#Cap riêng: Hậu Cung Hoàng My Truyện
- Chuyện...chuyện gì vừa xảy ra ở đây vậy?
Trong khi Hạ Bích Trâm đang hoảng loạn trợn tròn cả mắt, Hoàng My đứng bên cạnh cũng muốn la lên hỏi một câu "What happened" cùng biểu cảm ngạc nhiên, nhưng cuối cùng lại chỉ trầm tư im lặng mà không thốt ra được lời nào.
Quá nhiều chuyện kì lạ đã xảy, nhưng có lẽ đây là chuyện kì lạ nhất mà họ từng gặp.
Hoàng My nhìn xung quanh, những nô tì và thái giám lại làm như không nhìn thấy họ, đi ngang qua họ một cách tỉnh bơ đến kì lạ.
Cô suy nghĩ mãi một lúc sau mới nhớ ra mình còn một cái hệ thống toàn năng đỉnh của chóp, cô nhướng mày hỏi:
- "Hệ thống, sao lại có chuyện vô lý như thế xuất hiện ở thế giới thực?"
- [ Đây là chuyện bất thường, tiến hành kiểm tra lỗ hổng vị diện ]
Sau một loạt âm thanh giật giật ầm ầm rè rè máy móc linh tinh thì hệ thống cũng đã quay trở lại với một chất giọng nghiêm túc, như chỉ sợ không thể đem cả một cái radio hỏng mấy đời ra cho Hoàng My nghe:
- [ Lỗ hổng vị diện quá lớn, xảy ra những hiện tượng dị dạng, có khả năng nguy hiểm đến tính mạng, thỉnh tiểu thư nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ và rời đi.
]
Hoàng My nghe hệ thống nói thế thì có chút hoài nghi, chẳng phải đây là thế giới thực sao? Đâu phải là thế giới tiểu thuyết, làm sao lại có thể xảy ra chuyện lỗ hổng vị diện được!?
Chưa kịp để Hoàng My suy nghĩ xong thì vị Nam thân vương kia đã chạy đến, gương mặt của hắn lúc này vẫn là dịu dàng nhưng lại nghiêm túc và lo lắng.
Hình như hắn cũng biết chuyện gì vừa xảy ra.
- Bích Trâm, em có sao không?
- Không sao.
Sau khi xét từ trên xuống dưới thấy Hạ Bích Trâm thật sự không có vấn đề gì, Âu Dương mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hoàng My đứng một bên nhìn mà chỉ tặc lưỡi ghen tị.
Tình yêu đôi trẻ, quả thật ngọt như đường hoá học Saccharin.
Cô còn chưa kịp ghen tị quá 3 giây, gia đình nhỏ của cô đã ào ào chạy tới với biểu cảm lo lắng.
Năm người đàn ông chỉ vì lo cho một người phụ nữ mà vội vàng chạy đến không cần cả kiệu, đi trong hoàng cung rộng lớn vậy mà không kêu một câu mỏi chân, đúng là sức mạnh của tình yêu.
- Hoàng My, nàng có sao không?
- Hoàng ngạch nương, người có sao không?
Hoàng My đúng là có chút bất ngờ trước đội hình này, mặc dù khá cảm động nhưng cứ cảm thấy làm sao.
Hạ Bích Trâm thì bây giờ chính là tặc lưỡi ghen tị ngược lại.
Nhưng mà đây không phải chuyện chính.
Làm sao đám nam nhân này biết được hai người phụ nữ là Hoàng My và Hạ Bích Trâm vừa gặp nguy hiểm mà chạy đến!?
Hoàng My và Hạ Bích Trâm nhìn nhau, như nhận ra điều gì bất thường, sau đó cả hai bất giác nắm lấy tay nhau, lùi lại vài bước.
Như thấy được sự cảnh giác của hai người kia, Hoàng Tuấn Khương và bốn đứa con, cùng với Âu Dương liền vặn vẹo, biến thành 6 bóng đen to lớn vật vờ bay qua bay lại xung quanh Hoàng My và Hạ Bích Trâm.
Khung cảnh xung quanh vốn là sân của Từ Bích Cung, bây giờ lại biến thành một không gian đầy màu sắc loang lổ, nhìn rất cay mắt.
So với một người cầu toàn như Hoàng My nhìn đã ứa gan, thì Hạ Bích Trâm, một người có năng lực "giang sơn chỉ là hoạ cảnh", chính là kiểu năng lực vẽ vời không ai sánh bằng, sự sắp xếp màu kinh khủng này khiến cho cô ấy trở nên cực kì tuyệt vọng.
Vì tuyệt vọng nên tức giận, sức mạnh của Hạ Bích Trâm bộc phát, thoắt cái liền đem 6 bóng ma cùng không gian màu sắc nhét lại bên trong một bức vẽ.
Hai người trở lại thực tại, vẫn ngồi trong gian phòng cùng nhau thưởng trà, chỉ có khác là trên tay Hạ Bích Trâm cầm thêm một tờ giấy.
Hoá ra từ chuyện vũ khí rơi đến những người nam nhân yêu thương hai người xuất hiện với bộ dạng lo lắng đều là ảo ảnh.
Hạ Bích Trâm vậy mà lại khó khăn lắm mới nhìn ra, nếu không nhờ cách sắp xếp màu củ tỏi chiên xù của ảo ảnh thì có khi hai người đã kẹt trong ác mộng đến cuối đời rồi.
Hoá ra hiện tượng dị dạng hệ thống nhắc đến chính là ảo ảnh ma quái, mấy cái ảo ảnh dở dở ương ương hoặc là ảo ảnh mê hoặc.
Thường mấy cái ảo ảnh đó không tốt đẹp gì.
Chuyện này cũng khiến Hoàng My và Hạ Bích Trâm trở nên thận trọng hơn.
Có lẽ hai người thật sự phải đẩy nhanh quá trình thực hiện nhiệm vụ, không thể rong chơi mỗi ngày nữa rồi.
Tưởng tượng bất cứ khi nào sẽ đột nhiên có một con ma hay cái gì đó nhìn thật nhưng không thật xuất hiện trước mặt, nghĩ đến là thấy ghê rồi.
Sau khi kêu người đem đốt bức vẽ có 6 con ma cùng không gian màu loang lổ, Hạ Bích Trâm dường như đã tốn rất nhiều sức lực.
Hoàng My cũng lo lắng cho người chị em tốt của mình, nên cũng nhanh chóng đỡ cô ấy về phòng nghỉ.
- Nghỉ ngơi cho tốt.
Hoàng My rời khỏi Từ Bích Cung, ánh mắt tràn đầy suy tính, chân tiếp bước, trở về Vũ Minh Cung của mình.
Một hôm nọ, bất chợt xuất hiện một người nào đó đi đến cung của Hàn thân vương, Tuấn Kiệt đang nghỉ dưỡng, vốn không muốn tiếp khách, nhưng bởi vì nghe nói người kia bám dai như đỉa, đuổi mãi không đi, còn thích thú tham quan nên phải xem thế nào.
- Đại ca, huynh không phải là đang bệnh sao?
Người kia nở nụ cười vui vẻ, dường như lại giống thương hại và chế giễu.
Tuấn Kiệt nhìn người trước mặt, chính là không có hứng thú gì.
Nếu không phải hậu cung ít người, cùng với sự nổi tiếng, có khi hắn còn không biết người này là ai.
Người này chính là Tứ a ca Tuấn Tài, là con trai của Linh Phi quá cố, năm xưa đã từng đánh nhau giành đồ chơi với hai cậu nhóc sinh đôi của Hoàng My, cũng vì chuyện nhỏ đó mà mẹ của cậu ta bị cấm túc và qua đời trong cô độc.
Có lẽ vì vậy nên Tuấn Tài không có thiện cảm gì đối với gia đình nhỏ của cô.
Tự nhiên đến thăm Tuấn Kiệt, có khi lại có âm mưu!?
- Tứ đệ, đệ đến đây làm gì?
- Đệ đến thăm đại ca, An tổ mẫu bảo đệ nên mang chút quà đến cho huynh.
- Cảm tạ lòng tốt của đệ và An Thái phi, huynh cũng đã khoẻ hơn nhiều.
Đệ giúp ta chuyển lời hỏi thăm đến Bát muội và An Thái phi.
- Được.
Đại ca nghỉ ngơi, đệ không quấy rầy nữa, huynh an tâm tĩnh dưỡng.
Tuấn Tài rời đi, để lại một giỏ hoa quả dại lên bàn gỗ.
Tuấn Kiệt nhìn một lúc, rốt cuộc cũng chỉ trầm ngâm không nghĩ thêm gì.
Hôm sau, dường như là do dự cảm không tốt trong lòng đối với Tuấn Kiệt, Hoàng My liền mở lời rủ Hạ Bích Trâm cùng hai đứa nhóc song sinh đến xem Tuấn Kiệt thế nào.
Dù sao thì cả ba người họ cũng đang rảnh rỗi, không có chuyện gì làm, đi hỏi thăm Tuấn Kiệt một chút đương nhiên cũng chẳng mất mát gì.
_________Góc trò chuyện cùng tác giả
Thứ ba, ngày 30 tháng 8 năm 2022
Thời gian đăng: 0 giờ 0 phút
Hôm qua ad đã phải đi lên trường nhận lớp nên không thể thức khuya viết chương cho mọi người.
Áo sơ mi đồng phục hằng ngày giặt không kĩ còn chưa giặt thuốc tẩy, giày trắng cũng chưa giặt, chưa kể là sách vở lớp cũ chưa bỏ đi, sách vở lớp mới cũng chưa chuẩn bị.
Đúng kiểu nước tràn họng vẫn chưa nhảy.
Mong là từ giờ đến khai giảng ad có thể có tinh thần để chuẩn bị cho năm học cuối cấp thật tuyệt vời và thật tốt đẹp.
Hôm nay ad đi học thêm Văn nè, hê hê..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...