Tô Văn Tâm ngạc nhiên một lúc: “Tô Kim Thư, sao con dám trốn ở đó nghe lén chúng ta?”
Tô Bích Xuân nói: “Cha, đừng giận.
Bây giờ cô ta nghe thấy rồi thì cũng tiết kiệm thời gian chúng ta đỡ phải lặp lại.
Tô Kim Thư, bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ bị đuổi khỏi nhà.
Thu dọn đồ đạc và biến đi!”
Tô Kim Thư kìm nén nước mắt đang chực trào ra.
Căn biệt thự này là ông nội để lại cho mẹ cô.
Mười mấy năm trước đáng giá hơn mười ngàn tỷ.
Làm sao Tô Văn Tâm có thể mở được một công ty thương mại nếu không có khoản vay từ căn biệt thự này?
“Căn nhà này là mẹ tôi để lại, nếu có ai phải biến đi thì đó cũng là các người đó!” Tô Kim Thư cản chặt răng, lạnh lùng nói.
Tô Văn Tâm đứng dậy: “Cô đúng là lòng lang dạ sói, tôi nhiều năm nay đã cho cô ăn cho cô uống, nuôi dạy cô nên người, vậy mà cô dám nói chuyện với tôi như vậy? Tưởng tôi không dám đánh cô sao?”
“Đánh tôi? Ông vì con rể vàng của một đứa con gái khác mà đưa tôi lên giường cùng một người đàn ông xa lạ, còn có cái gì mà ông không dám làm.”
“Cô, cô … tao sẽ giết mày!”
Tô Văn Tâm nổi giận tát vào mặt cô.
Tô Kim Thư nắm lấy tay ông ta và nói: “Nếu ông không muốn trả tiền để chữa bệnh cho anh tôi, vậy hãy giao căn nhà ra đây”
Tô Văn Tâm cười nhạo: “Khi mẹ của mày chết thì căn nhà này đã được thay đổi thành tên của tao rồi, biết điều thì nhanh chóng biến đi, không thì đừng trách tao không khách sáo!”
“Cái gì?” Tô Kim Thư trợn tròn mắt không thể tin được.
Tô Bích Xuân cười phá lên: “Đừng ngạc nhiên, tôi còn có một tin tốt cho cô nữa.
Tô Kim Thư, cái máy thở của người anh trai sắp chết của cô … trong lúc cô đang nằm dưới người đàn ông khác và vui vẻ thì đã bị rút ra rồi! Bây giờ chắc đã được đưa đến nhà tang lễ và biến thành đống tro tàn rồi!”
“Sao các người dám..” Mắt Tô Kim m lại, hai chân cũng mềm nhũn, suýt ngất xỉu.
* Năm năm sau, bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Lâm.
“Chú Khải, chính xác mà nói thì sự hình thành của một đứa bé là sự kết hợp giữa người đàn ông và phụ nữ, t*ng trùng và trứng gặp nhau để hình thành một quả trứng được thụ tỉnh và sau đó phát triển thành phôi thai, và không có cách nào một mình người phụ nữ mà có thể hoàn thành được quá trình này”
Nhan Thế Khải nhìn vào cậu bé bốn tuổi trước mặt mình, nói những câu này một cách rõ ràng, khiến xém chút nữa là mắt anh rớt ra ngoài: “Khụ khụ … vậy, cháu có biết cháu đến từ đâu không?”
Tô Duy Hưng chớp chớp đôi mắt to tròn: “Chú nghĩ cháu là đứa trẻ ba tuổi à?
Nhìn vào khuôn mặt ngốc nghếch của chú, IQ ước tính cũng không phải là quá cao.
Nếu không thì làm sao mà sau ngần ấy năm vẫn không theo đuổi được Tô Kim Thư cơ chứ”
“Khụ khụ! Cháu nói cái gì thế?”
“Cháu sẽ đi thẳng vào vấn đề” Tô Duy Hưng quay người chạy ra ngoài.
Khi trở lại, bên cạnh có thêm một cô bé trông giống y hệt cậu bé, xinh đẹp như một con búp bê sứ, nói: “Cha của Tô Mỹ Chỉ và cháu là ai?”
Nhìn vào đôi song sinh long phượng xinh đẹp trước mặt này, Nhan Thế Khải lại bắt đầu thấy đau đầu.
Tô Kim Thư là đàn em cùng trường y với anh.
Sau khi nhà họ Tô xảy ra biến cố, vừa hay Nhan Thế Khải giới thiệu cô với cố vấn rồi đi du học ở nước ngoài.
Vốn dĩ dự tính sau khi du học trở về, anh sẽ bắt đầu tấn công, nhiệt tình theo đuổi.
Ai mà biết được, cách đây một tháng, Tô Kim Thư đã trở về còn mang về một cặp song sinh long phượng Anh trai, Tô Duy Hưng, chỉ mới bốn tuổi, nhưng lại có IQ cao ngất ngưỡng, là một thiên tài thần đồng.
Em gái Tô Mỹ Chi thì ngây thơ đáng yêu, bất cứ ai nhìn thấy cô bé đều bị mê hoặc bởi sự đáng yêu đó.
Nhan Thế Khải cũng từng gặng hỏi qua sự việc xảy ra trong những năm đó, nhưng Tô Kim Thư im lặng không nói, anh cũng chẳng tiếp tục truy vấn nữa.
“Chú Khải, Tô Kim Thư nói rằng cả hai chúng cháu là được thụ tinh nhân tạo mà thành, phẫu thuật là do chú làm, nên chú có lẽ biết được ai là cha của cháu, đúng không?”
Nhan Thế Khải: Tô Kim Thư này, tại sao lấy cái nồi đen chụp lên đầu anh chứ?
“Haha, cái đó … đúng là chú đã thực hiện phẫu thuật.
Nhưng tụi chú có một hợp đồng … trừ khi đứa bé bị bệnh di truyền, còn không thì không thể liên lạc với người cha sinh học được, nên là … a ya, chú có điện thoại tới, chắc là có bệnh nhân đến khám, chú phải đi ra ngoài.”
Nhan Thế Khải không chịu được nữa, chuẩn bị chạy trốn.
Tô Duy Hưng cười lạnh: “Chú Khải, màn hình điện thoại di động của chú không có sáng.
Cho là nói dối, thì thủ đoạn cũng phải cao chút, đúng không?”
Tô Mỹ Chi ôm con búp bê trong tay, nói với anh trai của mình: “Mẹ nói dối thì không phải là một đứa trẻ ngoan.
Chú Khải là người xấu!”
Nhan Thế Khải: Ngay khi Nhan Thế Khải đang toát mồ hôi không biết làm thế nào mới tốt thì có tiếng bước chân vội vã từ ngoài cửa.
Giây sau, một cái bóng trắng lóe lên như một cơn gió.
“Đã bao nhiêu lần mẹ nói với hai đứa là không được tới làm phiền chú Khải rồi mà!” Mỗi tay một đứa, đưa hai con búp bê bế lên.
Tô Kim Thư mặc áo khoác trắng, mỉm cười xin lỗi.
“Đàn anh, thật xin lỗi.
Em hứa lần sau bọn nhóc sẽ không bao giờ tới quấy rối anh nữa!”
Mặc dù đã có hai đứa con, nhưng cô vẫn rất mảnh mai và có một khuôn mặt xinh xắn trằng trẻo không tì vết, nhìn không khác gì lúc cô mới mười tám mười chín tuổi.
Tô Kim Thư đang xin lỗi thì điện thoại trên bàn reo lên.
“Bác sĩ Khải, có một trường hợp khẩn cấp ở bên nam khoa.
“Được rồi, tôi sẽ đến ngay”
“À… bác sĩ Tô có ở chỗ anh không?”
“Có, sao vậy?”
“Bệnh nhân ở phòng cấp cứu nghe tin bác sĩ Tô đã trở về sau chuyến du học nước ngoài nên muốn đặt lịch khám với cô ấy”
Nhan Thế Khải lập tức tức giận: “Bác sĩ Tô là nữ, không tiện khám, để tôi qua xeml”
“Nhưng bệnh nhân đó đi cùng giám đốc, nên là..”
Tô Kim Thư đặt 2 đứa bé xuống: “Đàn anh, để em đi xem cho.
Em học ngành tâm lý học ở nước ngoài, nhưng đông y cũng không có thụt lùi đâu”
“Được rồi.
Nhưng anh sẽ đi cùng em, xem có giúp được gì không”
Tô Kim Thư mỉm cười, quay lại nghiến răng nghiến lợi đe dọa con trai mình: “Tô Duy Hưng, mẹ cảnh cáo con, trong khi mẹ đi khám, con phải ở yên đây và chăm sóc cho em gái con, đâu cũng không được đi!”
Đôi mắt Tô Duy Hưng ranh mãnh chuyển động: “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
Cậu bé này nghịch ngợm nhưng chỉ cần đã đồng ý chuyện gì thì nhất định sẽ làm được.
Có được sự bảo đảm của con trai mình, Tô Kim Thư liền rời đi.
Chỉ là, họ vừa bước chân đi, trong văn phòng liền truyền tới một giọng nói ngây thơ: “Anh à, mẹ từng nói không được tự ý đụng vào đồ của người khác”
“Im lặng! Em có muốn tìm cha không?”
“Có có có!”
“Muốn thì im lặng cho anh”
“Nhưng nghịch máy tính thì có thể tìm được cha sao?”
“He he! Đây là hệ thống điều khiển từ xa mới nhất, chỉ cần trong máy tính này có tư liệu về cha thì không sợ tìm không thấy”
“Anh trai thật giỏi quá!”
“Suyt, im lặng!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...