Rời khỏi sơn động, trên trời là trăng sáng, Tấn An ngửa đầu nhìn, ánh sáng chiếu vào khiến mắt hắn có chút nhức nhức. Nhưng trăng thanh cùng gió mát khiến nội tâm hắn trở nên an tĩnh hiếm thấy, nhất là còn đang nắm tay Lê Sương...
Bỗng nhiên, có tiếng rơi đồ phá vỡ đêm yên lặng, Tấn An quay đầu nhìn lại, ở trước người hắn và Lê Sương, có một cô gái đánh rơi hũ sành trong tay, nhặt cũng không dám nhặt, chỉ ngơ ngác đứng ngây tại chỗ, ánh mắt sợ hãi nhìn Tấn An.
Tấn An bước lên trước, nàng ta liền sợ hãi lui một bước.
Ánh mắt đảo qua bên cạnh, không chỉ nàng ta, tất cả người của Ngũ Linh môn đều như vậy, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy kềm chế của hắn khiến họ sợ hãi cùng kinh hoàng. Người phụ nữ thì ôm lấy con mình, người chồng thì để vợ ở sau lưng che chắn.
Nhĩ lực của Tấn An tốt (khả năng nghe tốt), có thể nghe được xung quanh truyền tới tiếng mọi người rêи ɾỉ thống khổ, hết thảy đều ở đây nói cho hắn, hắn là một con quái vật đáng sợ.
Chưa kịp phản ứng, Lê Sương đã cầm thật chặt bàn tay hắn.
Tấn An nhìn Lê Sương, không ngoài dự liệu, trong con ngươi của Lê Sương hắn nhìn thấy bóng người mình, nàng trấn an hắn, nàng để ý tâm tư của hắn, quan tâm cảm thụ của hắn. Ánh mắt Tấn An mềm lại, thật ra thì hắn cũng không yếu ớt như vậy, hắn có thể chịu trách nhiệm về việc mình làm, có thể chống đỡ tất cả hoài nghi và địch ý của người ngoài, chỉ cần được Lê Sương quan tâm thì cho dù bản thân hắn ở địa ngục hàn băng, trái tim cũng có thể nở hoa.
"Được rồi, được rồi." Vu Dẫn ở một bên vỗ vỗ tay, "Ngọc tằm cổ người của tộc ta đã hoàn toàn nhận chủ, tâm trạng cũng đã ổn định, mọi người an tâm." Y mở miệng, ánh mắt mọi người vẫn còn hoài nghi, phòng bị, nhưng ý địch nhẹ đi rất nhiều.
Vu Dẫn cho người đi thông báo mấy trưởng lão chờ lát nữa đến phòng y họp, y dẫn Lê Sương cùng Tấn An đi đến một chỗ xa, cho bọn họ một gian nhà gỗ: "Điều kiện của Ngũ Linh môn chỉ có như vậy thôi, cuộc sống người dân tộc không có gì khác biệt người miền núi, Lê tướng quân thân phận tôn quý, phải chịu khổ rồi."
Nơi này điều kiện có kém cũng không bằng lúc nàng đi hành quân đánh giặc, Lê Sương không nghĩ tới điều này, chỉ là...
"Một gian phòng?"
"Đúng vậy."
Lê Sương bước vào, nhìn lướt qua, cũng không có bình phong* ngăn cách, chỉ bày một cái bàn, một cái tủ, một cái giường.
(*bức tranh làm bằng giấy, khổ to có thể gấp lại)
Lê Sương: "Một cái giường?"
Nàng quay đầu nhìn Vu Dẫn.
Vu Dẫn gật đầu: "Đúng vậy, nhà nhỏ như thế này, có thể bày cái giường lớn như vậy đã là quá được rồi, phòng của người dân ở đây đều chỉ kê giường nhỏ."
"Vậy..."
"Cô, không lẽ muốn tách ngọc tằm ra ngủ à?"
Vu Dẫn cướp lời Lê Sương, thẳng thắn dứt khoát một cách tự nhiên nói ra vấn đề của Lê Sương. Mà câu nghi vấn kia của y cũng khiến Tấn An nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt kia thật giống như là muốn lặp lại lời của Vu Dẫn—nàng không định tách ta ra chứ?
Làm sao... Chẳng lẽ không phải tách ra ngủ à? Làm giống như yêu cầu của nàng vô cùng không hợp lý vậy?
"Ngọc tằm cổ người mới an tĩnh lại, tốt nhất nên cùng chủ nhân tiếp xúc không rời mới phải, khí tức trong thân thể chủ nhân là liều thuốc trấn an tốt nhất cho hắn." Vu Dẫn giải thích, "Theo như ta thấy, ngọc tằm cổ người này của chúng ta..."
"Tên hắn là Tấn An." Lê Sương cắt đứt lời Vu Dẫn.
Vu Dẫn gật đầu: "Rồi rồi rồi, theo như ta thấy, Tấn An của chúng ta a, sở dĩ ban ngày biến thành đứa trẻ, buổi tối biến thành người lớn, hơn phân nửa là vì thân chủ và ngọc tằm cổ vẫn chưa hoàn toàn dung hợp. Khí tức của chủ nhân có thể khiến cho ngọc tằm cổ cùng túc chủ dung hợp nhanh hơn, đợi sau khi dung hợp hoàn toàn, sẽ không xuất hiện tình huống này." Vu Dẫn vuốt vuốt cằm, "Thật ra thì ôm một cái, hôn một cái, tốt nhất là có tiếp xúc gì đó hơn nữa hay..."
"Ngươi có thể đi được rồi." Lê Sương hạ lệnh đuổi khách.
Vu Dẫn cười hai tiếng: "Đừng nóng vội đuổi ta, chờ lát nữa ta phải cùng mấy lão đầu tử thương lượng chuyện hai người."
Vu Dẫn nói, "Tướng quân, cô định lúc nào mang Tấn An rời đi Ngũ Linh môn? Sau định an bài hắn như thế nào? Mặc dù, trước đó là ta đáp ứng cho phép cô đem ngọc tằm đi, nhưng cuối cùng ngọc tằm vẫn phải trở về đây, lúc mà ngọc tằm cổ vẫn ở trong thân thể hắn, Ngũ Linh môn cần phải biết hướng đi của hắn, để bảo vệ."
Bảo vệ, còn có giám sát.
Lê Sương biết mục đích của bọn họ, điều này thật ra có thể hiểu, nhưng bây giờ Lê Sương không có biện pháp lập tức trả lời câu hỏi, bởi vì nàng cũng không biết sau này có thể mang Tấn An đi đâu.
Để cho hắn rời mình? Tạm thời không được, hay mang hắn trở lại kinh thành? Sau đó thì sao? Đến kinh thành rồi phải làm như thế nào để an trí hắn? Không lâu sau, chỉ sợ nàng phải gả vào cung. Đừng nói Tư Mã Dương, chính là cả đại triều thần, toàn bộ phủ tướng quân cũng sẽ không cho phép nàng mang Tấn An vào trong cung. Tấn An thì lại càng không nói đến, thân thế hắn còn chưa rõ ràng, ban ngày ban đêm biến đổi, khó mà giải thích.
"Ngày mai ta sẽ viết thư cho trại lính dưới núi, cho một số nhóm hồi kinh trước, ta sẽ ở Ngũ Linh môn ba ngày, ba ngày sau xem Tấn An thế nào đã, rồi sẽ quyết định sau."
"Cũng tốt." Vu Dẫn gật đầu, "Thời gian ba ngày cũng có thể để ta nghiên cứu ngọc tằm cổ người một chút, xem có cách nào giúp hắn không biến đổi nữa." Vu Dẫn xoay người muốn đi, Lê Sương lại chợt nghĩ tới một chuyện.
"Ngươi đừng động, ở nơi này chờ ta." Nàng để lại lời này, buông tay Tấn An, đi ra cửa.
Tấn An nhìn Lê Sương buông tay bước đi, hắn sửng sốt chớp mắt, theo bản năng muốn kéo Lê Sương lại, nhưng hắn biết mình không nên như vậy. Đành cố nén trong lòng ý định kia, nắm chặt tay,mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Lê Sương, thẳng đến lúc nàng cùng Vu Dẫn biến mất, không nhìn thấy được nữa, hắn cũng không động một chút nào.
Ở chỗ này, Lê Sương đuổi kịp Vu Dẫn, cố ý cùng y đi ra xa một chút, cho đến lúc đoán rằng Tấn An không thể nào nghe được, mới hỏi: "Ngọc tằm cổ của mấy người, xưa nay sau khi vào thân thể người thì sẽ làm người ta mất trí nhớ sao? Không có cách nào đem trí nhớ trở về à?"
Ý định của Lê Sương là, nếu biết được thân thế của Tấn An, đợi sau khi thân thể hắn cùng ngọc tằm cổ không còn mâu thuẫn nữa, hắn sẽ có thời gian dài ổn định lại, có thể trở về cố hương của hắn, tiếp tục cuộc sống trước kia.
Vu Dẫn nghi hoặc: "Hả? Hắn mất trí nhớ sao?"
"Ngươi không biết?"
"Ta không biết." Vu Dẫn trầm tư, "Từ xưa tới nay khi ngọc tằm cổ vào thân thể con người, sau khi khiến người biến thành ngọc tằm cổ người, cũng sẽ không tước đoạt trí nhớ con người, chẳng qua là đối với ngọc tằm cổ người mà nói, trọng yếu nhất không phải là quá khứ nữa, với họ bây giờ chỉ có chủ nhân, bọn họ không quên quá khứ, chỉ không có hoài niệm mà thôi. Nếu như Tấn An không nhớ ra được... Chắc là bởi vì trong lúc ngọc tằm cổ cùng thân thể dung hợp xảy ra chuyện không may, dẫn tới ngộ thương, mất trí nhớ?"
Lê Sương trầm ngưng: "Nói như vậy..."
"Cô cùng hắn gia.o hợp, nói không chừng có thể nhớ lại được."
Vu Dẫn trực tiếp nôn ra một câu, suýt nữa tức chết Lê Sương: "Hồ nháo! Nói toàn chuyện hoang đường!"
"Tướng quân, oan uổng quá! Đó chính là biện pháp nhanh gọn tiện lợi mà có hiệu quả nhất mà ta biết." Y nói, "Cô không phát hiện sao, mặt trời lặn mặt trời mọc, theo lý thuyết thân thể hắn sẽ biến đổi, nhưng chỉ cần cô ở bên cạnh, càng thân mật, thời gian hắn giữ trạng thái trưởng thành càng lâu. Nếu cô cùng hắn ở hình dáng trưởng thành rồi gia.o hợp, trực tiếp để cho hắn định hình."
Lời nói thẳng thắng rõ ràng, không có nửa điểm mơ hồ. Nghe xong trong lòng Lê Sương vừa giận vừa tức, mặt dầy còn mắc cỡ đỏ lên, hết lần này tới lần khác, cứ thế không có biện pháp phản bác lại Vu Dẫn.
Cuối cùng đành phải nghiến răng, bỏ lại một câu: "Để ta suy nghĩ biện pháp khác." Liền xoay người đi.
Trở lại trước cửa nhà gỗ nhỏ, Tấn An còn duy trì tư thế lúc nàng mới rời đi, nửa điểm không động.
Con ngươi màu đỏ lẳng lặng nhìn nàng, giống như là nhịn rất lâu, cho đến khi Lê Sương đi tới trước người hắn, hắn mới dùng một tay thận trọng kéo tay Lê Sương, đan mười ngón tay lại, một cái tay khác nhẹ nhàng đặt sau lưng nàng, kéo nàng vào trong ngực mình, xác định Lê Sương không có phản cảm mới yên tâm đem nàng ôm lại:
"Ta một chút cũng không có nhúc nhích." Tấn An nói, "Lần sau nàng trở lại nhanh hơn một chút có được hay không?"
Một câu nói, khiến lòng nàng mềm nhũn.
Nếu như lúc nãy ở chỗ Vu Dẫn nghe những lời pháo nổ của y, khiến nàng choáng đầu hoa mắt, thì ở nơi này nghe được những lời của Tấn An, liền giống như cầm một chén rượu đi ngắm hoa đăng, lảo đảo bồng bềnh, không nhanh không chậm, theo dòng nước chảy, từ từ xua tan lạnh lẽo trong lòng nàng.
" Được."
Lấy được câu trả lời từ Lê Sương, Tấn An giống như đã nín thở rất lâu vậy, bắp thịt căng thẳng cũng nới lỏng, lẳng lặng tựa sát Lê Sương một hồi, hắn hỏi nàng: "Nàng không muốn cùng ta ngủ chung một chỗ sao?"
Nhắc tới chuyện này, Lê Sương hơi đẩy ra Tấn An, có chút nhức đầu xoa xoa mi tâm: "Không phải... Cũng là... Chúng ta không thể ngủ chung một chỗ."
"Tại sao? Lúc trước ở địa lao không phải cũng ngủ ở một chỗ sao?"
" Cái này..."
Lê Sương có chút không biết đáp lại như thế nào, "Mặc dù lúc trước trong địa lao là như vậy, nhưng đó là do hoàn cảnh gây ra..."
"Trước kia không có ở địa lao, cũng ngủ chung một chỗ rồi."
Lời Tấn An kinh động Lê Sương: "Ta lúc nào cùng ngươi ngủ chung một chỗ..."
Lê Sương chợt nhớ lại, lúc nàng nghĩ là Tấn An chỉ là đứa trẻ con, quả thật...
Nàng có chút nhức đầu, "Đó là... Ngoài ý muốn."
"Lúc ở ngoài bắc, ban đêm, rất nhiều lần ta đều cùng nàng ngủ chung một chỗ."
"Cái gì?"
"Buổi tối ta lặng lẽ chạy vào doanh trướng nàng, thị vệ canh cửa của nàng vô dụng, nàng nên sớm đổi đi. Để ta trông cho, ai cũng không đến gần nàng được. Ta cũng không gây ồn ào, nên chưa lần nào nàng phát hiện ra."
"..."
Lê Sương đi vào trong nhà, ngồi lên trên ghế.
Tấn An cũng muốn đi tới, Lê Sương đẩy hắn một cái: "Ngươi đứng ngay ngắn, ta nói chuyện với ngươi."
Tấn An biết điều đứng lại. Lê Sương hít sâu một hơi, muốn mở miệng, nhưng lại không biết nên làm thế nào giáo huấn người này, cuối cùng chỉ trách mắng: "Ngươi cứ đứng hai canh giờ cho ta. Chưa cho động thì không được nhúc nhích!"
"Được."
Hắn đáp ứng quá nhanh khiến Lê Sương không có cảm giác dạy dỗ được người ta, nàng nghiêm mặt nói:
"Muốn biết tại sao phạt ngươi không?"
"Không muốn biết."
Lê Sương nghẹt thở: "Tại sao?"
"Nàng bảo gì, ta nghe là được."
"..."
Nàng phạt hắn, mà hắn lại cưng chiều nàng.
Lê Sương cảm thấy mình quá dễ dàng, ở trước mặt người này, động tâm.
Tác giả có lời muốn nói: mới từ vùng khác về tới,ngày mai lại phải đi xa _(:зゝ∠)_ ta sẽ tận lực dùng thời gian ra chương mới _(:зゝ∠)_
Quỳ quỳ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...