#Cap riêng: Nam chủ à, anh mà xấu thì chắc không ai đẹp đâu!
- Thật tiếc quá, bậc trưởng bối là tao còn chưa được nhìn mặt cháu dâu của mình mà...!
Diên Thế Trường có cảm giác buồn nôn khi nghe từ miệng lão ta nhắc đến hai từ "cháu dâu" để chỉ Hoàng My.
Ông ta vốn không xứng là bác của anh! Nói về cô thì lại càng không!
- Tao có nghe đồn là mày cưới Minh đại tiểu thư nổi tiếng xinh đẹp nhưng lại không coi ai ra gì.
Chậc chậc, biết thế tao đã gặp mày sớm hơn một chút, vợ đẹp không nên giữ ở nhà...!
- Ông câm mồm lại cho tôi!
Diên Thế Trường mất khống chế, vung đấm về phía lão già.
Ông ta cười mỉa mai, một tay chặn nắm đấm của anh.
Đàn em của ông ta ai nấy đều giơ súng lên chĩa vào Diên Thế Trường.
Bên phía anh thì chỉ có Kiên Trung và bác quản gia, cũng chỉ có Kiên Trung biết dùng súng, giơ lên hoàn toàn không có sức uy hiếp nào.
- Mày quên là ngày xưa tao còn là thầy của mày à!?
Ngay khi lão già đó có ý định động thủ với Diên Thế Trường thì cánh cửa sắt chắc chắn của căn phòng đã bay thẳng về phía ông ta.
Lão già đó hất nắm đấm của Diên Thế Trường đi rồi dùng chân đá cánh cửa bay thẳng vào góc phòng.
- Là đứa đ*o nào!?
Không phải là "kẻ nào", đơn giản vì trong thâm tâm, Diên Tụ Nghiệp coi mình là người cao nhất, ai cũng chỉ là oắt con trước mặt ông ta.
(Cái tên "không hề" nói lên tính cách nhaa)
Giữa đám khói bụi mù mịt, một bóng dáng cô gái nhỏ nhắn xuất hiện, Hoàng My vì cái tội làm màu nên phải ho khụ khụ mấy cái trước khi bụi tản ra hoàn toàn.
Căn phòng này to hơn so với suy nghĩ của cô, nếu so sánh thì có thể coi là ngang ngửa một nửa sân bóng rổ trường học thông thường.
Trong này cũng có rất nhiều người cầm súng, nếu có một cuộc xung đột xảy ra thì ít nhiều cũng có thể thoải mái đánh nhau được.
Sau khi hình dáng toàn thể của Hoàng My hiện ra, Diên Thế Trường cùng hai người còn lại được một phen kinh ngạc, hơn nữa là hoảng loạn.
Những đầu súng đang chĩa vào Thế Trường cũng quay sang chĩa vào cô gái nhỏ.
Diên Tụ Nghiệp rút từ trong túi ra một khẩu súng ngắn, chĩa thẳng vào Hoàng My:
- Mày là ai!?
- Cháu dâu của mày!
Hoàng My không nhiều lời, trực tiếp lao đến đá vào mặt Diên Tụ Nghiệp như cái cách cô vẫn đá Kiên Trung.
Hành động nhanh chóng, không hề có động tác thừa.
Vì không kịp phòng bị trước cô gái nhỏ nhắn này nên lão già Diên Tụ Nghiệp đã bị đá văng vào bàn bida khiến nó gãy làm đôi, còn được khuyến mãi thêm mấy trái bóng nhảy vào đầu và dấu giày cao gót in thẳng lên mặt, nơi đau nhất của ông ta có lẽ là phần in dấu gót chân nhỏ xíu nhấn thẳng vào nhân trung của ông ta, khiến cho phần lợi đau nhói và lập tức làm rụng chân răng.
Sau khi đá người xong, vì mang giày cao gót nên Hoàng My đứng không vững lắm, lập tức ngã nghiêng sang một bên.
Diên Thế Trường hoàn hồn nhanh chóng, lập tức đỡ lấy vợ mình.
- Đ*t m*, con chó! Chúng mày, giết bọn nó cho tao!
Diên Tụ Nghiệp cầm khăn lau máu chảy ra, ánh mắt trợn trừng, miệng gằn từng chữ để ra lệnh cho đám đàn em vẫn đang ngơ ngác nhìn boss của mình nằm chật vật dưới đất.
Một cuộc đọ súng nhanh chóng diễn ra, Hoàng My dưới sự bảo hộ của Diên Thế Trường thì hoàn toàn thư thả.
Đôi lúc cô còn nhân cơ hội lách lách qua chỗ Diên Tụ Nghiệp cho đám đàn em của ông ta xả súng, cuộc chiến diễn ra vừa hay rất mệt.
Dù gì cả thân thể vẫn chưa bị phế, nhân lúc Hoàng My bỡn cợt như vậy thì Diên Tụ Nghiệp rút súng bắn về phía hai người.
Diên Thế Trường nhanh chóng nhận ra, anh ôm lấy Hoàng My vào lòng, như phim ngôn tình mà che chắn cho cô.
Hoàng My: "..." Ngôn tình cái cù lôi!
Hoàng My chính là vô cùng tỉnh táo, lập tức gạt chân Diên Thế Trường rồi đẩy anh ngã xuống đất, tiện tay rút súng xử lý mấy tên đang có ý định bắn hai người.
Lúc này thì hai người cùng bị tách ra, bởi vì cô lăn đi chỗ khác.
Diên Tụ Nghiệp xả súng phát nào là Hoàng My lăn lê bò toài phát đấy.
Hoàn toàn không trúng nổi một viên.
Đúng lúc này thì không biết có phải ứa gan hay không mà Kiên Trung lại bắn một phát súng về phía này, số mệnh thế éo nào mà đúng lúc này Diên Tụ Nghiệp di dời vị trí, còn Hoàng My lại lăn lộn đến vị trí của ông ta.
Tiếng viên đạn bay đến cùng tiếng kêu thanh thúy, Hoàng My chỉ muốn chửi một tiếng:
Thanh thúy *beep* *beep* *beep*!
May mà cô né kịp, viên đạn vừa vặn găm vào khoảng cách giữa bàn bida gãy và đầu của cô.
Suýt nữa thì còn cái nịt!
Đúng lúc này thì còi cảnh sát ò í e bên ngoài, Diên Tụ Nghiệp muốn cùng đám đàn em còn sống tẩu thoát bằng cửa sau thì bị Hoàng My lăn lộn đến đá vào chân cho ngã sấp mặt, cô còn kéo chân lão già người ta.
- Bác muốn bỏ vợ chồng cháu ở đây sao?
Mặc dù không biết tại sao cảnh sát lại ở đây nhưng dù gì cũng không thể để Diên Tụ Nghiệp chạy thoát được! Cô còn phải trả thù cho bản thân mình.
Nhìn bộ dạng máu me be bét cùng gương mặt cười âm hiểm của Hoàng My, ai không sợ thì tác giả cũng nể người đó.
Diên Tụ Nghiệp bị doạ cho điếng người, lập tức đẩy cô ra rồi chạy trước.
Hoàng My vừa định bắt lấy cổ chân của ai kia thì cánh tay đã bị bắt lại.
Đến khi cảnh sát ập vào, chỉ thấy Hoàng My đã nằm trong vòng tay của Diên Thế Trường thở đều đều, bác quản gia dưới sự bảo vệ của Kiên Trung lặng lẽ ngồi một góc.
Lần nữa tỉnh lại, vẫn là mùi thuốc sát trùng quen thuộc của bệnh viện, Hoàng My thư thái thở dài một hơi.
Chưa kịp thoải mái đã nghe thấy giọng nói quen thuộc.
- Chị tỉnh rồi.
Hoàng My: "..."
Thế giới của chị vốn là một màu đen, từ khi gặp em là nó thành hư vô mẹ luôn rồi!
- Sao cô lại ở đây?
- Em...em...!
Nhìn thấy sự lúng túng quen thuộc trên gương mặt của Minh Như Hạ, Hoàng My chỉ thầm đỡ trán, cảm thấy thật phiền phức.
Lúc này thì Diên Thế Trường cũng xuất hiện, cùng với một vị khách thân quen đi cùng.
- Em tỉnh rồi.
Đã đỡ mệt hơn chưa?
- Em không sao rồi.
Anh có sao không?
- Anh vẫn ổn.
Đều là nhờ có thiên thần hộ mệnh là em!
Diên Thế Trường xoa đầu Hoàng My, câu sau chỉ thì thầm một mình cô nghe thấy.
Trước sự ngọt ngào này, Hoàng My chỉ mỉm cười, gật đầu một cái.
- Lâu rồi không gặp, Kha tổng.
Không nghĩ rằng sẽ gặp lại anh trong hoàn cảnh này.
- Không sao.
Dù gì cũng là tôi giúp đỡ hai người.
Trong cuộc nói chuyện này, Hoàng My có thể thấy Như Hạ âm thầm đưa một cặp mắt sáng lấp lánh về phía Kha Bằng.
Phải chăng cô ta đã yêu người đàn ông này rồi?
- Nhờ có Như Hạ nên Kha Tổng mới có thể giúp chúng ta.
Nên cảm ơn cả hai mới phải.
Hoàng My hơi liếc sang Như Hạ khiến cô ta rụt người, trước hành động đó thì cô không ưa, giống như Hoàng My đang bắt nạt cô ta vậy.
Cô cũng chẳng muốn nói gì nữa.
____________________
Còn có hôm nay nữa là đến Tết rồi mà ad vẫn chưa viết chương nào để bão, còn phải thức đêm thức hôm viết chương này.
Vì tự biết lượng sức mình nên ad sẽ viết 5 chương chia đều cho 3 ngày Tết: Mùng 1 là thêm 2 chương, mùng 2 là thêm 2 chương và mùng 3 là thêm 1 chương nhé! Tổng cộng 3 ngày tết là 8 chương nhaa:>>.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...