Thôi Vân Cơ chưa bao giờ nghĩ tới nửa kia tương lai của mình ra sao, dù cho mấy năm trước động tâm tư với bệ hạ, nàng ấy cũng không miêu tả quá sâu.
Trong lòng nàng ấy phân biệt rõ ràng có thể và không thể, nàng ấy chắc chắn sẽ không cầm tiền đồ của bản thân đi đổi lấy cảm tình gian nguy.
Vì vậy, đối với bệ hạ, nàng ấy có thất vọng, có tiếc nuối, có ngóng trông, nhưng chỉ không có quyến luyến không dứt, nàng ấy chỉ động chút tâm, rất nhanh đã thu hồi lại rồi.
Tâm lại bình tĩnh, như chưa từng loạn qua.
Nàng ấy yêu thích nữ nhân, thân thể thơm ngát mềm mại, tâm tư săn sóc nhẵn nhụi, tỉ mỉ chu đáo quan tâm, thêm hương hứng thú □□*.
Nhưng nàng biết, nàng thuộc danh môn Thôi thị, không khoan dung cho người li kinh phản đạo.
Vì vậy, đối với hôn nhân, nàng ấy chẳng mong đợi chút nào.
*lại là hai hình vuông (□□), toi mệt mỏi quá =))) chỗ này thật sự không biết để tạm chữ gì cho hợp
Nhưng, dù cho là không để ý, cũng tuyệt đối không thể chịu được việc bị sỉ nhục và ép buộc mà không có sức chống cự như thế!
Người kia lại tới gần, hơi thở mang mùi thơm thoang thoảng, là mùi thơm độc nhất thuộc về nữ tử.
Thôi Vân Cơ không nhịn được cười, không biết là bọn họ nhìn ra bằng cách nào, còn nhớ được nhu cầu đặc thù của nàng ấy nữa.
Một cái chén sứ lành lạnh đưa đến bên mép nàng, muốn rót hết chất lỏng vào trong nàng ấy.
Là một chén nước lạnh.
Như hất một chén nước vào ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, tuy không làm nên chuyện gì, nhưng vẫn áp chế được dược hiệu trong chốc lát.
Thôi Vân Cơ cố gắng tập trung ý thức nhìn rõ người trước mặt.
Đây là một nữ tử đẹp đến tận cùng, nhìn lại một chút, thanh nhã tú lệ như hoa sen mới nở, liếc mắt thêm một lần, phảng phất còn có thể nhìn thấy sự quyến rũ xinh đẹp khắc vào trong xương của nàng.
Mặt mày nữ tử mang nét buồn, đứng cách một bước.
Thôi Vân Cơ nhất thời càng cảm thấy khô nóng khó nhịn, một phát bắt được cổ tay nàng, muốn quát mắng, nhưng chỉ có thể phát sinh ra tiếng nói mềm nhũn: "Cho ta thuốc giải..."
"Không có giải dược." Nữ tử đỡ lấy nàng ấy, mang nàng ấy ngồi xuống trên giường nhỏ.
Lòng bàn tay mềm mại của nàng kề sát trên lưng nàng ấy, dù cho cách lớp vải, cũng khiến Thôi Vân Cơ run rẩy một hồi, chén nước vừa uống xong như giọt nước đổ vào biển lửa, trong thời gian ngắn liền bốc hơi hầu như không còn.
Thân thể khô khốc, bên dưới cỏ dại lan tràn.
Tay của nữ tử rời đi.
Thôi Vân Cơ kẹp chặt bắp đùi, vốn là động tác để tránh xấu hổ, nhưng vì loại khát vọng không có cách ngừng vì đợt cọ xát này khiến nàng ấy than nhẹ một tiếng, không nhịn được mà nắm lấy nữ tử kia.
Nữ tử không trốn tránh, cũng không phối hợp, chỉ thấp giọng nói rằng: "Đại nhân, đây là một cái bẫy, chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ đi vào, tận mắt nhìn thấy một màn dâm loạn của ngài, lấy việc này làm nhược điểm..."
Thôi Vân Cơ không nghe lọt điều gì, nàng ấy tới gần nữ tử, tới gần hương vị cùng nhiệt độ khiến cho nàng ấy cảm thấy thư thích ấy.
Quần áo đã ngổn ngang, thân thể mẫn cảm đến rối tinh rối mù, ý thức hỗn độn như bị hồ dán.
Thôi Vân Cơ áp môi vào cổ nữ tử, trắng nõn bóng loáng, mùi thơm nức mũi, nàng ấy không thể chờ đợi được nữa muốn giao hoan cùng người này, mặc kệ người này là nam hay nữ, là tốt hay xấu, dục hỏa sắp đốt nàng ấy thành tro, nàng ấy chỉ muốn thư sướng giải thoát.
Nữ tử biết loại thuốc này, nàng đã từng bị người chuốc qua, biết khi uống thuốc này sẽ như kẻ điên vậy, tự đem tôn nghiêm của mình vứt xuống đất, tự coi chính mình là kẻ thấp hèn, tự mình đẩy mình vào vạn kiếp bất phục.
Bỗng nhiên nàng lại đối với vị Thôi đại nhân này sinh ra đồng bệnh tương lân.
Hơi thở nóng bỏng trên cổ càng ngày càng dựa gần, đôi môi khô khốc chạm tới da thịt của nàng, nữ tử không nhịn được mà run lên, nàng hít sâu một cái, đang muốn đẩy Thôi Vân Cơ ra đã thấy bản thân nàng ấy nhảy ra như bị kim đâm.
Thôi Vân Cơ co rúm lại né tránh, co vào một góc, nàng thở dốc từng ngụm từng ngụm, lại như đang kiều suyễn rên rỉ.
Nàng ấy cố khắc chế chính mình.
Nữ tử đứng lên, đi tới trước, Thôi Vân Cơ lắc đầu: "Cút ngay!"
Búi tóc của nàng ấy đã loạn, trên mặt ửng hồng, vừa nhìn liền biết do nóng lên, cặp mắt kia mông lung như nước, môi khô khốc, thân thể co lại thành một đoàn.
Nữ tử không khỏi ngẩn ra, nàng ấy đang nhịn xuống sao? Điều này cần bao lớn nghị lực?
"Cút ra ngoài!" Thôi Vân Cơ uể oải hung ác quát lên.
Nữ tử lấy lại tinh thần, nghĩ đến gì đó vội vã chạy ra vài bước, chỉ chốc lát sau nàng lại trở về, giội một thứ lên mặt Thôi Vân Cơ, mát mát lạnh lạnh, bắn hết lên mặt Thôi Vân Cơ.
"Ngươi tỉnh một chút, chỉ cần nửa canh giờ, tác dụng của thuốc sẽ biến mất." Thanh âm nữ tử dịu dàng không ít.
Thôi Vân Cơ cả kinh bởi nước lạnh, thật vất vả tìm lại chút lí trí, nàng ấy cố gắng nhìn nữ tử kia, mặt mày dịu dàng, băng thanh ngọc khiết, nàng ấy liếm liếm môi, suy nhược hỏi: "Ngươi là ai?"
Này không đúng, nếu bọn họ muốn tóm được nhược điểm của nàng ấy, sao lại phái cô nương muốn cứu nàng đến.
Nữ tử tựa hồ có hơi đắn đo, nhưng vẫn thuận theo nói ra tên của chính mình: "Nô tên Uyển Nương."
Dục hỏa lại lần nữa thiêu đốt, Thôi Vân Cơ mạnh mẽ cắn đầu lưỡi mình, máu tươi ngọt tinh trong nháy mắt tràn ngập khoang miệng của nàng, nàng ấy cười cười, hai má ửng hồng vì đau nhức mà đột nhiên trắng như tuyết: "Uyển Nương? Ngươi đến."
Thái độ của nàng ấy hòa hợp, bình dị gần gũi, hơn nữa đầu đầy mồ hôi trông có vẻ điềm đạm đáng yêu.
Uyển Nương do dự một chút, đi lên phía trước, mãi đến khi cách xa Thôi Vân Cơ một bước chân mới dừng lại.
"Ai phái ngươi đến? Ngươi tới đây làm cái gì? Nơi này đáng lẽ nên có một người khác đúng không?" Ánh mắt Thôi Vân Cơ chăm chú vào trên người Uyển Nương, không sắc bén, không áp người, nhưng có một luồng quyến rũ, như dùng ngàn loại nhu tình nhìn người trước mắt.
Uyển Nương bị nàng nhìn đến không dễ chịu, cúi đầu, từ từ nói rằng: "Vốn nên có một nam tử, bị ta đuổi đi rồi, ta là tì nữ của Lâm Đàm, hắn bị cuốn đi, không phân thân được chỉ đành phái ta tới cứu ngươi.
Một mình ta, chỉ có thể kéo dài được nửa khắc, sau nửa canh giờ, dược hiệu liền có thể giảm, chẳng bao lâu nữa bọn họ...!Hẳn là đến rồi..."
Trăm ngàn chỗ hở.
Lâm Đàm dựa vào cái gì để cứu nàng ấy? Nam tử dựa vào cái gì mà nghe nàng ấy? Thôi Vân Cơ không hỏi sâu, nàng dùng ngón tay liều mạng bấm vào lòng bàn tay, vất vả lấy lại tỉnh táo, không thể lại thất lạc.
Đau đớn, chính là loại thuốc tốt nhất không thể nghi ngờ.
Từ lúc nàng ấy vào phòng đến bây giờ không biết đã qua bao lâu, nàng ấy nhắm mắt lại, không để ý đến lời của Uyển Nương, dùng các loại phương thức tự làm đau mình, cật lực xem nhẹ ẩm ướt giữa hai đùi, cật lực chống đỡ tê ngứa như xương cốt bị chia nửa.
Nàng ấy khổ cực nhịn xuống, Uyển Nương ở bên nhìn theo, nhìn thân thể run cầm cập của nàng ấy, nhìn nàng ấy muốn bấm nát cả lòng bàn tay nhưng không tụ nổi sức mạnh.
Trong ấm đã dùng hết nước, nàng ấy chỉ có thể tự mình nhẫn nại.
Cõi lòng Uyển Nương đầy thành kính, trong lòng đầy hi vọng chờ mong vị Thôi đại nhân này có thể nhẫn nại qua, không cần phải rơi vào bụi trần giống như nàng, bị người đạp xuống bùn lầy, không tẩy nổi một thân ô uế.
Thôi Vân Cơ trong khoảnh khắc nước sôi lửa bỏng mở mắt ra, nhìn thấy trên mặt Uyển Nương như buồn như vui, nhìn thấy nàng tràn đầy lo lắng như bản thân nàng bị hạ độc vậy, nhìn thấy nàng đang cực lực mà nhẫn nại gì đó, dường như còn thống khổ hơn so với nàng ấy, nàng ấy không khỏi ngẩn ra, nhưng mà rất nhanh, ý thức lại bị dục vọng mãnh liệt kéo tới bao phủ, cũng không cố nghĩ tới gì khác.
Có lẽ là hồi lâu, cũng có lẽ là chốc lát, cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra.
Thôi Vân Cơ mở mắt ra, chỉ thấy Mộ Sanh trực tiếp đi tới, một gương mặt trầm xuống xinh đẹp hờ hững như mây đen che bóng trăng.
Mộ Sanh nhìn thấy tình hình bên trong, thấy Thôi Vân Cơ tuy nằm trên giường nhỏ, quần áo ngổn ngang như tốt xấu vẫn còn ăn mặc hoàn chỉnh, trên giường nhỏ cũng chỉ có một mình nàng ấy.
Nàng cuối cùng cũng coi như hòa hoãn mặt mày, sải chân tới trước hai ba bước, một phát bắt được cánh tay Thôi Vân Cơ.
Lòng bàn tay ấm áp mềm mại kề sát da thịt nóng hừng hực của nàng ấy, Thôi Vân Cơ run run một chút, theo bản năng muốn sượt qua, nhưng ý chí đã khiến cho nàng liều mạng lùi về sau.
"Mộ Sanh..." Thôi Vân Cơ nỗ lực mở mắt, chờ thấy rõ Mộ Sanh là một mình vào đây, sâu trong thâm tâm mới thở phào nhẹ nhõm, nàng ấy thực sự không muốn để cho ai nhìn thấy bộ dáng hiện tại.
Bạc Phủ Quân không phản ứng nàng, trong nháy mắt hóa thành Bạc đại phu, mò mạch đập, chỉ chớp mắt đã nhíu mày lại.
Mộ Sanh rất là tức giận vì ngày xưa không nghiên cứu gì về xuân dược, lúc này tuy bắt mạch nhưng không phối được thuốc giải, may mà: "Chuyện không đáng ngại, thuốc tuy mạnh nhưng không hại nhiều, nửa canh giờ liền tự mình qua đi."
Này giống như Uyển Nương nói.
Lúc này Thôi Vân Cơ mới hoàn toàn yên tâm, nàng ấy rút tay về, ngượng ngùng vung vung tay với Mộ Sanh, âm thanh khàn khàn nói: "Phiền ngươi ra bên ngoài chờ một chút."
Mộ Sanh cũng biết tình hình nàng ấy ra sao, không nhiều lời, xoay người nhìn thấy Uyển Nương ở một bên, liền vẫy tay với nàng, thuận tiện đưa nàng ra ngoài cùng.
Bên ngoài đèn đuốc sáng choang, mười mấy tên binh lính thân mang khôi giáp cầm đao đứng yên.
Cả tòa Lâm Giang Lâu vắng lặng không hề có một tiếng động, yên tĩnh đến đáng sợ.
Mộ Sanh ngồi xuống, mắt đánh giá Uyển Nương, nhướng lông mày, như cười như không nói: "Có một phong cách riêng." Hạ độc, để lại nữ tử này, bọn họ mưu đồ gì? Chẳng lẽ là nàng tính sai? Quả thật là Thôi Vân Cơ ăn nhầm xuân dược, bọn họ có lòng tốt phái tì nữ đến chăm sóc?
Uyển Nương cũng không nói lời nào, nàng quay đầu liền nhìn thấy Lâm Đàm đứng một bên, hắn ở đó cũng nhìn nàng, trong mắt lạnh đến tận cùng, thấy nàng nhìn sang, Lâm Đàm quay đầu, giống như nhìn nhiều liền chà đạp con mắt của hắn.
Trong lòng Uyển Nương lạnh đi, chậm rãi cúi thấp đầu.
Ước chừng qua nửa canh giờ, Thôi Vân Cơ đi ra.
Triệu Thành thành khẩn bồi lễ nói: "Ở yến thượng của ta, chuyện thành ra vậy, thật là xấu hổ."
Một câu nói, tẩy sạch sành sanh.
Thôi Vân Cơ đến cùng tuổi vẫn trẻ, còn là nữ tử, việc quan hệ danh tiết, sao cũng không thể phong đạm vân khinh.
Mộ Sanh liếc nhìn nàng một cái, liền chỉ vào hai tôi tớ Thôi Vân Cơ mang đến nói: "Cái này, xảy ra chuyện gì?" Hai tên thanh niên trai tráng lúc này đang sưng mặt sưng mũi, giúp đỡ nhau miễn cưỡng đứng thẳng.
Lúc này đi ra đáp lời là chủ quán Lâm Giang Lâu, tiểu lão nhi run run rẩy rẩy đi ra, mặt mày lo sợ tái mét, dập đầu: "Là mấy người khách tới điếm, uống nhiều rượu, đã nổi lên xung đột với hai vị tôi tớ này của Thôi đại nhân, ra tay đánh nhau.
Thực sự là xin lỗi..."
Mộ Sanh liếc nhìn đại sảnh rộng ớn, như cười như không nói: "Tối nay chuyện làm ăn đặc biệt tốt, một đám, tới lúc này vẫn còn ăn tiệc."
Chủ quán cung kính cười làm lành.
"Thuốc kia là xảy ra chuyện gì?" Thôi Vân Cơ nói.
Chủ quán càng bất an, kinh hoảng bồi tội: "Là trong rượu của đồng tử trong cửa hàng, không biết tại sao, chỉ có bên trong chén của đại nhân.
Đồng tử kia, tiểu nhân đã giao cho Phủ Quân, đại nhân cứ việc thẩm tra, tiểu nhân luôn luôn làm ăn trong sạch, xảy ra việc này thật sự là oan mà."
Hắn vừa nói vừa gào khóc.
Người ta làm kín kẽ không một lỗ hổng, Mộ Sanh đỡ trán, thiệt thòi này chỉ có thể nhịn.
Nếu như nàng chuẩn bị đầy đủ, tự mình đi vào, phái người mai phục ở ngoài, thì bọn họ cũng là chuẩn bị đầy đủ, chỉ sợ nam tử kia coi như không giữ được bí mật, bọn họ cũng có thể giữ mình sạch sành sanh.
Thôi Vân Cơ cười lạnh một tiếng, đi thẳng ra ngoài, đi được một nửa nàng ấy dừng bước lại, quay đầu xem sắc đẹp khó nén của Uyển Nương dưới đèn, môi lúng túng, cuối cùng không nói gì đi mất.
Uyển Nương cũng coi như cứu nàng ấy, nàng ấy vốn nên nói cảm ơn với nàng, nhưng vì chuyện thực sự khó có thể mở miệng, cũng vì lập trường của Uyển Nương không rõ, lời nói còn thành thật vô cùng, chữ cảm ơn kia làm sao cũng không nói ra được.
Mộ Sanh mang theo roi ngựa chỉ hai tên lính nói: "Đi, đem người liên quan mang về tỉ mỉ thẩm tra."
Bọn hắn tận trách mà đi.
"Khách mời" trong đại sảnh đều lùi về giải tán đâu vào đấy, một loạt động tác yên tĩnh không hề có một tiếng động.
Triệu Thành trầm mặt, nói: "Lần này, thật sự một mất một còn." Dứt lời, hắn nhìn về phía Lâm Đàm cùng Lưu Huệ Dân nói: "Không lo lắng, cả nhà đồng tử kia đều ở trong tay ta, hắn là đứa con ngoan, biết cái gì nên nói cái gì không."
Dù có như vậy, Lâm Đàm cùng Lưu Huệ Dân cũng không ung dung chút nào.
Một đêm này náo loạn.
Không duyên cớ kéo thêm thù.
Lưu Huệ Dân nâng khóe mắt, quái gở nói: "Lâm gia, bảo người tìm một nam nhân đáng tin, sao lại đưa kỹ nữ này vào? Biết ngươi thương hương tiếc ngọc, cũng không xem thời điểm chút nào."
Muốn làm Lâm Đàm tức giận chỉ cần hai chữ Uyển Nương, hắn chửi được, người khác thì không.
Hắn liếc mắt nhìn hắn ta, cười lạnh nói: "Ngươi tính là thứ gì? Cha ngươi đến trước lão tử cũng phải cười bồi, lúc nào đến lượt ngươi làm càn?"
Lưu Huệ Dân tức giận đến đỏ cả mặt, một lúc lâu, dưới ánh mắt lạnh lẽo chết người của Lâm Đàm, hung hăng nói: "Ngươi sớm muộn cũng chết trong tay họa thủy này." Dứt lời, phất tay áo mà đi.
*Hồng nhan họa thủy: Sắc đẹp mang đến tai họa.
Triệu Thành nhìn hắn đi xa, lắc lắc đầu, nói: "Ngày mai đến quý phủ, chúng ta bàn bạc kĩ càng."
Lâm Đàm lặng lẽ gật đầu.
Chờ Triệu Thành đi rồi, Lâm Đàm mới quay đầu lại nhìn Uyển Nương.
Uyển Nương vắng lặng không tiếng động mà đứng ở nơi đó.
Lâm Đàm không đến gần, cũng không nói lời nào, trong lòng hắn kìm nén, hắn sợ mình vừa mở miệng sẽ đổ ập xuống những lời chửi bới.
Rốt cục, người điếm chủ kia không thể không đi ra giảng hòa, cẩn thận nói: "Đông gia, đêm đã khuya..."
Lâm Đàm xoay người nói: "Theo ta trở về."
Trở lại Lâm phủ.
Lâm Đàm vừa rời kiệu liền đi thẳng vào trong.
Uyển Nương đi sau lưng hắn, bước chân ngổn ngang, nhưng vẫn hạ bước vững vàng.
Chờ tiến vào trong phòng, Lâm Đàm đóng cửa lại, mới cưỡng chế tức giận hỏi: "Ngươi vì sao tự chủ trương, làm hỏng việc của ta?"
Dọc theo đường đi lại đây, không có tiêu trừ sự phẫn nộ của hắn, ngược lại càng thêm mãnh liệt.
Uyển Nương không né tránh mà nhìn hắn, thanh thanh thản thản mở miệng: "Lấy trứng chọi đá, chỉ phung phí, hà tất phải làm chuyện vô dụng."
Nàng không thèm diễn, khiến Lâm Đàm nở nụ cười, hắn nở nụ cười một trận, chỉnh lại khuôn mặt, nghiêm túc cẩn thận mà hỏi: "Vì lẽ đó, ta nên nghển cổ chờ chết? Liều một phen cũng không được? Uyển Nương, đến tột cùng là rất muốn ta đi tìm chết?"
Hắn nghiêm túc đến gần như cẩn thận hỏi ra ba câu.
Uyển Nương không khỏi nhớ đến mấy năm trước hắn cũng là nghiêm túc đến cẩn thận như thế đưa tay với nàng, hỏi nàng có nguyện ý theo hắn hay không.
Cảm giác bi ai nhất thời phủ kín toàn bộ ngực nàng, nàng mù quáng liều mạng lắc đầu: "Ta muốn ngươi cẩn thận sống sót, không cần nhiều phú quý, chỉ cần cố gắng sống sót!"
Lâm Đàm trầm thấp cười, hắn buông mí mắt xuống, cả người tịch liêu: "Ngươi nhìn ánh mắt Thôi Vân Cơ, tràn ngập chờ mong, trước khi đi nàng còn quay đầu lại tìm ngươi."
Ngữ khí của hắn khiến Uyển Nương khó chịu đến đòi mạng, nàng muốn nói gì cũng không nói ra được, lâu nay hai người bọn họ đã sớm thành thói quen thương tổn lẫn nhau, đợi được một câu an ủi nông cạn cho ấm lòng cũng đã quên phải nói thế nào.
Lâm Đàm cũng không hi vọng xa vời rằng Uyển Nương sẽ dùng vẻ mặt ôn hòa với hắn.
Lửa giận ngập tràn kia qua vài câu phát tiết đã không còn một mống, Lâm Đàm đột nhiên cảm thấy không còn gì để nói, nói gì cũng đều vô vị, nói gì cũng như tự nói với chính mình.
Hắn sâu sắc nhìn Uyển Nương một chút, sau đó xoay người ném câu tiếp theo: "Mấy ngày nay, đợi trong phòng này, không cho ngươi ra ngoài." Liền vội vã đi rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...