Chẳng bao lâu sau, tốc độ của xe ngựa dần chậm lại, dường như đã đến nơi cần đến.
Đường Chấn Đông nhìn ra ngoài cửa sổ, đập vào mắt là cảnh vật màu xanh tươi tốt, khí phái không gì sánh được, chuyển sang nhìn một góc, thấy trên tảng đá thật to viết hai chữ “Vườn trà” mạnh mẽ đầy sức sống.
Xuống xe ngựa, mấy nam tử ra nghênh đón, tất cả đều tỏ vẻ kính cẩn lễ độ. Nam tử dẫn đầu khoảng ba mươi tuổi, nhiệt tình hỏi han Thượng Quan Cẩm, “Thiếu gia, trên đường vất vả rồi, ngài đã ăn trưa chưa? Ta lập tức bảo nha đầu làm.”
Thượng Quan Cẩm liếc mắt nhìn Đường Chấn Đông, nói, “Làm phiền ngươi chuẩn bị một phần.”
Từ Chung thấy khuôn mặt xấu xí của Đường Chấn Đông, kinh ngạc đến không nói nên lời, thậm chí không kịp thời thu hồi ánh mắt.
Đường Chấn Đông cúi đầu, chủ động giới thiệu bản thân với Từ Chung, “Ta là tạp dịch đi theo thiếu gia, mấy ngày này phải làm phiền ngươi rồi.”
Từ Chung ngẩn người. Thượng Quan Cẩm không khỏi nhìn về phía Từ Chung, ánh mắt biến thành băng lạnh.
Từ Chung chợt cảm thấy lạnh sống lưng, hoàn hồn, vội vàng bắt chuyện với Thượng Quan Cẩm, “Ta liền bảo nha đầu đi chuẩn bị bữa trưa, trời nóng, thiếu gia theo ta vào phòng nghỉ ngơi đi.”
Thượng Quan Cẩm nhàn nhạt nói, “Hiếm khi mới đến, ta đến vườn trà trước, chuẩn bị xong bảo bọn họ báo một tiếng là được.”
Vì thế Từ Chung đi căn dặn nha đầu, còn Thượng Quan Cẩm mang theo Đường Chấn Đông đến vườn trà.
Lúc này trời còn sớm, mặt trời đang chiếu sáng, hương thơm mát tỏa ra từ cây trà, giống như ngọc thạch anh xanh được bao bọc trong ánh ban mai, mấy cô nương hái trà mang trên lưng một cái sọt, hái chồi non từ trên cây trà. Thấy Thượng Quan Cẩm đi đến, các cô nương má đỏ ửng hồng, ngượng ngùng cúi đầu chạy đi, nàng nào lá gan lớn thì ân cần thăm hỏi Thượng Quan Cẩm, rõ ràng Thượng Quan Cẩm chẳng hề xa lạ với các nàng.
Hàng năm trước tháng chín, Thượng Quan Cẩm sẽ đến vườn trà tự mình thu hoạch trà để bảo đảm lấy được lá trà tinh khiết tự nhiên, mà những người buôn bán qua lại với hắn đều là người sành trà, rất ít khi nghi ngờ chất lượng trà hắn bán.
Thượng Quan Cẩm giảng giải cách trồng cây trà cho Đường Chấn Đông, làm sao ngắt trà mới, dùng cách nào để lưu giữ trà. Đường Chấn Đông chăm chú nghe, phát hiện hiểu biết của mình về trà quả thật rất sơ sài, trồng cây trà có rất nhiều điểm cần chú ý, nên đối với những chỗ có thắc mắc, hắn nhớ kỹ trong lòng.
Sau khi Từ Chung đuổi kịp Thượng Quan Cẩm mà nói chuyện với hắn, Đường Chấn Đông yên tĩnh ở một bên lắng nghe.
Thượng Quan Cẩm hỏi, “Năm nay thu hoạch tốt chứ?”
“Cũng giống như năm vừa rồi.” Từ Chung nhìn cây trà, vẻ mặt lo lắng nói, “Đông Châu, Tây Bắc bắt đầu trồng cây trà, nhu cầu đối với lá trà giảm mạnh, các nơi khác đều giảm giá, chỉ sợ lá trà này càng khó bán đi.”
“Đông Châu không phải là nơi cung hàng chính, thời tiết Tây Bắc không thích hợp để trồng cây trà, có nguồn tin nói năm nay thu hoạch không tốt, vẫn cần chúng ta cung cấp trà, chưa kể những thương nhân buôn trà lớn đang đợi đợt trà mới, sắp tới ngươi thu mua lá trà từ các nơi đến, đến lúc đó ta nâng giá cao lên bán cho các nhà buôn khác, không lo không bán được.” Thượng Quan Cẩm bình thản nói nhưng không hiểu sao làm cho người ta có cảm giác tín phục.
Từ Chung bình tĩnh quyết tâm, cùng Thượng Quan Cẩm buôn bán, chỉ cần hắn nói không thành vấn đề thì chắc chắn không phải lo.
Đường Chấn Đông theo sát bọn họ, đột nhiên hiểu rõ tại sao năm phần của cải trong thiên hạ lại nằm trong tay Thượng Quan Cẩm, nguồn tiêu thụ của lá trà hắn tìm ra nhanh như vậy, không cần bàn đến những loại hàng hóa khác.
Từ Chung thấy gia đinh chạy đến nói cơm nước đã chuẩn bị xong, liền mời Thượng Quan Cẩm đi vào buồng trong. Thượng Quan Cẩm quay đầu nói với Đường Chấn Đông, “Ngươi cũng vào đi.”
Đường Chấn Đông yên lặng gật đầu, theo bọn họ xuyên qua đường nhỏ trong vườn trà, đi qua một bãi cỏ, lại bước trên con đường kẹp giữa hai bức tường, sau đó trước mặt mở rộng sáng rõ, thấy bên mặt hồ hiền hòa trong suốt cây tre xum xuê tươi tốt, khiến cho lòng người phấn chấn.
Không ngờ trong vườn trà lại có một nơi như thế, phía trước trồng từng cánh đồng trà, nơi ở phía sau cũng lịch sự tao nhã, hơn nữa còn xanh tươi ướt át, trong chớp mắt trong lòng bừng sáng.
“Tre là loại nào?” Đường Chấn Đông hỏi
Thượng Quan Cẩm quay đầu lại nhìn Đường Chấn Đông, nói, “Năm vừa rồi mùa hè quá nóng, trồng tre vừa làm mát, vừa có thể làm các loại hàng thủ công.”
Từ Chung bổ sung thêm một câu, “Đi qua rừng tre là vườn đào, ao sen, vườn cây ăn trái, ngươi rảnh rỗi thì đi xem.”
Lòng Đường Chấn Đông nao nao, hắn nhìn Thượng Quan Cẩm, nhẹ nhàng cười, “Hình như đây không chỉ là vườn trà?”
Thượng Quan Cẩm không nói gì, lúc này Từ Chung mới nói thêm, “Trước đây chỉ buôn bán lá trà, nhưng khi thiếu gia cai quản liền cải biến, hiện tại hạ nhân ở vườn trà không phải lo ăn lo mặc, không kém người trong phủ là bao.”
Đường Chấn Đông nghe được sự sùng bái tôn kính đối với Thượng Quan Cẩm trong lời nói của Từ Chung, không khỏi nhìn Từ Chung vài lần, thấy thái độ của hắn thì đoán dường như là hắn chỉ là lão bản vườn trà, còn người nắm quyền buôn bán chính vẫn là Thượng Quan Cẩm, cho nên hắn có vẻ tâng bốc lấy lòng.
Qua hồ, một khoảng sân nhỏ đẹp đẽ đập vào mắt, cửa khép hờ, khách phòng bằng tre sừng sững trên sân. Từ Chung dẫn họ đi vào. Trong phòng sạch sẽ ngăn nắp, thức ăn tỏa mùi thơm ngào ngạt bày chật trên chiếc bàn vuông.
Từ Chung khom người nói, “Thiếu gia, xin dùng bữa.” Tiếp đó hắn liếc mắt nhìn Đường Chấn Đông, muốn nói lại thôi.
Thượng Quan Cẩm cũng không nhìn Từ Chung, chỉ là cong khóe môi xinh đẹp lên và nói, “Hắn ở lại đây, ngươi bận gì thì đi làm đi.”
“Dạ.” Từ Chung lập tức lui ra ngoài cửa, không ngờ lần này Lý quản gia không đến nhưng thiếu gia lại mang theo người có khuôn mặt xấu xí là Đường Chấn Đông, xem ra hắn có mối quan hệ rất thân mật với thiếu gia, ăn uống thiếu gia chỉ để hắn ở lại hầu hạ, sau này phải đối xử lễ độ với hắn mới được.
“Ngồi xuống đi.” Thượng Quan Cẩm nói.
Đường Chấn Đông an tĩnh đứng ở phía sau Thượng Quan Cẩm, mặc dù Thượng Quan Cẩm nói đối xử với hắn như bằng hữu, nhưng Thượng Quan Cẩm là chủ, hắn là đầy tớ, không thể thiếu lễ nghi, “Ta đứng đây là được rồi.”
“Bây giờ không có người ngoài, không cần đa lễ.” Thượng Quan Cẩm ôn hòa nói, thấy Đường Chấn Đông theo yêu cầu của hắn mà ngồi xuống, Thượng Quan Cẩm mới đưa cho hắn một chiếc đũa, nói, “Cùng nhau ăn đi, thức ăn nhiều như vậy, ta ăn không hết.”
Đường Chấn Đông kinh ngạc ngẩng đầu, thấy vẻ mặt chăm chú của Thượng Quan Cẩm, cúi đầu xuống mà ăn.
Ăn xong bữa trưa, Thượng Quan Cẩm dẫn hắn trở lại vườn trà. Bởi vì Thượng Quan Cẩm hiếm khi mới đến một lần, mấy nông dân trồng trà lớn tuổi nói với hắn họ mới phát hiện một phương pháp trồng trà mới.
Đường Chấn Đông thừa dịp Thượng Quan Cẩm đang nói chuyện với nông dân trồng trà thì hỏi Từ Chung chuyện của Thượng Quan Cẩm. Từ Chung bởi vì thấy Đường Chấn Đông được ngồi cùng bàn ăn với Thượng Quan Cẩm nên vô cùng kính nể, cho rằng hắn là tâm phúc của Thượng Quan Cẩm, do đó thỏa thích nói hết ý. Từ việc trong vườn trà có bao nhiêu người, nguồn thu chính ở đâu, đến việc hắn xuất thân là nông dân trồng trà, may mắn được Thượng Quan Cẩm tán thưởng mà làm công việc quản lý vườn trà, chủ yếu là phụ trách trồng cây, gia công, thu mua trà chưa chế biến, còn Thượng Quan Cẩm là người kết nối, phân phối và tìm người mua trà.
Bọn họ hợp tác nhiều, trở thành thương nhân bán trà nổi tiếng, danh tiếng tốt như vậy ngoại trừ do đầu óc buôn bán của Thượng Quan Cẩm tốt, còn do một bộ phận lá trà chuyên môn cung cấp cho cung đình, là một trong những thương gia của hoàng gia.
Đường Chấn Đông đột nhiên nhớ đến ngày đó Thượng Quan Cẩm cho hắn xem Lư Sơn vân vụ. Lư Sơn vân vụ là một trong những cống trà nổi tiếng, vì giá thành đắt, các thương gia cũng không dám mạo hiểm chấp nhận rủi ro mà thu mua, mà cùng giao dịch buôn bán với hoàng gia thì không thể thiếu những loại trà thượng đẳng.
Từ Chung lại lặng lẽ nói cho hắn, “Tháng tới là sinh thần của Hoàng hậu nương nương, thiếu gia sẽ đích thân đi chúc mừng, lần này chỉ sợ phải chọn loại trà tốt nhất mang đi.”
Đường Chấn Đông rùng mình, buôn bán với triều đình hẳn là bí mật, trong phủ cũng không nghe đồn gì về việc cung cấp thương phẩm cho hoàng gia, hiển nhiên Thượng Quan Cẩm không muốn để người khác biết hắn có giao dịch như vậy, cho nên nhỏ giọng nói với Từ Chung, “Chuyện ngày hôm nay, đừng nói cho thiếu gia.”
Từ Chung hơi gật đầu, chú ý thấy Thượng Quan Cẩm đi tới, vội vàng chạy đến bắt chuyện, Đường Chấn Đông cũng theo sát sau đó. Thượng Quan Cẩm bình thản nhìn Từ Chung, nhưng ánh mắt lại rơi vào Đường Chấn Đông đang cúi đầu, nói, “Đi theo ta.”
Đường Chấn Đông trầm mặc theo sau.
Từ Chung đuổi kịp Thượng Quan Cẩm nói hắn phải đi hái lá trà mới.
Thượng Quan Cẩm phất tay với hắn, mang theo Đường Chấn Đông đi vào chỗ sâu bên trong vườn trà, dọc theo con đường ngoằn ngoèo lên đồi.
Trên núi núi non trùng điệp, không khí ẩm ướt, cũng trồng rất nhiều cây trà, một màu xanh biêng biếc, lấp ló mấy phụ nhân (phụ nữ đã có chồng) tay như con thoi đưa qua đưa lại hái đọt trà.
Đường Chấn Đông đang không hiểu tại sao Thượng Quan Cẩm dẫn hắn đến đây, một cái sọt được nhét vào tay hắn, ngay sau đó là giọng nói đầy quyến rũ của Thượng Quan Cẩm khuếch tán bên tai, “Lúc trước đã dạy ngươi hái trà như thế nào, bây giờ cố gắng thực hành thêm một chút.”
“Được.” Đường Chấn Đông gật đầu, biết đến vườn trà đương nhiên không phải chỉ nhìn xuông mà còn phải làm. Đường Chấn Đông bất ngờ thấy Thượng Quan Cẩm cũng hái trà, vội ngăn hắn lại, “Thiếu gia, cái này để ta làm là được rồi.” Dù thế nào nhìn Thượng Quan Cẩm cũng không giống người quen lao động chân tay.
Tuy nhiên Thượng Quan Cẩm lại nói, “Tự trải nghiệm cuộc sống nông thôn, không chỉ có thần thanh khí sảng, thân thể cũng thoải mái dễ chịu.”
Đường Chấn Đông không nói gì nữa, chỉ tập trung hái trà.
Hắn nhớ kỹ ba ‘không’ mà Thượng Quan Cẩm đã nói. Không hái mầm tím, không hái lá sâu, không hái lá sau khi mưa. Khi cho trà vào sọt thì không được ép chặt, tránh cho mầm trà bị nghiền nát, nhiệt độ lá trà tăng lên. Vì thế, trà sau khi được lựa chọn kỹ càng còn lại cũng không nhiều.
Những lá trà này màu xanh mướt, đẹp đẽ ngon lành, hương thơm tươi mát, mặc dù vẫn chưa trải qua công đoạn chế biến nhưng hoàn toàn khác biệt với những lá trà bình thường khác. Đường Chấn Đông nhịn không được ngẩng đầu hỏi Thượng Quan Cẩm, “Đây là loại trà gì?”
“Ngươi đã từng thấy rồi.” Ý cười trên khuôn mặt Thượng Quan Cẩm như có như không, hắn nói, “Đây là Lư Sơn vân vụ.”
Đường Chấn Đông giật mình nhìn Thượng Quan Cẩm, không ngờ hắn lại dẫn mình đi hái loại trà quý báu như thế, lại hỏi, “Ngươi làm sao trồng được?” Lư Sơn vân vụ sinh trưởng ở Vân Nam, ưa nhiệt và ẩm ướt, Lạc Dương không thích hợp trồng loại trà này.
Thượng Quan Cẩm không chút giấu diếm nói cho hắn, “Ta mời một nhóm nông dân có kinh nghiệm trồng chè, nghiên cứu khí hậu và địa lý Lạc Dương, sau đó mua một ngọn núi rồi khai thác, bởi vì nhiệt độ cao, lại thấp so với mặt nước biển, nên mấy năm gần đây đều có thu hoạch.
Đường Chấn Đông nhìn đám chồi trong sọt, không khỏi khâm phục và kính nể nghị lực của Thượng Quan Cẩm, “Ngươi làm việc gì đều chấp nhất như thế sao?”
“Mặc kệ là việc gì, chỉ cần thành tâm thì đều có thể thành công.” Thượng Quan Cẩm bình thản nói, ánh mắt rơi vào trên người Đường Chấn Đông có ý tứ sâu xa.
Đường Chấn Đông cúi đầu thở dài, cảm giác Thượng Quan Cẩm không hề có suy nghĩ giống người thường. Hắn thoạt nhìn thì là một quý công tử đầy phong độ, nhưng hành động lại như sấm rền gió cuốn, ý chí kiên định giống như cung tiễn bắn ra không thể thay đổi được.
Hai người đang muốn xuống núi thì đột nhiên trời chuyển mưa. Mưa bụi mờ mịt bao phủ ngọn núi xanh ngắt. Thượng Quan Cẩm nhìn Đường Chấn Đông bị nước mưa xối vào, nói, “Chúng ta vào trong đình trú một lúc.”
“Không cần trở về nhanh sao?” Đường Chấn Đông hỏi.
Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm ôn hòa, nói, “Không vội, hết mưa rồi về.”
“Được.” Đường Chấn Đông nhẹ nhàng gật đầu, theo Thượng Quan Cẩm đi vào đình trên sườn núi. Hắn đặt sọt trên lưng xuống một góc, rồi buộc chặt sợi dây trong suốt trên miệng sọt, lúc này mới giơ tay lau nước mưa trên mặt.
Thượng Quan Cẩm nhìn hắn, đem cho hắn một chiếc khăn tay sạch sẽ, “Dùng cái này mà lau.”
“Cảm ơn.” Đường Chấn Đông tiếp nhận rồi vội vàng cám ơn, hắn lau xong nước mưa, ngồi ở ghế đá nghỉ tạm, đột nhiên nhớ đến mấy phụ nhân hái trà, không khỏi nhìn về phía Thượng Quan Cẩm, “Còn có chỗ tránh mưa khác không?”
Thượng Quan Cẩm dường như hiểu rõ hắn nghĩ gì, chỉ vào nhà tranh tọa lạc cách đó không xa rồi nói, “Chỗ đó cũng có thể nghỉ tạm.” Do nhiệt độ không khí trên núi hay thay đổi, lúc trước mấy ngôi nhà tranh đã được dựng nên để tránh mưa to không có nơi trú.
Đường Chấn Đông thở phào nhẹ nhõm, vô tình thấy trong sọt của Thượng Quan Cẩm chứa rất nhiều lá trà, nhiều hơn trà hắn hái một nửa, nhịn không được mà hỏi, “Hằng năm ngươi đều hái trà sao?” Nếu không phải bình thường hay hái, thủ pháp không thể nhanh như vậy.
Thượng Quan Cẩm nhìn hắn, nói, “Chỉ cần có thừa thời gian thì cũng có thể hái nhiều.”
Đường Chấn Đông cúi đầu nhìn mặt đất, tò mò mà hỏi tiếp, “Vườn trà được xây dựng từ bao giờ?” Từ Chung nói quy mô vườn trà rất lớn, số lượng nông dân trồng trà cũng nhiều, không thể trong thời gian ngắn mà xây dựng được, nhưng nếu như là Thượng Quan Cẩm thì cũng khó nói.
Thượng Quan Cẩm hơi trầm ngâm, bình tĩnh nói, “Xây dựng vào năm năm trước.”
Đường Chấn Đông không khỏi kính phục, “Trong thời gian ngắn mà đạt được thành công như thế, ngươi không phải là người thường.”
“Ngươi quá đề cao ta rồi.” Thượng Quan Cẩm lắc đầu, khuôn mặt thanh khiết nhưng lạnh lẽo như băng tuyết hòa hoãn hơn, “Ta nhớ có lần thảo luận chất lượng trà với một nhà buôn, bị đối phương truy hỏi đến không đáp được, vì thế quyết định học tập trồng trà từ nông dân.”
“Người làm ăn phải hiểu rõ hàng hóa của mình.”
“Đúng vậy.”
Đường Chấn Đông biết bản thân không giỏi giao thiệp, nhưng nói chuyện với Thượng Quan Cẩm rất thoải mái, mặc dù vẻ mặt Thượng Quan Cẩm lạnh lùng, nhưng Thượng Quan Cẩm không dùng ánh mắt quái dị mà nhìn hắn, hơn nữa dù hắn hỏi vấn đề gì Thượng Quan Cẩm cũng giải đáp tận tình. Từ khi bắt đầu nói chuyện với Thượng Quan Cẩm đến nay, bầu không khí giữa họ không hề ngượng nghịu, vì thế nên Đường Chấn Đông nói rất nhiều, trong mấy năm nay, đây là lần hắn nói nhiều nhất.
Mưa chẳng biết ngừng từ lúc nào, nước mưa rửa sạch cây trà xanh biếc, làm chúng trở nên ướt át, cảnh vật đẹp không sao tả xiết. Cách đó không xa truyền đến tiếng trẻ con lanh lảnh, “Nương, ta đến đưa cơm.”
Đường Chấn Đông nhìn về phía đó, thấy hài đồng chạy vào nhà tranh. Một phụ nhân hái trà đi tới, chặt chẽ ôm lấy hài đồng, vừa đi vừa mắng, “Bảo ngươi dừng lại, không được chạy nhảy nữa, có biết sau khi trời mưa xong rất dễ trượt ngã không…”
Những cơn gió lạnh chậm rãi thổi tới cây trà thơm mát, Đường Chấn Đông nhớ đến khi còn bé hắn cũng thường đưa cơm cho mẫu thân, có một hôm trời tối mưa rất to, đi đến chỗ dệt may của mẫu thân, nhưng không thấy mẫu thân đâu. May mà có người bạn thân rất tốt của mẫu thân, Tố a di ôm lấy hắn, dùng y phục bao bọc cơ thể lạnh lẽo của hắn, vừa nói cho hắn biết mẫu thân đi làm việc rồi, vừa bảo hắn đêm nay ngủ ở nhà nàng, lại còn hỏi hắn có ăn được thịt dê không.
Hắn rất lâu không được ăn thịt, vừa nghe đến thịt nước miếng chảy hết cả ra, nhưng từ nhỏ phụ thân dạy hắn phải có lễ nghi, nên hắn nhàn nhạt nói ăn gì cũng được. Đến nhà Tố a di, nàng tìm y phục sạch sẽ cho hắn thay, lúc ăn không ngừng gắp thức ăn cho hắn trong khi bản thân a di không ăn nhiều.
Ngày hôm sau trời vẫn mưa như trước, mẫu thân đón hắn về nhà, vẻ mặt nàng vô cùng tiều tụy, đôi mắt sâu hoắm hoàn toàn không thể để người khác thấy được. Sau đó rất lâu hắn mới biết được phụ thân nghiêm khắc của hắn đã qua đời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...