Cùng Quân Hoan Hảo

Đường Chấn Đông cùng Thượng Quan Cẩm lên xe ngựa. Người đánh xe đi về phía nhà trọ, Đường Chấn Đông nhìn Thượng Quan Cẩm, nói, “Cám ơn ngươi, nếu không có ngươi giúp đỡ, ta không biết làm sao để bồi thường miếng ngọc bội đó.” Bản thân hắn không có hiểu biết về đồ ngọc, lại gặp phải người có ý định lừa gạt tống tiền, miệng lưỡi gian xảo y như thật.

“Đừng khách sáo như thế.” Thượng Quan Cẩm lau vầng trán ướt mồ hôi của hắn, “Ngươi chảy nhiều mồ hôi như vậy, bọn họ hù dọa ngươi quá rồi.”

“Muốn ta bồi thường mấy vạn lượng, cả đời làm nô dịch trả cũng không hết.” Đường Chấn Đông ủ rũ. Chỗ bạc còn lại trong bao da của hắn còn không đủ ăn, nếu không có Thượng Quan Cẩm giải vây, chắc hắn đã ngờ nghệch bị lừa một khoản bạc lớn.

“Nếu ngươi phải ở lại làm nô dịch, ta không nỡ.” Thượng Quan Cẩm vô cùng nghiêm túc nói.

Đường Chấn Đông cười cười, ngẩng đầu hỏi, “Sao ngươi lại biết đó là đồ giả?” Không chỉ lừa gạt được mắt nhìn của người khác, xem thái độ của chủ tiệm buôn thì có vẻ hắn đã lừa rất nhiều người, thủ đoạn đã thành thạo sẽ che dấu rất tốt.

“Ta từng ở trong cung mấy năm, có mấy người trong cung chuyên môn chế tạo đồ ngọc, rỗi rãi qua đó xem đồ ngọc, nhìn nhiều tự nhiên sẽ phân biệt được thật giả.”

“Chẳng trách…” Đường Chấn Đông bừng tỉnh hiểu ra. Mặc dù Thượng Quan Cẩm chưa bao giờ buôn bán đồ ngọc nhưng sinh sống ở trong cung, hắn đã được thấy nhiều loại ngọc khác nhau. Sau khi hắn trở thành thương nhân, nhiều người nịnh bợ hắn mà tặng hắn ngọc, phần nhiều là loại ngọc thượng đẳng, ngay cả loại ngọc tiện tay thưởng thức cũng trị giá ngàn vàng. Cửa hàng bên ngoài bán loại ngọc này, hiển nhiên trong mắt hắn đều quá mức cẩu thả, không dễ để lừa gạt hắn. Đường Chấn Đông hỏi, “Hiện tại đá ngọc cũng sẽ ngâm nước đèn cầy sao?”

“Muốn ngọc đẹp hơn cũng chỉ có thể làm như thế.” Thượng Quan Cẩm chậm rãi nói, “Trước đây ở trong cung nên biết muốn cho ngọc trơn bóng phát sáng phải lau qua nước đèn cầy một lần mới có thể che lấp tất cả những vết rạn hay tỳ vết bên ngoài.”

Đường Chấn Đông thấp thỏm bất an hỏi, “Vậy người thường đều không phân biệt được?” Giống như ngày hôm nay, hắn không có khả năng phân biệt thật giả, nhìn qua cảm thấy vô cùng đẹp đẽ, không hề biết đó là ngọc giả, không có mức giá cao như vậy.

Thượng Quan Cẩm im lặng trong chốc lát rồi nói, “Ngươi nhìn nhiều là sẽ biết được thật giả.”

“Giống như ở cùng với ngươi?”

“Sao lại nghĩ xa xôi như vậy.”

Đường Chấn Đông cúi đầu, có chút xấu hổ, nói, “Ngay từ đầu ở chung không biết tính cách đối phương, vì muốn che dấu khuyết điểm của bản thân mà đeo mặt nạ, sợ bị thấy vết thương trong lòng.”


“Đó là do muốn tự vệ.”

“Bây giờ ngươi còn muốn không?”

Thượng Quan Cẩm nhíu mày, bắc tay bên vai Đường Chấn Đông, nói, “Ta đã để lộ tính cách vốn có, ngươi không nhận ra sao?”

Hai người cười nói trong xe ngựa, vừa nói về những chuyện thú vị trong quá khứ, vừa bàn tới kiến thức về các loại ngọc tốt. Đường Chấn Đông cảm thấy Thượng Quan Cẩm là người rất có học thức, hiểu biết nhiều hơn người thường, rất dễ dàng để trò chuyện với hắn. Nghĩ đến chuyện ngày mai đi xem đá ngọc nguyên khối, Đường Chấn Đông không kiềm chế được hăng hái. Hắn chưa tiếp xúc nhiều với thế giới buôn bán, dù có chút sợ hãi vì những việc mới mẻ, nhưng có người bên cạnh hắn che chở cản gió bão, hắn liền cảm thấy vô cùng chờ mong.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Đường Chấn Đông và Thượng Quan Cẩm rời khỏi nhà trọ, lên xe ngựa, sau bốn canh giờ thì đến chân núi. Chân núi có các cửa hàng bày bán ngọc thạch, cũng có nơi chỉ bán đá ngọc chưa gia công. Mặc dù trời còn sớm nhưng người trong tiệm vô cùng đông đúc. Thượng Quan Cẩm không có ý muốn xem hàng, mang theo hắn đi một đoạn đường. Lầu các trước mặt sừng sững to lớn, khí thế ngất trời, tấm biển sơn trang Thụy Lệ đập vào mắt. Có ba người mặc hoa phục đi ra, một người có vẻ mặt xám xịt nói, “Của ta chỉ là một hòn đá!”

Một người giọng nói căm hờn, “Của ta cũng thế!”

“Lẽ nào số mệnh đã định trước chúng ta không thể phát tài!” Thanh niên mặc cẩm y uể oải.

Nói đến ngọc thạch nguyên khối chưa gia công, phải kể đến sơn trang Thụy Lệ ở Đông Châu. Buôn bán ngọc thạch ở đây phát triển phồn vinh, người bên trong sơn trang và bên ngoài có quan hệ mật thiết. Ngoại trừ khai thác đá ngọc thô nguyên khối, bọn họ cũng bán hàng, dưới chân núi có cửa hàng đá thô. Đồ ngọc phần nhiều có xuất xứ từ sơn trang. Những thương nhân không muốn tốn thời gian đến sơn trang chọn đá ngọc thô, thì đi cửa hàng mua đồ ngọc đã được gia công đánh bóng. Loại người này đa số là thương nhân bán lẻ. Nếu là phường đồ ngọc có quy mô lớn thì sẽ tình nguyện đến sơn trang một chuyến.

Nếu có thể chọn được đá thô tốt, sau khi cắt ra phát hiện là ngọc bích trị giá trăm vạn lượng bạc, một đêm có thể phất lên là chuyện dễ dàng. Do đó, vô số thương nhân không biết mệt mỏi tìm báu vật, đem mấy trăm, mấy vạn, thậm chí mấy nghìn lượng bạc mua một khối đá thô. Cứ như thế mãi, mua bán biến tướng thành một loại hình đánh bạc, có thể khiến một đám người cố chấp buồn bã u sầu, cũng có thể giúp người không hiểu quá trình gia công ngọc thạch tăng thêm kiến thức về ngọc. Đây là trải nghiệm khác biệt so với bình thường.

Đường Chấn Đông đi theo Thượng Quan Cẩm vào sơn trang. Một nam tử còn trẻ tuổi ra nghênh đón. Hắn khoảng tầm hai mươi tuổi, khuôn mặt đẹp đẽ, mắt đen láy như mực, quyến rũ xinh đẹp hơn tiểu thư nhà quyền quý. Hắn nói, “Hoan nghênh hai vị đến đây, để tránh tranh chấp, xin đưa binh khí trong tay giao cho ta.”

Thượng Quan Cẩm đưa kiếm cho hắn. Nam tử thấy chuôi kiếm đen như mực tàu, vẻ mặt khẽ biến động, đột nhiên trở nên rất khách sáo, “Tại hại là Phượng Liên Mạc của sơn trang Thụy Lệ, bằng hữu đường xa mà đến, cần nhiều thủ tục như vậy, ta dẫn hai vị vào trong sơn trang.”

“Làm phiền rồi.” Thượng Quan Cẩm khách sáo nói cảm ơn.


Đường Chấn Đông nghi hoặc nhìn Thượng Quan Cẩm, “Hắn nhận ra kiếm của ngươi?”

“Có vẻ thế.” Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm lạnh lùng, không để lộ tâm trạng dù có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nhưng do Đường Chấn Đông rất thích kiếm của hắn, đi một lúc lại hỏi, “Thợ chế tạo kiếm cho ngươi rất nổi tiếng?”

“Ta không rõ lắm, kiếm là do sư phụ dạy võ công của ta tặng.”

“…” Đường Chấn Đông hít sâu một hơi, nhớ ở vườn trà Thượng Quan Cẩm hào phóng muốn tặng kiếm cho hắn, mà hôm nay đến ngọc trang, Phượng Liên Mạc nhận biết được kiếm này, cũng sẽ thịnh tình tiếp đãi hắn?

Đi qua hành lang dài, ao nước xanh biếc, trước mắt là một mảnh đất trống rộng mênh mông, đặt chật những tảng đá hình thù khác nhau. Có tảng hình vuông, tròn, bầu dục, dẹt, cũng có những tảng đá to đến mức hai người trưởng thành không nhấc nổi, có tảng lại nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay. Xung quanh tập trung rất nhiều người, có người vuốt ve tảng đá xấu xí lạnh lẽo, vẻ mặt phức tạp mâu thuẫn. Có người cẩn thận gõ đập, nhìn thật kỹ, dường như muốn tìm ra cái gì đó để đặt cược một ván sinh tử.

Vẻ mặt của bọn họ hấp dẫn Đường Chấn Đông. Thượng Quan Cẩm thấy hắn có hứng thú, không khỏi hỏi, “Muốn đến xem sao?”

“Ừm.” Đường Chấn Đông gật đầu.

Thượng Quan Cẩm dẫn Đường Chấn Đông vào một góc ở phía tây, có bốn năm người đang vây quanh chỗ đó. Dẫn đầu là một người mặc áo màu xanh, nhìn mặt mày có vẻ là một người khôn khéo. Hắn đang căng thẳng nhìn chằm chằm tảng đá trước mặt.

“Mẹ khiếp. Tự mình mang về.” Nam tử đang nói là thợ gia công trong sơn trang, y phục và dây cột tóc màu đen, cầm dao bắc lên tảng đá. Lưỡi dao mỏng và hẹp hơn dao bình thường, làm cho người ta nghi ngờ nó có thể cắt được tảng đá lớn như vậy hay không.

Nam tử mặc y phục xanh mâu thuẫn nhíu mày, dường như đang vật lộn giữa việc cắt hay không cắt, cuối cùng cắn răng chửi thề, “Mẹ khiếp.”

“Tảng đá này giá năm nghìn lượng, dựa theo quy củ cũ, trước tiên đưa ngân phiếu cho ta.”

“…!” Đường Chấn Đông kính nể nhìn về phía nam tử áo xanh, không hiểu tại sao tảng đá đen xấu xí đó lại có giá đến năm nghìn lượng. Năm nghìn lượng là khoản tiền rất lớn, có thể mua bốn hợp viện ở thành Lạc Dương, nam nhân này thật giàu có!


Thượng Quan Cẩm không khỏi nhìn Đường Chấn Đông, đôi mắt sâu thẳm không hề chớp nhìn chằm chằm hắn, mà trong mắt Đường Chấn Đông chỉ có nam nhân có tiền đang nhíu mày kia. Nam nhân mặc áo xanh cắn răng, lúc này mới móc ra một chồng ngân phiếu dày cộm đưa cho thợ gia công, “Cho ngươi!”

Thợ gia công đếm tiền trước mặt hắn xong, lập tức tìm đúng vị trí trên tảng đá, chém xuống theo vết nứt của tảng đá. Vết chém thứ nhất gọt mất lớp ngoài của tảng đá. Lưỡi dao sắc bén không phải bình thường. Đường Chấn Đông trừng to mắt, nhưng người bên cạnh hắn không tỏ vẻ gì tựa hồ như đã quen cảnh tượng như vậy, ánh mắt hắn sáng rực nhìn chằm chằm khối đá.

Dao thứ nhất không thấy màu ngọc, tiếp tục dao thứ hai, dao thứ ba… Cuối cùng lộ ra một chút xanh biếc óng ánh, màu sắc cực kỳ thuần khiết. Nam tử mặc y phục xanh lập tức hân hoan nhướng mày, không nhịn được mà ca ngợi, “Nhìn màu sắc, có thể là một khối ngọc tốt.”

Đường Chấn Đông lúc này mới biết trong tảng đá xấu xí có ngọc, thảo nào nhiều người xem nó như bảo bối mà nhìn ngắm, nhưng đã là ngọc thì tại sao không đào lên bán. Hắn quay đầu hỏi Thượng Quan Cẩm, “Đá ngọc thô đều bán như thế sao?”

“Những tảng đá thô này là những tảng có khả năng chứa ngọc. Ngọc *** khiết người người tranh giành, rất đắt tiền.” Thượng Quan Cẩm khe khẽ nói cho hắn, lại liếc nhìn nam tử y phục xanh đang đứng trước tảng đá màu đen lớn kia, hỏi, “Ngươi cảm thấy tảng đá đó có thể có ngọc sao?”

“Ta không biết, chỉ cảm thấy quá đắt.” Đường Chấn Đông có chút ủ rũ.

“Nếu như trong tảng đá đó là ngọc, trị giá tám vạn lượng, ngươi có cảm thấy đắt không?”

“Hả…” Năm nghìn lượng lên tám vạn lượng, giá trị bỗng chốc tăng gấp vài lần! Đường Chấn Đông không khỏi trầm ngâm. Lúc này trong đám người phát ra từng tiếng ngạc nhiên, lực chú ý của hắn lại tập trung vào tảng đá đó, thấy màu xanh lục càng lộ da nhiều sau lớp vỏ ngoài màu đen, màu sắc rất đẹp, trơn bóng trong suốt, nhìn qua đã biết là ngọc tốt. Trong đoàn người kích động vây quanh, có một nam tử trung niên nói với nam nhân y phục xanh, “Công tử, ba vạn lượng có bán không?”

“Không bán!” Nam tử y phục xanh nói chắc như đinh đóng cột.

Thượng Quan Cẩm bước lên hỏi, “Năm vạn lượng, bán không?”

Nam tử y phục xanh do dự một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu, cắn răng nói, “Không bán!”. Người khác ra giá cao làm hắn thêm tự tin, kiên định nghĩ rằng trong tảng đá kia là ngọc quý, ngẩng đầu nói với thợ gia công, “Tiếp tục cắt!”

“Một khối đá này mất năm mươi lượng bạc phí phục vụ.” Thợ gia công muốn lấy phí gia công, tỏ ra vô cùng nghiêm túc với công việc.

Nam tử y phục xanh lại móc bạc ra cho hắn. Sau khi tiếp nhận, thợ gia công nắm chặt dao, kiên trì cắt. Dao nhỏ rất sắc bén, một dao là có thể cắt ra, không ngờ vẫn tốn thời gian, nhìn hắn để lộ cả gân xanh, dường như muốn truyền nội lực vào dao, cắt đến chính giữa tảng đá lại dùng lực chém xuống. Hiện trường chỉ còn tiếng chặt chém đá, trong hỗn độn mọi người căng thẳng hít thở, nhưng hồi hộp nhất vẫn là nam tử mặc y phục xanh.

Đường Chấn Đông thay đổi triệt để cách nhìn với thái độ kiên định của nam tử, lại nghĩ tại sao Thượng Quan Cẩm thuận miệng giao năm vạn lượng không có chút lo lắng. Hắn nhìn Thượng Quan Cẩm mà hỏi, “Vẫn chưa biết thật giả, sao lại ra giá cao như vậy?”

Thượng Quan Cẩm thấy lực chú ý của hắn trở lại trên người mình, khuôn mặt lạnh lùng hơi mỉm cười, ý tứ sâu xa mà nói với hắn, “Nếu như là giả, hắn sẽ vô cùng hối hận vì đã không chuyển cho ta, cảm giác không dễ chịu gì…” Đa số người đến mua đá thô đều là thương nhân, nếu hắn đưa ra giá thấp, nam tử y phục xanh ham lợi ích, chắc chắn sẽ không chuyển cho hắn.


Đường Chấn Đông lo lắng hỏi, “Vậy nếu hắn chuyển cho ngươi thật?”

“Ta mua cũng không tổn thất gì.”

“Sao ngươi đột nhiên muốn mua như vậy?”

“Ta thấy ngươi nhìn chằm chằm nam tử y phục xanh, vẻ mặt rất bội phục…” Giọng nói của Thượng Quan Cẩm bị chìm trong âm thanh thổn thức của đám người, “Hỏng rồi! Hỏng rồi! Trong tảng đá chỉ có đá!”

Đường Chấn Đông nhìn lại, thấy sau khi thợ gia công cắt đá ra không hề là ngọc xanh biếc trơn bóng, mà chỉ là tảng đá trắng. Nét mặt nam tử y phục xanh tái nhợt, tựa như vừa ở thiên đường rớt xuống địa ngục. Nếu như vừa rồi chuyển sang cho Thượng Quan Cẩm hắn còn có năm vạn lượng, bây giờ tảng đá không đáng một xu. Nam tử trung niên đứng bên cạnh âm thầm cảm thấy may mắn, riêng Đường Chấn Đông lại chết lặng.

“Một trăm lượng có người muốn mua không?” Nam tử y phục xanh suy sụp, vẻ mặt tuyệt vọng, giống như chiếc cầu bị đất đá làm cho sụp đổ, “Năm nghìn lượng là tất cả bạc của ta, các vị có tiền mua một chút nhân tình đi.”

Mọi người lắc đầu, tất cả đều giải tán. Không ai đồng ý bỏ một trăm lượng để mua một tảng đá, mặc dù trên mặt tảng đá có một lớp ngọc, nhưng chút ngọc đó không đủ mài ra một đôi hoa tai, càng không thể làm đồ trang sức khác. Đường Chấn Đông kinh ngạc sững sờ nhìn đống đá.

Người đời nói đánh bạc là mạo hiểm, tin vào chính vận may của mình, sao không đánh cược thắng thua. Một dao cắt xuống trăm vạn phú hào, một dao cắt xuống táng gia bại sản. Đến đây ngoại trừ dựa vào thị lực, may mắn, thấy tốt thì thu cũng là một loại phương thức. Tuy nhiên, nếu thấy tốt thì thu, năm vạn lượng của Thượng Quan Cẩm sẽ không còn. Với năm vạn lượng, có thể mua một chức quan ở trong thành, cả đời không lo cơm áo, thong dong tự tại. Khi so sánh tiền bạc Đường Chấn Đông sẽ tìm một vật tham chiếu. Hắn phát hiện sẽ phải chi ra rất nhiều bạc. Mặc dù hắn không có nhiều bạc như thế, nhưng nghĩ đến bắt buộc phải trở nên giàu có, cuộc sống của hắn chắc là không giống hiện tại.

“Đi thôi, chúng ta đến nội đường.” Thượng Quan Cẩm nói.

Đường Chấn Đông nghi hoặc hỏi, “Không ở chỗ này mua đá thô sao?”

“Nội đường có đá ngọc thô được lựa chọn kỹ càng, phần trăm đá sẽ giảm bớt rất nhiều.”

Đường Chấn Đông nhìn Thượng Quan Cẩm, hỏi, “Vậy có phải giá cả càng cao không?” Trong thiên hạ hàng nào giá nấy, hàng tốt mọi người đều tranh đoạt, không trả giá nhiều hơn người khác làm sao dễ dàng đạt được.

Thượng Quan Cẩm mở cánh quạt vàng che nửa khuôn mặt, chỉ để lội đôi đồng tử đẹp đẽ, nhìn Đường Chấn Đông, “Ngươi đi thì biết.” Hắn quay đầu lại nói với Phượng Liên Mạc ở bên cạnh, “Làm phiền các hạ dẫn đường.”

“Mời đi bên này.” Phượng Liên Mạc khách khí cười, dẫn bọn họ vào trong nội đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui