Mộ Sanh không tin suy nghĩ đó, lấy sự hiểu biết của nàng đối với Mạnh Tu Y, nàng ấy không làm nổi việc lấy người khác làm thế thân như vậy, đây không những là sỉ nhục bản thân mình, cũng là sỉ nhục Bùi Chiêu.
Người kiêu căng tự mãn như nàng ấy, chỉ sợ là thà cô đơn một đời, cũng không tùy tiện chấp nhận tìm một người giống với người kia.
Bởi vậy, dù cho lần này tình yêu của đế vương đột nhiên giáng lâm, nàng cũng không hề nghĩ rằng bệ hạ có lẽ chỉ coi nàng là thế thân.
Nhưng hiện tại, nàng lại có chút không chắc chắn.
Hai chữ Bùi Chiêu đều chưa từng nói ra, chẳng qua chỉ thoáng đề cập, nàng ấy liền thất thố như vậy.
Phủ nhận, không chút do dự phủ nhận, là một sự thật rõ ràng, nhưng nàng ấy lại phủ nhận.
Tư thái lui bước chật vật như vậy, Mộ Sanh chưa từng nghĩ tới sẽ nhìn thấy trên người Mạnh Tu Y.
Nàng ấy coi Bùi Chiêu như nữ thần, giấu người ấy ở tận đáy lòng, quý trọng bảo vệ, đến gọi cũng không muốn để người khác gọi tên?
Mộ Sanh thực sự là ủ rũ cực kì, lẽ nào bây giờ nàng đã lưu lạc tới nỗi phải tranh sủng với chính mình? Thở dài một tiếng, đứng dậy, yên lặng mà đi ra Vị Ương điện.
So với dáng vẻ không vui của Mộ Sanh, Thôi Vân Cơ chính là bộ dáng xuân phong đắc ý, Chính Sự Đường vốn là thân tín của Hoàng Đế, vào lúc này trận chiến mở màn báo cáo thắng lợi, cũng khiến mọi người hài lòng.
Thôi Vân Cơ đang tích cực chuẩn bị cho việc xuôi nam trở về Giang Nam.
Dựa theo kế hoạch của bọn họ, Giang Nam là nơi sản xuất muối, bản thân Thôi thị đã chiếm không ít muối đất, lần này chịu đem những món lãi kếch xù này ra, ủng hộ Hoàng Đế, chính là muốn lấy lợi đổi quyền, tạo hảo cảm với Hoàng Đế, được Hoàng Đế trọng dụng, còn sợ không đủ?
Lần này chia binh làm hai đường, đầu tiên là cùng ngự sử cùng Thôi Vân Cơ xuôi nam, sau đó chính là cùng tuyên chiếu sử kiêm khâm sai Hoài An Quân cũng xuôi nam.
Ở trong bốn thứ đó, quan trọng nhất trong nhà mà không thể thiếu ngày nào ắt là muối.
Một khi quét sạch muối đất của Giang Nam, khống chế nơi khác liền dễ như chẻ tre.
Như vậy tất nhiên không thể không gấp một chút.
Bên này bọn họ tính toán như vậy, Bùi Bá An hẳn là có tính toán khác.
Mấy ngày sau, do đại thần đưa ra, phái ngự sử Thôi Vân Cơ đi Giang Nam, lấy chức khâm sai của Hoài An Quân để đi đốc thúc chuyện muối đất ở Giang Nam, Bùi Bá An vốn nên kịch liệt phản đối hoặc xếp vào đó người của mình lại vắng lặng không hề có một tiếng động.
Lần này xuôi nam, trọng điểm vốn là ở trên người Thôi Vân Cơ cùng Thôi thị chiếm giữ Giang Nam mấy đời phía sau nàng, Hoài An Quân chẳng qua chỉ có tác dụng uy hiếp, nhưng nếu Bùi Bá An có tính toán khác, Hoài An Quân có địa vị đặc biệt hẳn là tác dụng trông chừng.
Mạnh Tu Y cùng Mạnh Ấu Thư dưới đáy liếc mắt nhìn nhau thật nhanh, Mạnh Ấu Thư không nhìn thấy gì khẽ gật đầu.
Lúc này Mạnh Tu Y liền thay thế nàng, đổi bằng một lão thần có tinh thần minh mẫn, có thanh liêm mà đi.
Đổi nàng xuống, cũng không để nàng nhàn rỗi, sợ là còn có chuyện gấp gáp muốn nàng làm.
Tất cả mấu chốt đều ở Giang Nam, một chuyến hành trình đi Giang Nam này, chỉ sợ là vẫn không miễn được.
Chờ dưới triều, Mạnh Ấu Thư đi tới chỗ giao nhau của biệt thự và Cam Tuyền Cung ở san sát hoàng thành, nghĩ nghĩ, không đi biệt thự, trực tiếp lên ngựa hồi phủ.
Lúc này A Lâm hẳn là đang chờ tin tức bên này, chuyện có biến hóa, nếu tùy tiện phái một người trở về, cũng không chắc có nói rõ ràng hay không.
Một đường đi nhanh đến bên ngoài cửa phủ, liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa choàng dải lụa cẩm tú trắng, sau xe vô số lương câu cùng tôi tớ.
Điệu bộ này, phái đoàn này...!
Mạnh Ấu Thư không vui mà cau lại lông mày, chính là người dẫn đầu bên trong đông đảo tôi tớ thấy nàng gần đây, vội vã xuống ngựa, đến trước người của nàng hành lễ: "Quân thượng."
Đây là lão gia lệnh của Bình Lâm Quận Vương phủ, trung thành tuyệt đối với cha nàng, từ trước đến giờ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó của Bình Lâm Quận Vương.
Mạnh Ấu Thư khoát tay chặn lại, không nói một lời mà đi vào trong.
Có người nói bên kia từ lâu đã tiêu hết trong túi, không ngờ vẫn còn tư thế kiêu căng cao quý đến vậy, xem ra lần trước, vẫn là nàng thủ hạ lưu tình!
Chủ tử trong phủ chỉ có một A Lâm, nghĩ đến A Lâm lại phải đối diện với những người này, Mạnh Ấu Thư liền tức giận vô cùng.
Bước chân tăng nhanh, mau chóng đi đến chính đường.
Chưa đến chính đường, từ xa đã nghe được tiếng nói bén nhọn của người phụ nữ kia.
Bên môi Mạnh Ấu Thư kéo ra một nụ cười lạnh, bước nhanh hơn.
Đi đến công đường, chỉ thấy trên hai tấm đệm ngồi trên giường nhỏ Bình Lâm Quận Vương cùng Quận Vương phi ngồi thẳng, phía dưới là những huynh trưởng tỷ muội do thứ thiếp sinh a, một đám người nói rất nhiệt huyết, mà Mạnh Ấu Lâm đường đường là chủ nhân của tòa phủ đệ này lại bị đẩy ra một bên, không người để ý tới.
Ý cười lạnh của Mạnh Ấu Thư càng sâu, đi tới nhẹ nhàng chạm vào vai Mạnh Ấu Lâm, ôn nhu nói: "Ta đã trở về."
Mạnh Ấu Lâm ngẩng đầu, tràn đầy kinh hỉ, nhưng không giống dĩ vãng vui vẻ cùng nàng ôm ấp trò chuyện, yên tĩnh dị thường.
Từ lúc Mạnh Ấu Thư vừa vào cửa, tiến vào lúc này thấy nàng không coi ai ra gì mà đi thẳng về hướng Mạnh Ấu Lâm, Bình Lâm Quận Vương không nhịn được xấu hổ, uy nghiêm mà khụ một tiếng, nói: "Thư nhi, ngươi trở về."
Giống như lúc này Mạnh Ấu Thư mới nhìn thấy hắn vậy, vờ ấp úng: "Xin chào phụ thân."
Ngôn từ động tác của nàng đều ung dung tự nhiên cực kì, không có nửa phần cung kính, càng khỏi nói thân thiết.
Bình Lâm Quận Vương nhất thời rất là lúng túng, nữ nhi này vốn là không thân cận với hắn, mà bây giờ tước vị của nàng còn cao hơn hắn một cấp, bị con gái áp đảo làm lão tử trên đầu, từ xưa đến nay chắc chỉ có hắn là người đầu tiên!
Tình huống của hắn lúng túng như vậy, nghịch nữ này nên cung cung kính kính, làm đủ lễ nghi mới phải, nhưng mà nàng không, lông cánh cứng rồi, liền dám không để cha mẹ trong mắt.
Bình Lâm Quận Vương trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: "Còn có mẫu thân của ngươi, còn không mau chào Vương phi."
Mạnh Ấu Thư đứng bên cạnh Mạnh Ấu Lâm, một tay tự nhiên mà khoác trên vai nàng ấy, thoáng ngẩng đầu, nhìn nữ nhân giống như đoan trang hiền thục kia một chút, rồi châm chọc cười cười: "Mẫu thân? Phụ thân hẳn là bị hồ đồ rồi? Mẫu thân của bản quân hơn mười năm trước đã đi về cõi tiên-- Chỉ là một thiếp thất mà thôi, làm sao xứng đáng đại lễ của bản quân, phụ thân sủng ái nàng cũng được, nhưng đừng bẻ đi sự thật."
Lời này vừa nói ra, ba người đối diện liền lập tức tức giận bất bình, cầm đầu là trưởng tử của Bình Lâm Quận Vương, Mạnh Ấu Cù vừa sinh ra liền được thỉnh lập thành thế tử liền muốn đứng dậy quát mắng, nhưng mà hắn chưa kịp đứng lên, liền nhìn thấy ánh mắt ngăn cản của Quận Vương phi.
Lúc này mới nghĩ đến mục đích bọn họ đến đây, chỉ đành chịu nhục mà nuốt xuống cơn giận này.
Mạnh Ấu Thư không khỏi buồn cười, khi còn bé nàng cùng A Lâm không người che chở bị bọn họ dùng mọi cách ức hiếp, hiện tại nàng đã tự lập dòng dõi, chẳng lẽ lại còn phải để bọn họ bắt nạt? Nếu không phải Bình Lâm Quận Vương sống sót, nàng không gánh nổi ác danh giết cha, cả nhà bọn họ làm sao còn có thể sống tốt.
Bên kia Bình Lâm Quận Vương tức giận liền muốn mắng chửi, phải để Quận Vương phi ngăn lại: "Hoài An Quân thuở nhỏ liền có thành kiến đối với thiếp, ta đây biết đến, nói qua nói lại, cũng là vì ta chiếm vị trí của mẫu thân nàng..." Nàng ta vừa nói, vừa rưng rưng muốn khóc, nếu để người không rõ nội tình thấy, sợ là thật sự nghĩ rằng Mạnh Ấu Thư từ nhỏ đã cùng vị kế mẫu (mẹ kế) này không hợp nhau.
Kế mẫu khó làm, Vương phi chăm tỷ muội các nàng tốt như vậy, nhưng chỉ rơi vào kết cục bị oán giận.
Tâm Bình Lâm Quận Vương liền yêu thương không dứt, lập tức liền nổi giận với Mạnh Ấu Thư, trợn trừng mắt nhìn nàng.
Mạnh Ấu Thư tự do tự tại mà sửa sang lại áo bào một chút, ngồi quỳ xuống, lại lệnh cho người an trí cơm trưa: "Trong phủ nghèo túng, hẳn là Quận Vương cùng Vương phi sẽ không ở lại ăn cơm, chỉ chuẩn bị đồ ăn cho bản quân cùng nhị tiểu thư như thường là được."
Tôi tớ nhịn cười, vâng lời mà xuống.
Trong mắt người kia nhìn mọi người xung quanh tràn đầy khinh bỉ, người bị nhìn cực kì không dễ chịu.
Mà ngay cả hạ nhân thấp hèn cũng có thể miệt thị bọn họ! Bình Lâm Quận Vương thực sự là giận hỏng rồi, hắn đứng lên, hướng về phía Mạnh Ấu Thư, giương tay muốn đánh nàng.
Mạnh Ấu Thư không né không tránh, ánh mắt xuyên qua hoa bào cẩm y của Bình Lâm Quận Vương, rơi vào trên người Vương phi, khẽ mỉm cười với nàng ta, cả người Quận Vương phi nhất thời phát lạnh.
Cùng lúc đó, bàn tay vung lên của Bình Lâm Quận Vương bị tôi tớ của Hoài An Quân phủ giữ lại, không thể động đậy.
"Vô liêm sỉ! Ngươi dám ngỗ nghịch!" Bình Lâm Quận Vương tức giận, căm tức trợn mắt lên với Mạnh Ấu Thư.
Trước thực lực thật sự, loại hô to gọi nhỏ miệng cọp gan thỏ này thật sự không đáng là gì.
Mạnh Ấu Thư vẫn cúi đầu nắm tay nhỏ của Mạnh Ấu Lâm, không tiếng động động viên nàng, ý lạnh trên mặt càng sâu: "Có ai nhìn thấy bản quân ngỗ nghịch?"
Thế tử cao giọng nói: "Chúng ta đều thấy!"
"Các ngươi? Các ngươi là người phương nào? Có tư cách gì chỉ dạy bản quân?" Chẳng qua chỉ là một công tử bột ăn chơi trác táng mà thôi.
Việc hai tỷ muội Mạnh Ấu Thư bị Bình Lâm Quận Vương phủ ngược đãi, trong kinh người người đều biết, bọn họ làm chứng cũng như không, nói ra chẳng ai tin.
Hồi trước, Mạnh Ấu Thư mới vừa được phong quân, đám người kia ngày ngày tới cửa làm phiền, hô to gọi nhỏ bảo chính mình là chủ nhân đến thăm.
Làm cho Mạnh Ấu Thư phiền lòng không ngớt, chờ cơ hội đến liền giẫm một cước, đến mức chức quan của bọn họ cũng không còn.
Bình Lâm Quận Vương vì không dạy được con mà bị tước đi chức quan, chỉ dựa vào tước vị mà sống.
Cứ như vậy hơn một năm, chơi bọn họ đến sợ, mới không dám dễ dàng tới cửa.
Mấy năm qua vượt lên thế nào, đều quên đi dáng dấp hoảng sợ như chó mất chủ lúc trước, còn dám tới nơi này của nàng diễu võ dương oai!
Thế tử bị nàng làm cho nghẹn đỏ mặt.
Quận Vương phi cũng là tức giận không thôi, năm đó, nếu không phải sự người nói lời dèm pha, nàng ta đã sớm đem hai thứ chướng mắt này xử trí sạch sẽ, lúc này đâu cần phải bị nàng chọc giận.
Nhưng đến bước này, Bình Lâm Quận Vương phủ không có quyền không có thế, thân thích năm xưa cũng đều rời xa, không trông cậy nổi, tiếp đó thật sự không thể không cầu nàng hỗ trợ.
Để phòng ngừa hai cha con kia đem đề tài càng nói càng xa, Quận Vương phi chỉ đành tự mình mở miệng: "Hôm nay chúng ta tới cửa, là có việc muốn nhờ."
Mạnh Ấu Thư không đáp.
Quận Vương phi chỉ đành nói tiếp: "Nghe nói bệ hạ phái ngươi xuôi nam? Đại Lang ở nhà nhàn rỗi, cũng không được phái đi, chẳng biết có thể nhờ vả phúc khí quân thượng hay không, dẫn theo huynh trưởng đi cùng."
Lời này vừa nói ra, Quận Vương cùng Thế Tử đồng loạt dẹp đi lửa giận.
Quận Vương xoay người ngồi vào trên ghế, cau mày, nói: "Còn có ta, ngươi nhiều bản lĩnh, giúp phụ thân làm một chức quan không phải việc khó."
Mạnh Ấu Thư cười cười, xem ra, mấy năm qua rảnh rỗi cũng thật sự khiến bọn họ không làm mà đòi có ăn, nếu không sẽ không có không nhịn được mà van cầu nàng.
"Chức quan hay tước vị, đều là việc công, bản quân làm sao dám tùy ý động.
Việc này, phải cầu thánh thượng mới phải." Mạnh Ấu Thư không nhanh không chậm nói.
Đây là định sẽ không hỗ trợ? Hai hàng lông mày của Bình Lâm Quận Vương dựng đứng, sắc mặt càng thêm khó nhìn.
Nếu để hắn há mồm mắng nữa, liền thật sự vô vọng, Quận Vương phi vội vàng ngăn cản hắn, lần thứ hai dịu dàng nói: "Chẳng qua là một chút việc nhỏ, hà tất phải làm liền bệ hạ? Quân thượng đã đến tuổi thành hôn từ lâu, nếu phụ thân cùng huynh trưởng đều chỉ có tước vị trên người, chẳng phải là rất khó coi."
Tước vị ở bách tính tuy là cao quý không thể với tới, nhưng ở cùng người ngang hàng, còn phải xem chức quan, còn phải xem thánh tâm, đến tuổi kết hôn đâu chỉ có một mình Mạnh Ấu Thư, còn có con cái của nàng ta.
Tiếng nói của Quận Vương phi vừa dứt, Mạnh Ấu Thư liền cảm giác được Mạnh Ấu Lâm lúc đầu vẫn trấn định lập tức nắm chặt tay nàng, khóe môi mím chặt, ngẩng đầu nhìn về phía nàng, trong con ngươi vô thần kia giống như cầu xin.
A Lâm là sợ sệt sao? Sợ nàng bởi vì mấy lời này liền mềm lòng? Sợ phải chịu cảnh mặc cho đánh đập mặc cho mắng mỏ trước loại ăn nhờ ở đậu kia? Nàng hít một hơi thật sâu, kiềm chế lửa giận thiêu đốt đang cuồn cuộn trong lòng, cao giọng nói: "Người đâu, tiễn khách!"
Các tôi tớ phí hết tất cả công phu, vất vả đem đám người hùng hùng hổ hổ kia "thỉnh" đi ra ngoài
Mạnh Ấu Thư vẫn che chở Mạnh Ấu Lâm, nỗ lực lấy thân thể của chính mình đem nàng tách ra khỏi những náo động chói tai kia.
Giống như nhiều năm trước, Quận Vương phi sai người dùng côn trượng đánh A Lâm ba tuổi, nàng thời niên thiếu bất lực nằm ở trên người nàng ấy, vì nàng ấy ngăn cản từng thanh trượng đánh như muốn đẩy người vào chỗ chết kia.
Công đường rốt cục lắng xuống, từng tiếng mắng giận như lẽ đương nhiên kia đi xa, biến mất, Mạnh Ấu Lâm ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt.
Đâm nhói lòng Mạnh Ấu Thư, nàng đau lòng ôm lấy nàng ấy, dịu giọng nói: "Không sợ, chúng ta sẽ không sợ bọn họ nữa, bọn họ cũng sẽ không có cách nào thương tổn được chúng ta."
"A Thư..." Mạnh Ấu Lâm trầm thấp mà kêu to, giống như mèo nhỏ yếu đuối bất lực.
Trong đầu Mạnh Ấu Thư run rẩy, nàng hít một hơi thật sâu, ôm Mạnh Ấu Lâm trở về phòng.
Có phải là, ngày xưa nàng quá mức nhẹ tay, nàng không nên kiêng kị quá nhiều, giữ lại bọn họ, để đám người vô liêm sỉ kia còn có thể xuất hiện ở trước mặt A Lâm.
Bước qua mấy bậc thang.
Mạnh Ấu Lâm bỗng nhiên lên tiếng: "A Thư, ngươi sẽ xuất giá sao?"
Mạnh Ấu Thư sững sờ, bật thốt lên: "Không biết." Đây là chuyện tùy duyên, bản thân nàng có thể lập thế, hiện tại so với đại đa số nam tử trên thế gian còn đứng cao hơn, có lấy chồng hay không, thực sự không phải sự kiện quá gấp gáp.
Nàng vừa mới dứt lời, liền thấy nước mắt lưng tròng trên khuôn mặt nhỏ của Mạnh Ấu Lâm nhanh chóng rơi xuống.
Mạnh Ấu Thư quýnh lên, đúng lúc phòng của các nàng đang ở trước mắt, trước tiên đi thật nhanh, đi vào, để Mạnh Ấu Lâm ngồi ở trên nệm, mới dịu dàng chậm rãi hỏi: "Tại sao đột nhiên hỏi cái này?"
Mạnh Ấu Lâm không đáp.
Mạnh Ấu Thư suy nghĩ một chút, cười trêu ghẹo nói: "Chẳng lẽ A Lâm tiểu lang quân nào rồi?"
"Mới không có!" Mạnh Ấu Lâm chu mỏ, phất tay vỗ Mạnh Ấu Thư một cái, nàng ấy không nhìn thấy, dựa vào âm thanh, vỗ vào trên bả vai Mạnh Ấu Thư, "Ngươi nói bậy!"
Mạnh Ấu Thư không khỏi buồn cười, nhìn nàng như thật sự giận, vội hỏi: "Được rồi được rồi, ta nói bậy, sẽ không nói nữa."
Mạnh Ấu Lâm liền yên tĩnh lại, nàng tìm ống tay áo của Mạnh Ấu Thư mà nắm lấy, theo ống tay áo tìm thấy phần cuối, nắm lấy tay Mạnh Ấu Thư, nói rằng: "Ngươi xem, bọn họ đáng ghét như vậy, ngươi còn ở kinh, đã dám tới cửa, chờ ngươi không ở kinh, bọn họ nhất định còn tới bắt nạt ta.
Ngươi mang ta cùng nhau xuôi nam đi, đừng để ta một mình ở đây."
Mạnh Ấu Thư thở dài, nếu có thể mang theo A Lâm, thì sao nàng lại cam lòng để nàng ấy ở kinh, thế cuộc Giang Nam không rõ, so với kinh sư nguy hiểm hơn, bản thân nàng còn không biết làm sao, thì sao yên tâm mang theo A Lâm đi cùng nàng.
Hay là, mang A Lâm giao cho bệ hạ? Nghĩ đến thì bệ hạ hẳn là sẽ không từ chối.
"Có được hay không?" Mạnh Ấu Lâm lôi kéo tay Mạnh Ấu Thư, chờ mỏi mắt.
Mạnh Ấu Thư chỉ đành dỗ nàng: "Bệ hạ phái người khác đi, ta không đi Giang Nam."
Mạnh Ấu Lâm không tin: "Ngươi không nên gạt ta, ta không phải dễ lừa như thế."
Mạnh Ấu Thư bất đắc dĩ đỡ trán: "Không lừa ngươi, lúc này chắc chắn không cần ta đi nữa.
Có điều, mấy ngày sau nói không chừng lại cho ta đi, nếu vậy, ngươi vào cung ở mấy ngày được không?"
Thường thường thời điểm nàng nói như vậy, đều là thời điểm đã quyết tâm rồi.
Hai má Mạnh Ấu Lâm đỏ rực, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đáp ứng, dù sao, nàng cũng không thích trở thành phiền toái của A Thư..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...