Cùng quân đàm đạo chuyện vân vũ


Chương 19:  Dư âm còn mãi
 
Triệu Văn Quyên a một tiếng, “Vậy muội cũng không thể cứ như thế sống cô độc hết kiếp này được? Không lập gia đình, muội thực sự quyết định như thế?” Hắn biết rõ còn cố ý hỏi, ngữ điệu thăm dò.
 
Nàng lắc đầu, “Như thế không phải rất tốt sao?” Nàng đảo mắt, đáy mắt ánh lên tia tự giễu, “Chỉ sợ dù ta có nguyện ý gả, cũng chẳng ai nguyện ý cưới, huynh cũng biết trước kia ta…”


 
Nàng không nói nữa, sắc mặt khó coi, hai năm ở Tầm Phương Các với nàng không phải hồi ức tốt đẹp gì, cũng không phải cơn ác mộng dày vò, chỉ là một giấc mơ không duyên phận, đến khi người tỉnh, mộng tan lưu lại trong trái tim nàng trăm nghìn vết sẹo. 
 
Nàng khi đó mới 14 tuổi, 14 tuổi nàng chẳng thể quyết định số phận của mình, nàng bị chính cha mẹ ruột đẩy vào nơi tường hoa ngõ liễu, cứ thế thất thân. Hổ dữ còn không ăn thịt con, ở đời nào có người cha, người mẹ nào hành động hoang đường như thế chứ, nhưng giữa tiền đồ của nhi tử, họ sẵn sàng đem bán nữ nhi ruột của mình. Uyển Uyển cười nhạt, nàng không đau lòng, chuyện đã qua lâu như vậy, nàng không oán trách hành động của cha mẹ mình ngày đó nữa, không yêu thì không còn hận, nàng chỉ cảm thấy trêu ngươi. Triệu Văn Quyên hiểu rõ nhìn nàng, hắn biết nàng có nỗi khó xử riêng, không muốn làm khó nàng nữa, chủ động mở miệng: “Thế nếu có người nguyện ý lấy muội?”
 
Uyển Uyển biết hắn không muốn tiếp tục tra ra đầu đuôi ngọn ngành nữa, cố ý đưa cho nàng một cái thang để leo xuống, nàng thuận thế nhận lấy, chuyện quá khứ hãy cứ để qua đi, nghĩ lại cũng chỉ để thương tâm, không có ý nghĩa, nàng khẽ cười: “Ai nha? Chẳng lẽ giờ huynh còn muốn làm bà mai cho ta?”
 
Nàng ngốc nghếch vô tâm, hắn cũng không định cứ im lặng, đợi nàng nhận ra tâm ý của mình. 
 
Uyển Uyển và Triệu Văn Quyên đã hơn nửa năm chưa gặp lại. Theo nàng được biết, Triệu Văn Quyên mãi chưa cưới chính thê là vì, hôn sự của hắn trước đây Triệu gia đã an bài đâu vào đó nhưng không hiểu vì lý do gì mà bị lui, về sau cũng không thấy ai nhắc lại nữa. Nghĩ đến lại thấy hiếu kì, nàng không nhin được hỏi: “Vậy sư huynh, tại sao huynh chậm trễ mãi chưa chịu lập gia đình thế?”
 
Triệu Văn Quyện định vin vào vai vế sư huynh, phê bình là nữ nhi mà lại tò mò chuyện cưới hỏi của người khác, thật không ra thể thống gì. Nhưng lại thôi, chủ đề này rõ ràng là hắn khơi ra trước, sao có thể giáo huấn ngược lại nàng? Ngón tay hắn nắm thật chặt, thả ra, rồi lại nắm thật chặt, cuối cùng chỉ đành cười trừ, lắc đầu, hắn vẫn luôn không có cách gì với nàng, nàng ngốc nghếch lại dễ mềm lòng, nhưng trái tim như con thú nhỏ bị thương, lúc nào cũng đề phòng, trốn tránh tình yêu, hắn lo lắng, sợ dọa nàng chạy mất, đành âm thầm tự nhủ bản thân cố kiên nhẫn chút nữa, chờ khi thời điểm đến sẽ nói rõ với nàng.

 
Mặt trời lặn, đem theo cái nóng như thiêu như đốt, vùi xuống sau rặng núi xa xa, mặt trăng nhú lên, mang theo hơi thở mát lành của đêm tĩnh lặng. Từng làn gió mát lành, len lỏi qua những tán trúc xanh mát, hiu hiu thổi đến, dù không dập tắt được cái nóng oi ả của cả ngày dài nhưng cũng phần nào giảm bớt sự khô nóng, khó chịu của ngày hè. Một bữa cơm này, hai huynh muội họ vừa ăn vừa trò chuyện đến vui vẻ, mắt thấy thời gian không còn sớm, tiểu thái giám cẩn thận gõ cửa, từ tốn thưa: “Đại nhân, đã đến giờ trở về.”

 

Uyển Uyển ừ một tiếng, đặt đũa xuống, cầm khăn lau miệng sạch sẽ, sau đó mới quy củ nói lời cảm tạ với Triệu Văn Quyên. Lễ nghi này có điểm giống với cung nữ, thái giám trong cung, Triệu Văn Quyên khẽ cười mang ý chế nhạo nói: “Học tốt lắm.”
 
Uyển Uyển hắc hắc cười, khoát tay áo nói: “Không cần tiễn muội.”
 
Triệu phủ là một tòa tứ hợp viên, không tính là lớn. Uyển Uyển ra tiền viện, đi theo tiểu thái giám ra đến cửa đã thấy xe ngựa của phủ Vĩnh Lạc vương sớm chờ ở ngoài, tiểu thái giám khom lưng, kính cẩn nói: “Đại nhân, xin mời.”
 
Nàng gật đầu, lên xe, căng da bụng trùng da mắt, tối này thời tiết lại mát mẻ, xe ngựa chạy rất êm, từng cơn gió nhè nhẹ vén rèm xe, khẽ khàng thổi bay làn tóc mai của nàng. Uyển Uyển có chút buồn ngủ, thời khắc này mọi căng thẳng trong lòng nàng buông lỏng, chỉ muốn an nhiên thiếp đi.
 
Gần nửa canh giờ sau, xe dừng trước cửa vương phủ.
 
Tiểu thái giám vội vàng bước vào phủ, phân phó tiểu nha hoàn hầu tiên sinh xuống xe. 
 
Hắn nhanh chóng đi tới thư phòng tìm Thất vương gia, tường thuật chi tiết không sót một chữ những lời Triệu Văn Quyên và Uyển Uyển nói với nhau cho Chu Trăn nghe.
 
Hắn cẩn thận từng li, từng tí vừa nói, vừa quan sát sắc mặt của vương gia nhà mình. Chu Trăn cầm bản sổ gấp, im lặng nghe hắn bẩm báo, dáng vẻ bất vi sở động, chỉ là hai lông mày nhíu chặt thành một đường chỉ.

 
Vương gia nhà hắn không có nổi trận lôi đình như trong tưởng tượng của hắn, mà biểu hiện lại vô cùng bình thản. Tiểu thái giám lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lại đột nhiên nhớ đến tại sao tiên sinh còn chưa đến yết kiến vương gia, đành vội vàng chạy lại chỗ xe ngựa.
 
Xe đã dừng trước cửa phủ gần một nén nhang, trong xe im ắng không động tĩnh, tiểu thái giám nhăn mày, liếc nhìn nha hoàn đứng đó đầy trách cứ, tiểu nha hoàn kia nhăn mặt khó xử, gãi gãi đầu không biết làm sao. Hắn đành bước đến gõ gõ vào cửa xe, giọng lanh lảnh: “Đại nhân, đến Vương phủ rồi!”
 
Vẫn không có động tĩnh. 
 
Uyển Uyển ngủ rất say, hoàn toàn không hay biết gì. 
 
Tiểu thái giám bên ngoài bắt đầu gấp gáp, đang không biết làm thế nào, chỉ đành nghĩ cứ vén rèm lên gọi tiên sinh. Vừa giơ tay lên, liền bị ngăn lại, quay đầu, thì ra là Vương gia.
 
Chu Trăn không nói lời nào, khẽ ra hiệu cho hắn lui xuống. Thái giám híp mắt, bỗng chốc đã hiểu, cười toe toét, ra lệnh cho tất cả hạ nhân giải tán.
 
Chu Trăn vén rèm, nhìn thấy giai nhân trong xe say sưa ngủ, cỗ tức giận lúc nãy bị cảnh tượng an bình này làm cho bay biến hết.
 
Hắn bước vào, cẩn thận ôm nàng bước xuống xe.
 
Cả vương phủ đối với quan hệ mập mờ của chủ nhân mình và vị Tử Vãn tiên sinh này trong lòng người người ai nấy hiểu rõ, nhưng ngoài mặt đều giả vờ như không nghe, không biết, không thấy.
 

Chu Trăn trực tiếp ôm nàng vào phòng hắn, mượn cơ hội nàng ngủ say không biết trời trăng, hắn lên giọng hùng hồn đầy lý lẽ, trách cứ nàng: “Cái tên sư huynh kia của nàng, vừa đến liền nổi lòng tham muốn trộm nàng đi? Đúng là một nữ nhân không có lương tâm… Vậy mà còn nói không nhớ thương ta… Tâm của nàng bằng đá hay bằng sắt?” Hắn thở dài, nhìn xuống giai nhân trong lồng ngực. 
 
Uyển Uyển bị hắn bế đi, trên đường nhấp nhô, lại liên tiếp nghe thấy tiếng nói của hắn bên tai, liền bị đánh thức. Nàng nhíu mày cố gắng nghe hắn nói gì, thật muốn cười. Dù đầu óc đã thanh tỉnh, nhưng mí mắt làm sao cũng không mở ra được, cả người vô lực chôn trong lồng ngực ấm áp của hắn.
 
Nửa canh giờ sau, thần trí của nàng mới tỉnh táo một chút, vừa hé mắt, liền nhận ra mình đang nằm trong phòng Chu Trăn, người nào đó đang ôm nàng thật chặt. 
 
Uyển Uyển lập tức giãy ra khỏi lồng ngực hắn, khẩn trương ngồi dậy lui về sau, lúng túng hỏi: “Tại sao ta lại ở trong phòng Vương gia...?”
 
Chu Trăn ngồi xuống bên giường, lườm nàng một cái, “Cả vương phủ này có chỗ nào không phải là phòng của bổn vương?”
 
Hả? Ừ thì ngẫm lại, cũng đúng. Nàng vẫn giữ khoảng cách an toàn với hắn, nhẹ giọng thăm dò: “Kia… Vương gia có gì muốn phân phó?”
 
“Sao nàng cứ phải lạnh nhạt với ta như thế?” Hắn thở dài. “Cả kinh thành này, bổn vương đi đến đâu người người đều xúm lại, vội vàng lấy lòng ta, nàng thì hay rồi, chỉ mong cách ta càng xa càng tốt.”
 
Uyển Uyển giật giật khóe miệng. Hiện tại nàng chẳng phải kỹ nữ, vậy mà hắn còn đối với nàng càn rỡ đến thế, giờ bảo nàng lại gần hắn, chẳng phải giao trứng cho ác sao?
 
Kỳ thật trong lòng cả hai bọn họ đều hiểu. Mối dây dưa của nàng và hắn nếu không muốn người chết ta sống lưỡng bại câu thương thì chỉ cần cách nhau thật xa, mặc chàng đi đường dương quan chen chúc, ta cứ đi cầu độc mộc của ta. Hoặc không thì mỗi người nhường nhịn nhau một chút vậy là được.
 
Nhưng ai nguyện là người thối lui trước? Cách này nói ra thì dễ mà làm không dễ, hai người họ như mối ác duyên, làm cách nào vẫn cứ bị số phận quấn lại với nhau, bên nhau mà không thể hảo hảo cùng nhau nói chuyện tử tế. Hắn âm dương quái khí, nóng lạnh thất thường, nàng thờ ơ lạnh nhạt, chẳng thiết tha nói rõ tâm tư với hắn. 
 
Đúng Uyển Uyển là một kẻ bướng bỉnh lại tự ti, nàng sợ hắn quá cao mình với không nổi. Hắn cao ngạo, chẳng chịu nhẫn nại với ai bao giờ, nhưng quan trọng nhất, hắn sợ trong lòng nàng vốn không hề có hắn. Năm lần, bảy lượt thăm dò, hắn tiến một bước, nàng lùi một bước, vĩnh viễn không chạm được đến trái tim nhau, lại không thể tách rời nhau được.
 
Nhưng việc gì, cuối cùng cũng cần phải có một cái kết, mặc kệ tốt xấu, đúng sai. CHu Trăn hắn là một kẻ tính tình ngang ngược, không sợ trời cao đất giày, cứ kéo dài rồi hành hạ lẫn nhau, không bằng cho nhau một câu trả lời cuối cùng? Hắn không phải kẻ vì tình mà vứt bỏ tất cả, càng không phải kẻ không có tình yêu thì không thể sống được, Uyển Uyển tất nhiên rất quan trọng với hắn, nhưng giang sơn, xã tắc nặng tựa ngàn cân. Hắn muốn đánh cuộc một lần. Nếu thực sự không thể vậy thì thôi, tốt cho nàng, thanh thản cho hắn. Gặp một người có duyên với mình trong thời điểm không thích hợp, chỉ là một tiếng thở dài.

 
Hắn đứng lên, kéo tay nàng, sắc mặt ôn nhu, đôi mắt phương nhìn sâu vào đôi con ngươi trong suốt như thủy tinh của nàng.
 
Hắn kéo nàng đứng lên, khuôn mặt dán sát vào mặt hắn, bàn tay cầm chặt cánh tay nàng không buông. Lại định động thủ. Uyển Uyển nóng nảy muốn hất tay hắn ra, nhưng Chu Trăn lên tiếng trước: “Uyển Uyển, ta hỏi lại nàng lần cuối cùng, chúng ta thật sự không thể sao? Nếu nàng nói không, vậy ta sẽ buông tay.” Mắt hắn buông thõng, hàng lông mi thật dài, che phủ lên đôi con ngươi đen huyền như mặt ngọc, che lấp cả biển tâm tư của hắn, Uyển Uyển không đọc được đáy mắt hắn muốn nói gì, chỉ thấy ngữ khí của hắn đầy vẻ khổ sở, và bất lực.
 
Uyển Uyển rốt cuộc dứt khoát giật tay ra khỏi tay hắn, sững sờ nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, không biết phải nói thế nào. Đầu óc nàng vào giây phút này bỗng nhiên trống rỗng, mù mịt.
 















 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận