Cùng quân đàm đạo chuyện vân vũ


Chương 2: Quân hỏi ngày về. 
 
Từ Bắc Kinh đến Hàng Châu, nếu đi tuyến Kinh Hàng - Đại Vận Hà, ước chừng nửa tháng là đến nơi.
 
Tại Linh Ẩn tự, bên dòng suối nhỏ róc rách trong suốt, khi đang ngồi vẽ hang Phi Lai Phong [1] thì Uyển Uyển bất ngờ nhận được thư của sư phụ nàng - Cố Đãi Chiếu. 

 
Nhanh chóng mở ra, nội dung trong thư khiến mi tâm nàng không khỏi nhảy một cái, lập tức muốn cự tuyệt việc này. Không nói đến tài vẽ tranh của nàng chưa đến mức xuất sắc thần sầu, trăm năm có một; dù nàng đúng là Tử Vãn tiên sinh nổi danh thiên hạ, múa bút như thần thì sao nào,  riêng việc nữ giả nam trang nếu bị phát hiện ra, nhẹ thì có thể tùy tiện cho qua, giấu thân phận mà sống, nặng thì chính là tội khi quân, liên lụy cửu tộc; huống chi…
 
Nàng bất động mấy giây sau đó lại nhìn xuống lá thư.
 
“Hoàng thượng đã phái người đón con vào kinh, con không thể từ chối được, cứ tiến kinh, vi sư sẽ tìm cách an bài giúp con.”
 
Thần sắc Uyển Uyển cực kì khó coi, gập lại lá thư, bên dưới rơi ra một tờ thư tiến cử. Sư phó cũng thật là, chẳng lẽ người muốn nàng tiến cung làm Hàn lâm viện họa sĩ à…
 

Ở triều đại này không phải không có nữ họa sĩ cung đình, nhưng thân phận nam tử thì thuận tiện hơn nhiều, nàng vào nam ra bắc hành tẩu đều nữ phẫn nam trang, hơn nữa việc cải trang thành nam nhân còn giúp nàng che giấu tai mắt người đời… Tiến cung càng có thể phòng ngừa những phiền toái không cần thiết. 
 
Nàng ngồi bên dòng suối nhỏ, tựa đầu vào tảng đá bên cạnh, do dự nghĩ, từ trước đến nay nàng luôn giấu kín thân phận nữ nhi, tự nhiên phóng khoáng đóng giả nam nhân… Đang ngồi trầm tư bỗng có một giọng nam the thé cất lên từ phía sau: “Xin hỏi, vị này chính là Tử Vãn tiên sinh?”
 
Uyển Uyển quay đầu lại, nam tử trước mắt da trắng, môi đỏ, mặt mũi nhẵn nhụi, lông mày nhỏ nhắn được vẽ tỉ mỉ kéo dài đến tận huyệt Thái Dương, khuôn mặt hắn tràn ngập ý cười, phía sau còn có hai Cẩm Y Vệ hông dắt bội đao, lạnh lùng, nghiêm cẩn. 
 

Nàng đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, hắn đội mũ nhọn, chân đi một đôi giày trắng muốt sạch sẽ, không phải quan viên, đoán chừng là người của Đông Xưởng.
 
Thấy ánh nhìn nghi hoặc của nàng, hắn liền nhanh nhẹn bước lên giới thiệu: “Ta tên là Lý Xuân Hoa, Đốc chủ Đông Xưởng chính là cha nuôi của ta. Chủ nhân nhà chúng ta sai ta đến đón ngài.”
 
Uyển Uyển ngay lập tức hiểu rõ, liền đứng dậy thu thập họa cụ trước mặt nói: “Lý đại nhân, ngài chờ ta một lát, ta cần thu thập một số đồ đạc cần thiết.”
 
Lý Xuân Hoa trao đổi ánh mắt với hai tên Cẩm Y Vệ phía sau, trước mặt nàng lập tức  xuất hiện vạt áo của hai bộ Phi Ngư Phục, nàng ngẩng đầu nhìn hai người vừa bước đến, chỗ họa cụ giấy bút trên phiến đá thoắt cái đã được cất gọn gàng vào túi. “Tiên sinh, cứ giao cho chúng tiểu nhân.”
 
Nàng không từ chối, chỉ gật đầu cười. Hai Cẩm Y Vệ kia cùng nàng tiến về chỗ ở, đến cổng, Uyển Uyển hắng giọng một cái, khổ sở nói: “Hai vị đại nhân mời dừng bước. Tại hạ muốn sắp xếp lại đồ vật bên trong nhà, thật sự có chút không tiện để hai người theo vào, cảm phiền hai vị đứng đây chờ tại hạ một lát.”

 
Hai người kia liếc nhìn nhau, xong liền chắp tay sau lưng nghiêm chỉnh đứng gác hai bên cửa, thật giống hai pho tượng Thiên Vương trước cổng chùa miếu.
 
Uyển Uyển đi vào nhà, trong lòng thầm kinh hãi nghĩ, Đông Xưởng cùng Cẩm Y Vệ gì đó quả thật bá đạo, vô thanh vô thức xuất hiện liền muốn lập tức áp tải nàng vào kinh diện thánh.
 
Hành lý của Uyển Uyển không nhiều, chỉ có hai bao quần áo và một rương họa cụ. Thu thập xong xuôi liền bị hai Cẩm Y Vệ kéo một mạch lên xe ngựa. 
 
“Chúng ta lập tức xuất phát a.” Lý Xuân Hoa trông thấy nàng đi tới, liền bước lên phía trước chào hỏi, rồi thong thả dẫn nàng đến phía sau xe ngựa, cẩn thận vén rèm lên: “Chúng ta đi đường thủy. Chỗ này cách bến tàu một đoạn đường nữa, tiên sinh, mời.”
 
 Uyển Uyển gật gật đầu biểu thị đã hiểu, rồi nhanh chóng leo lên xe.
 
Đến bến tàu đã là chạng vạng tối, bên bến đậu một chiếc thuyền hai tầng, cũng không tính là quá lớn nhưng lại lộ ra một cỗ quý khí, lộng lẫy bức người. 
 
Uyển Uyển xuống xe ngựa, Lý Xuân Hoa đã sớm đứng cạnh xe ngựa chờ dìu nàng xuống. Nàng nhìn Lý Xuân Hoa, cặp mắt nịnh nọt đi đến, lôi từ ống tay áo ra một ít bạc vụn đặt vào lòng bàn tay hắn, nói nhỏ: “Lý đại nhân, ngài đã vất vả, lộ trình về sau còn xin ngài chiếu cố nhiều đến tại hạ.”
 

Mặt Lý Xuân Hoa xán lạn ý cười, tiếp nhận bạc, đặt vào trong túi ngực, sau đó làm động tác mời: “Tiên sinh khách khí. Chúng ta ở tại tầng một, ngài sẽ sinh hoạt, ăn nghỉ ở tầng hai, có chuyện gì ngài cứ phân phó chúng ta một tiếng là được. Hành lý của ngài chúng ta đã đặt vào phòng ngài rồi.”
 
Nàng à một tiếng, đi theo sau Lý Xuân Hoa lên thuyền. 
 
Trong khoang thuyền có thêm chừng 4, 5 Cẩm Y Vệ khác, mỗi người trấn giữ một lối thông ra ngoài mạn thuyền, Uyển Uyển sững sờ, Lý Xuân Hoa đi đến trước mặt nàng, từ tốn nói, “Ngài xem, Hoàng Thượng quả là rất quan tâm đến ngài.”
 
Uyển Uyển không nói gì, nàng nghe nói Gia Hòa đế là một minh quân yêu tài, lại cực thích hội họa, thứ hoàng thượng để ý cũng không phải là nàng mà là tranh của nàng. 
 
Ở trên bàn tầng một đang bày một bàn ăn thịnh soạn. Nàng nhìn mà nhịn không được nuốt nước bọt cái ực. Lý Xuân Hòa cực kì thấu hiểu lòng người, lập tức nói: “Nếu tiên sinh không chê, có thể  dùng cơm cùng chúng tại hạ?”
 
Bàn thức ăn này đều là những món ăn làm theo kiểu Bắc Kinh, nàng đã nhiều năm không được ăn đồ ăn Bắc Kinh, vì vậy tự nhiên cảm thấy hoài niệm vô cùng nên nhất thời chỉ lo dùng bữa. Lý Xuân Hoa lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, lấy lòng trước nay vốn là sở trường của hắn, bèn tìm chuyện hỏi han, tăng tình cảm: “Tiên sinh là người vùng nào, ta nghe khẩu âm của tiên sinh cảm thấy có vẻ giống giọng người ở Bắc Kinh.”
 
Uyển Uyển đang ăn cơm cực kì hăng hái, thấy hắn nói chuyện với mình bèn ngừng đũa: “Thính lực của Lý đại nhân quả thật lợi hại, ta vốn là người gốc kinh thành, sau này mới chuyển tới Chiết Giang.”
 
“Trách không được ta cảm thấy khẩu ẩm của ngài chuẩn xác vô cùng.” Hắn bèn thân thiết tiếp tục chủ đề: “Tiên sinh một mình đến Chiết Giang mà không đem theo sai vặt hay nha hoàn nào sao?”
 
Nàng lắc đầu, “Trước kia nhà ta rất nghèo, vì vậy không quen người ta hầu hạ. Sau này vì phải di chuyển nhiều nơi, nên cũng tìm mua một gã sai vặt, tuy nhiên nếp sống đã bao năm không thay đổi được, lại thêm thánh thượng anh minh, quốc thái dân an, thiên hạ thái bình, thổ phỉ, trộm cướp cũng không có, vì vậy ta liền cho gã sai vặt kia đi.”
 

Lý Xuân Hòa nhẹ gật đầu, “Tiên sinh đi du ngoạn nhiều nơi như vậy cũng thật không dễ dàng, nhìn tiên sinh đoán chừng niên kỷ cũng không lớn…Vậy…”
 
“Ừ. Năm nay ta vừa tròn 21 tuổi.”
 
Đợi nàng nói ra tuổi tác, Lý Xuân Hoa lại thiếu điều không thể dừng lại việc nịnh nọt, tán dương. 
 
Gặp phải kẻ ưa diễn trò, nàng còn phải hùa theo diễn cùng, hóa thân thành một bộ dáng ti tiện, nhún nhường trò chuyện qua lại, quả thực không thú vị. Uyển Uyển cảm thấy chung đụng với dạng người này là việc cực kì mệt mỏi, nhưng cũng chỉ đành nín nhịn cho đến khi hồi kinh.
 
Đã 6 năm nàng chưa trẻ về kinh thành, mười sáu rời Bắc Kinh, mười bảy đến Tô Châu, theo sư phó Cố Đãi Chiếu học nghệ 3 năm, đầu năm nay mới có chút thành tựu vì vậy quyết định rời Tô Châu du sơn ngoạn thủy, đi khắp nhân gian họa lại cảnh đất trời, nhưng chẳng thể ngờ chưa đầy hai tháng vừa đến Chiết Giang, nàng liền bị vời vào kinh. 
 
Thuyền cứ thế xuôi dòng tiến về kinh thành, hơn nửa tháng sau, vào đầu hạ, Uyển Uyển trở về Bắc Kinh sau bao năm xa cách.
 
Giải thích: 
 
[1] Linh Ẩn tự, chùa Linh Ẩn (giản thể: 灵隐寺; phồn thể: 靈隐寺; bính âm: Língyǐn Sì) (Linh Ẩn: nơi ẩn náu của tâm linh) là một ngôi chùa Phật giáo của Thiền tông nằm ở phía bắc-tây của Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Đây là một trong những ngôi chùa Phật giáo lớn nhất và giàu có nhất Trung Quốc, và có chứa nhiều chùa chiền và hang động có tượng Phật.
Tu viện này là lớn nhất so với các đền ở dãy núi Vũ Lâm Sơn (tiếng Trung: 武林山; bính âm: Wǔlínshān), cũng có một số lượng lớn các hang động và tượng đá chạm khắc, nổi tiếng nhất trong số đó là hang Phi Lai phong (飞来峰; nghĩa là: "nơi gió đến tụ lại").

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận