mắt của những ký giả giải trí kai sáng như bóng đèn, bởi vì hôm nay bọn họ nhận được tin của một người thần bí, nói rằng có thể chặn ở chỗ này lấy được bí mật động trời của ảnh đế thần bí, Nhưng vạn lần không ngờ rằng, ảnh đế không gặp, mà lại chờ được ảnh hậu Mộ Mẫn Loan này.
“Nữ thần Mẫn Loan, tại sao cô ở chỗ này?”
“Đúng vậy, nghe nói cô ở tiệc rượu bên kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vết thương còn rất nghiêm trọng, tại sao nhanh như vậy đã xuất viện rồi?
“Chẳng lẽ Mắn Loa cô cũng là tới nhà hàng hẹn hò với người khác sao? Đối tượng hẹn hò là cậu Tư sao?”
“Hay là người đàn ông khác?”
“Hay là, hôm nay cô tới gặp cái vị ảnh đế thần bí kia?”
Trí tưởng tượng bay xa, càng nói càng loạn Nghe được một chút, chân mày Bối Bối lập tức nhíu lại.
Mà Mộ Mẫn Loan cũng bực bội cau mày, trong lúc nhất thời cô ta òn chưa kịp phản ứng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...