Gia đình bốn người đã tự tay làm một số món tráng miệng và bánh ngọt.
Bà chủ tiệm bánh nhìn gia đình họ tủm tỉm cười.
Tô Kim Thư lén cười thoa bột mì lên mặt Lệ Hữu Tu: Tô Mỹ Chỉ lén ăn một ít trong lúc làm bánh.
Tô Duy Hưng thì mặt mày nghiêm túc nhưng xem ra cái bánh mà cậu bé làm trông rất khó coi.
Khung cảnh ấm áp trước mắt khiến chủ cửa hàng chợt thích thú.
Anh ta lấy máy ảnh ra: “Mọi người, để tôi chụp cho gia đình mình một tấm ảnh được không?”
Lệ Hữu Tuấn liếc nhìn Tô Kim Thự, thấy cô thích thú vui vẻ cũng không có mở miệng từ chối.
Với một vài lần bấm máy, bức ảnh đã được chụp một các nhanh chóng.
Chủ cửa hàng nhanh chóng rửa ảnh và đưa cho Tô Kim Thư.
“Tôi nhớ rõ một lần, cũng có một cặp đôi xinh đẹp đến cửa hàng bánh của chúng tôi, đã nhiều năm trôi qua nhưng ảnh của bọn họ vẫn còn ở trên tường”
Trong lúc nói, chủ cửa hàng chỉ về phía bức tường, Tô Kim Thư nhìn theo nhưng tròng mắt cô xém chút nữa là rớt xuống: “Đó không phải là..”
Hai người này là Khúc Thương Ly và Tống Chỉ Manh phải không?
Trong ảnh cả hai đều còn rất trẻ, nụ cười cũng rất ngọt ngào và giản dị, “Chuyện của người khác, chúng ta mặc kệ”
Lệ Hữu Tuấn cầm đồ vật này nọ lên, một bàn †ay còn lại ôm Tô Mỹ Chỉ.
Gia đình bốn người lấy xong tấm ảnh liền rời đi, gia đình bọn họ làm bánh ngọt tiêu phí cả một buổi chiều.
Khi gia đình họ đến nhà Lâm Thúy Vân đã sáu giờ tối Mẹ Lâm vừa thấy Lệ Hữu Tuấn thì ánh mắt sáng lên, bà ấy gần như là cười toe toét: Kim Thư à, cô chọn bạn trai tốt thật đấy, giống hệt như Lâm Thúy Vân, cả hai đều vô cùng tỉnh mắt.
Mặc dù Lệ Hữu Tuấn trông tương đối lạnh lùng, nhưng anh cũng rất lịch sự.
Anh có một khuôn mặt đẹp trai làm cho người ta không thể nào ghét được.
“Bà ơi, đây là bánh do chúng con tự làm đó, nó rất ngon đấy ạ-”
Tô Mỹ Chỉ vừa ôm túi quà trên tay vừa nói Lúc này mẹ Lâm mới chú ý tới đãng sau hai người họ còn có hai đứa trẻ trông cực kỳ đáng yêu, hình như Lâm Thúy Vân đã từng nói với bà ấy.
Hai đứa nhỏ của Tô Kim Thư trông cực kỳ đáng yêu, mẹ Lâm chỉ cảm thấy Lâm Thúy Vân quá phóng đại.
Nhưng hôm nay vừa nhìn thấy thì thật sự đúng là như vậy, thật sự vô cùng tỉnh xảo và đáng yêu.
“Ôi, dễ thương quá! Bà có thể ôm hai đứa con một cái được không?”
Mẹ Lâm nhìn đứa nhỏ đeo chiếc vòng hồng bằng ngọc, bà ấy cảm thấy tìm mình sắp tan ra rồi.
Tuy rằng Tô Mỹ Chỉ là một đứa trẻ rụt rè nhưng cô bé hoàn toàn không sợ người lạ.
Nhìn thấy mẹ Lâm có bộ dạng hiền từ dễ gần, cô bé cười tủm tim ngay lập tức nhào vào vòng tay của bà ấy.
Mẹ Lâm ôm cô bé cưng chiều không nỡ buông ra, bà ấy hôn nhiều cái lên cái má bánh bao dễ thương của cô bé.
Trong lúc bà ấy hôn cô bé cũng nhìn qua Lâm Thúy Vân, ánh mắt ghét bỏ nói: “Con nhóc này, khi nào mới cho mẹ bế cháu đây?”
Lâm Thúy Vân đứng một bên sững sờ.
Cô ấy không hiểu tại sao chuyện này lại đột nhiên liên quan đến cô ấy.
Mẹ Lâm tủm tỉm cười, cầm hộp bánh trên tay.
Bà ấy xoay người nhấc chân lên đá nhẹ vào mông: “Còn không mau mang bánh lên cho mọi người nếm thử”
“Mẹ! Đang có khách ở đây mà, cho con chút mặt mũi chứ”
Lâm An Nguyên hét lên và nhận lấy chiếc bánh “Thăng nhóc này…”
Mẹ Lâm xoay người chuẩn bị đi vào nhà pha trà.
Đúng lúc này, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng còi xe.
Mẹ Lâm mắt sáng lên, bà ấy nhanh chóng bỏ công việc trên tay xuống: “Hình như có khách đến nhà, Lâm Thúy Vân theo mẹ ra ngoài nào”
Lâm Thúy Vân thờ ơ nói: “Mẹ à, mẹ cứ tự nhiên đi mà, chắc không có khách quan trọng đâu, bây giờ con còn muốn nói chuyện với hai vợ chồng Tô Kim Thư cơ”
Ngay lập tức mẹ Lâm đi đến nắm lấy tai của cô ấy: “Nói chuyện bình thường không nghe phải không? Lúc nào cũng đế mẹ phải ra tay mới chịu nghe”
Băng cách này bà ấy kéo Lâm Thúy Vân đến tận cửa rồi nhấc chân đá vào mông cô ấy ra ngoài: “Đi mở cửa đón khách đi”
Lâm Thúy Vân phàn nàn đi đến mở cánh cổng sắt.
‘Vừa mở cánh cửa sắt ra, tôi nhìn thấy một chiếc Bentley màu xám.
Cửa xe được mở ra, một bóng người cao ráo †ao nhã từ trong đó bước xuống.
Lâm Thúy Vân há hốc miệng: “Tại sao lại là anh?”
Chỉ thấy người đàn ông bình tĩnh đến gần, trên tay cầm một bó hoa, tay còn lại cầm một chiếc túi xách màu xám đậm.
Chiếc áo khoác dạ màu nâu nhạt tôn lên vóc dáng của người đàn ông một cách hoàn hảo.
Đây là Lục Mặc Thâm mà, sau khi Lâm Thúy Vân nhìn thấy anh ta, cô ấy cảm thấy chân mình mềm nhữn.
Suýt chút nữa là cô ấy ngã xuống, cô ấy nhanh chóng quay đầu lại nhìn xem thì thấy mẹ Lâm đang dạy dỗ Lâm An Nguyên.
Lợi dụng cơ hội này, cô ấy nhanh chóng chạy đến bên cạnh xe Lục Mặc Thâm.
Cô ấy hung dữ nhét anh ta vào trong xe: “Đồ lưu manh, tôi cảnh cáo anh, hôm nay nhà tôi có khách, anh đừng có mà ở đây quấy rối”
Lục Mặc Thâm: “Tôi..”
“Cái gì hả? Lần trước xém chút nữa là anh hại chết tôi vậy mà giờ còn mặt mũi đến đây, đi ngay cho tôi”
Lâm Thúy Vân trực tiếp cắt lời anh ta.
Kéo cửa xe ra, dùng hết sức mạnh đẩy anh ta lên xe.
Lục mặc thâm cảm thấy cô nhóc đang nhe.
nanh múa vuốt có chút đáng yêu, nếu như anh ta đứng yên thì cô ấy sẽ không có cách nào có thể đẩy được anh ta.
Tuy nhiên, ánh mắt của anh ta quét về phía sau Lâm Thúy Vân, thuận theo cô ấy ngồi vào trong xe: “Cô chắc chắn không? Thật sự không cho tôi vào sao”
“Bịch”
Lục Mặc Thâm chưa kịp nói xong, Lâm Thúy Vân đã trực tiếp đập cửa xe.
Cô ấy vừa vỗ tay vừa nói một cách đắc ý: “Tạm biệt, tôi không chào đón anh”
“Được, nếu cô đã đuổi tôi thì tôi đành phải rời đi thôi”
Lục Mặc Thâm không hề tức giận, trái lại anh †a còn khởi động xe ô tô sẵn sàng để rời đi.
Nhưng tay anh ta còn chưa đụng đến chìa khóa thì nghe thấy tiếng la to từ ngoài cửa xe: “Á, anh buông tay, đau quá, đau quái”
Lục Mặc Thâm quay đầu lại thì thấy mẹ Lâm đang giật mạnh lỗ tai của Lâm Thúy Vân, khóe.
miệng hơi hướng về phía trước, Khuôn mặt mẹ Lâm tức giận nói: “Lâm Thúy Vân, mẹ nói con ra đón khách chứ không phải bảo con ra đuối người, lớn rồi phải không? Bây giờ còn dám không nghe lời mẹ, xem mẹ phạt con như thế nào”
Lâm Thúy Vân ấm ức nói: “Mẹ, mẹ không nghĩ răng hai chữ “đón khách” thực sự không phù hợp hay sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...