Đường Chấn Đông bất đắc dĩ phải thay xiêm y, theo Lâm Thanh xuyên qua cửa Tây Bắc, ra đình rồi qua ao, đi qua vườn hoa hương đằng, ven theo hồ nước hồi lâu mới đến được nơi cần đến. Không tao nhã thanh lịch như nơi ở của Thượng Quan Cẩm, núi đá đều có, nơi đây là một cung điện tráng lệ được chạm khắc bằng vàng và lát đá ngọc, rõ ràng là hai thế giới khác biệt. Hàng trăm ngọn đèn được treo suốt con đường làm nó sáng như ban ngày. Hành lang có thị vệ đứng gác, ánh mắt bọn họ lạnh lẽo, dáng người vạm vỡ, tư thế hung ác đứng sừng sững, bất cứ lúc nào cũng có thể rút kiếm giết chết kẻ khả nghi, uy nghiêm canh giữ cung điện vàng.
Đường Chấn Đông căng thẳng nói, “Nơi này là…”
Lâm Thanh quay đầu lại nhìn hắn, “Nơi ở của lão gia.”
“Chúng ta trở về đi.” Đường Chấn Đông biến sắc, không ngờ nhà bếp lại chuyển đến bên này, nghĩ đến hoàng hậu nương nương đêm nay ở trong cung điện của Cửu gia, bọn họ tự ý đến, bị bắt thì nguy.
“Không sao đâu, chúng ta chỉ đến nhà bếp, không phải đến tiền thính nhìn trộm.” Lâm Thanh dỗ dành hắn, thong dong giống như vẫn làm chuyện này, lôi kéo hắn đi qua con đường nhỏ, xuyên qua một hành lang dài, lúc này mới đến nhà bếp rộng lớn.
Món ăn ngon đặt chật trên chiếc bàn dài trong nhà bếp, những người hầu có trật tự bưng bê đồ ăn tiến ra tiến vào. Quản gia nhìn thấy Lâm Thanh nhưng không hề ngăn cản, hiển nhiên hắn thường xuyên ra vào nơi này. Đường Chấn Đông nhớ lại tết đoan ngọ Lâm Thanh đưa bánh ú đến, người trong nhà bếp có thể đều biết hắn, nên không cảm thấy khó hiểu, sau này mới biết được Lâm Thanh có địa vị đặc biệt trong phủ.
Lâm Thanh nói chuyện với quản gia một lúc, quản gia liền thưởng một bữa cơm cho hắn. Lâm Thanh bưng mấy chiếc đĩa đến thiên phòng. Trong đĩa có gà nướng, cá muối, thịt bò, thịt hươu, ngon lành lạ miệng. Hắn đưa cho Đường Chấn Đông một đôi đũa rồi nói, “Nhanh ăn đi, lần này vẫn thịnh soạn như trước kia, ta rất giỏi, đúng không.”
Đường Chấn Đông hoang mang nhìn Lâm Thanh, “Sao quản gia lại tốt với ngươi như vậy?”
Lâm Thanh cười hì hì nói, “Ta nói với hắn, muốn ta đến tiền thính dọn dẹp bàn tiệc, trước tiên hắn phải để ta ăn no.”
Đường Chấn Đông bật cười nhìn hắn, “Hóa ra là có trao đổi.”
Lâm Thanh chỉ thức ăn ngon trên bàn, “Ăn no mới có sức làm việc.”
“Ăn ngon, lại được ké lợi ích của ngươi, đợi lát nữa ta giúp ngươi dọn dẹp.”
“Đã biết ngươi sẽ làm vậy.” Lâm Thanh gắp một miếng thịt hươu lớn cho hắn.
Đường Chấn Đông ăn cơm tối không nhiều lắm, nên ăn thịt cá ngon miệng đến mồ hôi chảy nhễ nhại, do lo lắng thịt hươu khô nóng ăn không tiêu, hắn uống một chén trà, quả nhiên trong người ấm áp, cảm thấy sức lực tràn trề. Ăn xong Đường Chấn Đông cùng Lâm Thanh đến tiền thính.
Đại sảnh rực rỡ, đèn đuốc sáng trưng. Bên ngoài là chiếc cổng vòm, bên trong là một gian phòng xa hoa tao nhã, rèm che buông xuống. Lúc này khách khứa rải rác, đã có người ở bên trong thu dọn bát đũa. Trong đại sảnh có năm mươi chiếc bàn, sau khi ngồi chật người chắc chắn sẽ vô cùng náo nhiệt. Không giống như yến hội của gia đình bình thường thịt rượu hết sạch sành sanh, tiệc của nhà đại phú, rượu ngon vẫn còn thừa trên bàn, có lẽ khách khứa cũng không hiếm lạ rượu thịt ngon.
Đường Chấn Đông thu dọn bát đũa, cảm thấy tiếc vì đồ ăn ngon bị lãng phí, sau khi thu dọn xong thì lau bàn khô ráo sạch sẽ, rồi chuyển sang bàn khác. Trong lúc vô tình hắn thấy Khương Quân bằng hữu cùng phòng, không khỏi mỉm cười, định bắt chuyện.
Tuy nhiên, Khương Quân lại quay đầu đi, lạnh lùng giống như không phát hiện Đường Chấn Đông vừa quay đầu nhìn hắn.
Thái độ vui vẻ không được chào đón, Đường Chấn Đông sửng sốt một lúc rồi gục đầu xuống. Nghe nói Khương Quân tích lũy được chút bạc mua nhà ở bên ngoài, rất ít khi ở trong phủ. Đường Chấn Đông ở một mình một phòng, hiếm khi có cơ hội gặp mặt, không biết đã đắc tội gì với hắn.
Lý quản gia đến tiền thính tuần tra thì thấy Đường Chấn Đông đang thu dọn bát đũa, sắc mặt đột ngột biến đổi, với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chạy qua, đoạt lấy bát đũa trong tay Đường Chấn Đông, giả vờ bình tĩnh mà hỏi, “Sao ngươi lại tới!”
Đường Chấn Đông thấy Lý quản gia, có chút ngạc nhiên, nhớ đến chuyện ban ngày, cảm thấy không được tự nhiên. Hắn cúi đầu nói, “Ta đến thu dọn bát đũa.”
“Công việc dơ như thế để người khác làm là được, ngươi nhanh trở về đi.” Lý quản gia phô bày hảo tâm hiếm có.
Đường Chấn Đông chỉ coi những lời nói này của hắn là thái độ khách sáo, không thể đáp ứng yêu cầu của hắn, liền nói, “Ta làm xong rồi về.”
“Ngươi muốn giúp thì làm việc nhẹ nhàng thôi.” Lý quản gia nhẹ giọng nói, giống như đang đối mặt với đại tài chủ nắm giữ mạch máu của bản thân mình, e sợ chỉ một chút đểnh đoảng sẽ vô ý mạo phạm hắn, “Đi thu dọn đồ cổ là được, việc đơn giản dễ làm.”
“Cảm ơn ý tốt của ngươi, ta ở đây là được.” Đường Chấn Đông không hề lay chuyển.
Lý quản gia khẽ khàng đến gần Đường Chấn Đông, quan sát hắn từ đầu xuống chân, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, cuối cùng, Lý quản gia cả gan nói với hắn, “Xin lỗi, trước đây ta có chỗ không đúng, mong ngươi đừng để bụng.”
Đường Chấn Đông lau bàn, “Được.”
“Ngươi không hận ta chứ?” Lý quản gia nói khe khẽ, sợ hắn nhân cơ hội trả thù.
Đường Chấn Đông giặt giẻ lau, “Không đâu.”
Lý quản gia chắp hai tay trước ngực, “Như vậy mong ngươi đừng nói gì với thiếu gia về thái độ của ta đối với ngươi, ta chỉ muốn theo thiếu gia làm việc, vì hắn dù có nơi vào nơi nước sôi lửa bỏng ta cũng không chối từ, cho nên ta van ngươi, nghìn vạn lần đừng để thiếu gia trừng phạt ta!”
Đường Chấn Đông ngạc nhiên nhìn hắn, thoáng chốc hiểu thái độ vòng vo nghìn dặm của Lý quản gia. Hắn thở dài một hơi rồi nói, “Yên tâm đi, ta sẽ không nói. Ngươi làm việc đúng bổn phận, sao thiếu gia lại khiển trách ngươi.”
Lý quản gia mừng rỡ toét miệng, đột nhiên chán nản nói, “Như vậy chuyện sáng nay…”
“Hắn sẽ không trách ngươi…” Đường Chấn Đông có chút xấu hổ, lông mi đen láy khẽ rung động, “Ngươi đừng nói cho người khác chuyện đó.”
Lý quản gia ngẩng đầu, tỏ thái độ như người có chí lập công danh, “Chuyện liên quan đến danh dự của thiếu gia, ta có chết cũng không nói.”
Đường Chấn Đông phì cười, không ngờ người trước nay luôn có tác phong lạnh lùng cứng rắn như Lý quản gia cũng lộ vẻ sinh động thú vị như vậy.
Lý quản gia chưa từng thấy Đường Chấn Đông cười, trong chốc lát kinh ngạc nhìn hắn. Thường ngày Lý quản gia thấy Đường Chấn Đông mang theo hơi thở của người chết, lạnh lẽo như địa ngục quanh co trong phủ, nên hắn cảm thấy Đường Chấn Đông là điềm phi thường xấu. Tuy nhiên khi Đường Chấn Đông cười rộ lên thì con mắt hắn sáng long lanh tựa như phát quang, hơn nữa vết sẹo trên mặt đã mờ đi rất nhiều, làm cho khuôn mặt hắn thêm phần anh tuấn. Đôi môi hắn có màu hồng nhạt, thái độ lại hiền lành, càng nhìn càng cảm thấy rung động lòng người…
Trái tim Lý quản gia khẽ rớt một nhịp, không dám nhìn nữa, Đường Chấn Đông là người của thiếu gia, dám nhìn thẳng là suồng sã láo xược. Cho nên Lý quản gia giả vờ điềm tĩnh làm trong cổ họng rồi nói, “Ta còn có việc, không thể trò chuyện với ngươi được nữa.”
“Ngươi đi đi.” Đường Chấn Đông không ngăn cản. Vì thế, Lý quản gia vội xoay người rời đi.
Thu dọn bát đũa xong, Đường Chấn Đông mang theo thùng gỗ rời khỏi tiền thính, ở chỗ rẽ thì bắt gặp Thượng Quan Cẩm. Ngay lập tức hắn hoảng hốt trốn vào trong bụi cây. Lúc hoàn hồn Đường Chấn Đông lại cảm thấy buồn cười, tại sao hắn phải trốn Thượng Quan Cẩm, nhưng mà hiện tại không thể đi lên nói chuyện với hắn được. Ngẩng đầu nhìn lại, hắn thấy Thượng Quan Cẩm đi cùng một nữ tử trung niên. Nữ tử mặc áo gấm, giống hệt thần mặt trăng tỏa sáng vằng vặc trên trời. Khóe mắt và đuôi lông mày của nàng có dấu vết của năm tháng nhưng nàng có khí chất hào hoa phú quý, không giận mà uy. Thị vệ, cung nữ và thái giám đi theo phía sau nàng, thái độ đều rất cung kính, có lẽ nàng chính là hoàng hậu nương nương trong lời đồn.
Lúc này, nàng trìu mến nhìn Thượng Quan Cẩm, nói, “Vừa nãy chúc mừng nhiều, chưa kịp nói chuyện với ngươi một chút, gần đây có khỏe không?”
“Làm nương nương lo lắng, tất cả đều tốt.” Thượng Quan Cẩm chậm rãi nói.
Hoàng hậu cười yếu ớt, “Đã lâu không gặp, ngươi trở thành một người anh tuấn như ngọc, khúc cầm tấu (biểu diễn) trong yến tiệc còn hay hơn phường nhạc trong cung, nếu không biết ngươi tự mình làm ăn buôn bán, dù có phải trả giá thế nào, ta cũng phải mang ngươi vào cung.”
Đường Chấn Đông không ngờ người tấu cầm là Thượng Quan Cẩm, nhớ đến lễ vật đặc biệt được chuẩn bị mà ban ngày đã nhắc tới, có lẽ là khúc cầm tặng hoàng hậu nương nương. Khúc cầm tuyệt thế ai nghe xong đều phải tán thưởng, càng tuyệt diệu hơn là tâm trạng khoan khoái dễ chịu. Bỗng chốc Đường Chấn Đông kính phục nhìn về phía Thượng Quan Cẩm, vì hắn nhận được khen ngợi mà cảm thấy vui vẻ.
Nét mặt Thượng Quan Cẩm vẫn hờ hững như thường ngày, “Đa tạ nương nương khen ngợi, nương nương thích là vinh hạnh của ta.”
Hoàng hậu than nhẹ một tiếng, nói, “Ngươi phong lưu thanh nhã như vậy, sao trong yến hội không thấy bằng hữu của ngươi, không có người yêu thích sao?”
“Làm nương nương hao tâm tổn trí rồi, ta đã có một bằng hữu tốt.” Giọng nói của Thượng Quan Cẩm lãnh đạm, không muốn đề cập việc tư của chính mình, đối với ai cũng có vẻ xa cách.
Hoàng hậu cười rạng rỡ, “Phụ thân ngươi bằng tuổi ngươi đã sớm lấy thê sinh tử (lấy vợ sinh con), ta thấy thượng thư công bộ trong triều đình rất có danh tiếng, nữ nhi của hắn năm nay mười sáu tuổi, thanh tú xinh đẹp, dịu dàng trí tuệ, ngươi có thời gian hãy gặp nàng.”
Đáy lòng Đường Chấn Đông nguội lạnh, cứ tưởng hoàng hậu chỉ ôn chuyện với Thượng Quan Cẩm, không ngờ nàng lại đưa ra yêu cầu như vậy, lại nghĩ mục đích đến đây của nàng, có thể là muốn giới thiệu đối tượng cho Thượng Quan Cẩm. Thượng Quan Cẩm sẽ đồng ý với yêu cầu của nàng sao? Đường Chấn Đông ngẩng đầu nhìn về phía Thượng Quan Cẩm.
Thượng Quan Cẩm đỡ hoàng hậu bước đến, Đường Chấn Đông vội vàng ngồi xổm xuống, lờ mờ nghe được Thượng Quan Cẩm nói với hoàng hậu cái gì đó, cố gắng nghe nhưng mơ hồ không rõ. Lần thứ hai hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy những cung nhân theo đuôi hầu hạ, ô dù mênh mông mà bảo vệ quý nhân ở phía trước.
Đường Chấn Đông bất động nhìn về phía Thượng Quan Cẩm rời đi, khuôn mặt trắng bệch. Thượng Quan Cẩm xuất thân cao quý còn hắn chỉ là nam tử tầm thường, hai người khác nhau một trời một vực. Hắn không thèm để ý đến danh phận, chỉ quan tâm tình cảm thật tâm của hai người, nhưng hắn sợ khó có thể bên nhau trọn đời. Hắn không biết Thượng Quan Cẩm sẽ lựa chọn thế nào, cảm thấy mỗi lần hắn muốn quên đi khoảng cách giữa hai bên thì biến hóa bất thình lình xảy ra sẽ kéo hiện thực tàn nhẫn quay về.
Đêm ngày càng lạnh. Đường Chấn Đông đi về phía nhà bếp nhưng chẳng bao lâu sau đột nhiên trời đổ mưa to. Trong chớp mắt cả người hắn ướt đẫm, cái lạnh làm hắn run cầm cập. Bất chợt có người tung chiếc dù màu tro che mưa cho hắn, Đường Chấn Đông nhìn về phía người mở dù, chỉ thấy người ấy nho nhã nói, “Chúng ta nói chuyện được không?”
Trong cuộc sống càng là người không muốn gặp thì càng dễ đụng độ, mà loại người này còn nguy hiểm hơn trong ý nghĩ. Cửu gia mũ áo chỉnh tề, cười mà như không cười nhìn hắn. Đã lâu không gặp, tính tình hắn có vẻ vững vàng thận trọng, Đường Chấn Đông không đoán được tâm tư hắn.
Trong hành lang, không hiểu sao Thượng Quan Cẩm cảm thấy lạnh run người, trái tim giống như bị dao đâm, hơi lạnh nhồi vào toàn bộ ***g ngực. Khuôn mặt của Thượng Quan Cẩm trở nên trắng bệch như tuyết, hắn vội dừng chân.
Hoàng hậu khó hiểu nhìn hắn, “Có chuyện gì vậy, sao sắc mặt lại xấu như vậy?”
Đáy mắt Thượng Quan Cẩm lạnh lẽo, toàn thân tỏa ra hơi lạnh, khiến người xung quanh khó thở, “Ta đột nhiên nhớ đến còn có việc chưa làm…”
“Trở về đi.” Hoàng hậu khoát tay, nhìn hắn quay đầu vội bước đi, không khỏi nói một câu, “Chuyện vừa rồi ngươi cân nhắc một chút, hôn sự với thiên kim thượng thư rất có lợi, phụ thân ngươi cũng đã đồng ý.”
Sống lưng Thượng Quan Cẩm cứng lại, hắn quay đầu, nét mặt lạnh nhạt, thanh âm từ tính điềm tĩnh tự nhiên, “Hắn không có quyền can thiệp chuyện của ta, nương nương nếu người muốn quan tâm đến ta, thì hãy tôn trọng lựa chọn của ta.”
Hoàng hậu nghe hắn nói nhưng không tức giận, ý cười vẫn thường trực bên môi, “Vốn là muốn tốt cho ngươi, không ngờ ngươi không ham mê quyền thế, rất giống mẫu thân ngươi, mà thôi, sau này không ép ngươi nữa.”
Mưa bụi rả rích rơi vào trong ao, cá hồng bơi qua bơi lại, hoa sen bên trong tươi đẹp vươn cao, lả lướt yêu kiều, xa xa mặt hồ xao động tạo thành những vòng tròn nhỏ. Đường Chấn Đông đứng ở trong đình, cúi đầu, lặng im không nói.
“Gần vào mùa thu, trong phủ chỉ có chỗ này thanh nhã ít người.” Cửu gia ngồi bên cạnh bàn đá, tự mình rót rượu cho Đường Chấn Đông. Đây là rượu ngon đặc sản của Lạc Dương, mùi thơm ngào ngạt, rót vào trong chén sứ trắng thì giống như mật ong. Hắn làm cử chỉ mời uống.
Đường Chấn Đông cảnh giác nhìn hắn. Cửu gia không lay chuyển, thản nhiên uống một ngụm rượu, nhìn vết sẹo xấu xí trên mặt hắn mà nói, “Mấy năm nay ta đều tìm ngươi, không ngờ có ngày sẽ gặp ngươi ở trong phủ.”
“Ta không muốn gặp ngươi.” Đường Chấn Đông lạnh lùng nói. Vừa rồi gặp hắn vốn định bàng quan mặc kệ, nhưng nhìn thái độ tưởng như khách khí kì thật lại cường ngạnh của hắn, nên đành vào đình trú mưa, cho rằng mình chịu không nổi sẽ mất kiểm soát, không ngờ vẫn có thể nói năng tự nhiên lạnh nhạt. Có lẽ đó là quá khứ đã qua, hơn nữa hắn đã nói chuyện thẳng thắn với Thượng Quan Cẩm, chuyện quá khứ nhàn nhạt như mây trôi gió thoảng, không thể ảnh hưởng đến tâm trạng hắn.
“Ta biết ngươi không muốn gặp ta, nghĩ lại nếu không có ta, ngươi sẽ không nghèo túng như bây giờ.” Giọng nói của Cửu gia mềm mỏng, nhớ lại năm đó Đường Chấn Đông anh tuấn mê người, cho dù bị nhục nhã cũng như cây trúc cây tùng cao ngất, nhưng hiện tại, khi hắn im lặng thì vẻ mặt lạnh lùng giống như chìm vào thế giới của riêng hắn. Ánh mắt hắn cũng không trừng to như quá khứ, lần đó rơi xuống vách núi mà sống lại, hắn trong quá khứ cũng đã tan biến.
Cửu gia lẳng lặng nhìn kỹ Đường Chấn Đông, sau đó lấy ra một lệnh bài, nói, “Nếu ngươi tiếp cận hắn là vì bạc, lệnh bài này có thể lấy bạc ở ngân trang toàn quốc, dù ngươi muốn bao nhiêu, bọn họ cũng sẽ cho ngươi.”
Đường Chấn Đông mím môi, từ chối, “Ta không cần đồ của ngươi.”
Cửu gia nhíu mày, lòng tự trọng của Đường Chấn Đông rất mạnh mẽ, nhìn con ngươi đen láy của hắn, khuôn mặt nho nhã của Cửu gia hiện lên chút ý cười, giống như hoa mơ trắng nở giữa mùa đông lạnh giá khắc nghiệt, “Vậy ta tặng hắn cho ngươi.”
Đường Chấn Đông nổi giận, “Hắn có tên có họ, không phải là đồ vật.”
Ánh mắt Cửu gia sâu thẳm, gần như sững sờ nhìn Đường Chấn Đông, “Ngươi cùng hắn bên nhau, sẽ không có kết quả tốt, hắn không thể cho ngươi những gì ngươi muốn.”
“Đó là chuyện của ta và hắn.” Đường Chấn Đông bình thản nói, nếu như người khác nói với hắn những lời này, hắn nhất định sẽ bị dao động, khó mà chịu đựng được nhưng Cửu gia nói ra thì lại khác, giống như đang có ý định khiêu khích chia rẽ Thượng Quan Cẩm và hắn.
Hạt mưa ào ào rớt xuống mặt hồ. Hồ nước gợn sóng dữ dội, mưa rơi vào lá sen tạo ra ngọc lưu ly trong suốt, phản chiếu trong đôi đồng tử màu đen của Cửu gia, biến đổi trong nháy mắt, “Tại sao lại là hắn?”
Đường Chấn Đông kinh ngạc nhìn Cửu gia, không rõ ý tứ của hắn…
Ánh sáng trong đáy mắt Cửu gia càng thâm thúy, “Nếu ngươi ở bên ta, ngươi có bằng lòng không? Lần này ta sẽ chăm sóc ngươi, bồi thường những đau khổ ngươi đã chịu đựng trong quá khứ.”
Giọng nói trầm ổn mang theo tiếng mưa rơi rền vang trong tai Đường Chấn Đông, rung động đến mức Đường Chấn Đông lùi về phía sau vài bước. Hắn kinh hồn nhìn Cửu gia, rồi vội vàng quay đi như thể để che giấu hoảng sợ đè nén, “Ta không muốn dính dáng gì đến ngươi nữa!”
“Ngươi ghét ta?”
“Đúng vậy.” Quá khứ bị sỉ nhục, tra tấn, tùy ý chà đạp nhân phẩm của hắn, gặp phải Cửu gia tựa như trần trụi đứng trong bão táp. Đường Chấn Đông đã thấy bộ mặt xấu xa dơ bẩn nhất của Cửu gia, thời gian ở cạnh hắn là địa ngục trần gian.
“Được, không ép ngươi.” Cửu gia cười cười, giống như những lời này chỉ là vui đùa nói cho xong.
Đường Chấn Đông không thể đoán được ý nghĩa thật sự của lời nói này, dù sao Cửu gia vừa mới đưa ra yêu cầu như vậy. Đường Chấn Đông bức thiết muốn xác nhận câu trả lời thuyết phục, nên nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, “Thật không?”
Cửu gia thờ ơ liếc nhìn Đường Chấn Đông một cái, ánh mắt thâm trầm giống như một hang động sâu thẳm trong bóng tối, lạnh lẽo tới mức Đường Chấn Đông sợ hãi lùi về phía sau. Cửu gia khẽ cười, nói, “Nói được là làm được, ta sẽ không tìm ngươi nữa.”
Tiếng sấm ầm ầm đinh tai nhức óc, giọng nói của Cửu gia rất nhẹ, nhưng từng chữ từng lời rõ ràng chui vào màng tai. Đường Chấn Đông cảm thấy khó tin, nhìn qua thì thấy ánh mắt lạnh nhạt của Cửu gia, bỗng chốc hiểu ra nguyên nhân. Hắn không còn giống như trong quá khứ, khuôn mặt bây giờ xấu xí, chắc chắn Cửu gia đã không còn thích thú, càng không có sự cố chấp đối với hắn, ngẫm lại cũng không có gì đáng trách, Cửu gia sao có thể giữ lại người xấu xí bên cạnh, cho dù giữ lại cũng chỉ là thương cảm mà thôi.
Đường Chấn Đông rời khỏi đình, toàn thân ung dung thoải mái chưa từng có. Cơn ác mộng nhiều năm cuối cùng cũng tan biến, mặc dù hắn vẫn cảm thấy chút bất an, nhưng hắn tin Cửu gia là người nói được làm được, hẳn là sẽ không tìm hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...