Là dinh thự của nàng ấy, ý tứ là, cái biệt viện kia hoàn toàn đều là của bệ hạ, là nàng ấy tặng cho nàng, không liên quan tới triều đình.
Mộ Sanh càng thêm không rõ: "Tại sao ạ?" Nàng tự nhận không có bản lĩnh có thể làm cho Hoàng Đế lén lút tặng nhà.
Mạnh Tu Y liếc nàng một chút, lạnh nhạt nói: "Tại sao cái gì? Không phải ngươi đang cần? Trẫm lại vừa vặn có, cũng không dùng, liền cho ngươi."
Mộ Sanh càng thêm không hiểu: "Này là lý do gì? Nhiều người chưa có nhà, cũng không được bệ hạ nhiệt tình như vậy."
Mạnh Tu Y không nói gì mà nhìn nàng, chốc lát lại lắc đầu, giữa hai lông mày toát ra một loại hiểu rõ, một loại tiêu an, nàng ấy nhìn Mộ Sanh, ngậm lấy một vệ ý cười nguy hiểm: "Hỏi nhiều như vậy, ngươi không cần?" Ngươi không cần, trẫm cũng không miễn cưỡng, đi đưa cho người thiếu nhà ở trong miệng ngươi, được không?"
Mộ Sanh rất nhanh nghĩ đến Thôi Vân Cơ vừa mới làm tham chính giống nàng, nàng lập tức nói: "Bệ hạ ban ân, thần sao dám từ." Thôi gia là danh gia vọng tộc, nào có giống nhà nhỏ cửa bé túng quẫn giống nàng, nếu như nhất định phải cho, vẫn là cho nàng được rồi, Mộ Sanh rất nhanh thuyết phục chính mình.
Mạnh Tu Y thấy nàng phản ứng rất nhanh, không khỏi buồn cười, may mà tòa nhà cũng tặng được rồi, nàng ấy cũng không so đo với nàng vì trở mặt nhanh như lật sách: "Chỗ tòa nhà kia rất gần li cung, đến lúc đó ngươi sẽ theo trẫm cùng xuất cung, đến lúc đó trẫm để người ta gọi ngươi đi."
Hơn một tháng không thấy, vừa gặp đã là ưu ái như thế, Mộ Sanh thật sự có chút không chịu đựng nổi, tặng tòa nhà đã đủ khiến người ta giật mình, hiện tại còn muốn cho nàng đi chung.
Mộ Sanh không khỏi nghi hoặc vạn phần.
Nàng nghi hoặc không hiểu cũng không thèm che giấu, biểu hiện rõ rõ ràng ràng ở trên mặt, để Mạnh Tu Y biết, hi vọng nàng ấy có thể giải thích hợp lí.
Nàng nghi hoặc cũng là chuyện hợp tình hợp lí, việc hôm nay nàng ấy làm xác thực là có chút khác thường.
Vẻ mặt Mạnh Tu Y thản nhiên, âm thanh bình bình nói: "Lần này rời cung, hẳn là phong trần xóc nảy, một đường nắng nóng.
Trẫm nhớ tới năm ngoái ngươi mới chịu một trận đánh đập, nằm lâu ở trên giường nhỏ mới có thể xuống đất, chắc chắn là không chịu nổi.
Nghỉ xong, kế hoạch ngươi làm kia cần được thực thi, đến lúc đó còn phải dùng đến ngươi, trẫm không muốn nước đã đến chân, ngươi lại ngã bệnh.
Nói rất hợp tình hợp lí, Mộ Sanh vẫn cảm thấy nơi nào kì quái, nàng chậm rãi trừng mắt nhìn, hỏi: "Nếu vậy, bệ hạ tặng thần tòa nhà, là vì muốn lúc nào cũng có thể triệu kiến, vì vậy, để thần ở gần Cam Tuyền Cung một chút?" Lời giải thích nàng nghe lời nói ra này, đứa nhỏ ba tuổi cũng sẽ không tin.
Mạnh Tu Y ghét bỏ mà liếc nhìn nàng một cái, liền dời đầu đi chỗ khác, nhìn nơi phương xa: "Là trẫm lo lắng đến lúc đó có người bí quá hóa liều ra tay với ngươi, trẫm không ngờ những lúc muốn gặp ngươi, lại phát hiện ngươi ở thời điểm trẫm không biết, bị người hại."
Âm thanh nàng ấy như truyền từ nơi xa xôi đến một ít, mờ ảo mà không chân thực, cẩn thận nghe sẽ phát hiện bên trong giấu giếm hối hận sâu sắc.
Tâm Mộ Sanh nhất thời như bị tầng tầng tuyết trắng dần dần bao trùm trong đêm đông lạnh giá, trầm trọng mà không kịp thở, bệ hạ là nghĩ đến Bùi Chiêu sao? Ở thời điểm nàng ấy không biết, bị người hại chết, làm cho các nàng âm dương xa cách.
"Tòa nhà kia xây vững như thành đồng vách sắt, ngươi có thể an tâm trụ ở bên trong." Mạnh Tu Y bình tĩnh mà tự thuật nói.
Nói tới thế này, Mộ Sanh có làm sao cũng không nói từ chối được.
Thậm chí, trong lòng nàng phun trào một loại kích động, khiến cho nàng dường như muốn bật thốt lên nói ra nàng chính là Bùi Chiêu.
Mặt trời chiều ngã về tây, đến cuối cùng vẫn là mặt trời soi sáng được người cung phụng, mặt hồ phản xạ ánh sáng tạo nên từng vòng phản chiếu, đâm vào con mắt Mộ Sanh đau đớn.
Nàng miễn cưỡng mà đè xuống cỗ kích động kia, cúi đầu, trầm thấp mà đáp: "Thần cảm ơn bệ hạ."
Mạnh Tu Y nhìn nàng nháy mắt, cuối cùng nở nụ cười: "Cũng không phải vì ngươi.
Ngươi lui ra đi."
Trong lòng Mộ Sanh hoảng loạn, nàng không trì hoãn nhiều, lập tức nói: "Thần xin cáo lui." Liền lùi về sau hai bước rồi xoay người mà đi.
Đi tới bên bậc thang, nàng dừng bước chân lại, quay đầu nhìn, Mạnh Tu Y đang nhìn nàng, thấy nàng quay đầu lại, liền nhấc lên ý cười, làm một động tác tay đi đi.
Mộ Sanh mím mím môi, lại tiếp tục cúi chào, mới bước xuống thang.
Rời khỏi Lãnh Phong Đài, Mộ Sanh vội vã mà chạy về nhà.
Nghĩ đến nàng vừa có kích động phải nói sự thật cho bệ hạ, nàng không khỏi vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Đã sớm quyết định, ai cũng không nói cho, chuyện mượn xác hoàn hồn li kì như vậy, ai có thể tin tưởng? Cho dù tin, có thể cho rằng nàng là sơn tinh quỷ mị mà e ngại tránh né hay không, cho rằng yêu quái các loại đến đuổi đánh tiêu diệt? Nàng không dám đánh cược.
Về phía bệ hạ, nàng đã sớm nghĩ kĩ muốn lấy thân phận hiện tại tiếp cận.
Bệ hạ, bệ hạ hẳn là cũng đối với nàng có chỗ khác biệt, nàng ngu ngốc đến mấy, cũng không thể nào không biết, Hoàng Đế đối với thần tử tầm thường sẽ không quan tâm chu đáo như vậy.
Chỉ cần cố gắng nữa, lại hướng về bệ hạ từ từ tới gần, đợi đến trước gót chân nàng ấy, lại dâng lên một trái tim chân thật...!
Mộ Sanh thấp thỏm trong lòng, hô hấp thật sâu, vất vả mới lắng xuống được trái tim đang sóng lớn mãnh liệt.
Đợi đến vào trong nhà, nàng phái người đem Phồn thúc đang xem xét biệt viện ở ly cung trở về, phân phó tôi tớ gia tì thu thập đồ vật.
Hoàng Đế rời cung, ít nhất cũng trên hai tháng, nghĩ tới bệ hạ nói muốn tới li cung bắt đầu kế hoạch kia, thời điểm ở lại liền cần kéo dài, đoán chừng ít nhất phải ba tháng, hành trang phải chuẩn bị đủ một chút, đỡ phải đến lúc đó còn cần hồi kinh đi lấy.
Đây là một công trình vô cùng vĩ đại, ngoại trừ dụng cụ y thuật cần thiết, còn có thư tịch điển cố nàng cần xem, chén bát huân hương quen dùng, còn có nô bộc tỳ nữ tất cả mọi thứ, cũng không thể thiếu.
Trong nhà nàng là một chủ tử, nàng chắc chắn không thể không quản lí, bạc trong phủ liền có chút tùm lum tà la, may mà, rối loạn nửa đêm, nàng liền viết xong một tờ liệt kê, đưa cho quản sự, để hắn chiếu theo mà thu thập, có muốn thêm liền thêm vào, cũng may mà người trong nhà nàng không nhiều, phía dưới có một đầu bếp, năm tạp dịch, một người sai vặt, một người làm vườn, lại có vài tỳ nữ, cũng là đủ, so với mấy trăm nô bộc ở trong An Quốc Công phủ kiếp trước, Bạc phủ thật sự có thể nói là nhân khẩu đơn giản.
Đến ngày thứ hai Mộ Sanh tan làm trở về, nên thu thập liền đã thu thập xong, nàng để cho một lão bộc giữ nhà, những người còn lại, đều theo nàng đến ly cung.
Người làm xem ra đều khá hưng phấn, đối với lần đi xa này đều ôm chờ mong, Mộ Sanh cười cười, tự đi phối viên thuốc giải nhiệt cho bọn họ, để tránh khỏi nhiễm thời tiết nóng lên đồ.
Suy nghĩ một chút, nàng lại đi phối nhiều thuốc một chút, cất vào bên trong bình sứ thanh hoa, thích hợp mà bỏ vào bên trong hành trang.
Đợi đến ngày ấy rời kinh, ngự giá khởi hành trước, Mộ Sanh liền ở trong ánh mắt mọi người hoặc hiếu kì hoặc ước ao hoặc suy nghĩ sâu sắc thản nhiên ngồi vào xa giá của Hoàng Đế.
Nàng đi vào trong đó, Mạnh Tu Y đã ngồi ở bên trong.
Xa giá quá lớn, có thể tự do hoạt động ở bên trong, tự tìm cái giường ngồi xuống, vài bộ ấm chén, không thiếu gì cả, trong lò Bác Sơn đốt phần hương liệu quý giá, thả khối băng giải nhiệt vào trong bát gốm ngư tảo có hoa văn đại ung*.
*Đại Ung: Hoàng đế thứ năm của đế quốc Đại Thanh (Trung Quốc), trị vì từ năm 1722 - 1735.
Ông dùng niên hiệu là Ung Chính (雍正).
Thấy nàng đi vào, Mạnh Tu Y chỉ nhấc mắt lên, liền cúi đầu tiếp tục xem đạo tấu chương cầm trong tay kia.
Mộ Sanh cũng không quấy rầy nàng, tự tìm cái giường nằm ngồi xuống, lấy ra sách vở dùng để làm hao mòn thời gian ra xem.
Nàng đang cầm thoại bản Phồn thúc tìm thấy cho nàng, nghe nói sách này truyền lưu rộng rãi ở đường phố, bên trong miêu tả chuyện xưa thê mỹ người người đều vui vẻ đọc, trong đó tất nhiên là không thiếu được các loại cao triều, khởi thừa, chuyển, hợp thay nhau nổi lên.
Tuy vậy nhưng thật ra là một đồ vật tốt để giết thời gian.
Mộ Sanh mở ra trang sách, một mặt nhìn xem, nhìn vài tờ, nàng không khỏi nhè nhẹ thở dài ở trong lòng một tiếng, thực sự là sợ sẽ động vào cái gì đó.
Sách này không chỉ nói tới thê mỹ ái tình, mà là chuyện tình yêu của một cây liễu hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt mà trưởng thành cùng một tên thư sinh đi thi.
Cũng không biết kết cục là vui hay buồn, bất quá loại chuyện xưa mạch lạc này, đa số đều có kết cục bi kịch.
Nếu một người một yêu yêu nhau, chắc chắn sẽ bị thế nhân ngăn cản.
Đáng tiếc một chút, cây liễu tinh nói không chắc còn có thể hồn phi phách tán, vĩnh viễn biến mất, khá hơn chút, cũng là tách ra hai nơi không gặp nhau nữa.
Nếu như hai người không yêu nhau, dựa theo định luật si tình đều bị phụ lòng, sau khi thư sinh ở trạng nguyên cấp ba thay lòng, bị thiên kim của một Tể Tướng gia coi trọng, thư sinh "hoàn toàn bất đắc dĩ" cùng nàng ấy kết duyên, xui xẻo một chút, thư sinh có lẽ lo lắng từng cùng cây liễu tinh có một đoạn đường làm lỡ làng hắn, nghĩ trăm phương ngàn kế thỉnh cao nhân đắc đạo đem đánh cho hồn phi phách tán, hơi hơi khá hơn chút, cũng chính là cây liễu tinh ảm đạm rời đi, từ đây cũng sẽ không bao giờ yêu nữa, thư sinh thì lại vợ hiền con ngoan, thăng quan tiến chức.
Thực sự là nghĩ như thế nào cũng làm cho người ta ủ rũ có phải hay không.
Mộ Sanh chưa thấy thoại bản nào như thế này, nhưng nàng từng bồi mẫu thân xem qua không ít hí khúc cải biên từ thoại bản.
Khi đó chẳng qua là cảm thán đáng tiếc một câu, hiện tại sau khi đến phiên chính mình trải qua chuyện khác thường, chính là tràn đầy không cam lòng, yêu cũng có tình, cũng đáng được thương tiếc quý trọng, các nàng chẳng qua là yêu thích một phàm nhân, cũng sẽ không đi hại người, dựa vào cái gì phải chọn một kết cục hoặc hồn phi phách tán hoặc cô tịch cả đời.
Ngón tay trắng mịn của nàng nắm chặt quyển sách kia, nghĩ đi nghĩ lại, đã nghĩ đến nhập thần.
Nói đi nói lại, là không nhìn nổi một phu quân, xem qua bên trong hí khúc, thư sinh không phải bạc tình thì là mềm yếu, không phải lãnh khốc chính là vô năng, vai nhỏ của bọn họ yếu đuối mong manh không đủ để gánh chịu loại tình yêu đó.
Thật là, những yêu tinh xinh đẹp quyến rũ kia vận may cũng có chút không tốt, ánh mắt không tốt, nhìn người không rõ.
Kì thực, nói cho cùng, là ánh mắt thế nhân.
Biên soạn những thoại bản này khiến người ta theo bản năng mà cho rằng, người cùng yêu là không cách nào ở chung.
Dù cho xem xét đài hí cũng sẽ đáng tiếc rằng người có tình lại không thể thân thuộc, nội tâm của bọn họ đều là nghiêng về người cùng yêu chia lìa.
Không phải chủng tộc ta, chắc chắn có ý nghĩ khác, đây là quan niệm đã thâm nhập lòng người.
Mộ Sanh càng nghĩ càng xa, bất thình lình nghe được một đạo âm thanh lành lạnh vang lên bên tai: "Ngươi xem cái gì?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...