Tô Kim Thư phát hiện cả người Lệ Hữu Tuấn đang đè lên cô.
Anh cao hơn một mét chín, to lớn như vậy nên bản thân căn bản không đỡ được.
Vì thế hai người cùng té xuống mặt đất.
Tô Kim Thư nằm trên cỏ, thấy một cái đầu đen đang nãm sấp trên vai mình thì đột nhiên hốt hoảng.
“Cậu Lệ, cậu Lệ, anh làm sao vậy?”
Không trả lời lại Chắc hẳn Lệ Hữu Tuấn chỉ bị ngất đi thôi.
Sau khi ý thức được việc này, Tô Kim Thư sợ đến mức hồn phi phách tán, hồn vía lên mây.
“Bảo mẫu, bảo mẫu, kêu bác sĩ Tân đến đây”
Cô gọi lớn, vội vàng đến mức hốc mắt đỏ hẳn lên.
Tân Tấn Tài bị bảo mẫu lôi đến trước cửa, vừa vào thì thấy Lệ Hữu Tuấn ngất xỉu như vậy xém chút nữa là bị dọa đến yếu tim.
Ba người luống xuống tay chân nâng người vào phòng khách.
Tân Tấn Tài kiểm tra qua, thở một hơi nhẹ nhõm: “Miệng vết thương không bị hở ra, lúc nãy chắc do nói chuyện quá nhiều quá nên lúc đứng dậy cảm thấy choáng váng”
Anh ta quay đầu, cẩn thận dặn dò Tô Kim Thư: “Chị dâu, ngày mai tôi sẽ gọi hai người giỏi nhất đến đây giúp.
Mấy ngày này, chị nhất định phải trông coi anh ấy, cố gắng đừng để anh ấy đứng dậy, phải bảo anh ấy nghỉ ngơi cho tốt”
Tô Kim Thư vội vàng gật đầu, hoảng hốt không ngừng: “Được, tôi biết rồi.”
Bởi vì “Đại Đường vô song” vẫn còn đang trong gian đoạn chuẩn bị quay phim cho nên Tô Kim Thư mới bớt thời giờ gọi một cuộc điện thoại xin nghỉ.
“Phương Trí Thành, tôi còn phải ở lại ba ngày nữa”
Phương Trí Thành biết chuyện cô bị bắt cóc, có chút lo lắng hỏi: *Có bị thương không, có ổn không? Có cần bọn tôi đi thăm không?”
Tô Kim Thư thật sự cảm động: “Không phải, là cậu Lệ, anh ấy mới bị bệnh, cũng rất nghiêm trọng, mấy ngày này.
tôi phải chăm sóc anh ấy”
Vừa nghe nói ông chủ bị bệnh, sắc mặt Phương Trí Thành thay đổi: “Không sao, không sao, cô cứ ngơi, khi nào ông chủ hết bệnh rồi làm, vấn đề bên này cứ giao cho tôi là được”
“Được”
Sau khi cúp máy, Tô Kim Thư thở một hơi nhẹ nhõm.
Bởi vì tác dụng của thuốc tê đặc biệt kia sẽ để lại di chứng, nên thời gian này Lệ Hữu Tuấn thường sẽ phát sốt.
Hơn nữa, toàn thân yếu ớt, vết thương sẽ rất đau.
Tuy nhiên, chuyện này đối với ông chủ Lệ nhà chúng ta mà nói thì chả là gì Chỉ là nhìn thấy sự chậm chạp không có lực của tay trái, vẻ mặt anh có chút lạnh lùng.
Ba ngày sau, tình trạng Lệ Hữu Tuấn chuyển biến tốt hơn một chút, thân thể đã hồi phục được một ít.
Tân Tấn Tài cuối cũng đồng ý cho anh xuống giường.
“Cậu Lệ, anh có cần đi ra ngoài một chút không?
Tô Kim Thư đẩy xe lăn ra Khuôn mặt đẹp trai Lệ Hữu Tuấn lập tức tối lại như đáy nồi: “Tôi không bị liệt nên không cần thứ đó.”
Tô Kim Thư cứng họng.
Người này!
Bị bệnh thì ngồi xe lăn là chuyện bình thường, làm gì phải bác bỏ như vậy?
Ngại vì người này vì mình mới bị thương cho nên cô mới nhẫn nhịn: “Thế muốn làm gì?”
“Tôi muốn đi tắm”
“Không được”
Tô Kim Thư không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp từ chối: “Không những trên cánh tay anh có vết thương mà trên người cũng có.”
Nghĩ lại đến lời của Tân Tấn Tài nói với mình, Lệ Hữu Tuấn vì cứu cô mà thậm chí bị xe đụng phải, Tô Kim Thư cảm thấy vô cùng ấy náy.
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô một cái cảm thấy tôi không thể đi được à Tô Kim Thư căn môi, thái độ cô lập tức trở nên dịu dàng vô cùng.
Cô đi tới trước mặt anh, như thể đang dỗ dành một đứa trẻ.
“Cậu Lệ, anh dùng loại thuốc này, vết thương sẽ rất lâu lành.
Nếu chạm vào nước, sẽ bị nhiễm trùng.”
Lệ Hữu Tuấn nhìn Tô Kim Thư đang quỳ gối ở mép giường.
Cô mở to đôi mắt long lanh như nước, ngây thơ vô tội như một con nai con Bất kể kẻ nào chỉ cần thấy sự đáng thương trong đôi mắt to tròn này, chắc chắn sẽ bị không nỡ nói ra lời từ chối Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn tối sầm lại Đột nhiên muốn mạnh mẽ ôm cô vào trong lòng hôn một cách mãnh liệt.
Chỉ tiết là tình trạng thân thể của anh bây giờ không cho phép.
Anh lên cao giọng: “Tôi có bệnh sạch sẽ.”
Tô Kim Thư có sửng sốt một chút, cuối cùng là phản ứng lại.
Đúng rồi!
Sao cô lại quên, ông chủ Lệ của chúng ta có thói quen ở sạch mà.
Ngày thường, mỗi ngày tắm ít nhất hai lần.
Mấy ngày nay vì bị thương, hình như anh đã ba ngày không tắm rồi…
Chuyện này đối với ông chủ Lệ mà nói thật là không thể chấp nhận được.
Tô Kim Thư đứng lên: “Bác sĩ Tân chẳng phải sẽ phái hai người chăm sóc đặc biệt đến đây sao? Tôi sẽ yêu cầu họ giúp anh lau người được không?”
Vừa nghe những lời này Lệ Hữu Tuấn lập tức hướng mặt lên trời: “Không cần”
Giọng điệu của anh từ chối cực kì lạnh nhạt, nghe kĩ thì bên trong còn ẩn chứa cả sự tức giận Tô Kim Thư vừa nghe liền biết anh đang Em không vui.
Cô vội vàng nói: “Bọn họ là những nhân viên chuyên nghiệp đặc biệt đến đây để chăm sóc, sẽ không động tới những vết thương của anh để tránh bị nhiễm trùng..”
“Hừi”
Sự chế nhạo lạnh nhạt từ trong chóp mũi Lê Hữu Tuấn tràn ra.
Anh lạnh lùng mở miệng: “Đúng vậy, tôi ở dơ lại còn bốc mùi, em không muốn lau người cho tôi cũng là chuyện bình thường”
*Ý tôi không phải vậy, thực sự thì tôi cũng có thể, chỉ là sợ không đủ chuyên nghiệp, lỡ động đến vết thương của anh..”
Lệ Hữu Tuấn tiếp tục lạnh lùng: “Tôi không giống em, ngày thường thơm tho, mềm mại, tôi có ôm em đi tắm gì đó thì cũng không sao.
Chăm sóc đặc biệt cái gì đó cũng không cần, tôi tự đi được.
Mặc kệ vết thương có bị nhiễm trùng đi, dù sao cũng không quá đau”
Nhìn sự kiêu ngạo của Lê Hữu Tuấn, Tô Kim Thư bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Người này chỉ suy yếu khi năm trên giường vài ngày, lại trở nên vô cùng ấu trĩ như một đứa con nít vậy?
Tô Kim Thư nghĩ rằng anh bất bình như: vậy là do bị nhốt trên giường trong thời gian quá lâu, khó tránh khỏi có chút ngang tàn.
Rốt cuộc anh biến thành bộ dạng này cũng là vì mình Tô Kim Thư nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn nói: “Anh đứng lên, tôi giúp anh lau người”
Lệ Hữu Tuấn động tác miễn cưỡng muốn xuống giường nhưng thuận thế liền dừng lại Anh lạnh lùng trương khuôn mặt tuấn tú dựa vào đầu giường.
Nghiêng mắt nhìn cô: “Không cần miễn cưỡng như v: Tô Kim Thư lập tức nịnh nọt, nở một nụ cười tươi rói xán lạn như ánh mặt trời: “Không có miễn cưỡng, một chút cũng không, có thể lau mình cho cậu Lệ quả thật là vinh dự của tôi”
Nhìn bóng dáng cô xoay đi múc nước, sự u ám trên mặt Lệ Hữu Tuấn cũng tiêu tan đi một chút, khoé miệng của anh cũng cong lên.
Ngay lúc này, điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên.
Anh nhàn nhạt liếc qua màn hình, cầm máy lên: “Nói”
“Ông chủ, bọn em bên này đã điều tra ra được, Cố Đức Hiệp đã chạy trốn tới thủ đô, hẳn là đi tìm người ở nhà họ Lê.”
Ánh mặt Lệ Hữu Tuấn lạnh toác: “Phái người đến chờ ngồi sẵn ở nhà họ Lê, chỉ cần anh ta xuất hiện lập tức bắt sống”
“… Đến lúc đó, lỡ nhà họ Lê ngăn cản chúng ta thì phải làm sao bây giờ?”
Ngay lúc này, có tiếng bước chân bên ngoài, chắc là Tô Kim Thư đang tới Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn thoáng chút bối rối, có chút không kiên nhẫn: “Tự làm đi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...