Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ


Vì sao với thế lực như vậy của nhà họ.

Lâm, lại không thể giải quyết một chuyện nhỏ như vậy.

Tại sao đã nộp tiền bảo lãnh và ra ngoài, còn có thể lại một lần nữa bị bị bắt vào, còn bị đánh.

Đó là bởi vì Lệ Hữu Tuấn ra tay.

Tô Kim Thư lấy ra một khăn tay đưa vào: “Đừng sợ, chị sẽ nghĩ cách.”
Nói xong lời này, cô xoay người rồi đi ra ngoài.

Vị cảnh sát Vương kia nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của cô, không khỏi nói nhiều hơn một câu: “Vốn chỉ là một vụ xây xát nhỏ, nhưng mà người bị hại bên kia cứ đòi lập án, lại tố cáo mưu sát, chúng tôi cũng không có cách nào.

Nếu cô có cách nào liên lạc với bên bị hại, có thể hòa giải với bên kia, nói không chừng còn có đường sống”
Hòa giải?
Nếu là người khác, có lẽ còn có thể.

Nhưng bây giờ người bị thương chính là Lê Duyệt Tư, người ra tay giúp cô ta lại là Lệ Hữu Tuấn, điều này giải hòa thế nào?
Ngay tại lúc Tô Kim Thư thất thần, văn phòng cảnh sát bên kia, một người đàn ông mặc vest đen đi ra.

Anh vừa mới cúp điện thoại, khuôn mặt tuấn tú kia lạnh lẽo, không khí quanh thân lại thấp đến đáng sợ.

Đúng là Lệ Hữu Tuấn.

Anh vừa ngẩng đầu thì thấy được Tô Kim Thư.


Trên người cô vẫn đang ướt sũng, sợi tóc vẫn đang không ngừng nhỏ nước long tong xuống sàn.

Trên gương mặt kia dù đang cười nhưng vẫn trắng bệch, mắt vẫn đang đỏ đỏ, rõ ràng là vừa mới khóc.

Lúc này cô đang cúi đầu thảo luận gì đó với cảnh sát Vương, cho nên cũng không hề chú ý gì sắp đụng đến máy lọc nước phía bên này tới nơi.

Nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách kia của cô, Lệ Hữu Tuấn chỉ cảm thấy một sự tức giận vô danh đột nhiên xông lên.

Anh bước vội đi lên, một cước đá cái máy lọc nước ra.

“Äm!”
Một tiếng ầm vang lên.

Giọng nói tức giận của người đàn ông vang lên: “Đi đường mà không nhìn à?”
Tô Kim Thư hoảng sợ, nàng vừa ngẩng đầu liền thấy được gương mặt lạnh như băng kia của Lệ Hữu Tuấn: “Cậu chủ Lệ, sao anh lại ở chỗ này?”
“Tân Tự Dạng nói, em có việc gấp đi trước.

Hóa ra là vì một người đàn ông sắp sửa trở thành tội phạm giết người nên thất hồn lạc phách khóc lóc?”
Anh, đã biết.

Đúng vậy!
Lấy địa vị của nhà họ Lâm ở thành phố Hà Hải, Lâm An Nguyên điều tra một cái là ra.

Tô Kim Thư cần môi, đột nhiên nằm lấy ống tay áo của anh: “Cậu chủ Lệ, cầu xin anh giúp tôi được không?”
Lời cầu xin này làm cho gương mặt của Lệ Hữu Tuấn càng thêm u ám: “Em cầu xin tôi? Em kiêu ngạo như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên mở miệng, dùng từ xin này đấy nhỉ?”
“Cậu ấy khác.”
Nếu không phải vì cô thì Lâm An Nguyên cũng sẽ xung đột với Lê Duyệt Tư, càng sẽ không đẩy ngã cô ta.

“Cậu ta thì khác?” Lệ Hữu Tuấn cười lạnh một tiếng, khóe miệng cong lên lạnh như băng: “Không giống đến mức nào mà có thể làm em đến khép nép cầu xin tôi?”
Lạnh lùng ném ra những lời này, Lệ Hữu Tuấn nổi giận đùng đùng xoay người bước đi.

Tô Kim Thư đứng ở tại chỗ há miệng thở dốc, không nói nổi một câu.

Lệ Hữu Tuấn đi tới cửa, đột nhiên lại dừng lại, quay đầu nhìn cô: “Còn không đi?”
Tô Kim Thư cắn môi, sau một lúc rối rắm vẫn đi theo anh.

Lục Anh Khoa ở cửa miễn cưỡng đứng chờ, nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn đi ra, lập tức theo sau anh Cũng không biết Lệ Hữu Tuấn nói gì đó, Lục Anh Khoa lại dừng bước.

Sau khi thấy Tô Kim Thư đi ra, anh ta mới miễn cưỡng đi tới cạnh cô, cầm ô che mưa cho cô.

Mưa không ngừng rơi, bên trong Rolls-Royce, vẻ mặt Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng ngồi phía sau.

Tô Kim Thư do dự một lát, vẫn lên xe.

Xe rất nhanh liền khởi động, đi dưới mưa.

“Cậu chủ Lệ…”

Tô Kim Thư vẫn chưa kịp mở miệng, một chiếc khăn vàng rơi xuống, bao trùm lấy cô.

Lệ Hữu Tuấn giơ tay, vẻ mặt lạnh lùng, động tác mạnh mẽ lau tóc cho cô.

Tô Kim Thư không có phản kháng, dịu dàng mềm mại.

Cho đến khi tóc cô sắp khô, Lệ Hữu Tuấn mới mở miệng: “Đừng vì người đàn ông khác mà lộ ra vẻ mặt đáng thương này trước mặt tôi, chẳng lẽ không em không biết em làm như vậy rất dễ chọc giận tôi sao?”
Nói xong, anh giữ khăn mặt một cái, rồi trùm lên người cô.

Tô Kim Thư nhìn anh, đáng thương kéo lấy cánh tay anh: “Cầu xin anh.”
“Có phải em muốn cãi nhau với tôi?”
Tô Kim Thư tủi thân cúi đầu “Hiện tại tôi cầu xin anh, lấy lòng anh còn không kịp, nào dám cãi nhau với anh.”
“Nhưng dáng vẻ đáng thương này của em, sẽ chỉ làm tôi càng thêm tức giận thêm thôi.

“An Nguyên, cậu ấy là bạn của tôi, cũng là người em trai duy nhất của tôi.

Nếu không phải tôi, Thúy Vân cũng sẽ không.

Nghĩ đến Lâm Thúy Vân bởi vì cô mà đã đánh mất lần đầu tiên, mà em trai của cô ấy cũng vì mình mà phải ra tòa, Tô Kim Thư chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng áy náy.

“Tôi biết quan hệ giữa anh và cô Lê, cũng biết vị trí của cô ấy trong lòng anh, nhưng mà…
Cảm đột nhiên bị anh nắm lấy, Lệ Hữu Tuấn nhích lại gần, ánh mắt lạnh như băng: “Tôi và cô ta có quan hệ gì, cô ta ở trong lòng tôi có vị trí thế nào, em không biết?”
Tô Kim Thư mặc dù có chút đau, nhưng vẫn kiên trì: “Bởi vì bạn của tôi không cẩn thận đẩy cô ta một chút, lại tố cáo cậu ấy tội mưu sát, này còn không đủ để chứng minh cái gì sao?
Có đôi khi tôi thậm chí suy nghĩ, nếu sau này tôi không cẩn thận đẩy ngã cô ta một cái, có phải anh sẽ trực tiếp giết tôi.”
Vừa thấy vẻ mặt hoảng sợ của cô, Lệ Hữu Tuấn liền cảm thấy vô cùng tức giận.

Nếu có thể, quả thực anh rất muốn mở đầu cô ra, nhìn xem bên trong rốt cuộc là chứa cái gì “Tô Kim Thư, có phải gần đây tôi chiều em quá rồi đúng không.”
Tô Kim Thư cười khổ: Cô chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi.

Lệ Hữu Tuấn chiều chuộng cô, dường như đang giăng một tấm lưới, làm cho cô không thể trốn đi đâu được.

Nếu có thể, cô thà rằng không nhận lấy sự yêu chiều mà phải lo lắng đề phòng thế này.

Bởi vì cô sợ hãi.


Sợ rằng sẽ có một ngày cô sẽ rơi vào tay giặc.

Ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn lóe lóe, nhìn thấy Tô Kim Thư mang dáng vẻ cố nén khóc, đột nhiên có một loại cảm giác vô lực.

Anh phiền muộn xoa xoa mi tâm: “Vừa rồi là tôi quá lời, chuyện của Lê Duyệt Tư tôi chỉ quản đến đây.

Ngày mai bắt đầu, vị hôn phu của cô ấy sẽ thay cô ấy toàn quyền xử lý, nghe hiểu chưa?”
Lục Mặc Thâm?
Tô Kim Thư một cái chớp mắt đã nghĩ tới cái người đàn ông giảo hoạt kia Có thể làm đối thủ của Lệ Hữu Tuấn, căn bản là không phải là hạng người tâm thường.

Huống chi Thúy Vân còn từng dây đến người đàn ông kia.

“Không xong.”
Mặt Tô Kim Thư trăng bệch, vội vàng thúc giục Lục Anh Khoa: “Lục Anh Khoa, Lục Anh Khoa, dừng xe, dừng xe.”
Lục Anh Khoa không dừng xe, mà là nhìn qua kính chiếu hậu, đang đợi phản ứng của Lệ Hữu Tuấn.

Mà giờ phút này, lửa giận của Lệ Hữu Tuấn hiển nhiên đã cực hạn.

Anh kéo tay của Tô Kim Thư, kéo cô đến trước mặt mình: “Tô Kim Thư, em có biết mình đang làm cái gì không?”
Tô Kim Thư thở dài một hơi, gẫn từng tiếng nói “Nếu cậu chủ Lệ không muốn hỗ trợ, tôi cũng chỉ có thể tự mình nghĩ cách.”
Lệ Hữu Tuấn nhướng mày, giọng nói nháy mắt trầm xuống: “Em nói lại lần nữa xem?”
Khí thế của anh thật sự là quá mạnh mẻ.

Nói thật, lúc đối mặt với lửa giận của anh, trong lòng Tô Kim Thư thật sự có chút sợ hãi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận