#Cap riêng: Nhà hết cà phê rồi!
Hoàng My ngồi an tĩnh trên giường, tay bấm bấm điện thoại.
Cô hoàn toàn không để tâm đến lời của hệ thống.
||||| Truyện đề cử: Kết Cục Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết |||||
- [ Mong kí chủ vui lòng chú ý lắng nghe ]
- Được rồi!
Hoàng My chán nản buông điện thoại, nhìn vào khoảng không.
Ngay lập tức, trước mặt cô hiển thị màn hình hệ thống.
Hoàn thành nhiệm vụ:
Công lược Nam chủ Hứa Mặc
Cấp bậc nhiệm vụ: B
Nhận: 1000 tích phân, 100 Exp, 10% điểm, 100 điểm đức hạnh, 10 điểm ác nhân.
Bảng số liệu:
Tên: Minh Hoàng My
Tuổi: (Là nỗi đau của một người phụ nữ đẹp nên...) Không có
Nghề nghiệp: Tử Thần
Mị lực: 55%
Kĩ năng diễn xuất: 75%
Hệ Thống: Hệ thống Công lược số 29147
Cấp: 2
Exp: 0/500
Thú: Chó (Ma thú)
Đạo cụ: Chủy thủ (vĩnh viễn), Lưỡi hái (vĩnh viễn)
Vật phẩm: Sao chép linh hồn (vĩnh viễn), Thẻ rút tiền vô hạn (vĩnh viễn), Thế giới thu nhỏ (vĩnh viễn)
Điểm đức hạnh: 100
Điểm ác nhân: 10
Tích phân: 5166645
- Tôi không nhớ trong vị diện trước tôi đã làm gì mà có điểm ác nhân.
- [ Tiểu thư gián tiếp xử lý Frank, một phản diện phụ của truyện.
]
Hoàng My: "..."
Oke! Cô thừa nhận mình đã giết tên cặn bã ngáng đường Hứa Mặc bước lên đỉnh cao.
Nhưng đó là hành động tốt mà, ơ kìa!!
- Được rồi.
Sao cũng được, đi vị diện mới luôn đi.
- [ Bắt đầu truyền tống...]
Hoàng My vừa mở mắt ra đã nhìn thấy căn phòng nhỏ của mình.
Cô hơi nghiêng đầu rồi tiếp thu kí ức.
- [ Chuẩn bị tiếp nhận cốt truyện ]
Đối tượng công lược của cô - Nam chủ Cao Thiên là Boss của tập đoàn Cao Thị và cũng là Boss của một tổ chức thế giới ngầm.
Hiểu nôm na là cũng giống như Hứa Mặc ở vị diện trước.
Nữ chủ Lâm Tiêu Tiêu là một cô nhi, trở thành sát thủ của tổ chức đối đầu với nam chủ để tìm kẻ hại chết cha mình.
Vì một lần cứu nam chủ nên gặp nhau.
Hoàng My là trợ lý của nam chủ ở thế giới ngầm, cũng là thư kí của anh ở tập đoàn, kiêm bạn thân nam chủ.
Xét theo phương diện thân thiết thì nguyên chủ là người hiểu Cao Thiên nhất.
Sau này cũng chỉ ủng hộ nam nữ chính đến với nhau, không có gì đặc biệt.
Hoàng My nhìn đồng hồ, theo như kí ức nguyên chủ thì còn nửa tiếng nữa sẽ muộn giờ làm.
Thời gian đối với cô không phải là vấn đề, vì nguyên chủ đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.
Chỉ là cô rất lười đi làm, lười gặp nam chủ luôn.
Hoàng My cầm điện thoại, đợi cập nhật danh bạ một lúc rồi bấm vào một cái tên.
- | Chuyện gì? |
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trầm thấp, người khác nghe thấy có thể mang thai luôn.
Nhưng với Hoàng My thì khác, trai đẹp giọng hay cô gặp qua không chỉ một hai người.
- Boss, tôi xin phép nghỉ làm một tuần!
- | Lý do |
- Tôi bị đau mỏi vai gáy, tê bì chân tay.
Tác giả: "Hoạt Huyết Nhất Nhất!"
Câu trên không phải quảng cáo và không có tác dụng thay thế quảng cáo thuốc chữa bệnh.
(͡°‿ ͡°)
Cao Thiên nghe là biết câu nói là giả dối.
Anh ta im lặng một lúc, Hoàng My đang chuẩn bị tắt máy thì anh ta hỏi:
- | Có cần đi bệnh viện không? |
- Không cần.
Nói xong, Hoàng My trực tiếp ngắt máy.
Cô đi vào phòng tắm thay bộ đồ công sở nghiêm túc của nguyên chủ ra rồi nhảy lên giường ngủ.
Một lát sau, tiếng chuông cửa vang lên, Hoàng My không vui ngồi dậy rồi ra khỏi phòng mở cửa.
- Hoàng My.
- Đường An, cậu đến nhà tôi làm gì?
Hai người gật đầu chào hỏi nhau rồi Đường An đưa cho Hoàng My một xấp tài liệu.
Trong lúc cô còn đang ngơ ngác thì anh ta chỉ cười rồi nói một câu và lên xe chạy mất.
- Boss bảo rằng dù gì cậu cũng nhàn rỗi nên muốn cậu xử lý hết đống đó trước khi đi làm.
Hoàng My cầm xấp tài liệu, mặt đã đen lại từ bao giờ.
Nhưng cô không tức giận, chỉ nhẹ đóng cửa rồi quay trở lại phòng mình đi ngủ.
Một tuần ăn và ngủ của Hoàng My trôi nhanh như cơn gió.
Mới sáng sớm mà tiếng chuông điện thoại đã vang lên inh ỏi cả một không gian vắng lặng.
- Ai vậy!?
- | Hoàng My, hôm nay cậu không đi làm? |
- Chưa xử lý tài liệu xong!
Hoàng My nói một câu rồi trực tiếp ngắt máy, tiện thể tắt chuông điện thoại.
Cao Thiên ở đầu dây bên kia cảm thấy rất kì lạ, thường thường thì Hoàng My luôn có một bộ dạng chỉnh chu và hoàn hảo nhất.
Nhưng bây giờ giọng nói lại ngái ngủ đến mức lười biếng, không còn cái giọng đều đều như máy móc nữa.
Lúc trước anh cũng có nghe Đường An nói lại là Hoàng My ở nhà rất thoải mái, không gò bó một khuôn như khi làm việc.
- Boss, có cần...
- Không cần.
Cao Thiên đương nhiên biết ý nghĩ của Đường An.
Anh ta cũng đành mặc kệ Hoàng My vậy, nhưng vấn đề là xấp tài liệu đó rất cần thiết cho cuộc họp quan trọng ngày mai.
Căn bản là không thể thiếu, Cao Thiên cũng không biết tại sao mình lại giao nó cho Hoàng My nữa.
Đã gần giờ trưa, Hoàng My cũng tự biết dậy mà đi nấu cơm ăn.
Mấy ngày qua cô toàn đặt cơm ngoài về ăn, dù gì cũng không nên tiêu xài quá hoang phí.
Đột nhiên cô nhớ đến cái bếp ở ngôi nhà cũ, mỗi khi Hoàng My vào bếp thì Hứa Mặc hay lẽo đẽo theo phía sau, sợ cô gặp chuyện.
Bỗng Hệ thống xuất hiện cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
- [ Mong tiểu thư vui lòng không hồi tưởng quá khứ ]
- "Ngươi đọc suy nghĩ của ta?"
- [ Hệ thống kết nối với linh hồn tiểu thư ]
- "Ừm"
- [ Người có cần xoá kí ức không? ]
- "Không cần!"
Hoàng My cắm điện nồi cơm rồi mở tủ lạnh xem có gì ăn.
Nguyên chủ sống một mình nên căn nhà cũng nhỏ, đồ ăn cũng không nhiều.
Cô phải thay đồ đi đến siêu thị thực phẩm nhỏ gần đó để mua đồ về nấu.
Trong siêu thị, cô tìm một số đồ ăn sẵn như cá hộp, Pizza đông lạnh,...bỏ vào giỏ hàng.
Ít nhất Hoàng My vẫn không quên mua trà và nước trái cây cho mình.
Đang lựa nước trái cây thì bỗng nhiên một cô gái đạp trúng chân Hoàng My.
Điều xui xẻo là hôm nay cô đi dép lê thắt nơ màu hồng trắng đáng yêu.
Giờ trên chiếc nơ hồng có in một dấu giày xinh xinh.
Xu cà na luôn!
- Cho tôi xin lỗi, tôi không cố ý.
Cô gái kia quay lại xin lỗi, giọng điệu không giống một người hối lỗi chút nào mà còn tràn đầy sự hiển nhiên như thể đạp phải chân Hoàng My là một điều bình thường, không đáng để tâm.
Hoàng My trực tiếp cởi dép, vứt thẳng vào thùng rác.
Hành động này khiến mấy người đang chú ý sự việc lẫn cô gái kia cũng phải giật mình.
Cái này...hình như có hơi hoang phí!
Hoàng My đưa tay vào túi xách, lấy từ không gian ra một đôi dép khác giống y như vậy rồi đi vào chân.
Vô cùng bình thản mà tiếp tục lựa đồ.
Những người khác ngơ ngác một hồi vẫn không hiểu gì.
Lát sau cũng giải tán.
Còn chiếc dép trong thùng rác thì sao? Nó đã được cô dùng điện thoại mở chế độ dọn dẹp và trở về nơi giặt giũ của tủ đồ cùng với những đồ dơ khác rồi.
Hoàng My mới là không hoang phí tiền như thế!
Cô gái đụng phải Hoàng My kia nhìn một lúc rồi cũng quay đi.
Đúng là bọn nhà giàu, đôi dép chỉ bẩn một chút mà đã vứt đi.
Cô ta mới không thèm đếm xỉa đến bọn coi tiền như rác này.
Hoàng My trong lòng cười khẩy, coi nữ chủ nghĩ gì về cô kìa.
Ôi chao, đau lòng quá đi!!
Sau khi hoàn thành bước mua nguyên liệu thì Hoàng My lon ton về nhà.
Vừa về đến nhà thì cô đã nhìn thấy cảnh không nên thấy.
Một chiếc xe Mercedes đã dừng lại trước cửa nhà cô, nếu có mấy bà hàng xóm nhiều chuyện ở đây thì chuyện cô được bao nuôi loan ra ngoài chỉ còn là vấn đề thời gian..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...