Lâm Thanh xách cặp lồng đi vào Thiên Đường, vừa mới mở cặp lồng, Đường Chấn Đông ngửi được mùi thức ăn thơm ngào ngạt, hấp dẫn đến độ bụng hắn càng phát ra nhiều tiếng ọc ọc, nhưng hắn không dám tùy tiện cử động chân tay.
Thượng Quan Cẩm nhìn dáng ngồi nghiêm chỉnh của hắn, tựa như cười mà nói, “Nhân lúc đang còn nóng mà ăn đi.”
Đường Chấn Đông cầm lấy đôi đũa mải mê ăn, vừa ăn vừa trả lời các câu hỏi của Thượng Quan Cẩm. Ăn xong bữa trưa, Lâm Thanh tiến vào thu dọn bát đũa, không quên nhắc nhở Thượng Quan Cẩm, “Thiếu gia, lão bản vườn trà muốn gặp ngươi, đang chờ ở đại sảnh.”
Thượng Quan Cẩm gật đầu, nói với Đường Chấn Đông vài câu, sau đó đứng dậy rời đi.
Sau khi Thượng Quan Cẩm rời khỏi, không khí trong phòng vẫn trang nghiêm như vậy, Lâm Thanh tò mò hỏi, “Sao các ngươi lại ngồi ăn cơm cùng nhau?”
“Bởi vì ta chưa ăn cơm trưa.” Đường Chấn Đông nói.
“Kì quái, thiếu gia thích yên tĩnh, từ trước đến nay chỉ thích ăn một mình, ngươi nói chưa ăn bữa trưa thì liền cùng ăn với ngươi.” Lâm Thanh ngẫm nghĩ nhìn Đường Chấn Đông, vẻ mặt giống như có chuyện muốn hỏi nhưng không tài nào mở miệng.
Đường Chấn Đông đương nhiên cũng phát giác, nhấc cặp lồng vội vàng rời đi bỏ mặc Lâm Thanh đứng đó rớt quai hàm, sau đó Lâm Thanh không chút do dự đuổi theo hắn.
Mấy ngày chẻ củi ở hậu viện, Đường Chấn Đông rõ ràng cảm giác được bầu không khí rất khác trước. Hạ nhân qua lại nhìn hắn với ánh mắt khác biệt, nhưng hắn thản nhiên mặc kệ, vùi đầu vào làm việc nên không ai mở miệng nói chuyện với hắn.
Ngày ấy Lý quản gia điều tra được người gây sự là Trương Hào.
Vì thế Lý quản gia giải thích rõ ràng với người trong hậu viện, không chút nể nang đuổi Trương Hào ra khỏi phủ, lấy đây làm ví dụ để cảnh cáo những người gây rối trong phủ, sau đó sắp xếp Ngụy Minh thay thế vị trí của Trương Hào cai quản mọi người trong hậu viện.
Đường Chấn Đông lau mồ hôi trên trán, đưa củi đã chẻ vào nhà, xếp vào đống củi. Đống gỗ này đủ để nhà bếp dùng trong hai tháng, sẽ không bị nhà bếp thúc giục nữa. Rời khỏi gian nhà thì Đường Chấn Đông gặp Ngụy Minh, hắn vội vàng khom người hành lễ.
Ngụy Minh ngẩng khuôn mặt trắng nõn, nhìn củi gỗ trong phòng, nói, “Ngươi theo ta một chuyến.”
Đường Chấn Đông sửng sốt, không hỏi gì nhiều mà theo sau. Đi đến cửa nhà kho, thấy mấy tạp dịch đang dỡ hàng khỏi xe ngựa.
Lúc này Ngụy Minh lại nói, “Sẽ có người khác đảm nhận việc chẻ củi, sau này ngươi đến nhà kho hỗ trợ.”
“Được.” Đường Chấn Đông cúi đầu đồng ý, không rõ tại sao lại được phân công như thế. Vương quản sự phụ trách cai quản nhà kho biết hắn biết chữ, đưa một số giấy tờ cho hắn, bảo hắn nhớ kỹ mặt hàng ghi bên trong.
Có rất nhiều loại hàng hóa. Trà, rượu, dược liệu và tơ lụa. Vương quản sự nói hai ngày nữa sẽ có đợt lá trà mới đến, bảo hắn đầu tiên phải nhớ kỹ các chủng loại trà. Lá trà là vật phẩm mà hắn quen thuộc, rất nhanh hắn đã nắm bắt được trọng điểm.
Ăn xong cơm tối, Đường Chấn Đông còn muốn trở lại nghiên cứu nhưng Ngụy Minh phái người báo cho hắn biết, đã sắp đặt phòng ngủ mới cho hắn.
Đường Chấn Đông cuống quít buông bát đũa đi thu dọn đồ đạc, phát hiện hậu viện vô cùng náo nhiệt, tất cả hạ nhân đều đang dọn dẹp để đổi phòng.
Rời khỏi phòng ngủ thì vừa lúc gặp Lâm Thanh. Lâm Thanh biết hắn sắp đổi phòng, giúp hắn mang hành lý qua, quan sát xung quanh một lượt, rồi nói, “Mặc dù hai người ở nhưng sạch sẽ sáng sủa, còn có tủ bàn, đây mới giống phòng ngủ.”
“Ta không ngờ lại được phân đến phòng này.”
“Tạp dịch phụ trách nhà kho không nhiều lắm, hiện tại sắp xếp lại phòng ngủ, có thể sống thoải mái rồi.”
“Nghiêm phạt Trương Hào có phải nặng quá không?” Đường Chấn Đông đặt chăn đệm lên giường, kì thật nghĩ nếu chuyện hắn bị vu oan trở thành sự thật, người phải đi là hắn.
Lâm Thanh nhìn trái phải, xác định không có ai, khe khẽ nói cho Đường Chấn Đông, “Người thăng chức cho Trương Hào làm quản sự chính là Lý quản gia. Lý quản gia muốn khống chế hậu viện nên tìm một người không có đầu óc, dễ điều khiển.”
Đường Chấn Đông kinh ngạc ngẩng đầu.
“Hậu viện có nhiều thứ béo bở, nhà bếp chính là nơi đáng kể nhất…” Lâm Thanh không dám nói tiếp, chỉ bảo với Đường Chấn Đông, “Lần này thiếu gia rất tức giận, Lý quản gia muốn che đậy, vậy không thể lưu lại Trương Hào.”
“Không ngờ mọi việc lại phức tạp như thế.”
“Sau này Ngụy Minh cai quản hậu viện, sẽ không hỗn tạp như vậy nữa.”
Đường Chấn Đông rót một chén trà cho Lâm Thanh rồi hỏi, “Ngươi biết Ngụy Minh?”
“Hắn là người ghi chép sổ sách, vô cùng thông minh, khác biệt với loại người chỉ biết cậy mạnh như Trương Hào.” Lâm Thanh suy nghĩ một chút rồi nói, “Trước đây hắn làm việc bên cạnh thiếu gia, sau đó tổng quản muốn hắn học tính toán ghi chép sổ sách, bây giờ lại được điều đến cai quản hậu viện.”
“Trong phủ thật không thiếu người…” Đường Chấn Đông cảm khái. Trương Hào chỉ mới rời đi hai ngày, Lý quản gia đã sắp xếp người cai quản mới, mà người này lại hiểu rõ tình huống trong phủ, không bởi vì Trương Hào bị đuổi mà không chọn được người thích hợp.
Lâm Thanh cười cười nói, “Ngươi ở nhà kho cố gắng làm cho tốt, làm tốt sẽ không bị bạc đãi đâu.” Trong nhà kho có rất nhiều thứ cần phải học, trước đây Lâm Thanh cũng làm ở nơi đó nhưng về sau theo bên người Thượng Quan Cẩm, mới có thể hầu hạ Thượng Quan Cẩm.
“Ta không hiểu gì hết và không có gì khác ngoài nỗ lực.” Đường Chấn Đông khổ não nói.
“Vậy làm tận tâm vào, tựa như chẻ củi ở hậu viện, không phải không ai nhận ra nỗ lực của ngươi.” Lâm Thanh ngẩng đầu nhìn Đường Chấn Đông. Lúc trước Lý quản gia muốn hắn chặt củi, sau tám ngày Đường Chấn Đông đã hoàn thành, Ngụy Minh biết rõ tình huống của hắn nên để hắn vào nhà kho làm.
Đường Chấn Đông yên lặng ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo nhìn Lâm Thanh, “Cám ơn ngươi vì những lời này.”
“Đừng khách khí, chúng ta rất hợp nhau mà.” Lâm Thanh nheo mắt cười, cảm thấy buồn cười vì thái độ khách khí câu nệ của hắn.
Đang trò chuyện rất vui vẻ thì một nam nhân tuấn tú bước vào, thấy hắn và Lâm Thanh, dường như hiểu rõ Đường Chấn Đông là người mới đến, chủ động giới thiệu, “Ta là Khương Quân.”
“Ta là Đường Chấn Đông.” Đường Chấn Đông cũng mở miệng giới thiệu, sau một lúc xã giao thì tiễn Lâm Thanh rời khỏi phòng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, nghe thấy tiếng mặc y phục của Khương Quân, Đường Chấn Đông cũng không ngủ nữa mà đứng dậy, theo đuôi hắn đi nhà kho làm việc.
Trước đây thỉnh thoảng Đường Chấn Đông sẽ đến nhà kho hỗ trợ, nhưng chủ yếu đều là ra sức di chuyển hàng hóa và bốc xếp, hắn không rõ quá trình luân chuyển hàng hóa trong nhà kho là như thế nào. Tuy nhiên làm hơn nửa ngày, lại nghe Vương quản sự giảng giải, hắn đã hiểu sơ sơ.
Nhà kho trong phủ phi thường lớn, bên trong bố trí bày đặt đủ loại hàng hóa rực rỡ muôn màu. Các mặt tiền của cửa tiệm là nơi tập kết trước hàng hóa bổ sung, hàng hóa mua sắm được kiểm tra số lượng chi tiết, sau đó hàng hóa ra vào cần Lý quản gia và chủ hiệu buôn ký tên tán thành.
Công việc cũng không phức tạp, hơn nữa gần đây nguồn cung rất dồi dào, mua mới cũng không nhiều, cho nên ở nhà kho cả ngày cũng không nhiều việc, thậm chí vì không có hàng đến nên có thể nghỉ ngơi, hắn chăm chú nhìn danh mục hàng hóa Vương quản sự đưa cho hắn.
Buổi chiều, Đường Chấn Đông ở trong kho nhìn vị trí lưu trữ khác nhau của lá trà.
Vương quản sự gọi hắn ra ngoài, bảo có việc muốn nói. Đường Chấn Đông vội vàng buông công việc trên tay, theo Vương quản sự ra ngoài, phát hiện hắn được đưa ra khỏi phủ, trong lòng nghi hoặc, hỏi Vương quản sự, “Ngươi muốn đưa ta đi đâu?”
“Là một công việc tốt.”
“Hả?”
Vương quản sự che miệng cười, “Thiếu gia muốn đến vườn trà xem loại trà mới, cần tạp dịch giúp chuyển hàng.”
“Ta vừa tới nhà kho không lâu…” Đường Chấn Đông ngạc nhiên nhìn hắn, không ngờ chính mình gặp phải chuyện như vậy.
Vương quản sự liếc mắt nhìn hắn, nói, “Vốn là để Lý quản gia đi theo nhưng hắn gần đây bận nhiều chuyện…” Dừng một chút hắn nói tiếp, “Không phải ai cũng có thể đến vườn trà, đây là cơ hội khó có được, phải biết quý trọng.”
Đường Chấn Đông cúi đầu cùng Vương quản sự bước ra khỏi hậu viện, thấy xe ngựa dừng trước cổng, ngoại trừ quản gia, người đánh xe, gia đinh, còn có nam nhân đẹp tựa điêu khắc kia.
Y phục xanh thẫm dưới ánh mắt trời gay gắt, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng như mùa đông giá rét, ngọc quan (mũ ngọc) bó lấy muôn nghìn sợi tóc đen mượt như tơ lụa, nam nhân tuấn mỹ khiến người ta chói mắt, nhưng toàn thân lại phát ra hơi lạnh thấu xương.
Lý quản gia đi theo bên cạnh Thượng Quan Cẩm mặc y phục mỏng manh, nhỏ giọng nói gì đó, tựa hồ vắt óc suy tính lấy lòng. Tuy nhiên vẻ mặt Thượng Quan Cẩm vẫn lạnh lẽo đến mức làm người ta chết vì lạnh, thậm chí cũng không cần cân nhắc mà nói, “Lần này không cần ngươi đi.”
Lý quản gia cực kì bất an, nói, “Lão bản vườn trà biết ta…” rồi tiếp tục lảm nhảm nói mình có lợi, dùng tình cảm và lý lẽ để lay động Thượng Quan Cẩm. Trước nay đều là hắn đi cùng Thượng Quan Cẩm, hơn nữa lần này việc làm ăn lại quan trọng như thế không được phép có sai sót.
Thượng Quan Cẩm càng nghe càng cảm thấy trong lòng buồn bực, vô tình thấy Đường Chấn Đông, vẻ mặt hòa hoãn trở lại, phân phó Lý quản gia, “Ngươi ở lại trong phủ với Lâm Thanh, có việc gì thì đi tìm tổng quản, lui xuống dưới đi.”
Lý quản gia tức giận bất bình nhưng vẫn phải theo lời hắn mà lui ra.
Vương quản sự khom người hành lễ với Thượng Quan Cẩm, “Thiếu gia, ta đưa hắn đến rồi.” Có thể là mấy đời Thượng Quan gia đều có người làm quan, lão gia là nhân vật quan trọng trong triều, cho nên nô bộc trong nhà cũng nho nhã lễ độ, thấy người vai vế hơn mình đều hành lễ.
Đường Chấn Đông kính cẩn cúi chào, Thượng Quan Cẩm mở miệng nói, “Không cần hành lễ.” Sau đó Thượng Quan Cẩm liếc mắt nhìn Vương quản sự. Vương quản sự biết ý quay đầu lại đi vào hậu viện.
Thượng Quan Cẩm lên xe ngựa, lẳng lặng liếc mắt nhìn Đường Chấn Đông, vươn tay về phía hắn, “Lên đây đi.”
Đường Chấn Đông né tránh tay hắn, vươn người nhảy lên. Thượng Quan Cẩm có chút kinh ngạc, sau đó dịch về phía trong, ý bảo hắn ngồi ở bên cạnh, nói, “Ta biết ngươi có hiểu biết về trà, lần này mời ngươi đến vườn trà xem loại trà mới.”
“Ta không hiểu biết nhiều, chắc là không thể giúp được gì.” Đường Chấn Đông khiêm tốn, rõ ràng không thay đổi gì so với lúc trước, hắn không muốn đi làm việc cùng Thượng Quan Cẩm, với đầu óc ngu dốt của hắn chỉ sợ không làm được gì.
Vẻ mặt của Thượng Quan Cẩm trầm tĩnh như nước, dường như hiểu được hắn đang nghĩ gì mà nói, “Không hiểu thì ta có thể dạy ngươi, lúc trước Lý quản gia mới theo ta, ngay cả chất lượng của lá trà cũng không phân biệt được.”
Nhắc đến Lý quản gia, Đường Chấn Đông nhớ lại lời Lâm Thanh nói với hắn trước đây, Thượng Quan Cẩm cực kì bất mãn với Lý quản gia, lần này đi vườn trà cũng không mang theo hắn, cho nên chắc không phải cố ý kêu chính mình đi. Đường Chấn Đông hỏi nhỏ, “Lần này đi bao lâu?”
“Ít thì hai ngày, nhiều thì bảy ngày.”
Đường Chấn Đông không hỏi nữa mà vén rèm xe lên. Đường phố vẫn nhộn nhịp như mọi ngày, vô cùng náo nhiệt, xe ngựa đi qua, người qua đường đều chủ động tránh ra để bọn họ thông hành nên dù trên đường có nhiều người, tốc ngựa của xe ngựa vẫn nhanh như trước.
Bánh xe cuồn cuộn quay, cửa hàng hai bên con phố lướt rất nhanh qua đáy mắt, nhớ lại cách đây không lâu hắn vẫn là kẻ không việc làm lang thang khắp nơi, nhưng bây giờ lại có thể ngồi trong xe ngựa theo Thượng Quan Cẩm làm việc, Đường Chấn Đông ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Cẩm, đụng vào ánh mắt của hắn.
Phàm là những người tự tin sẽ tiếp tục nhìn thẳng vào mắt đối phương mà Thượng Quan Cẩm chính là người như thế. Đường Chấn Đông nhìn thẳng hắn chưa được ba giây, vô thức rời đường nhìn, không muốn hiểu nội tâm hắn cũng không muốn hắn hiểu nội tâm mình.
Thượng Quan Cẩm trầm ngâm trong chốc lát, “Ngươi ở Lạc Dương đã bao lâu?”
“Gần bảy năm.”
Thượng Quan Cẩm im lặng một lát, “Không nghĩ đến thi tuyển công danh sao?”
“Trước đây có nghĩ.” Đường Chấn Đông cúi đầu, ánh mắt rơi vào lòng bàn chân hồng hào, “Nhưng ta không đọc sách được, dù có cố gắng thế nào cũng không thể đạt thành tích tốt, lúc hiểu chuyện liền rời học đường, sớm ra ngoài làm việc.”
Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm phức tạp, học đường mặc dù rất khô khan, nhưng ra ngoài làm việc sớm cũng rất khổ cực, huống hồ mới có mấy tuổi thì làm được gì, gặp phải lão bản hung ác thì bị đánh bị khinh bỉ, vì thế hắn cảm thấy Đường Chấn Đông sống quả thật không dễ dàng.
“Ngươi thì sao, tại sao không vào con đường làm quan?” Đường Chấn Đông ngẩng đầu hỏi
Thượng Quan Cẩm không giấu diếm, “Ta không thích học bài.”
“Thật sự?” Đường Chấn Đông nghi ngờ hỏi.
Thượng Quan Cẩm cầm lấy trái cây trên bàn nhỏ, nói, “Chẳng lẽ sẽ lừa ngươi.” Dứt lời, bàn tay mềm mại như ngọc bóc vỏ một quả quýt, đưa cho Đường Chấn Đông, “Quýt mới hái, nghe nói rất ngọt.”
Đường Chấn Đông có chút lo sợ xen lẫn vui mừng, vội vàng cảm ơn Thượng Quan Cẩm nhưng lại không thể ăn, vì thế hắn tách quả quýt làm hai nửa, một nửa cho chính mình, một nửa đưa cho Thượng Quan Cẩm, “Ngươi cũng nếm thử.”
Thượng Quan Cẩm dịu dàng nhìn hắn, băng trong đáy mắt bị hòa tan ra mang theo một chút ý cười, giống như cả người rơi vào ánh nắng ấm áp trên mặt hồ. Thượng Quan Cẩm biết Đường Chấn Đông rất hướng nội, thậm chí hơi vụng về trong giao tiếp, nhưng thật ra hắn rất biết cách chăm sóc người khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...