#Cap riêng: Bổn công chúa muốn ôm!
Vì Hoàng My với Ân Bạch đi không quá xa nên khi trở lại nhà của Hoài Tâm thì thời gian cũng vừa trôi qua được tầm một tiếng. Cả hai đều không muốn làm phiền đến Hoài Tâm và Trường Lâm trong thời gian ngắn ngủi còn lại nên họ chỉ có thể loanh quanh ở sân nhà.
Nhà của Hoài Tâm được trồng những khóm hoa trong sân rất đẹp, giống như chủ nhân ngày nào cũng chăm sóc chúng. Hoàng My có vẻ cũng rất thích sự yên bình của việc chăm sóc cây cỏ, dù sao thì gia đình thật sự của cô cũng có một vườn hoa rất rộng lớn được mẹ cô chăm sóc ở lâu đài Minh giới.
- Cô có vẻ rất thích hoa sao?
Hoàng My ngơ ra, nhìn sang Ân Bạch. Anh không nhìn cô, đôi mắt cũng chỉ đang chăm chú nhìn những bông hoa. Hoàng My chợt mỉm cười, gật đầu đồng tình.
- Ừm. Bởi vì đa phần chúng đều phải được chăm sóc cẩn thận mới có thể nở rộ xinh đẹp được.
Hai người đứng ở vườn hoa một lúc lâu. Cho đến khi Ân Bạch nắm lấy tay của Hoàng My, trong lòng dâng lên rất nhiều nỗi niềm.
Thật mong khoảnh khắc này cứ mãi yên bình như vậy.
Mãi đến một lúc sau, hai người mới cùng nhau vào trong nhà. Ngồi trên sofa, Hoàng My lại nổi hứng trêu đùa Ân Bạch.
- Nếu chỉ còn một chút thời gian ngắn để gặp tôi trước khi tôi biến mất, anh sẽ nói gì vậy?
Nghe câu hỏi này, Ân Bạch trở nên đăm chiêu, khiến cho Hoàng My cũng trở nên tò mò. Anh suy nghĩ một lúc lâu, rồi mới lên tiếng:
- Chắc là…tạm biệt?
- Chỉ vậy thôi sao?
Hoàng My có vẻ bất ngờ, nhưng cũng có phần hơi dỗi với câu trả lời này. Còn tưởng cậu ta nói gì chân tình lắm, ai ngờ là một câu chào rồi thôi.
Chỉ là cô không để ý rằng là đối với câu hỏi của cô, Ân Bạch đã nói tạm biệt chứ không phải là vĩnh biệt.
Như tự hứa với lòng mình, Ân Bạch nhất định không bao giờ để cô rời xa mình.
Hai người ngồi xem ti vi tự nhiên như chủ nhà một lúc lâu, đột nhiên lại có tiếng chuông cửa. Sợ phiền đến hai người trên lầu kia, Ân Bạch liền vội vàng ra mở cửa.
- Tâm Tâm…
Một người phụ nữ trung niên đứng trước cửa, ngỡ ngàng khi nhìn thấy sự xuất hiện của Ân Bạch. Dung nhan của cô ấy cũng trực tiếp khiến cho Hoàng My và Ân Bạch đứng hình.
Người phụ nữ này không ai khác, chính là Minh phu nhân - Yên Hoàng Thư, mẹ của Minh Hoàng My.
- Cậu là…?
- Xin chào, tôi là khách của cô Hoài, cô Hoài có việc bận ở trên tầng nên tôi ra mở cửa giúp.
Ân Bạch vội vàng thanh minh, giống như sợ người kia hiểu nhầm. Dù sao thì nhìn tình cảnh này, có chút giống như Ân Bạch là cậu trai trẻ được Hoài Tâm bao nuôi trong nhà.
Minh phu nhân không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu cho qua rồi cùng Ân Bạch và Hoàng My vào nhà. Trong nhà, tiếng một chương trình truyền hình đang phát sóng trên ti vi vẫn vang đều đều, khiến cho căn nhà nhỏ cũng có chút không khí sôi động, điều mà từ lâu Minh phu nhân đã không còn thấy ở đây.
Cứ như vậy, hai người khách này ngồi trên sofa xem ti vi, lại âm thầm quan sát nhau. Chỉ có Hoàng My là bay vòng vòng trong sự bối rối.
- “Còn có tình tiết Hoài Tâm quen với mẹ của nguyên chủ à?”
- [ Vị diện phát sinh nhiều lỗi, cốt truyện sẽ không đi theo quỹ đạo ban đầu, xin tiểu thư cẩn thận. ]
- “Được, tôi hiểu rồi.”
Mãi đến một lúc sau, cảm nhận được đã đến thời gian, linh lực của Hoàng My chợt tan đi một ít, Ân Bạch cũng nhìn thấy, cả hai người đều nhìn lên tầng, thấy Trường Lâm đang đứng đó.
“Cảm ơn rất nhiều”
Đó là khẩu hình miệng của Trường Lâm trong những giây cuối cùng trước khi linh hồn anh ta phát sáng và tan biến.
Cả Hoàng My và Ân Bạch đều cảm nhận được sự chân thành của anh ấy, đành chúc cho anh ấy kiếp sau sẽ thật hạnh phúc.
Yên Hoàng Thư thấy đột nhiên Ân Bạch nhìn đi đâu thì cũng nhìn theo. Hoài Tâm với một gương mặt tươi tỉnh bước từ trên lầu xuống, tuy đôi mắt sưng lên vì khóc nhưng chắc chắn cô ấy cũng đã có một khoảng thời gian đáng nhớ với những thời khắc cuối cùng ở bên người mình yêu thương nhất trong cuộc đời.
- Tâm Tâm!
Minh phu nhân nhìn thấy Hoài Tâm bước xuống cầu thang liền chạy vội đến đỡ người cho cô ấy, miệng còn luyến thoắng nhắc nhở chuyện Hoài Tâm đang mang thai.
Sau khi cả Hoài Tâm và Minh phu nhân cùng đã ngồi xuống sofa, hai người mới chính thức được Hoài Tâm giới thiệu:
- Chị Thư, đây là cậu Ân Bạch, là người quen của em. Còn cậu Ân, đây là chị Yên Hoàng Thư, là người quen của tôi.
- Chào.
Sau đó thì Ân Bạch và Hoàng My được hai người phụ nữ kể nghe chuyện hai người gặp nhau ở trong bệnh viện, khi Hoài Tâm phải chăm sóc cho Trường Lâm, còn Yên Hoàng Thư thì chăm sóc cô con gái lớn bị tai nạn sống thực vật.
Nghe đến đó, Ân Bạch chợt quay lại nhìn Hoàng My với ánh mắt tò mò khác lạ, có lẽ anh đang nghi ngờ, phán đoán. Hoàng My cũng chỉ biết nhún vai thể hiện mình không biết gì cả.
Nói chuyện được một lúc, Ân Bạch cảm thấy mình không hợp với cuộc trò chuyện của hai người phụ nữ trước mặt, liền xin phép ra về.
- Để tôi tiễn cậu.
- Không cần đâu. Chị nên chú ý đến sức khoẻ của mình nhiều hơn, nếu cần điều gì thì chị có thể liên hệ chúng tôi.
Ân Bạch cứ vậy mà rời đi một cách cô đơn. Hoài Tâm cảm thấy tiếc nuối. Đối với cô ấy, Ân Bạch là một cậu trai lúc nào cũng lủi thủi một mình như vậy. Cho đến khi Hoài Tâm nhìn theo bóng lưng của cậu, đôi mắt sáng rực, chợt như nhìn thấy một cô gái xinh đẹp ở bên cạnh, nắm tay cậu.
“Cô ấy là cộng sự của tôi, Hoàng My.”
Vậy thì đành chúc cậu…và cả cô ấy một đời bình an.
Sau đó, Ân Bạch và Hoàng My trở lại nhà hàng Mạch Tử. Đến tối, mọi người quây quần chuyện trò với nhau về câu chuyện của Hoài Tâm.
Cuối cùng thì khi xâu chuỗi lại các sự việc, có thể hiểu nôm na như vậy:
Sau khi Thông Hùng mất, nhìn thấy kết cục bi thảm của mình, lại thấy người vợ của mình hạnh phúc, sự bất mãn của anh ta khiến cho anh ta tích tụ âm khí, trở thành quỷ. Con quỷ này theo đuôi người chồng mới của Hoài Tâm là Trường Lâm, từ đó khiến cho Trường Lâm đột nhiên ốm yếu, bị bệnh nặng mà không hiểu vì sao. Đến khi Thông Hùng đã hấp thụ hết dương khí của Trường Lâm thì Trường Lâm cũng ra đi. Sau khi chết, Trường Lâm vẫn còn nỗi lo đối với người vợ của mình mà quay lại.
Cùng lúc đó, cả Trường Lâm và Thông Hùng đều cảm nhận được sự sống mới từ Hoài Tâm, chính là việc cô ấy đã có thai. Bất mãn với người vợ mình chưa được động đến lần nào lại đang mang thai con của thằng khác một cách chính đáng, Thông Hùng có ý định hại hỏng đứa trẻ, nhưng bị chính Trường Lâm lúc đó chỉ là một linh hồn nhỏ ngăn lại. Một quỷ một ma cứ vậy mà đấu đá với nhau vì một đứa trẻ chưa ra đời.
Đến khi Hoài Tâm tìm đến nhà hàng Mạch Tử, hắn cũng đi theo, có lẽ vì nhận thấy mối đe doạ, con quỷ Thông Hùng này có ý muốn dùng kẻ tù tội kia, là người chồng của tình nhân của hắn, cũng chính là kẻ đã giết hắn để xử lý đám người trong nhà hàng Mạch Tử.
Chỉ là đen cho hắn, đám người này quả thật quá mạnh mẽ, chuyện sau đó thì như đã thấy rồi, hắn ta bị đám người này đem về, còn Trường Lâm thì đi siêu thoát.
Câu chuyện gia đình này…đúng là thật bi ai.
Từ sau hôm đó, Ân Bạch vốn đã hoạt bát lại chợt trở nên âm trầm hơn, cậu lao đầu vào việc học những loại bùa chú và pháp thuật do Kha Hồ chỉ dẫn. Thậm chí còn không có thời gian để dành cho Hoàng My.
Cô cũng giận lắm, nhưng lại thôi, dù sao thì cô cũng phải tu luyện linh lực để tránh những tình huống không đáng có.
- Mọi người, ta có chuyện muốn nói.
Trong buổi quây quần sau ăn bình thường như vậy, Kha Hồ đột nhiên nói chuyện rất nghiêm túc, trực tiếp khiến cho không khí trở nên căng thẳng.
- Có chuyện gì sao, sư phụ? - Phương Tuệ Mẫn tò mò.
Kha Hồ vuốt râu, đôi lông mày nhíu lại, như có chuyện gì đáng suy tư rất nghiêm trọng. Hoàng My dù không thích ông ta, nhưng dù gì cũng đang ngồi cạnh Ân Bạch, cùng mọi người đều rất tò mò.
Được biết thì chuyện là dạo này chợt có quá nhiều ma quỷ quấy phá dân làng gần núi Quan Sơn, các pháp sư đều nghi ngờ trận phong ấn bùa của Ma Vương từ mấy chục năm về trước trên đỉnh núi đã gặp vấn đề, vì vậy nên vào sáng ngày mai, các lão nhân cao tay như Kha Hồ được triệu tập để đi xem xét trận phong ấn.
Kha Hồ vốn không quá lớn tuổi so với những lão nhân khác, có thể nói thì so với họ, ông chỉ là một thằng nhóc con có thiên phú. Theo ông thì trận địa đó được các lão nhân khác lập ra vào năm ông mới chỉ vừa lên mười một tuổi, cái gì cũng chưa biết, nhưng khoảnh khắc thiết lập trận địa đó thì may mắn ông cũng được chứng kiến qua.
Năm đó, Ma Vương nổi loạn quấy phá người dân làng Quan Sơn sinh sống ngay dưới chân núi Quan Sơn, thậm chí khiến cho hơn nửa ngôi làng bị thảm sát, chết bất đắc kì tử, rất khủng khiếp. Ngôi làng lập tức trở thành một nơi gây ám ảnh đối với tất cả mọi người, không ai dám đến gần nơi đó, lại còn chêm vào miệng lưỡi thiên hạ, nơi này trong mắt mọi người liền trở thành một địa ngục trần gian, nơi có những con quỷ ác độc hoành hành.
Thời ấy, những pháp sư trừ tà bậc nhất cũng chỉ là những người thầy bói, cô đồng, pháp thuật của họ hoàn toàn không đủ để đánh lại Ma Vương cai trị biết bao nhiêu con quỷ. Nhờ có thiên cơ báo mộng, trí thông minh và biết tận dụng thời thế, họ đã có thể trấn áp được Ma Vương ở trên đỉnh núi Quan Sơn.
Cậu bé Kha Hồ ngày ấy nhà ở ngay một ngôi làng chỉ cách ngọn núi một con suối đang vui vẻ leo núi thử thách bản thân, vô tình lại được chứng kiến cảnh tượng phong ấn tráng lệ đó.
Chắc là cơ duyên đã đến, sau ngày hôm đó, cơ hội để Kha Hồ trở thành pháp sư trừ tà cứ thế mà dập dìu đến. Cuối cùng để ông ta trở thành một lão làng như ngày hôm nay.
Và đến nay cũng là tròn 49 năm kể từ ngày Ma Vương bị phong ấn, chỉ sợ 49 năm thật sự quá ngắn, nhưng cũng đủ để thời gian làm hao mòn đi lớp phong ấn đơn sơ của thời điểm xa xưa ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...