Cùng Quân Hoan Hảo

Đường Chấn Đông bị hành động trắng trợn của Thượng Quan Cẩm làm cho đỏ mặt tía tai, không thở nổi mà vùng vẫy, nhưng cánh tay ôm lấy hắn vẫn bất động. Nụ hôn kích động khiến cho thân thể ma sát bốc lửa. Trong không gian chật hẹp, nhiệt độ không khí cũng tăng lên. Hô hấp nóng bỏng phả vào gương mặt hắn, hương thơm mê hoặc bao phủ hắn. Khi hắn sắp nghẹt thở trong nụ hôn nồng nhiệt thì đôi môi hôn hắn rời khỏi môi hắn. Ngay lập tức, hắn cố gắng hít thở từng đợt không khí trong lành.

Thượng Quan Cẩm đè hắn ở trên giường, đôi môi ẩm ướt lần theo cần cổ hắn xuống xương quai xanh. Bàn tay nõn nà tỏa ra nhiệt độ nóng rực luồn qua vạt áo, theo đầu vai hắn mà đẩy y phục của hắn xuống, tham lam lưu lại dấu vết xâm chiếm trên làn da hắn, rất nhanh, khuôn ngực rắn chắc bị đùa giỡn đến ửng đỏ. Hàm răng trắng muốt cắn đầu nhũ hắn, một bàn tay không chịu cô đơn bóp đầu nhũ còn lại, ngón tay thô ráp vân vê liên hồi trên chỗ mẫn cảm.

Cơ thể Đường Chấn Đông căng thẳng, hai gò má giống như bị lửa đốt, sợ người đi ngang qua thấy cảnh tượng này. Mặc dù phòng ở lầu ba không cho phép thì không được xông vào, nhưng hắn vẫn lo sợ, đẩy Thượng Quan Cẩm ra mà nói, “Đừng, đừng ở chỗ này…”

“Không kịp.” Hơi thở Thượng Quan Cẩm bất ổn, mạnh mẽ hôn Đường Chấn Đông, giống như một con sói hung ác kéo quần hắn xuống. Thấy nơi đó của hắn đã có phản ứng, đầu lông mày sắc bén hơi nhướng lên, Thượng Quan Cẩm ghé vào bên tai hắn nói với giọng khàn khàn, “Không phải ngươi có cảm giác rồi sao.”

“Nói bậy!” Vẻ mặt Đường Chấn Đông chắc như đinh đóng cột.

Thượng Quan Cẩm tà ác yêu cầu, “Vậy ngươi sờ thử xem.”

“Dừng tay!” Giọng nói của Đường Chấn Đông bắt đầu hỗn loạn.

Thượng Quan Cẩm cầm tay Đường Chấn Đông áp vào dục vọng của Đường Chấn Đông. Độ nóng từ hạ thân truyền đến khiến Đường Chấn Đông kinh hoảng và xấu hổ, vùng vẫy muốn thoát khỏi Thượng Quan Cẩm. Tuy nhiên tay Thượng Quan Cẩm tựa như vòng sắt, không cho hắn chạy trốn mà cám dỗ hắn tự an ủi chính mình.

“Tự an ủi cũng xấu hổ? Ngươi thật đáng yêu.” Thượng Quan Cẩm hôn cần cổ hắn, mang theo tay hắn cầm dục vọng của chính hắn, thấy mặt hắn đỏ lên tràn đầy xấu hổ, so với vẻ thận trọng vững vàng thường ngày thì gợi cảm hơn nhiều. Trêu ghẹo hắn khiến trong lòng Thượng Quan Cẩm ngứa ngáy khó chịu, nặng nề dẫn dắt hắn xoa nắn vật đang cương.

Đôi môi mỏng của Đường Chấn Đông khẽ hé mở. Hắn thở hổn hển trừng mắt nhìn Thượng Quan Cẩm, “Buông ra!”. Hắn cố sức rút tay về nhưng bàn tay trắng nõn ngăn chặn hắn bỗng chốc tăng độ mạnh, làm cho bàn tay họ chồng chéo lên nhau, nhiệt tình vuốt ve bộ phận yếu đuối của hắn. Dục vọng rất nhanh căng phồng đứng thẳng, dịch thể trong suốt ào ạt chảy ra ở đầu đỉnh, dính dấp trên đầu ngón tay. Bàn tay quấy rối làm cho dịch thể ẩm ướt mà ấm nóng phát ra âm thanh nghe mà ngượng ngùng.


“Đừng… Không…” Cảnh tượng quá mức phóng đãng khiến Đường Chấn Đông run rẩy.

Thượng Quan Cẩm khẽ liếm tai hắn, giọng nói khàn đục khiêu gợi trêu chọc như muốn câu dẫn hết hồn hắn ra, “Ở đây của ngươi rất ướt, thích đùa bỡn chính mình như vậy?”

“Dừng… Tay…” Đường Chấn Đông giận dữ trừng mắt, vùng cổ đỏ ửng.

Đôi đồng tử đen kịt mù sương không có chút uy lực gì, hơn nữa cơ thể *** loạn lộ ra trong y phục xanh lam, chân tay rắn chắc hồng hào và vòm ngực lập ló ánh sáng màu bạc, tỏa ra lực mê hoặc chết người.

Thượng Quan Cẩm không chuyển mắt mà nhìn hắn, con ngươi trói chặt hắn hệt như ngọn lửa bập bùng bao quanh hắn. Ngón tay đang âu yếm dục vọng của hắn cũng trở nên thô bạo. Động tác quá mạnh khiến Đường Chấn Đông thậm chí cảm thấy đau đớn, không ngờ sau đau đớn là cảm xúc tê dại làm hắn bật ra tiếng rên rỉ, bàn tay không thể làm bất cứ điều gì mà chỉ mặc cho Thượng Quan Cẩm cố sức an ủi bộ phận sinh dục bừng bừng hưng phấn. Toàn bộ cơ thể bị *** khống chế không thể nhúc nhích, nóng bỏng muốn sôi trào, ngay sau đó hạ thân nóng lên…

Đường Chấn Đông vô lực ngồi phịch trên giường, còn chưa khôi phục từ cao trào ngây ngất thì Thượng Quan Cẩm nằm úp sấp ở giữa hai chân hắn, đầu lưỡi hồng nhạt ẩm ướt lè ra liếm dịch thể trên bụng hắn một chút, hỏi, “Thoải mái không?”

“…” Đường Chấn Đông mặt đỏ tới mang tai, không nhìn Thượng Quan Cẩm.

Thượng Quan Cẩm hôn hắn, hai tay sờ soạng khắp người hắn, sau đó mạnh mẽ tách hai chân hắn ra. Lỗ nhỏ dưới ánh mắt nóng rực của Thượng Quan Cẩm khẽ run rẩy, yếu đuối mê người, ngón tay Thượng Quan Cẩm dính dịch thể hắn mới bắn ra mà tiến vào dò xét.

“Đừng…” Bị vật lạ xâm lấn làm cho Đường Chấn Đông chống cự, nhưng thắt lưng lại bị bàn tay to nóng cháy cố định không cho hắn chạy trốn. Bàn tay thâm nhập cơ thể hắn cứng rắn khai thác bên trong hắn. Đường Chấn Đông khó chịu nhíu mày, “Đừng… Không…”


“Nhẫn nại một chút.” Thượng Quan Cẩm hôn đôi môi sưng đỏ của hắn, nhẹ nhàng ngậm vào trong miệng mà hút liếm, khi hắn không khỏi kêu rên thì đầu lưỡi hồng ẩm ướt luồn vào khoang miệng hắn, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại nóng ấm của hắn, ngón tay trong cơ thể hắn cũng cử động. Cảm nhận vách ruột nóng bỏng dẻo dai, tưởng tượng nơi chặt chẽ đó của hắn nuốt vào dục vọng của chính mình, Thượng Quan Cẩm vội vàng đẩy mạnh trong lỗ nhỏ, ép buộc cơ thể hắn nhanh chóng thả lỏng.

Đường Chấn Đông ngửa đầu thở dốc, muốn chạy trốn nhưng bị kéo trở lại, hai ngón tay trở thành ba ngón tay ở trong cơ thể hắn rút ra đẩy vào, ma sát, khuấy động, còn thường xuyên đào khoét vách ruột. Động tác thâm sâu làm hai chân hắn run lẩy bẩy, phát hiện Thượng Quan Cẩm thử nhét thêm ngón tay thứ tư vào, lưng hắn toát mồ hôi lạnh, “Ô… Dừng tay…”

Thân thể hắn rất chặt, mỗi lần tiến nhập đều thấy hình dạng đau đớn của hắn, muốn hắn thích ứng với cảm giác có bốn ngón tay trong cơ thể, Thượng Quan Cẩm hôn môi rồi hôn cổ hắn, cố gắng làm hắn trầm tĩnh lại, không ngờ càng làm hắn thêm căng thẳng, cơ thể càng siết chặt, không có không gian dư thừa để nhét thêm một ngón tay, vì thế Thượng Quan Cẩm không làm động tác xâm nhập nữa, ôm lấy hắn nói, “Đừng căng thẳng, ta không tiến vào.”

Đường Chấn Đông bình tĩnh lại, trong đau đớn lại cảm thấy ấm áp. Biết Thượng Quan Cẩm sẽ không cưỡng ép hắn làm chuyện hắn không thích, Đường Chấn Đông vươn tay ôm lấy Thượng Quan Cẩm, nhiệt độ ấm áp và hương thơm thanh nhã trên người Thượng Quan Cẩm kéo tới.

Thượng Quan Cẩm thuận thế hôn môi hắn, mềm giọng nhẹ nhàng vỗ về hắn cho đến khi đường ruột mềm nhũn xuống mới tóm chặt thắt thắt lưng hắn, đem bộ thân thô to dữ tợn đặt trước lỗ nhỏ hồng hồng, “Có thể chứ?”

Áp bức thật lớn để tại lối vào chật hẹp, vầng trán Đường Chấn Đông đổ ra những giọt mồ hôi li ti, cảm giác bộ phận nóng cháy đó đang cấp bách không dằn nổi mà ma sát lỗ nhỏ đã ẩm ướt, uy hiếp mãnh liệt tỏa ra khiến da đầu hắn tê dại. Hắn cố gắng hít thở sâu, thả lỏng cơ thể để tiếp nhận Thượng Quan Cẩm, “Có thể.”

Bộ phận chần chừ ở lối vào bất chợt thô bạo tiến vào, đầu tiên là đầu chóp cực đại chôn vào trong, hung hăng chà đạp vách ruột mềm mại, sau đó Thượng Quan Cẩm bị cảm giác hấp thu tuyệt vời chiếm đoạt lý trí, không điều khiển được mà đẩy tất cả vào…

“Ô!” Trước mặt Đường Chấn Đông tối sầm, còn chưa kịp thích ứng với chấn động cường liệt, hung khí trong cơ thể vội vã vận động với tần suất điên cuồng khao khát, làm toàn bộ người hắn đung đưa lung tung.

Thuyền lầu đón gió chạy vững vàng ngoài khơi, ánh nắng sáng chói rải khắp khoang thuyền. Trên chiếc giường màu vàng kim lay động lắc lư cấm kị mà kịch liệt đang diễn ra, tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ nhỏ vụn lan tràn hương vị *** *** mỹ trong không khí. Thanh niên có thân hình khỏe mạnh, tuấn mỹ như thần tiên, da thịt băng tuyết ửng đỏ. Hắn mạnh mẽ đè ép nam nhân dưới thân, không chút lưu tình đong đưa tấm lưng dẻo dai kiên cường, hung mãnh xỏ xuyên qua hắn. Từng đợt âm thanh tục tĩu vang lên kích thích đến mức thanh niên càng kích động, tần suất nhanh kinh người…


“A… Chậm một chút…” Nam tử bị chiếm giữ nhịn không được mà yêu cầu. Khuôn mặt hắn kiên nghị hơn thanh niên, thân thể giống như một con báo mạnh mẽ lắc lư lung tung vì xâm phạm *** loạn. Xương ngón tay hắn nổi lên, ngón tay hắn bám chặt giường dưới thân. Vận động tàn bạo làm hắn choáng váng đầu óc, bàn tay mềm nhũn lại vắt bên cạnh người, làn môi đỏ tươi do bị chà đạp nhẽ nhếch lên, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ chật vật, “A… a… Không được…”

Động tác của Thượng Quan Cẩm không hề chậm lại mà ngược lại càng nhanh thêm. Bộ vị đang xỏ xuyên hắn liên tục duy trì lực lượng thú tính. Đường Chấn Đông gấp gáp thở dốc, đau đớn và khoái cảm đan xen, đường ruột không thể không chế mà siết chặt lại, “A… uh… a…”

“Ngươi kẹp thật chặt.” Thượng Quan Cẩm liếm lỗ tai mẫn cảm của hắn, cố sức tách hai bờ mông rắn chắc của hắn ra, tiến sâu hơn vào bên trong chật hẹp của hắn. Đường ruột nóng bỏng hấp thụ hắn, khi hắn rút ra thì lại nũng nịu quấn lấy hắn, nhiệt độ nóng cháy cùng sự chặt thít làm hắn sôi lên sùng sục. Đây là khoái cảm mà bất kì nữ nhân hay nam nhân nào cũng không thể cho hắn. Thượng Quan Cẩm không thể khống chế mà đâm vào bên trong mềm mại ẩm ướt.

“Đừng… Không… A…” Bộ phận vừa thô vừa nóng làm cho Đường Chấn Đông lắc lư mất trật tự. Mái tóc màu đen dài nhiễm bọt nước trong suốt xõa trên giường, khuôn mặt đỏ bừng ngày càng đỏ hơn, thân thể nóng tựa nham thạch. Hắn gắt gao nắm một góc giường, tránh bị rớt xuống do xung kích kịch liệt. Khí quan liên tục đâm vào chỗ mẫn cảm nhiều lần, khoái cảm đê mê lan tỏa toàn thân, hạ thân hắn bỗng nhiên phun ra…

Thượng Quan Cẩm sau khi hắn phóng ra không hề rời khỏi, chỉ ép hai đầu gối của hắn lên ngực, nắm mông hắn nặng nề chọc vào, lực vận động dữ dội, từng chút đâm thật sâu. Đâm chọc làm cho hơi thở của Đường Chấn Đông hỗn loạn, chiếc giường cũng không chịu nổi động tác kịch liệt của hai nam tử, bắt đầu kẽo kẹt rung động…

Bộ phận kết hợp của hai người có thể thấy được rõ ràng dưới đôi chân mở rộng của Đường Chấn Đông, huyệt khẩu đỏ rực do bị ma sát đang nuốt vào nhả ra hung khí thô to, thị giác tập kích khiến mắt Thượng Quan Cẩm càng u ám, ngày càng táo tợn xâm phạm cơ thể màu đồng, bàn tay trắng nõn cũng dò xét hạ thân hắn, mãnh liệt khiêu khích chà xát dục vọng của hắn.

Nhiệt độ trên thuyền liên tục tăng cao, tiếng rên rỉ không dứt vang lên trên giường. Thượng Quan Cẩm ôm lấy Đường Chấn Đông, đặt hắn ở vòng bảo vệ thuyền, hai chân Đường Chấn Đông mềm nhũn quấn lấy thắt lưng Thượng Quan Cẩm. Nơi kết hợp vừa ướt lại vừa đỏ, Thượng Quan Cẩm dùng sức dồn ép hắn, với tư thế đứng thẳng mà xen vào thân thể hắn.

“Đừng…” Đường Chấn Đông kinh ngạc trừng lớn mắt, kháng cự vô thức, nhưng một đôi bàn tay to lớn mạnh mẽ siết chặt thắt lưng hắn. Đường Chấn Đông không thể chống cự, tiếp nhận xâm lấn vô chừng mực, chất lỏng theo vận động mà chảy ra, dọc theo bên trong bắp đùi chảy xuống phía dưới. Khi biết được chất lỏng đó là gì thì Đường Chấn Đông thẹn đỏ mặt, túm lấy vai Thượng Quan Cẩm, va đập mãnh liệt làm cho móng tay hắn cắm sâu vào da thịt Thượng Quan Cẩm, “Ngừng… Dừng lại…”

“Ngươi quấn chặt như vậy, cơ thể ta bị hòa tan rồi.” Giọng nói trầm thấp ẩn chứa *** nên hơi khàn khàn, còn mang theo hưởng thụ tham lam vô độ, hận không thể nuốt chửng cả người hắn vào bụng.

Đường Chấn Đông sợ hãi ngẩng đầu, môi liền bị Thượng Quan Cẩm chặn lại, đầu lưỡi ướt át quấn quýt cùng một chỗ, cảm giác mềm mại dính dấp làm hắn đóng chặt mắt. Tiếng hút lưỡi vang lên rất rõ ràng trên thuyền.


Đường Chấn Đông giống như dã thú không có chỗ trốn chạy, tại vòng bảo vệ tiếp nhận xâm chiếm kịch liệt của Thượng Quan Cẩm. Hai chân hắn hầu như rời khỏi mặt đất, toàn bộ cơ thể treo ở trên người Thượng Quan Cẩm, đong đưa theo động tác hung mãnh. Từng đợt kích thích và dạ dày xóc lên xuống làm vẻ mặt hắn tái nhợt, thân thể không thể chống đỡ. Hắn vươn tay ôm lấy cổ Thượng Quan Cẩm, gắt gao dán vào người Thượng Quan Cẩm. Cơ thể hai bên dính vào nhau, ma sát mang theo lực hấp dẫn kì diệu.

Ánh mắt Thượng Quan Cẩm càng trở nên nguy hiểm, đôi môi duyên dáng ngặm cắn điểm màu đỏ nổi lên trước ngực hắn, bừa bãi vuốt ve cơ thể đổ đầy mồ hôi của hắn, nghe được tiếng rên trong cổ họng hắn, bỗng chốc đung đưa như gió bão…

Gió lành lạnh trên biển thổi qua cơ thể, chiếc thuyền lao nhanh về phía trước, Đường Chấn Đông bất chợt siết chặt cánh tay Thượng Quan Cẩm, dịch thể nóng hổi tuôn ra trong cơ thể hắn. Đường Chấn Đông trầm tĩnh lại, tùy ý mặc gió biển vuốt ve cơ thể vừa rút khỏi ***. Chậm rãi, một cảm giác chóng mặt bất thình lình đột kích hắn, tiếp đó là cảm giác buồn nôn không thể kiềm chế. Trong chốc lát, khuôn mặt hắn trắng bệch.

Thượng Quan Cẩm chú ý đến vẻ mặt của hắn, ôm chặt hắn, “Ngươi khó chịu sao?”

“Không có.” Đường Chấn Đông không muốn làm hắn mất hứng nên không nói với hắn mình bị say sóng, miễn cho hắn lại nghĩ mình là gánh nặng, sẽ không dẫn mình đi thuyền nữa. Vì thế dù dạ dày đau đớn nhưng Đường Chấn Đông vẫn chịu đựng.

Thượng Quan Cẩm nhìn mặt hắn đổ mồ hôi lạnh, vội vàng ôm hắn đặt về giường, rồi sờ trán hắn, “Không phải sốt… Là say sóng sao? Ta bảo bọn họ pha một chén trà gừng.” Dứt lời, muốn gọi người.

Đường Chấn Đông túm cánh tay Thượng Quan Cẩm, đôi ngươi đen kịt nhìn Thượng Quan Cẩm, nói, “Không có việc gì, lập tức sẽ ổn.” Trên thuyền có rất nhiều người thấy cử chỉ thân mật của bọn họ, nếu có người vào hầu hạ thì càng gay go.

“Ngươi nghỉ ngơi một chút, ta đi pha trà cho ngươi.”

“Được.” Khuôn mặt tuấn tú của Đường Chấn Đông tái nhợt, hắn mở miệng.

Thượng Quan Cẩm đứng dậy rời đi. Sau khi tìm được một gã sai vặt thì phân phó hắn đi bảo Mạnh Tường giảm bớt tốc độ của thuyền rồi mới đi pha trà. Nhìn Đường Chấn Đông uống xong, Thượng Quan Cẩm vươn hai tay ôm cả người hắn vào trong lòng, biết hắn không thể thích ứng thời gian ngồi thuyền quá dài, dùng tay che hai tai hắn, để hắn không phải nghe tiếng động khó chịu phát ra khi thuyền chạy, “Tốt hơn chưa?”

Đường Chấn Đông ngẩng đầu nhìn ánh mắt dịu dàng lo lắng của Thượng Quan Cẩm, đầu tựa vào ngực hắn, “Thoải mái hơn nhiều rồi, tay ngươi rất ấm áp.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui