#Cap riêng: Bổn công chúa muốn ôm!
Đối với loại việc này, các hậu bối nội công non nớt như Phương Tuệ Mẫn và Dự Lân cũng chỉ nghe cho biết chứ cũng không thể làm gì, chỉ có Ân Bạch dường như lại rất đăm chiêu, giống như là có chuyện gì giấu trong lòng.
Hoàng My không để ý, chỉ đơn giản nghĩ cái nhân vật Ma Vương này chắc là phản diện, cũng phải đợi đến khi nam chủ có sức mạnh phi thường các kiểu rồi mới xuất hiện được chứ.
Nhưng trên đời này, cái gì cũng có thể xảy ra được cơ mà.
Như vậy thì sáng sớm ngày hôm sau, Kha Hồ giao việc trông coi nhà hàng lại cho mọi người, một mình ông khoác một chiếc balo lớn rời đi.
Nhà hàng Mạch Tử thiếu vắng đi bóng của Kha Hồ thì vẫn hoạt động như bình thường, chỉ có là khách khứa cũng chẳng ra vào được bao nhiêu.
Cứ như vậy cho đến cuối ngày, Kha Hồ cũng liên lạc báo sẽ về muộn nên mọi người không cần đợi cơm ông, Dự Lân nghe giọng cũng biết là Kha Hồ đang có chuyện căng thẳng nên không dám gặng hỏi, chỉ có thể nhận trách nhiệm cho ông yên tâm. Dù sao cũng được dịp ế khách, mọi người cũng quyết định đóng cửa hàng sớm để nghỉ ngơi.
- Chờ chút, chờ chút đã!
Một người đàn ông trung niên, thân người mặc vest lịch sự lại đang một bộ dạng hối hả, vội vã chạy vào trong nhà hàng. Cánh cửa bị mở toang cùng chiếc chuông bị hất mạnh nên được dịp kêu thật lớn làm mọi người trong nhà hàng đều chú ý đến.
Nhìn thấy Ân Bạch đứng gần nhất, người đàn ông liền chạy vội tới nắm lấy tay cậu, cúi người xuống thở hổn hển, miệng mồm luyến thoắng:
- Cậu ơi, cho tôi trốn tạm một chút, lát nữa tôi sẽ giải thích sau.
Ân Bạch không biết làm sao, liền đưa ánh mắt cầu cứu cho mọi người. Không có Kha Hồ ở đây, Dự Lân bây giờ là người lớn nhất, có tiếng nói nhất, anh đứng suy nghĩ một lúc rồi nhìn Ân Bạch gật đầu.
Phương Tuệ Mẫn đứng gần Dự Lân, nhìn người trước mắt, cô có cảm giác cái hình thể này quen quen, cho đến khi người đàn ông có được sự đồng ý của Ân Bạch, xong ông ta ngẩng đầu lên, cô trực tiếp đứng người.
Dự Lân nhìn sang Phương Tuệ Mẫn, có ý muốn bảo cô sang giúp Ân Bạch đưa ông ấy đi, nhưng nhìn đến biểu cảm cứng đờ của cô ấy cũng khiến cho anh thắc mắc.
Chưa kịp để cho Dự Lân nói thêm gì, Phương Tuệ Mẫn lập tức trốn sau lưng anh ta khiến cho mọi người đều ngơ ra. Người đàn ông cũng nhìn sang, cái nhìn đó khiến cho cô ấy càng rụt người lại, bấu chặt vào áo của Dự Lân.
Hoàng My chú ý đến điều này, nhờ hệ thống quét thân phận người này một chút, rồi liền thở dài ngao ngán.
Như đã nói lúc trước, Phương Tuệ Mẫn là trẻ mồ côi, vừa đưa tang cho cha xong thì bị chú ruột đuổi ra khỏi nhà để chiếm tài sản, sau đó mới gặp được Kha Hồ nhận nuôi. Mà người đàn ông này, vừa hay là ông chú tàn ác đó của nhiều năm về trước.
Vì Hoàng My không thể nắm được cốt truyện quá kĩ càng nên nhìn đại khái tình hình thì cô nghĩ là ông chú này ngày ấy chắc phải làm những điều kinh khủng lắm, có thể khiến cho Phương Tuệ Mẫn không sợ ma, không sợ quỷ khi gặp lại mà sợ hãi đến mức này.
Cảm nhận được sự run rẩy của Phương Tuệ Mẫn, Dự Lân đành phải ra hiệu cho Ân Bạch đưa ông ấy đi. Đương nhiên Hoàng My cũng cùng đi với cậu.
Người đàn ông được đưa đến phòng dành cho khách, Ân Bạch cũng dặn dò kĩ lưỡng người đàn ông phải ở yên đến khi họ quay lại mở cửa, sau đó trở lại gian nhà hàng xem thế nào.
Sau khi cánh cửa đóng lại, người đàn ông thở phào một hơi, thầm nhủ đã thoát được. Bỗng một cỗ choáng váng ập đến, mọi thứ trước mắt nhoè đi, người đàn ông trực tiếp ngã xuống sàn.
Tuy là nên có người ở lại giám sát hành tung người đàn ông kì lạ này, hoặc một linh hồn mà ông ta không nhìn thấy như Hoàng My ở lại thì tốt hơn, nhưng Ân Bạch không lo nhiều đến thế, cậu chỉ biết là mình cần quay lại gian nhà hàng và Hoàng My cần phải ở bên cạnh cậu.
Còn ông ta, ở trong căn phòng có nhiều bùa chú như vậy thì chạy đi đâu được chứ!?
Ở gian nhà hàng, sau khi Ân Bạch vừa rời đi chưa được mấy phút, lập tức có một đám người lạ mặt xăm trổ đầy người, gương mặt dữ dằn tung cửa xông vào.
Chiếc chuông treo lại được dịp kêu vang đến đinh tai nhức óc. Dự Lân chắn trước, bảo vệ cô em gái Phương Tuệ Mẫn vẫn còn đang run rẩy ở sau lưng, nhìn đám người hùng hổ trước mắt, anh cũng có chút kiêng dè.
Người đứng đầu có nét mặt bặm trợn, dáng hình lực lưỡng nhưng cũng không có hành động gì quá khích, có vẻ vẫn rất lịch sự, anh ta lấy điện thoại ra bấm mấy hồi, sau đó đi đến gần Dự Lân, giơ điện thoại lên trước mặt anh.
- Cậu có thấy ai nhìn như này không?
- Không thấy. - Dự Lân bày ra bộ dạng nghiêm túc trả lời.
- Thật sự không thấy sao?
Tên đại ca này có vẻ còn chút nghi ngờ, muốn xác thực lại một lần, sau đó nhận được cái lắc đầu xác nhận của Dự Lân, dù vẫn còn nghi hoặc, nhưng không có bằng chứng, hắn đảo mắt nhìn nhà hàng vắng khách một lúc rồi cũng liền dắt đám đàn em bỏ đi.
Đến khi Ân Bạch trở lại thì đám người kia cũng đã vừa rời đi. Dự Lân với nét mặt đăm chiêu, nhìn qua Ân Bạch và cái bóng trắng Hoàng My, nói:
- Vừa có một đám giang hồ đến, xem ra chúng ta vừa cưu mang một người không được tốt lắm.
Mọi người nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía Phương Tuệ Mẫn vẫn còn đang đứng cúi đầu run rẩy sau lưng Dự Lân.
- Em uống nước, bình tĩnh chút.
Nhìn cốc nước vừa được Dự Lân mang ra, Phương Tuệ Mẫn vẫn ngồi im trên ghế, tay bấu chặt lấy chiếc váy trên đùi đến nhăn nhúm.
Ân Bạch và Hoàng My khoá xong mấy chiếc cửa sổ cuối cùng, lại cùng nhau đi ra xem Phương Tuệ Mẫn thế nào.
- Cô ấy…không sao chứ?
- Có vẻ là có sao đấy.
Dự Lân trầm tư, nhìn cô em gái đang run lẩy bẩy đến nỗi không nói được lời nào, cũng không biết bây giờ phải làm sao. Ân Bạch thì chính xác là thẳng nam, chưa từng dỗ con gái.
Hoàng My cũng có bao giờ giận dỗi để anh ta dỗ đâu.
Hoàng My: “…”
Anh không biết dỗ con gái là lỗi của tôi được chưa!!!
Trong khi mọi người cứ đứng chờ đợi như vậy thì chợt Dự Lân nhìn thấy gì đó, đôi mày nhíu chặt, trực tiếp lay người Phương Tuệ Mẫn thật mạnh.
- Tiểu Mẫn! Em mau tỉnh, tỉnh táo lại đi!
Tiếng hét này làm cho Phương Tuệ Mẫn giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Dự Lân, cả Ân Bạch và Hoàng My cũng ngạc nhiên không kém.
Ấn đường trên trán của Phương Tuệ Mẫn từ màu trắng sáng đã chuyển đen, giống như tâm trí đã loạn, linh khí bao vây cũng đột ngột đen dần, như là…hắc hoá?
Dự Lân lập tức thi triển pháp thuật gì đó, khiến cho Phương Tuệ Mẫn trực tiếp ngất đi, nhưng cái tâm đen tối vẫn còn ở đó.
Theo như Hoàng My nghĩ, đây chính là dã tâm trả thù được chôn sâu trong tim của Phương Tuệ Mẫn. Bấy lâu nay, có cuộc sống yên ổn vui vẻ nên dã tâm xấu xí này đã được giấu đi hoàn hảo, để rồi khi duyên nợ đến, Phương Tuệ Mẫn gặp lại người chú tàn độc ngày xưa, cái dã tâm trả thù ấy đã được bùng phát trở lại.
Dự Lân suy tính một hồi thì đưa ra quyết định là để sáng mai gặp Kha Hồ rồi tính, hiện tại thì cứ để vị khách kia ở đây, mọi người về phòng nghỉ ngơi, anh ta cũng đưa Phương Tuệ Mẫn về phòng.
Nhìn Dự Lân bế Phương Tuệ Mẫn ga lăng như vậy, Hoàng My nhìn sang cũng thấy hoan hô, chưa kịp vỗ tay thì Ân Bạch đã chắn tầm nhìn của cô.
- Sao vậy? - Hoàng My thắc mắc.
- Chúng ta về phòng thôi.
- Được rồi.
Ân Bạch đứng trước mặt Hoàng My, tuy lời nói dịu dàng nhưng gương mặt lại rất vô cảm, có lẽ vì vậy mà anh cứ đi trước chứ không quay mặt lại nhìn cô.
Cảm nhận được sự khác lạ của Ân Bạch, Hoàng My theo thói quen nắm lấy tay anh cùng bước đi. Ân Bạch cũng nắm chặt tay cô, giống như anh đang có điều lo lắng.
Sáng hôm sau, Dự Lân tinh thần tỉnh táo, chỉnh tề đồng phục bước ra khỏi phòng, đi ra gian nhà hàng để mở cửa sớm.
- Tiểu Lân, dậy rồi à?
Giọng nói của Kha Hồ vang lên khiến cho Dự Lân ngẩn ra, xong liền lễ phép vâng dạ một tiếng rồi vào bếp phụ giúp Kha Hồ làm đồ ăn sáng cho mọi người.
Kha Hồ đã về nhà lúc đêm khuya nhưng vì khó ngủ nên dậy sớm làm thức ăn trước. Trong lúc làm bếp, Dự Lân cũng nói rõ ràng hơn cho Kha Hồ nghe về chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Ở trong phòng Ân Bạch, cậu nằm trên giường ngủ thoải mái, nhưng có vẻ mơ thấy gì đó không hay. Hoàng My đang ngồi đọc sách, chợt để ý đến điều này, liền lay người gọi Ân Bạch dậy.
Ân Bạch mở đôi mắt trợn trừng, cậu ngồi dậy, chợt lại trở thành trạng thái mơ mơ màng màng nhìn Hoàng My, xoa xoa mái tóc rối bù, nhẹ nhàng hỏi:
- Mấy giờ rồi vậy?
- Mới 5 giờ hơn thôi.
Ân Bạch gật đầu, lại ngã người xuống giường định ngủ tiếp. Nhưng chợt nghĩ đến điều gì, đột nhiên lại ngồi bật dậy.
- Sao vậy?
Hoàng My khó hiểu hành động của Ân Bạch, nhưng hỏi thì Ân Bạch lại chỉ im lặng, mặt thì ngơ ra. Được một lúc thì Hoàng My ngứa mắt, vả cái bốp vào mặt cậu cho tỉnh.
- Cậu tỉnh chưa?
- À…rồi.
Ân Bạch chỉ biết cười trừ, xuống giường xỏ dép đi vệ sinh cá nhân. Hoàng My lắc đầu, sau đó lại thở dài rồi tiếp tục đọc sách.
Lúc hai người đi ra gian nhà hàng thì đồ ăn sáng cũng đã được dọn ra. Bình thường thì mọi người không thường xuyên ăn sáng cùng nhau vì sẽ có người dậy trước, người dậy sau, Kha Hồ cũng chẳng khắt khe gì về chuyện này cả.
Dù sao thì lúc trước Ân Bạch cũng phải thức cả đêm cùng ông ấy để học tập pháp thuật mà.
- Hai người dậy rồi à, lại đây cùng ăn sáng đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...