Cùng Quân Duyên


Nơi gặp bệ hạ thiết ở Cần Chính Điện.
Vị trí của Cần Chính Điện là trên Bồng Lai đảo ở hồ Thái Dịch, nơi Hoàng Đế lên đảo du hạnh lúc xử lí chính vụ.
Thay vì ngự triệu lại thiết ở chỗ này, đúng là chưa từng nghe thấy.

Mộ Sanh cũng không biết Hoàng Đế có ý định gì, vừa tới đã có quan viên châu đầu ghé tai, còn có một vài viên quan lớn mật tiến lên thăm dò tin tức của nàng.

Mộ Sanh chỉ lo cười nói: "Ta cũng không biết, chúng ta cứ mặc cho bệ hạ phân phó là được."
Nghe được lời từ chối của nàng, các quan lại cũng không biết nên tin hay làm bộ là tin, nói chung cũng dần dần lắng xuống.
Chờ ước chừng thời gian đốt một nén hương, Hoàng Đế mới khoan thai đến muộn.
Vì quan hàm của Mộ Sanh cao nhất, đứng đầu mọi người, chờ Hoàng Đế ngồi xuống liền dẫn đầu chúng thần quỳ lạy hành đại lễ.
Mạnh Tu Y nhìn xuống dưới, giơ tay nhíu mi, hồi lại tinh thần: "Đứng lên đi."
Lúc Mộ Sanh đứng dậy, nhanh chóng ngẩng đầu liếc mắt nhìn, chỉ thấy sắc mặt nàng ấy tái nhợt, giữa hai lông mày còn có một tia ủ rũ, lại nhìn sắc môi cực kì nhạt, con ngươi trong mắt thoáng to ra.
Xem ra, có mấy phần bệnh trạng do mệt nhọc quá độ, khuya không được ngủ.
Lại nhìn kĩ vẻ mặt bệ hạ, ẩn cực sâu bên dưới thần thái bình tĩnh là mấy phần không kiên nhẫn, nếu không sự đối lập với ngày xưa, nàng chắc cũng không phát hiện được.

Mộ Sanh so với vừa nãy cẩn thận thêm vài lần, e sợ hôm nay làm không tốt liền chọc giận nàng ấy.

Ngày ấy bệ hạ nói lời tàn ác, chỉ là bí mật, người bên ngoài cũng không biết, nếu hôm nay bị bệ hạ răn dạy trước mặt mọi người, bước đi ngày sau của nàng liền liên tục khó khăn.
Mộ Sanh âm thầm cẩn thận, không ngờ, khi yến bắt đầu, ngữ khí Hoàng Đế ôn hòa, hỏi vấn đề cũng rất đúng quy củ, không sắc bén xảo quyệt.
Ngoại trừ mấy cái chính vụ thực sự làm rất qua loa, thì đối với các đại thần cũng không có quá mức khó dễ.

Lúc đến phiên Mộ Sanh, Mạnh Tu Y cũng hỏi nàng như người thường về mấy cái vấn đề tầm thường, ví dụ như năm ngoái lao dịch ở Lâm An ra sao? Sản lượng gạo thế nào, từng nhà có ăn no cái bụng hay không? Mộ Sanh liền cũng theo khuôn phép cũ mà đáp, vừa không nổi bật, vừa không phạm sai lầm, cố gắng đạt tới mức không gây sự chú ý.
Trình độ của nàng, Mạnh Tu Y lại hiểu rõ, chẳng qua thấy nàng không có ý định toả sáng, Mạnh Tu Y đăm chiêu nhìn nàng thêm vài lần.
Hơn ba mươi người, hỏi thăm từng cái, rất nhanh sắc trời liền tối lại.
Bên trong điện đã đốt đèn lồng.
Mạnh Tu Y nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt mọi người, khá là săn sóc thấu tình: "Sắc trời đã tối, cũng không thể để các khanh bụng đói về nhà, liền ở trên đảo này dùng thiện cùng trẫm đi."
Chúng thần không ngờ có niềm vui bất ngờ như vậy, trong lúc nhất thời ai cũng mừng tít mắt, vội vã bái tạ.
Có thể đến tư yến của Hoàng Đế, trên dưới cả triều cũng không có mấy người, huống chi chỉ là các ngũ phẩm thái thú.

Các đại thần rất vui vẻ, nội thị dâng ấm trà, bọn họ liền bưng bên môi, lại thấp giọng cùng đồng liêu trò chuyện.
Mộ Sanh nói chuyện qua loa với vị thái thú bên cạnh, sự chú ý không tự chủ được liền đặt trên thân thể của người ngồi ngay ngắn ở đầu bàn kia.

Sắc mặt Hoàng Đế còn trắng xám hơn cả ban nãy, hai tròng mắt đen nhánh cũng ảm đạm đi, chỉ là cảm quan vẫn nhạy cảm, nhận ra được tầm mắt của nàng cũng hướng phía nàng quét tới.
Mộ Sanh vội vã thu hồi ánh mắt, vừa vặn đồng liêu bên cạnh hỏi một câu gì đó, nàng nhanh chóng nghiêng đầu chuyên chú trả lời lại.
Ánh sáng trong mắt Mạnh Tu Y càng thêm ảm đạm, ánh mắt Mộ Sanh chuyên chú nhìn vị thái thú trẻ tuổi bên cạnh nàng, thỉnh thoảng mỉm cười, thái thú kia phảng phất thụ sủng nhược kinh, có thể thấy hắn bị dung mạo cùng địa vị của nàng, lại thêm lúc vung tay nhấc chân thẳng thắn mà không mất đi dịu dàng hấp dẫn.
Ánh mắt ảm đạm của Mạnh Tu Y từ từ đông lạnh, đôi môi trắng xám nhếch lên thật mạnh, dạ dày đột nhiên quặn đau.
Hai ngày nay nàng ấy vẫn bận với chuỗi gièm pha của Lễ Bộ, suốt đêm qua triệu kiến năm Thừa Tướng để thương lượng, đêm khuya không ngủ, đến hôm nay cũng chỉ trong lúc bận bịu nuốt vội một bát cháo liền đến Bồng Lai đảo.

Nàng ấy vốn muốn mượn ưu thế tuyệt đối nơi Bồng Lai đảo bốn phía nước giao với đất này, nghĩ cách giữ Mộ Sanh lại, vày mà lúc này, đau đớn ở dạ dày làm cho nàng dường như không chịu nổi nữa.
Nàng ấy muốn gặp Mộ Sanh, ở thời điểm xung quanh không có người, nhưng nàng không muốn để cho Mộ Sanh nhìn thấy sự yếu đuối bất lực của mình.
Khẩu dụ ban yến được nói trước mặt mọi người, đế vương nhất ngôn cửu đỉnh, tất nhiêm không thể rút về.


Mạnh Tu Y chỉ đành cơn quặn đau kịch liệt trong dạ dày, làm thủ thế với Mạch Vinh Ân, ra hiệu cho hắn nhanh hơn một chút.
Trên đảo có cung điện chuyên để dùng yến, có thể chứa được đại yến trăm người, bữa tối liền đãi ở nơi đó.
Mạch Vinh Ân nhận được chỉ thị của bệ hạ, vội vàng hối mấy tên nội thị đi hỗ trợ.
Rất nhanh, bên kia đã bố trí kĩ càng.
Bốn phía của Bồng Lai đảo là nước, nhiệt đột rên đảo sẽ thấp hơn rất nhiều, thêm nữa vào đêm xuân xe lạnh, Mộ Sanh vừa đi ra khỏi Cần Chính Điện liền không nhịn được mà rùng mình.
Mạnh Tu Y để ý, ở trước mặt mọi người không tiện thêm áo cho nàng, liền bước nhanh hơn.
Một đám người đi theo phía sau Hoàng Đế, đi trước đi sau như đi trên đường, rất nhanh liền tới nơi cung điện kia.
Cung điện đèn đuốc sáng choang, bên ngoài đứng đầy thị vệ, bên trong cung nữ nội thị đứng đan xen, từng món từng món ngon xếp đủ loại trên bàn ăn.
Vào chỗ, Hoàng Đế làm một động tác tay, sáo trúc vang lên.
Đây chỉ là một bữa tiệc thân mật, tự nhiên không cần các loại từ ngữ hoa lệ chúc rượu mừng thọ.

Nhưng các đại thần làm sao chịu bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này? Tất nhiên là dồn dập hoặc ngâm thơ, hoặc làm phú, cật lực không chút dấu vết mà tán dương Hoàng Đế anh minh ngút trời, tán dương dân giàu nước mạnh, trời yên biển lặng.
Những thái thú này là người quản dân của đại thiên tử, ở tại địa phương cẩn thận, hôm nay được Mạnh Tu Y thiết kế yến, tình cảm quân thần dân trào, chân thành cầu khẩn, nàng ấy tất nhiên không thể quá mức khước từ, mỗi người đều nhấp một miếng, hơn ba mươi người đến cũng phải vài chén.
Rượu trong cung đa phần đều là tiến cống khắp nơi, rượu làm thanh tỉnh, lúc vào miệng thì thơm ngọt, nhưng hậu kình mười phần.

Mạnh Tu Y uống vào vài chén, liền cảm thấy trong bụng như bị lửa thiêu thiêu, đau đớn càng thêm kịch liệt.
Mộ Sanh ngồi dựa phía trước, có thể thấy rõ ràng từng biến hóa nhỏ bé trên mặt Hoàng Đế, nàng rất nhanh đã phát hiện sắc mặt Hoàng Đế so với ban nãy càng trắng xám hơn, khuôn mặt cứng ngắc, tuy cũng đang cười, ý cười lại không chạm đáy mắt.
Nàng không khỏi có chút lo lắng, đã thấy Mạnh Tu Y lạnh lùng quét qua nàng một chút, tựa như muốn nàng khỏi lo chuyện bao đồng, trong lòng Mộ Sanh cứng lại, trận lo lắng kia rất nhanh bị ép xuống.


Vừa vặn những đại thần khác đều đã kính rượu bệ hạ, chỉ còn dư lại một mình Mộ Sanh.
Mộ Sanh biết mình ở ngay dưới mí mắt nàng ấy, nếu như nàng ấy chán ghét nàng, nàng trù trừ co rúm lại sẽ chỉ càng không lọt mắt nàng ấy, liền thẳng thắn tự nhiên hào phóng mà đứng lên, nâng chén cầu khẩn: "Thần kính bệ hạ một chén, nguyện bệ hạ vĩnh bảo thanh xuân, phong hoa trường tồn."
Không giống với những đại thần khác chúc rượu, Mạnh Tu Y chỉ thoáng nhấp một ngụm, lúc nghe thấy lời chúc của Mộ Sanh liền đem rượu trong chén một mạch uống cạn, chậm rãi mở miệng nói: "Tâm ý của Thượng Khanh, trẫm nhận lấy."
Loan Thai Thượng Khanh, quả thực không giống người khác.

Trong lòng mọi người đều nói thế.

Nói vậy qua tối nay, chuyện Hoàng Đế nhìn Thượng Khanh với con mắt khác thế nào sẽ nhanh truyền đi.
Cùng lúc yến tàn, ngọn nến to bằng cánh tay trẻ con bên trong điện đã cháy hết một nửa, sáp dầu dày đặc tích thật cao, Mạnh Tu Y được cung nữ đỡ dẫn đầu ra ngoài.
Đại thần còn lại cũng do vài tên hoạn quan dẫn đường, tụm năm tụm ba đi ra đại điện, hướng đến bờ hồ.

May mà mọi người cuối cùng cũng nhớ là đang ở trước trước ngự, lại hỉ động thanh sắc không dám hí hửng, cũng không có người dám uống rượu.
Hồ Thái Dịch đang ở trước mắt, sóng nước lấp loáng mặt hồ, dưới ánh trăng hiện ra nguyệt hoa nhu hòa, ưu mỹ mà thanh nhã.

Mộ Sanh đang định lên thuyền, lại nghe được phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng hô to cấp thiết: "Thượng Khanh đại nhân, xin dừng bước!"
Lại thêm vài tiếng hô, từ xa đến gần.
Mộ Sanh tất nhiên là xoay người lại xem, chỉ thấy Mạch Vinh Ân chạy bộ đến, thấy nàng dừng lại, vừa thở hổn hển vừa vượt đến trước người nàng, qua loa cúi người xem như là hành lễ, lại liếc mắt nhìn các đại thần mỗi người đều mang hiếu kì trong mắt, không để ý tới có thất lễ hay không, vượt đến bên người Mộ Sanh, nói nhỏ bên tai nàng: "Bệ hạ ôm bệnh, kính xin địa nhân mau chóng theo tiểu nhân trị liệu."
Bệ hạ ôm bệnh! Mộ Sanh sợ hãi cả kinh, nhìn về phía Mạch Vinh Ân, chỉ thấy khóe mắt lẫn đuôi lông mày hắn đều là cấp thiết, trong miệng cầu xin: "Đại nhân, không thể dở dang, mau chóng đi theo tiểu nhân đi thôi."
Nghĩ đến vẻ mặt trắng xám mệt mỏi, khó coi đến cực điểm khi ngồi ngồi ở chỗ ngồi kia của nàng ấy, Mộ Sanh liền nói ngay: "Dẫn đường!"
Cái gì cũng không quan trọng bằng thân thể bệ hạ!
Dân phu, nhân lực trên Bồng Lai đảo bằng hai trúc đảo, tất nhiên không rộng rãi bằng lục địa.
Bước đi nhanh chừng một chén trà, liền đến bên ngoài phòng ngủ của Hoàng Đế.
"Bệ hạ nhiều năm chưa từng hạnh qua Bồng Lai, lần này lại đột nhiên tới, trên đảo vẫn chưa chuẩn bị thái y, may mà có đại nhân ngài." Mạch vinh Ân khó tránh khỏi vui mừng, thấy cung nữ đã mở cửa điện ra, vội vàng dùng tay làm dấu mời: "Thỉnh đại nhân nhanh đi vào."
Mộ Sanh cũng không cố khách khí với hắn, ba chân bốn cẳng mà hướng vào trong.

Bên trong điện treo rèm cao, ánh nến lóe lên yếu ớt, càng đi vào trong, tia sáng càng sáng chói, đến khi đứng trước long tháp rộng rãi của đế vương đã sáng như ban ngày.
Mạnh Tu Y nằm nghiêng trên giường nhỏ.

Lông mày nàng ấy cao vót, mặt như giấy vàng, trên trán đầy mồ hôi hột, đôi môi cắn quá chặt, lấy tư thế ngăn cách người ngoài mà cuộn thân thể lại, cuộn thành một đoàn, hiện ra đáng thương yếu đuối lại quật cường.
Mộ Sanh không nhớ tới hành lễ, vội vàng tiến lên chạm cổ tay nàng ấy.
Nhận ra được có người mò lên mạch đập của mình, Mạnh Tu Y khó khăn chống đỡ để mở mắt, dạ dày đau đớn kịch liệt khiến cho ý thức nàng ấy có chút hoảng hốt, nhưng cũng đủ để nàng ấy nhận ra người trước mặt.
"Ngươi..." Mạnh Tu Y vô lực nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy vô cùng chật vật.
Mộ Sanh thấy nàng ấy còn có ý thức, vội hỏi: "Mạch đại nhân đã phái người đi Thái Y Thự thỉnh y chính, trước mặt liền tạm do thần chẩn đoán bệnh cho bệ hạ."
Theo lẽ đó, đợi y chính đến rồi, ngươi lại muốn đi sao? Lại như ngày ấy xoay người không chút do dự, không chịu giải thích một chữ, không chịu chịu thua, chỉ nói một câu vừa tưởng thật mà giả, làm cho nàng ấy một mình suy đoán ròng rã ba năm.
Khí lực của Mạnh Tu Y không biết từ nơi nào tới, nàng ấy đột nhiên nắm chặt cánh tay Mộ Sanh, Mộ Sanh sợ hết hồn, theo bản năng liền lùi về sau, muốn rút về, khí lực Mạnh Tu Y lớn đến mức kinh người, Mộ Sanh dùng chút khí lực không đánh lại, cũng không dám dùng sức, chỉ có thể để nàng ấy nắm.
Ý vị từ chối của nàng rõ ràng như vậy, chỉ vì nàng ấy là Hoàng Đế, mới nhịn xuống.
Mạnh Tu Y quả thực là mất đi hết tất cả niềm tin, quặn đau trong dạ dày càng kịch liệt, tựa hồ có một cây đao đâm thẳng vào trong bụng nàng ấy, đem nội tạng trong bụng nàng ấy cắn nát hết thảy.
Mạnh Tu Y buông lỏng tay, nghiêng đầu sang chỗ khác, đem mặt vùi vào bên trong gối mềm.
Trên cổ tay còn lưu giữ sức mạnh nơi lòng bàn tay bệ hạ, chỉ là đảo mắt nàng ấy liền lợi dụng tư thái quyết tuyệt ngăn cách nàng ở bên ngoài.

Mộ Sanh rũ mi mắt, tiếp tục bắt mạch cho nàng ấy.

Lại sờ sờ cái trán của nàng ấy, quả nhiên bỏng tay.
Mạch tượng cũng không phức tạp, thêm vào việc Mạch Ân Vinh đã nói thật một lần chuyện mấy ngày nay bệ hạ bận rộn thiếu ngủ thiếu ăn, Mộ Sanh rất nhanh liền đoán ra nên dùng thuốc gì.
Nàng cúi người xuống, thả cánh tay Mạnh Tu Y giấu xuống chăn, bên tại lại nghe thấy tiếng than như nói mớ của Mạnh Tu Y.
Mộ Sanh không ngăn chính mình hiếu kì được, đưa lỗ tai tới.
"Chiêu nhi..." Mạnh Tu Y hoảng hốt thấp giọng hô một tiếng, lưu luyến triền miên, vô hạn không muốn xa rời..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui