Giữa xuân thì mưa, phía đông bắt đầu có sấm.
Mạnh Tu Y đứng trên thềm đá ở Tuyên Thất Điện, từng trận sấm liên tục xuất hiện ở phía đông, có dấu hiệu mưa, nàng ấy giương mắt nhìn về phía chân trời, trầm mặc một lát.
Đêm đã khuya, bóng dáng Mộ Sanh lại chưa xuất hiện.
Mạnh Tu Y đợi một chút, nói với hoạn quan phụng dưỡng một bên: "Đi một mình, mang theo dù, đến Chính Sự Đường xem Thượng Khanh có ở đó không."
Hoạn quan lĩnh mệnh mà đi.
Đã qua mười ngày kể từ cái đêm móc tim móc phổi đó.
Đêm đó Mạnh Tu Y thiếu tự tin hỏi Mộ Sanh có nguyện ý ở lại kinh sư hay không, hầu như không chút do dự, Mộ Sanh liền gật đầu liên tục nói đồng ý.
Mạnh Tu Y chậm rãi thở một hơi, khóe môi lóe lên một ý cười nhàn nhạt, ngọt ngào cùng kinh hỉ đêm đó, hiện nay nghĩ đến lại vẫn khiến cho cõi lòng nàng ấy đầy mừng rỡ.
Giải quyết chuyện đại sự cả đời, dưới sự ám chỉ của Hoài An Quân cùng các Thừa Tướng là kì tích "lành bệnh", lại bắt đầu lâm triều.
Sau khi lâm triều, chuyện đầu tiên Hoàng Đế làm là đem nhóm thái thú đang nghỉ ở kinh thành đuổi đi hết, lại vui vẻ ban chiếu, lệnh Thượng Khanh đại nhân lập tức đi nhậm chức, chính thức thực hiện chức trách của Thượng Khanh, Chính Sự Đường từ nay là thần long có đầu.
An bài xong tất cả những thứ này, vốn tưởng rằng từ nay có thể trải qua những tháng ngày hạnh phúc mĩ mãn thì bệ hạ kinh ngạc phát hiện, Thượng Khanh đại nhân bắt đầu đi sớm về trễ nhiều hơn.
Sáng sớm nàng ấy nhịn, Thượng Khanh phải lâm triều, trùng hợp nàng ấy cũng mỗi ngày đều phải lâm triều, vậy cùng dậy sớm là được.
Nhưng mà hành vi trời không tối không trở về nhà của Mộ Sanh khiến cho Mạnh Tu Y rất tức giận.
Tựa như tối nay, sắp tới giờ Tuất (19h-21h), Mộ Sanh lại không thấy tăm hơi!
Tiếng sấm nặng nề, lặp đi lặp lại, bầu trời vì bão tới mà tối như lông trâu, mưa như trút nước.
Mạch Vinh Ân chống gậy trúc bước đến, che mưa cho Hoàng Đế.
Lại đợi một hồi, Mộ Sanh rốt cục khoan thai đến muộn.
Mạnh Tu Y đầu tiên là vui vẻ, ý cười còn chưa đạt đến khóe môi đã bị nàng ấy thu lại, mặt không cảm xúc nhìn Mộ Sanh đi lên từng bậc.
Mưa xuống, mặt đường trong thời gian ngắn liền trở nên ướt nhẹp, Mộ Sanh đạp lên bậc thang, mỗi một bước đều đi rất cẩn thận, đợi đến lúc nàng cuối cùng cũng tới trước người Mạnh Tu Y, đang muốn bái bệ hạ, liền thấy Mạnh Tu Y không nặng không nhẹ mà lườm nàng một chút, trước hết nói: "Đi thôi."
Nói xong liền tự quay người đi vào bên trong điện.
Giữa xuân nhưng hàn ý bao bọc, đi vào bên trong điện Mạnh Tu Y liền ghét bỏ nhìn chăm chú Mộ Sanh một lát, nói: "Thay đổi xiêm y đi."
Mộ Sanh biết mình đến chậm, bệ hạ tất nhiên không vui, liền không nhiều lời, thuận theo cung nhân sát bên đi thay đổi xiêm y.
Sau đêm đó, Mạnh Tu Y lợi dụng lí do đường hoàng bố trí một gian cung thất cho Mộ Sanh, chỉ là cung thất được bố trí kĩ càng kia lại tựa như hữu danh vô thực, vì mỗi ngày Mộ Sanh đều qua đêm ở Tuyên Thất Điện này.
Ngự tiền miệng nghiêm cực kì, việc tư của bệ hạ người nào dám nhiều lời? Hai người này đã trải qua những ngày cùng ăn cùng ở như cặp vợ chồng ở dân gian rồi.
Chờ Mộ Sanh thay xiêm y ra ngoài, bữa tối đã mang lên.
Mạnh Tu Y ngồi một bên bàn ăn chờ nàng đi ra.
Tâm trạng Mộ Sanh ấm áp, dịu dàng nói: "Ta trở về muộn, bệ hạ không cần chờ, dùng bữa trước là được."
Mạnh Tu Y lườm nàng một chút: "Ngươi cũng biết ngươi trở về muộn? Còn nói mình là một đại phu! Đạo lí ăn ngủ đúng giờ cũng không hiểu sao? Ta thấy ngươi cũng không cần làm cái đại phu này!"
Giọng nói của nàng ấy không tốt, ngôn từ cũng không khách khí nhiều, Mộ Sanh cũng chẳng buồn bực, chỉ dịu dàng nhìn nàng ấy mỉm cười.
Trong nháy mắt hai gò má Mạnh Tu Y nóng lên, quay mặt đi, nhanh chóng nói: "Trước tiên dùng bữa."
Một bữa tối im lặng qua đi.
Mộ Sanh nói với Mạnh Tu Y: "Bệ hạ đi tắm trước, chờ một lát ta thi châm cho ngươi."
Gương mặt tinh xảo của Mạnh Tu Y lại nhăn nhó: "Hôm nay không muốn."
Thường ngày nghe nói châm cứu là đâm vào huyệt vị, chỉ sản sinh tê dại, cũng không đau nhiều, Mạnh Tu Y từng tự mình thử, lại cảm thấy thời gian như năm, đau đến mức lời cũng không nói ra được.
Thân thể quá mẫn cảm, một chút đau đớn ngày thường cũng bị phóng đại gấp mấy trăm lần, huống chi là dùng ngân châm đâm vào trong thịt.
Bệ hạ biểu thị không muốn.
Mộ Sanh ôn thanh nói: "Hôm nay là lần cuối cùng rồi, hai ngày nay ta quan sát mạch tượng của ngươi, vẫn rất có hiệu quả.
Nhanh đi tắm, đừng vội kiếm củi ba năm thiêu một giờ."
Nghĩ đến vài lần chịu khổ trước, Mạnh Tu Y không cam lòng mà đi tới.
Mộ Sanh liền tranh thủ thời gian, chuẩn bị ngân châm.
Mỗi lần đến lúc này, Mạnh Tu Y rất là phiền, Mộ Sanh biết nàng ấy là muốn chậm chút nào hay chút nấy, cũng không để người đi giục, tự cầm mấy thiên công văn đến xem.
Nàng ở Chính Sự Đường cũng không thuận lợi, nơi đó có không ít đồng liêu ngày xưa của nàng, tư cách lớn hơn, kinh nghiệm nhiều hơn, từng là tiền bối của nàng, kết quả nàng ở bên ngoài ba năm trở về liền trở thành thượng quan của bọn họ, có thể tưởng tượng được nội tâm những đồng liêu này là cảm giác khó chịu ra sao.
Nàng chỉ có thể càng thêm nỗ lực, thu nạp lòng người.
Chính Sự Đường vừa là cố vấn của bệ hạ, vừa là vũ khí sắc bén giúp bệ hạ chế hành tiền triều, tất nhiên không thể để lòng người tan tác.
Xem qua ba phần công văn, rốt cục Mạnh Tu Y cũng phiền phiền chán chán mà đến rồi.
Nàng ấy đổi sang tẩm y làm từ tơ lụa, bóng loáng nhu thuận, bên trên là chỉ vàng thêu long văn, tóc hất ở phía sau, da thịt mềm nhẵn hồng hào bóng loáng còn phiếm hơi ẩm.
Mộ Sanh giương mắt nhìn liền mê mẩn, Mạnh Tu Y ngồi quỳ xuống trước người nàng, lấy công văn trong tay nàng ra, để trên kỷ trà ở một bên, sau đó nắm tay nàng kéo về bên giường.
Mộ Sanh lấy lại tinh thần, liền đi lấy châm, Mạnh Tu Y than thở: "Trời đêm đẹp không sao tả xiết như vậy, lại làm chuyện tàn khốc đến thế, thực sự là lãng phí."
Mộ Sanh không phản ứng nàng ấy, bệ hạ cũng là mắng bóng mắng gió thôi, mắng một hồi nên nằm xuống cũng phải nằm xuống, nên cởi áo cũng phải cởi áo.
Châm cứu sắp được nửa canh giờ, Mạnh Tu Y đau đến đầy đầu mồ hôi, Mộ Sanh đau lòng nàng ấy, không ngừng vì nàng ấy lau chùi.
Chờ châm gỡ xuống, Mạnh Tu Y ôm Mộ Sanh một lát mới nói: "Rốt cục cũng xong rồi."
Mộ Sanh khẽ vuốt sợi tóc của nàng: "Ừm..."
"Thế nhưng," Mạnh Tu Y dừng một chút, nói: "Nếu như ngươi muốn rời đi, ta tình nguyện dựa vào cái cớ mỗi ngày đều muốn châm cứu, để giữ ngươi ở lại."
Mộ Sanh trầm mặc chốc lát, thoáng đẩy Mạnh Tu Y một cái: "Ta đi tắm."
Mạnh Tu Y lập tức cao hứng, thả nàng ra, còn thúc giục: "Nhanh đi, nhanh đi."
Biết nàng ấy muốn gì, gò má Mộ Sanh hơi đỏ, xấu hổ không dám ngẩng đầu, không nói một lời đi mất.
Giường mềm mại rộng rãi, Mộ Sanh nằm ở phía trên, Mạnh Tu Y chuyên tâm mở vạt áo nàng ra, chỉ nhẹ nhàng kéo một cái, vạt áo liền mở rộng.
Vẫn chưa vội vã xốc lên mỹ cảnh tú lệ trập trùng, Mạnh Tu Y ngẩng đầu lên, nhìn phía khuôn mặt Mộ Sanh.
Môi đỏ tựa hoa anh đào kia như trùng độc vậy, làm người chấp mê, làm người thất thần, làm người không thể tự kiềm chế.
Mạnh Tu Y nhìn, ánh mắt vẫn tính là trấn định dần dần nóng rực, hai tay nàng ấy chống lên phía trước, chuẩn xác mà ngậm nó vào.
Mềm mại ướt át, còn có khí tức và hơi thở thơm ngọt của Mộ Sanh, Mạnh Tu Y nhắm mắt lại.
Hôn, thâm nhập triền miên, từng chút phá tan cửa lòng Mộ Sanh, kích thích nàng, khiến cho nàng từ từ giống như nàng ấy, si mê đến gần như thành kính.
Chỉ là một cái hôn, Mộ Sanh chỉ cảm thấy cả người đều đang run rẩy, cột sống tê dại.
Mạnh Tu Y từ bên trong mỹ cảnh hôn môi đoạt lại một chút thần trí, lúc nào cũng chú ý biến hóa của nàng, thấy nàng cũng động tình như mình, liền thăm dò vào vạt áo tẩm y của Mộ Sanh.
Mấy ngày nay triều đình không được yên ổn, Lễ Bộ chuyện còn chưa xong, Thừa Tướng lại thiếu mất một vị.
Nguyên lai Lễ Bộ Thượng Thư nghe nói, không biết tại sao lại có người làm chứng lục tục phản công, bóp méo lời chứng.
Việc này biến đổi bất ngờ, đột ngột đến mức làm người phiền lòng, may mà gần đây bệ hạ ăn uống no đủ, tâm tình không tệ, liền kiên trì ồn ào cùng bọn họ.
Mạnh Tu Y thân ở đế vị, đối với sự tình đều xuất phát từ đại cục, nhìn chung toàn bộ, đem những nơi có biến cố đều nhét vào tầm mắt.
Mấy năm trước Mạnh Tu Y cảm thấy Hình Bộ và Đại Lý Tự đều kéo rất lâu, chuyện thiết lập một ít lôi đình vạn quân (?) rất là bất lợi, liền lật bài luận nghị đem bắc nha cấm quân thay tên thành Cẩm Y Vệ, giao quyền truy bắt tuần tra, trực thuộc thiên tử, không bị bất kì quan viên nào sai phái.
Vì vậy, Cẩm Y Vệ liền ngự ở trên lục bộ, thêm hai năm qua Hoàng Đế phân công Cẩm Y Vệ chỉnh đốn trong triều, khiến Cẩm Y Vệ không khỏi làm người nghe ngóng biến sắc, cũng làm người ta kiêng kị.
Lúc này, tiền Lễ Bộ Thượng Thư đang ngồi xổm ở bên trong chiếu ngục của Cẩm Y Vệ.
Mạnh Tu Y suy nghĩ một chút, những người phản cung này tựa hồ đều do nàng ấy mệnh chúng thần tiến cử một tên tân tướng mà khởi đầu.
Chuyện này kì thật là lạ, mặc dù những người này phản cung, tiền Thượng Thư cũng đã định một ít tội danh, đã không còn khả năng quay lại, những chứng nhân kia nguyên bản chắc chắn hắn có tội bây giờ đổi giọng, bọn họ có mưu đồ gì? Hoặc nói là, ai có thể làm bọn hắn đổi giọng?
Muốn biết chuyện này, cần phải biết được mấy ngày nay ai từng tiếp xúc với tiền Thượng Thư.
Chiếu ngục quản giáo nghiêm ngặt, so với nhà tù của Hình Bộ và Đại Lý Tự càng không lọt nổi gió, mỗi ngày ra vào đều có ghi chép kí tên.
Mạnh Tu Y liền phái người đi thăm dò.
Hoài An Quân phủ, mấy năm trôi qua, cách cục trang hoàng nơi này chưa một chút thay đổi.
Mạnh Ấu Lâm ngồi ở đình trước, bốn phía mùi hoa ngào ngạt, ong bướm bay lượn.
Nàng ngồi, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Bé gái ngày xưa đã lớn hơn, tóc dài ra, vóc người cũng thon thả, thân thể có sự gợi cảm nở nang của thiếu nữ.
Biến hóa ở mọi phương diện, bất biến chỉ có đôi mắt trước sau trong suốt đơn thuần kia.
Bên trong cảnh "xuân" kiều diễm, nữ tử một bụng tâm sự.
Mạnh Ấu Thư bước vào tiền đình liền nhìn thấy cảnh tượng như bức tranh, nàng ấy không khỏi thả nhẹ bước chân, chậm rãi đi tới.
Nhưng mà Mạnh Ấu Lâm lại không bỏ qua hơi thở của nàng ấy, nàng ngẩng đầu, nhìn về hướng Mạnh Ấu Thư, mỉm cười nói: "Hôm nay sao lại xong sớm như vậy? Trời còn chưa tối chứ?"
Cái mỉm cười khẽ kia đem tâm sự trầm trọng lúc nữa quét sạch sành sanh.
Nàng vừa nói, vừa hơi ngửa đầu, tựa như cảm thụ ánh mặt trời như có như không trong không khí.
Mạnh Ấu Thư bước nhanh về trước, ôn thanh nói: "Có bệ hạ tọa trấn, ta tất nhiên có thể ung dung chút."
Nếu là ba năm trước, Mạnh Ấu Lâm sẽ oán giận vài câu Hoàng Đế lười biếng, đem Mạnh Ấu Thư ép cạn, có điều hiện tại nàng lớn hơn, tất nhiên là hiểu chuyện, trong miệng sẽ không nói ra lời nói có vẻ khá là đại nghịch bất đạo như thế.
Hiểu chuyện làm người ta hiểu lễ, hiểu chuyện cũng là người nhiều tâm tư suy nghĩ nhiều, chưa từng hiểu không sợ trở nên do dự thiếu quyết đoán.
Mạnh Ấu Lâm nở nụ cười, mặt mày vẫn cứ lưu giữ dấu vết ngây thơ, nàng muốn nói gì đó nhưng mang theo chút chần chờ, qua một lúc, phảng phất như cẩn thận suy tư lời giải thích rồi mới nói: "Hôm qua Quận Vương phủ phái người đến, mời ngươi qua hai ngày mới trở lại, ngươi đi sao?"
Quận Vương phủ là nơi phụ thân, kế mẫu của Mạnh Ấu Lâm cùng Mạnh Ấu Thư ở, Bình Lâm Quận Vương tuy tước vị thấp hơn con gái, trên người cũng không có thực chức gì, một đại gia đình hầu như chỉ dựa vào bổng lộc của Quận Vương sống qua ngày, nhưng cái chức phụ thân vẫn phải trả đủ mười phần.
Làm sao, Mạnh Ấu Thư xưa nay không thèm để ý bọn họ, lúc này vẫn là như vậy, nghe Mạnh Ấu Lâm nói như thế liền ngồi vào bên cạnh nàng, miễn cưỡng nói: "Qua đó làm cái gì? Ta còn thèm bị khinh bỉ hay sao?"
Phụ thân nếu là nhớ nhung nàng ấy thật, sao chưa bao giờ nhắc A Lâm? Chẳng qua là nhìn nàng bây giờ có chút tác dụng, muốn mưu cầu chỗ tốt từ nàng thôi, hắn chưa từng thật lòng quan tâm đến tỷ muội các nàng.
Mạnh Ấu Lâm tựa như đột nhiên mọc ra chút căng thẳng, nàng nghiêng người sang, muốn biết Mạnh Ấu Thư ở nơi nào.
Sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, Mạnh Ấu Thư có thể chuẩn xác mà đoán ra ý nghĩa bên trong từng động tác của Mạnh Ấu Lâm, nàng ấy thấy nàng nghiêng người, liền vội vàng đưa tay nắm chặt tay Mạnh Ấu Lâm, dịu dàng nói: "Ở đây."
Cảm nhận được nhiệt độ của lòng bàn tay nàng ấy, Mạnh Ấu Lâm liền cảm thấy được ấm áp lan đến đáy lòng, tìm kiếm dựa vào bả vai Mạnh Ấu Thư, nàng cười híp mắt nói: "Có tiểu Bạc ở đó, bệ hạ mấy ngày nay hẳn rất vui vẻ chứ?"
Mạnh Ấu Thư nở nụ cười: "Đâu chỉ là hài lòng, tính nhẫn nại còn nhiều hơn vài lần."
Mạnh Ấu Lâm nghe liền cười đến mắt đều nheo lại, như một con mèo con đơn thuần đáng yêu, không hiểu thế sự, khiến người ta nhìn mà mềm lòng, chỉ là, một lát sau nàng nhớ ra cái gì đó, hơi thu lại ý cười, muốn hỏi nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng đã nuốt trở vào, cẩn thận cân nhắc tỉ mỉ lời giải thích mới cười nói: "Bệ hạ tuổi tác cũng không nhỏ, thường ngày không ai dâng thư khẩn cầu bệ hạ đại hôn sao?"
Mạnh Ấu Thư cúi đầu thưởng thức lỏng bàn tay Mạnh Ấu Lâm trong tay mình, nghe vậy, hờ hững nói: "Sao lại không có? Chỉ là hai năm qua bệ hạ hung hăng, lại khống chế triều cục vững vàng, những đại thần này thấy bệ hạ không có ý đại hôn, đoán không được tâm tư của nàng cũng không dám ép quá mức, sợ dây vào rủi ro thôi."
"Luôn có một ngày, sẽ trốn không được..." Mạnh Ấu Lâm lẩm bẩm, như tự nói.
Giọng điệu này bao hàm tâm tình quá mức phức tạp, tựa như phiền muộn, tựa như lo lắng, thậm chí còn có một chút tự thương hại, Mạnh Ấu Thư nhất thời luận không ra, chỉ là đối với nội dung trong lời này, bật thốt lên trả lời: "Tất nhiên là không thể kéo dài mãi.
Có điều, A Lâm, ngươi quan tâm bệ hạ từ lúc nào?"
Vẻ mặt Mạnh Ấu Lâm nhất thời liền không dễ chịu, nàng chôn mặt ở hõm vai Mạnh Ấu Thư.
Tiểu cô nương không rành thế sự, không biết làm sao che giấu chột dạ: "Ta...!Là quan tâm ngươi mà, ngươi...!Ngươi với bệ hạ tuổi gần nhau, cũng chưa...!Cũng chưa thành hôn đây.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...