Yêu thương khó lấp đầy ( tam)
Một người đuổi theo một người, Thôi Anh cùng Liên Tống rơi xuống nóc nhà, Liên Tống đẩy mái ngói trên mái nhà ra nhìn xung quanh phòng.
“Cô nương, nơi đây không thể ở lâu.” Hắn khuyên nhủ lần nữa.
Liên Tống ra hiệu chớ có lên tiếng.
Kỳ thật không nàng ra hiệu, sau khi hắn thấy rõ một góc áo bào đỏ trong phòng thì hô hấp cũng khó khăn.
Ma vương chuyển thế nam nhân trong truyền thuyết, lẳng lặng đứng nơi đó, một thân đỏ như lửa, giống như muốn đem gian phòng thiêu cháy.
Người này có thể là sư phụ của nàng sao? Liên Tống không tin. Sư phụ rất ít mặc đồ đỏ, cho dù có mặc thì cũng có thể khiến màu đỏ ấy như hoa nở mùa xuân, sao lại có thể như lửa cháy bức người thế này.
Như là nghiệm chứng sự ngờ vực vô căn cứ của nàng, Vưu Tư Tùng kêu ra tên hắn.
“Kim Nhật Lãng, đến cuối cùng ngươi muốn thế nào mới bằng lòng buông tha cho chúng ta!”
Nam nhân áo đỏ tao nhã xoay người, tay phải cầm theo một cây kiếm đen ở bên.
Liên Tống trợn to hai mắt, tròng mắt muốn rớt ra. Trên đời không chỉ có người giống nàng khi nàng còn trẻ, còn có một người giống sư phụ khi còn trẻ! Nam nhân áo đỏ này có dáng vẻ thật giống với sư phụ khi lần đầu tiên nàng gặp hắn ở lễ hội chọn sư, nhưng quanh thân hắn lại phát ra hơi thở khác xa với sư phụ khi đó.
Hơi thở của sư phụ trong trí nhớ nàng là một làn hương ấm áp, mà người trước mặt này, lại như thạch tín độc.
Đặc biệt là đôi mắt kia, cất chứa điên cuồng, làm cho người ta không thể nhìn thẳng.
Hắn nheo hai tròng mắt lại, sự điên cuồng vẫn chưa giảm bớt mà ngược lại ngày càng nhiều, lan tràn ở khóe mắt của hắn.
“Ta buông tha các ngươi, vậy Tống nhi của ta thì sao?” m điệu hắn uyển chuyển, yêu mị đến cực điểm.
Đám người Vưu Tư Tùng như mới bị rắn liếm qua, trên lưng chảy mồ hôi lạnh.
Liên Tống nghe được hai chữ “Tống nhi” phát ra từ miệng hắn, không muốn tin cũng phải tin. Nàng kìm lòng không đậu mà muốn kêu một tiếng sư phụ, thanh âm đến bên môi thì bị người ta che lại. Nàng giãy dụa, Thôi Anh lập tức điểm á huyết của nàng cùng với mấy đại huyệt khác.
Thôi Anh dùng ánh mắt cảnh cáo nàng: “Ngươi điên rồi, nếu bị hắn phát hiện, chỉ có đường chết mà thôi.”
Liên Tống chỉ có thể giương mắt nhìn. Vì sao cái người không quan hệ này lại nhảy ra ở thời khắc mấu chốt như thế. Sau này nàng mà thấy thiếu hiệp võ lâm hào kiệt nhiệt huyết thì phải tránh xa ba thước.
Vưu Tư Tùng ổn định khí thế nói: “Năm đó trên Trúc Vong Nhai, tiên sư của ta vẫn chưa giết nàng thì nàng đã nhảy xuống trước.”
“Nếu nàng không nhảy, các ngươi sẽ không giết sao?” Nói đến chữ “giết” trong mắt hắn lại có ánh sáng lạnh thấu xương.
Vưu Tư Tùng lui về sau từng bước nói: “Ngươi đã giết sư phụ của ta, một mạng đền một mạng, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
“Tống nhi là bảo vật vô giá trong lòng bàn tay ta, toàn bộ võ lâm cũng không bằng một cọng tóc của nàng!” Thanh âm vang lên, đôi mắt híp của Kim Nhật Lãng bỗng nhiên mở ra, điên cuồng càng rõ ràng: “Bằng một cái mạng chó của sư phụ ngươi cũng muốn đền bù sao?”
“Hảo hảo hảo.” Vưu Tư Tùng liên tục lui về sau, cơ hồ là đứng không vững, cố gắng nói: “Nếu ta đền một người giống đồ đệ của ngươi như đúc ngươi có chịu buông tha ta hay không?”
Kim Nhật Lãng tựa hồ thấy hưng trí, giơ kiếm chỉ vào chóp mũi của Vưu Tư Tùng cười nói: “Đồ nhi của ta đã rơi xuống vực sâu vạn trượng, sớm đã tan xương nát thịt, ngươi đi nơi nào kiếm một Liên Tống hoàn chỉnh mà đền cho ta?”
Vưu Tư Tùng lộ ra một nụ cười may mắn mất tự nhiên, ngoắc tay với thủ hạ: “Đem nàng tiến vào.”
Không giống dáng vẻ lãnh ngạo lúc trước, La Tinh Tinh giả bộ rụt rè từ cửa đi ra.
Ngọn lửa một phút trước vẫn còn bay phấp phới khiến người ta hoảng sợ kia đã biến thành ngọn lửa đêm ấm áp ở Trúc Vong Nhai.
“Tống nhi?” Vẻ mặt của hắn như ở trong mộng.
Ánh mắt La Tinh Tinh lóe lên, không phải là chột dạ mà bị sự thâm tình trong mắt hắn khiến ngực nàng nóng lên.
Giống như sợ người trước mặt biến mất, Kim Nhật Lãng nhẹ nhàng nắm lấy đầu vai La Tinh Tinh, ôn nhu nhìn nàng. Mà La Tinh Tinh thì căn bản không có dũng khí ngẩng đầu.
Xem tới đây, trong lòng Liên Tống rống to: sư phụ, nàng không phải là Tống nhi, Tống nhi ở đây! Nhưng cho dù nàng có rống thế nào sư phụ cũng không thể nghe thấy. Trong lòng mang Thôi Anh mắng đến chết, nàng âm thầm vận công muốn mau chóng phá tan huyệt đạo.
Ở trong phòng, Vưu Tư Tùng cùng đám người trao đổi ánh mắt với nhau, vụng trộm rút kiếm, thừa dịp Kim Nhật Lãng mê mang mà đánh tới sau lưng hắn.
Kim Nhật Lãng thở dài một tiếng, nắm lấy đầu vai La Tinh Tinh mang nàng ra sau lưng hắn, che đi mắt nàng. Đao quang kiếm ảnh, người đánh lén hắn bị một kiếm đứt cổ họng. Nhưng khác với những lần trước, lần này ra tay, máu tươi không văng khắp nơi. Mấy người té trên mặt đất chỉ có một vết máu trên cổ.
Sử dụng khinh công mang người ở trong lòng đi khỏi nhà cửa ngang dọc thi thể, Kim Nhật Lãng ôm La Tinh Tinh dừng ở ngã tư đường đông người qua lại.
Biến hóa trong giây lát, căn bản La Tinh Tinh không có thời gian phản ứng. Bàn tay lạnh như băng quơ trước mắt nàng, nàng ngơ ngác nhìn Kim Nhật Lãng, quên mất bản thân muốn làm gì.
Ánh mắt này cực kỳ giống với đồn nhi yêu quý của hắn khi nàng thất thần, hắn ôm lấy khuôn mặt của nàng mà hung hăng hôn xuống.
Bọn họ ôm hôn ở trên đường, hôn đến trời sụp đất nứt sông cạn đá mòn. Người đi đường đều bị dọa, xem họ như người điên, chỉ trỏ rồi tránh xa.
Liên Tống ở trên nóc nhà nhìn ra xa, máu ngưng lại thành khối.
“Quả nhiên là dâm tặc.” Thôi Anh trơ trẽn mắng.
Hôn xong thì Kim Nhật Lãng ngẩng đầu, lau đi dấu vết bên khóe miệng La Tinh Tinh.
La Tinh Tinh chỉ biết trong nháy mắt có gió thu thổi qua, những đóa hoa màu sắc quay không ngừng.
Kim Nhật Lãng nở nụ cười nói: “Đi đi.”
Nàng không phản ứng.
Hắn ôn nhu không thay đổi, trong mắt lại không hề lưu luyến.
“Đừng để ta lại gặp ngươi.” Hắn nói.
Liên Tống ở trên nóc nhà, tứ chi lạnh như băng, huyệt đạo cũng chưa giải. Ánh mắt chua chát của nàng nhìn sư phụ ôn nhu nói nhỏ với La Tinh Tinh, còn cười nữa. Nàng nghĩ hắn đã thật sự xem nàng ấy là nàng nhưng lại thấy hắn xoay người, cùng đi với hắn cũng chỉ có thanh kiếm.
Sư phụ không mang nàng đi sao? Liên Tống đang nghi hoặc thì chợt thấy La Tinh Tinh cả người chấn động, nàng chạy nhanh trở về nhìn căn nhà đầy tử thi kia, tuyệt vọng kêu lên một tiếng, xoay người rút đoản đao, vẻ mặt ác độc đâm tới Kim Nhật Lãng.
Kim Nhật Lãng nhẹ nhàng nâng kiếm, La Tinh Tinh ở sau hắn đã biến thành những mảnh nhỏ.
Máu tươi cùng những miếng thịt tung bay khiến người ở trên phố thét chói tai hoảng sợ chạy trốn.
Liên Tống trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hỗn loạn trước mắt, cùng với sư phụ hờ hững xoay người giữa đám hỗn loạn kia. Nàng bắt đầu hiểu được, vì sao bọn họ gọi hắn là ma đầu.
“Cầm thú.” Thôi Anh nghiến răng nghiến lợi.
Liên Tống phẫn nộ kêu to: “Hắn không phải cầm thú!”
Thôi Anh bị nàng làm hoảng sợ.
Không biết khi nào thì huyệt đạo của nàng đã tự giải. Nàng trừng mắt nhìn Thôi Anh trong chốc lát, nhưng mà chuyện này cũng không liên quan tới hắn. Nàng rớt nước mắt lẩm bẩm nói: “Đều là vì ta.”
Thôi Anh nghĩ nàng bị dọa, đồng tình nói: “Đã sớm bảo ngươi đừng tới.”
Liên Tống đột nhiên ngẩng đầu lau khô nước mắt. Đây không phải là lúc khóc, nàng phải đuổi kịp sư phụ để ngăn hắn giết người mới được.
Thôi Anh thấy nàng muốn đuổi theo thì mang nàng giữ chặt. Lần này nàng nhanh hơn điểm hai huyệt đạo của hắn.
“Một ngón tay trả lại một ngón tay.” Liên Tống giơ ngón trỏ nói: “Thiếu hiệp, chúng ta không còn thiếu nợ nhau, ngươi đừng đi theo ta.”
Thôi Anh tức giận vì nàng không biết tốt xấu, lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ rằng ta muốn đi theo ngươi sao?”
“Vậy sau này còn gặp lại.” Liên Tống bỏ lại câu nói này, người đã bay qua vài nóc nhà.
Thôi Anh một mình đứng dưới ánh trời chiều, nhìn một bóng dáng màu trắng biến mất ở xa xa, nghĩ rằng nàng đi chỉ sợ có kết cục giống La Tinh Tinh, trong lòng buồn bực cùng phiền muộn, hối hận vì đã không hỏi tên nàng.
Liên Tống chạy vài dặm đường mới mơ hồ nhìn thấy áo đỏ của sư phụ. Nàng dừng lại nghỉ ngơi. Tuổi lớn, thế lực càng lúc càng không tốt. Hít thở vài ngụm khí nàng lại tiếp tục đuổi theo.
Sư phụ nhất định là luyện võ công dời hình đổi ảnh đi, khi nàng lơi lỏng một chút thì khoảng cách vốn đã kéo gần giữa hai người lại nháy mắt xa đến vài dặm.
Nàng thật nhớ lúc trước, mặc kệ là đi nơi nào, sư phụ đều chờ nàng.
Rốt cuộc dưới sự cố gắng của nàng, sư phụ cùng nàng đã rất gần, nàng hô lên: “Sư phụ…Ngô…”
Miệng lại bị người ta che. Hôm nay làm sao vậy, nàng là con diều sao, sao ai cũng giữ chặt nàng vậy.
Liên Tống ra sức quay đầu muốn nhìn một chút lần này lại đến đại hiệp phương nào.
“Cô nương, ngươi đáp ứng ta đừng lên tiếng.” Đại hiệp ôn tồn nói.
Liên Tống gật đầu. Nàng thấy người này mặt chữ điền (mặt vuông) trán cao thân hình to lớn, nghĩ hắn chắc không phải đạo chích.
Chờ đến khi hoàn toàn không thấy bóng Kim Nhật Lãng nữa, đại hiệp buông nàng ra nói lời xin lỗi: “Đắc tội với cô nương. Tại hạ là Trần Tất Vũ đệ tử phái Thái Sơn. Xin hỏi cô nương thuộc môn phái nào.”
“Ách... Không môn không phái.” Nếu nàng nói là Huyền Tông Môn, có thể bị cho là xác chết vùng dậy hay không?
“Thì ra cô nương là du hiêp (đại hiệp tự do), thất kính.” Trần Tất Vũ ôm tay nói: “Là như thế này, chúng ta truy đuổi theo ma giáo, mới vừa rồi chúng ta thấy cô nương vội vàng liền tò mò đi theo xem có chuyện gì, không nghĩ tới cô nương đang theo dõi giáo chủ Hồng Liên Giáo. Cô nương, ngươi tuổi trẻ, lại một mình lẻ loi mà có cam đảm trừ hại cho dân như thế, làm tại hạ bội phục sâu sắc!”
“Ách... Quá khen...” Nàng không vĩ đại như vậy.
“Nhưng mà một mình cô nương thì thế lực quá yếu, đi như vậy không phải chịu chết sao, không bằng chúng ta đi cùng giúp đỡ lẫn nhau cũng có thêm phần thắng.” Trần Tất Vũ vung tay lên, lập tức nhảy ra mười mấy thiếu hiệp áo xanh.
Liên Tống nhảy ra sau một bước, thiếu hiệp nhiệt huyết quả là khắc tinh của nàng a.
Trần Tất Vũ rất có uy nghiêm của người lãnh đạo nhìn mọi người giương giọng nói: “Giáo chủ Hồng Liên Giáo làm nhiều việc ác, trên giang hồ ai cũng muốn tiêu diệt. Hiện tại chúng ta đã phát hiện hành tung của hắn, trừ gian diệt ác là không thể từ. Chúng đệ tử tiến lên, đuổi giết yêu nhân!”
“Vâng!” Chúng thiếu hiệp cùng kêu lên.
“Cô nương ngươi đi theo sau chúng ta. Nếu gặp cảnh bất lợi thì trước tiên phải lo bảo vệ tình mạng mình.” Trần Tất Vũ nói xong thì mọi người mau chóng đuổi theo.
Liên Tống không kịp ngăn cản bọn họ, chỉ còn có cách nhanh chóng vượt qua họ. Nàng nghĩ thầm, nhân tài như Trần Tất Vũ không hổ danh là đại hiệp, có khí phách có phong độ. Nàng không thể để người tốt như vậy thành vong hồn dưới kiếm của sư phụ.
Đuổi theo tới một mảnh rừng hoang, phái Thái Sơn đem người áp sát, bao vây quanh Kim Nhật Lãng. Kim Nhật Lãng ung dung cười nói một câu: “Không biết tự lượng sức mình.”
Liên Tống ẩn thân ở trong bụi cỏ, nghĩ đến một chiêu cắt cổ họng vừa rồi của sư phụ mà thay phái Thái Sơn đổ mồ hôi lạnh.
Nàng có nên lao ra không, sư phụ thấy nàng có thể nghĩ là nhìn thấy quỷ không, có thể kích thích sư phụ không? Nàng có nên đi rửa lại cái mặt rồi mới tới gặp sư phụ không a.
Khi nàng đang suy nghĩ lung tung thì thiếu hiệp Thái Sơn đã bày trận thế tấn công. Kim Nhật Lãng trầm ổn nghênh chiến, ngăn cản thế tiến công của Thái Sơn. Địa vị phái Thái Sơn trong võ lâm cũng xem như là cao, võ công cũng không yếu. Cái gì gọi là không yếu, đánh cùng Kim Nhật Lãng mà có thể chống đỡ một trăm chiêu chính là không yếu. Sau trăm chiêu, kiếm trong tay thiếu hiệp đều bị đánh rớt sạch.
Vẻ mặt Trần Tất Vũ khiếp sợ, không thể tin võ công Kim Nhật Lãng lợi hại như thế.
Liên Tống vì Trần Tất Vũ khinh địch mà tiếc hận thay hắn. Nhưng mà cũng không thể trách hắn, sư phụ nàng trưởng thành vốn đã nhã nhặn tuấn tú, hiện nay càng mềm mại đáng yêu, ngay cả nữ tử cũng không bằng. Người như vậy mà có tuyệt đỉnh võ công cũng rất quỷ dị.
Kim Nhật Lãng giơ kiếm lên, lại không vội mà giết người, hắn dùng kiếm lưu luyến trên cổ của Trần Tất Vũ, sâu kín nói: “Ta hỏi ngươi, thầy trò không thể mến nhau sao? Chỉ cần ngươi nói có thể, ta liền thả ngươi.”
“Phi! Muốn giết cứ giết, phái Thái Sơn ta tuyệt đối không phải là hạng người sợ chết!” Trần Tất Vũ mặc dù thua nhưng vẫn rất chính khí.
“Hảo.”
Kim Nhật Lãng cười lạnh, đang muốn vung kiếm, chợt nghe một tiếng kêu thanh thúy.
“Dừng tay!”
Liên Tống bất chấp tất cả, lộ ra dáng vẻ như cái bánh bột mì mà quăng mình ra ngoài.
Yêu thương khó lấp đầy (tứ)
Mũi chân vừa chuyển, nàng phát hiện bản thân đang ngã về phía mặt đất đang cắm những cây kiếm sắc bén. Cho dù là thần tiên thì ngồi lâu cũng tê chân, sao nàng lại có thể quên mất điểm này.
“Cô nương!” Trần Tất Vũ kêu to.
Đồng thời với thanh âm vang lên, những thanh kiếm dày đặc trước mặt nàng biến mất, có người nắm lấy thắt lưng của nàng, đem nàng ôm vào lòng ấm áp.
Tuy rằng xuất hiện không đẹp mắt lắm, nhưng có vòng ôm ấm áp của sư phụ cũng là an ủi tốt nhất.
Sư phụ vẫn là rất thơm a, đây là ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng.
Vùi đầu trong vạt áo của sư phụ ngửi mấy cái, cõi lòng nàng tràn đầy mong chờ chậm rãi ngẩng đầu.
Ánh mắt sư phụ lạnh như băng, nhìn nàng như người xa lạ.
“Sư phụ.” Nàng nhẹ giọng gọi hắn, trong lòng lại xuất hiện tia chua chát, cứng rắn nở nụ cười: “Là đồ nhi a, đồ nhi là Tống nhi a.” Sợ hắn mới bị lừa gạt nên không tin, nàng dùng sức xoa bóp mặt mình. Hiện tại nàng gầy đi thật nhiều, không béo tốt như trước kia.
Sư phụ vẫn thờ ơ như trước. Nàng muốn lui ra một bước để hắn nhìn rõ hơn thì trên lưng đã có một cỗ sức mạnh đem nàng giam cầm.
“Sư phụ...” Ngươi rốt cuộc là tin hay không tin a.
Khi Liên Tống đang mê muội thì Trần Tất Vũ ở xa xa hét lên một tiếng: “Dâm tặc, buông cô nương kia ra!”
Liên Tống thấy tay áo sư phụ chưa động chút nào, có cái gì đó đã từ trong tay áo hắn bay ra, đánh trúng đại huyệt của Trần Tất Vũ.
Cả người của Trần Tất Vũ cứng đờ, không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Kim Nhật Lãng.
Mà đệ tử còn lại của phái Thái Sơn, trong tay không có vũ khí, lại không nghĩ tặng không cái mạng của mình cho một cô nương không hề quen biết, nên họ đều không lên tiếng, yên lặng đứng nhìn.
Kim Nhật Lãng xem bọn họ như không tồn tại, ánh mắt nhìn Liên Tống tuy hơi lạnh nhưng một chút cũng không chớp mắt.
“Sư phụ?” Nàng quơ quơ tay trước mặt hắn.
Hắn nhăn mi, không hờn giận bắt lấy tay nàng, tay phải cầm kiếm của hắn lại vung lên hướng về phía nàng.
Không phải đâu! Liên Tống kêu trong lòng, theo trực giác nhắm mắt né tránh.
Lại thấy chỉ có đầu ngón tay đau xót.
Nàng mở mắt ra, phát hiện sư phụ đang nhìn chằm chằm đầu ngón tay đổ máu của nàng, một giọt lại một giọt nhỏ xuống.
Sư phụ nhìn trong chốc lát, kéo ngón tay của nàng qua, đầu lưỡi phấn hồng ướt át liếm lấy vết máu trên ngón tay nàng.
Sau khi liếm xong, hắn giật mình nhìn nàng rồi khóe miệng gợi lên nụ cười, sau đó nụ cười dần nở rộ, rồi trở nên điên cuồng, thiên địa vạn vật như vì nụ cười của hắn mà run run.
“Ha ha ha ha...”
Hắn cười lớn, ôm ngực, như là chịu không nổi sự vui mừng như điên thế này, bước chân lảo đảo lui về sau.
Màng tai của Trần Tất Vũ sinh đau. Hắn chưa bao giờ gặp qua người nào có thể cười vui mừng như thế, là luyện được thần công cái thế hay là đoạt được ngôi võ lâm minh chủ đây?
Liên Tống kinh ngạc nhìn sư phụ, hiện nay sư phụ cười cũng tràn ngập sự hủy diệt a.
Rốt cuộc tiếng cười cũng ngừng lại, nhưng trong gió vẫn nghe loáng thoáng tiếng vọng.
Không một người dám động. Liên Tống cũng đứng ngơ ngác.
Kim Nhật Lãng đi từng bước đến gần nàng, trên mặt hắn nhu hòa đi một ít. Khi tới trước mặt nàng, nụ cười ôn nhu của hắn dành cho Liên Tống đã giống như trong trí nhớ của nàng.
“Tống nhi.” Hắn xoa mặt nàng, ôn nhu nói: “Ngươi trưởng thành.”
Liên Tống nháy mắt rơi lệ, nàng ôm cổ hắn nói: “Sư phụ, đồ nhi rất nhớ người a, sư phụ. Đồ nhi nghĩ sẽ không còn được gặp người nữa. Đồ nhi sợ sư phụ đã quên đồ nhi a!”
“Nha đầu ngốc, sư phụ làm sao có thể quên ngươi. Sư phụ còn chờ ngươi trở về cùng ta thành thân.” Trong giọng nói Kim Nhật Lãng lộ vẻ sủng nịch.
Đôi mắt tràn đầy nhu tình một khắc nhìn qua Trần Tất Vũ lại ngập sát ý.
Cuối cùng Trần Tất Vũ cũng nghe rõ ràng cuộc đối thoại của bọn họ, trong lòng kinh ngạc khó có thể hình dung. Đầu sỏ trong truyền thuyết khiến cho võ lâm đại loạn kia lại không chết! Yêu nữ này trở về, chẳng phải là mang đến cho võ lâm một tai kiếp lớn nữa sao.
“Sư phụ, chúng ta đi thôi.” Liên Tống vì cái ôm của sư phụ mà hít thở không thông ngẩng đầu lên nói. Nàng thật vất vả mới gặp lại sư phụ, không nghĩ ở đây cùng với những mầm tai vạ này.
“Hảo, chúng ta đi.” Kim Nhật Lãng dắt tay Liên Tống, khi xoay người, ánh mắt lơ đãng đảo qua Trần Tất Vũ.
Trong lòng Trần Tất Vũ trầm xuống, hắn biết hắn đã thoát chết.
Hai thân ảnh gắn bó rời đi, bên núi hoang chỉ còn tiếng gió thổi.
Liên Tống cùng sư phụ tay trong tay không biết đi bao lâu, trời đã tối đen. Nàng đem mọi chuyện sau khi rơi xuống vực, bao gồm cả chuyện nàng ở dưới vực thương nhớ sư phụ thế nào, tỉ mỉ nói ra. Cả đời cũng chưa bao giờ nói nhiều như vậy.
Kim Nhật Lãng lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên mới hỏi một hai câu.
Sau khi nói xong chuyện của mình, nàng bắt đầu hỏi sư phụ.
“Vài năm nay sư phụ thế nào?”
Vừa hỏi ra nàng liền hối hận. Nhìn dáng vẻ hiện nay của sư phụ, áo trắng biến thành áo đỏ, không biết là trải qua những dày vò thế nào, sao có thể tốt được.
“Sư phụ sao...” Kim Nhật Lãng suy nghĩ nói: “Sư phụ mỗi ngày đều nhớ đến ngươi. Mỗi ngày đều mặc áo bào đỏ, chờ ngươi trở về sẽ thú ngươi làm vợ.”
Mặc áo bào đỏ là vì nguyên nhân này sao? Liên Tống cảm động lại tự trách mình. Nàng còn tưởng bởi vì sư phụ giết quá nhiều người, chán ghét áo trắng bị dính máu.
Thời gian không còn sớm, bọn họ tìm một nhà trọ ở tạm.
Liên Tống chạm vào cái giường mới biết bản thân nàng thật sự là mệt chết. Nhưng mà nàng tận lực muốn tranh thủ thời gian ở cùng sư phụ. Nàng giữ chặt tay sư phụ, muốn hắn chờ nàng ngủ rồi mới rời đi.
Cái gì sư phụ cũng làm theo nàng, kéo ghế ngồi bên cạnh giường, lẳng lặng chờ nàng đi vào giấc ngủ.
Nàng ương ngạnh đấu tranh cùng chu công, chống lên hai mí mắt muốn nhìn sư phụ, mãi đến khi mí mắt không thể mở ra được, người cũng bắt đầu mơ hồ, trước khi đi vào giấc mộng nàng vẫn còn cố nói một câu: “Sư phụ, Tống nhi thật yêu người.”
Có thể là do quá mệt mỏi, nàng mơ thấy mình bị mây mù bao phủ, những đám mây tía phủ lên môi nàng, từ môi đi tới vành tai, cổ, ngực, một lần lại một lần. Trên người rơi đầy sao.
Cảm giác ngủ thế này thật thích ý. Mặt trời mới mọc nàng đã tự nhiên tỉnh dậy. Giữa lúc mơ màng, nhìn đến bên giường có người. Nàng nghĩ Bồ Y Tử lão già cổ quái này lại làm cái quỷ gì a.
Ánh mắt dần rõ ràng, rốt cuộc nàng cũng thấy rõ, người kia không phải Bồ Y Tử mà là sư phụ. Nàng đã không còn ở dưới vực, nàng đã trở lại!
Tay sư phụ vẫn bị tay nàng nắm lấy, hắn lại ở bên cạnh nàng một đêm sao?
“Sư phụ, người ở bên cạnh đồ nhi một đêm a.” Nàng đau lòng chà xát tay hắn.
Một đêm không ngủ, trên mặt không thấy chút mệt mỏi nào, khi cười rộ lên vẫn xinh đẹp như đóa hoa mùa xuân.
“Sợ ngươi ham chơi, ngủ đến nửa đêm, hồn phách lại bay đến vách núi đen kia, cũng không biết đường trở về.”
Ngữ khí thật rõ ràng lại bình tĩnh, nhưng Liên Tống nghe xong mà đau lòng. Một màn sinh ly tử biệt năm đó giống như mới hôm qua. Nàng có thể sống sót trở về chính là kỳ tích. Sư phụ nhất định cũng như nàng, phải mất thời gian thật lâu mới có thể tiếp nhận được kỳ tích xảy ra trên người nàng đi.
Có câu, lúc này không nói thì đợi đến khi nào.
“Sư phụ, chúng ta thành thân đi.” Hai tay Liên Tống chụp bả vai của sư phụ, cười hì hì quỳ gối trước mặt sư phụ.
Kim Nhật Lãng sửng sốt một chút, nắm lấy tay nàng đang đặt trên vai mình, cùng nàng trịnh trọng đối diện: “Ngươi cũng biết, ta sớm không còn là thượng sư của Huyền Tông Môn được người người kính ngưỡng, ta hiện tại là giáo chủ ma giáo, Huyền Tông Môn cũng bị ta tiêu diệt. Như vậy ngươi vẫn muốn gả cho ta sao?”
“Đồ nhi nguyện ý.” Liên Tống rất nghiêm túc.
“Ngươi cũng biết, mấy năm nay có vô số người chết dưới kiếm của ta, toàn bộ võ lâm đều lấy ta làm kẻ địch, muốn giết ta. Ngươi làm thê tử của ta, chỉ sợ không có lúc nào bình yên. Như vậy ngươi vẫn muốn gả cho ta sao?”
“Đồ nhi nguyện ý.”
“Ta không còn là sư phụ hoàn mỹ trong cảm nhận của ngươi. Ngươi không hối hận sao?”
“Đồ nhi không hối hận!”
Cố ý kéo dài âm thanh phiêu đãng trong phòng.
Kim Nhật Lãng đau lòng. Đứa nhỏ này, thủy chung vẫn là một con thỏ ngu ngốc, luôn chui đầu vô lưới không lo lắng chút nào đến hậu quả. Tựa như ở vách núi ngày hôm ấy, nàng tươi cười từ trên đoạn kiều nhảy xuống mà cũng không suy nghĩ một chút, là ai từng thề muốn cùng hắn sinh tử không rời.
Tâm là đau, trên mặt lại cười, tay hắn chậm rãi kéo nàng lại gần.
Nàng nhắm mắt lại chờ đợi nụ hôn của hắn.
Trước khi nụ hôn rơi xuống, nàng nghe được hắn nói ở bên tai: “Vậy ngươi có biết hay không, căn bản là ngươi không có cơ hội hối hận.”
Nàng nghĩ, cho dù sư phụ thay đổi, nhưng sư phụ vẫn đối với nàng dịu dàng như trước. Đến khi nàng phát hiện nàng đã sai, thì nàng đã bị những cơn sóng to đánh ngập không thể nổi lên được.
Lúc bắt đầu nàng có chút e lệ, dần dần cảm nhận được tốt đẹp, liền yên tâm giao bản thân ra. Hơi thở gắn bó hòa quyện cùng hắn, điều này khiến nàng vui mừng thỏa mãn. Nhưng khi hắn cướp đoạt càng lúc càng nhiều, nàng có chút chịu không nổi, muốn lui về sau lại bị hắn giăng thiên la địa võng, thứ duy nhất có thể thoát ra ngoài đó là tiếng rên rỉ của nàng.
Nàng càng giãy giụa, hắn càng tăng thêm lực, ngay cả tiếng rên rỉ cũng bị nuốt hết.
Nàng vô lực vươn tay ra muốn cầu cứu lại bị hắn kéo trở về, mười ngón tay giao nhau khóa ở bên gối.
Nàng bi ai ý thức được rằng, hắn căn bản là đem nàng đùa bỡn, nàng căn bản trốn không thoát của lòng bàn tay hắn.
Thuyền nhỏ đấu với biển lớn, chỉ có thuyền nhỏ bị nuốt chửng. Nàng chẳng những bị nuốt, mà còn bị nuốt ngang, nuốt dọc, chốc lát lại bị kéo lên, chốc lát lại bị đè xuống, cứ như vậy, trời đen kịt, đầu óc choáng váng.
Thật vất vả mới từ trong miệng của sư phụ cướp được một hơi, nàng cố nén chịu những con sóng đánh sâu dồn dập mà kêu lên: “Sư phụ, đồ nhi hối hận, người có thể buông tha cho đồ nhi không…”
Sư phụ nở nụ cười, ôn nhu cười, sau đó càng dùng thêm những thủ đoạn ác độc kéo nàng lên đỉnh núi.
Nàng không chịu nổi nữa, thất thanh thét chói tai.
Đầu sóng rất cao, hai chân mềm nhũn thật lâu mới có thể trở về bình thường. Nàng hoài nghi có phải sư phụ đã ăn luôn cả xương cốt của nàng, nếu không sao chỉ cử động cái cổ thôi cũng khó khăn như vậy, nàng chỉ có thể để môi lưỡi mình cho người ta tùy ý liếm mút.
Bọn họ nói không sai, sư phụ là đại ma đầu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...