Cùng Quân Ca

Lâm Lập Hạ tinh tế nhìn nam tử trước mắt này, cẩm bào lộng lẫy ngày xưa bây giờ đổi thành trường sam màu xám vô cùng bình thường, mặc dù vậy nhưng cũng không che lấp được khí thế lăng nhân trên người hắn, chỉ là so với trước kia thì nội liễm không ít. Nàng cười nhẹ với hắn nói, "Phải rời đi rồi sao?"

Lý Triệt ngắm nhìn nụ cười của nàng, trái tim không khỏi co lại, hơi giật giật khóe miệng, "Ừ."

Mái tóc đen dài của nữ tử xõa lên bộ váy dài màu xanh nhạt, đôi mắt hạnh trên khuôn mặt trắng nõn hơi cong, đôi môi đỏ mọng của nàng cong thành một nụ cười thản nhiên, làm hắn bất kể như thế nào cũng không thể rời mắt được.

Hôm nay từ biệt, chẳng biết lúc nào mới có thể gặp nhau.

"Vương gia..." Lâm Lập Hạ mở miệng muốn nói, lại bị Lý Triệt ngắt lời.

Hắn có chút tự giễu cười cười, "Bây giờ ta đã không còn là Vương gia nữa rồi, một tên dân đen mà thôi, nàng gọi ta là Lý Triệt là được rồi."

Trong lòng Lâm Lập Hạ chua chát, tiếp đó nhẹ nhàng gọi, "Lý Triệt."

Lý Triệt hơi nắm tay lại, cố gắng đè xuống rung động và chua sót trong lòng, "Lập Hạ."

Lúc này một làn gió nhẹ thổi bay sợi tóc của Lâm Lập Hạ lên, nàng đưa tay vén mấy sợi tóc bướng bỉnh ra sau tai cúi đầu hỏi, "Ngươi cứ đi như thế?"

Lý Triệt ngước mắt nhìn về phía khác, âm thanh trầm thấp chậm rãi nói ra, "Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Hôm nay là ta thua, hơn nữa thua hoàn toàn."

Lâm Lập Hạ nhìn đến khuôn mặt có chút lạc tịch của hắn thì hơi khó chịu, cũng không phải nàng hi vọng hắn tiếp tục đấu nữa, chỉ là ấn tượng hắn tạo cho nàng vẫn luôn là bá đạo tự tin, cả người một cỗ khí thế bức người, mà nay lại đơn giản liền buông tha như vậy, thật sự làm cho nàng nghi ngờ không dứt.

Nàng muốn tiến lên an ủi hắn vài câu, nhưng lại phát hiện bản thân không biết nên nói gì.

Cuối cùng nàng chỉ có thể nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, trong mắt ảm đạm không dứt, "Lý Triệt... Đi đường cẩn thận."

Hồi tưởng lại thời gian hai người ở chung, hắn vẫn luôn khí phách, chủ nghĩa đại nam tử, thỉnh thoảng sẽ cố ý ngầm đấu đá với nàng, làm nàng dở khóc dở cười. Mà nàng cảm thấy hắn rất phiền phức, cứ muốn trốn tránh hắn, vì vậy hắn đuổi nàng trốn, bây giờ nghĩ lại cũng là ngơ ngẩn như vậy.


Nàng hơi cúi thấp đầu, cũng không nhìn đến vẻ đau khổi trong mắt hắn. Hắn muốn tự tay vén sợi tóc của nàng lên, nhưng cuối cùng vẫn là dừng lại.

Hắn sợ bản thân vừa chạm vào nàng liền không buông tay ra được nữa, hắn sợ mình sẽ xông vào hoàng cung đấu với Lý Huyền, hắn sợ cuối cùng hắn vẫn cứ thất bại thảm hại không còn tôn nghiêm.

Lý Huyền, Tiểu Tứ, hắn không hổ là con cháu hoàng gia, hắn so với bất kỳ người trong hoàng thất từ xưa đến này nào đều có tâm kế hơn, hắn trước mặt ngươi thì ra vẻ vô hại, sau lưng lại ngấm ngầm bày ra không biết bao nhiêu cạm bẫy.

Hai tay Lý Triệt ở dưới tay áo nắm chặt lại thành nắm đấm, hắn vẫn cho là tai mắt của mình chôn ở trong triều không có ai phát hiện, lại không biết những người đó sớm đã bị Tiểu Tứ dụ dỗ đe dọa mua chuộc, hơn nữa phản bội Tiểu Tứ để đối phó hắn. Thế lực của hắn ở trong triều cũng bất tri bất giác bị kiềm chế, lòng hắn buông xuống nghi ngờ nhưng lại không hề nghĩ đến Tiểu Tứ mà đi hoài nghi Tiểu Cửu. Chờ hắn cuối cùng cũng nhận thấy Tiểu Tứ bất thường thì lại bị phái đi biên cảnh đánh giặc.

Trận chiến với phiên bang ấy vốn chắc chắn hắn sẽ chiến thắng, nhưng lại bởi vì một bức mật hàm mà hỏng chuyện, bên trong bức mật hàm này nói trong triều có người cấu kết với phiên bang, mà cái tên viết trên mật hàm lại là Lý Huyền.

Khi đó hắn kinh ngạc không dứt lại không dám dễ dàng tin tưởng, cho đến tận khi người đưa mật hàm đưa ra càng ngày càng nhiều chứng cứ, cuối cùng mới khẳng định là Tiểu Tứ. Hắn âm thầm vui mừng không tránh khỏi có hơi vội vã, đối với mấy quan viên nguyện trung thành với Tiểu Tứ trong quân cũng không tin tưởng, nhưng không ngờ vội vã và phòng bị của hắn làm cho người khác tìm được chỗ sơ hở, khiến cho đám phiên bang dùng diệu kế mà chiến thắng, còn năm vạn tinh binh hắn mang theo chỉ còn lại mấy ngàn ít ỏi.

Sau đó hắn vô cùng phẫn nộ, chẳng lẽ người truyền tin cũng do Tiểu Tứ phái tới? Nhưng hắn đã không còn thời gian đi chứng thực, hắn bị người ta vu cáo cấu kết với phiên bang lại còn lấy ra một mật hàm giống như vậy, chỉ là tên họ trên bức mật hàm này đã từ Lý Huyền đổi thành Lý Triệt.

Hắn một đường ẩn núp trở lại Kinh Thành, lại biết được người trong phủ hắn đều bị áp giải vào tử lao, bao gồm Duệ nhi của hắn. Hắn lửa giận ngút trời đi tìm đến mấy cấp dưới của mình, nhưng lại phát hiện những người đó mang vẻ mặt khác thường có chút sợ hãi rụt rè, hắn không khỏi đơn độc trốn đi, cuối cùng mới không bị quan binh theo đuôi bắt đi.

Hắn khiếp sợ không thôi, hắn bỏ ra bao nhiêu tâm huyết bồi dưỡng người cuối cùng lại có thể phản bội hắn? Hắn lại đi tìm Đàm Thiên Diệp, nhưng vừa đến Đàm phủ liền phát hiện hạ nhân trong phủ cũng đã đổi người mới hết rồi, một gương mặt quen thuộc cũng không thấy, thì ra, Đàm phủ cũng bị người động tay động chân.

Trong lòng hắn tức giận không thôi lại không còn đường có thể đi, chờ khi hắn biết Hoàng đế muốn hạ chỉ giết cả nhà hắn lại tăng thêm mấy phần hoảng hốt vô lực. Ngày xưa hắn uy phong lẫm liệt, quyền khuynh triều dã, hôm nay lại ngay cả người nhà của mình cũng không cứu được, hơn nữa còn phát hiện bản thân vẫn luôn bị người xoay quanh đùa giỡn. Loại cảm giác đó, sống không bằng chết.

Khi đó Tiểu Cửu tìm được hắn cũng cam kết có thể cứu người trong phủ của hắn ra, mặc dù hắn không muốn nhận phần ân tình này nhưng lại không thể không nhận.

Lúc ấy Tiểu Cửu đã nói một câu, giữ được núi xanh, lo gì không có củi đốt.

Trước kia Lý Triệt hắn xem thường Lý Huyền, căn bản khinh thường phòng bị hắn, mà cuối cùng lại bị hắn ngoan độc cắn một cái, mãi đến khi tỉnh táo.


Lần này hắn bị trục xuất khỏi kinh thành một cách nhục nhã, nhưng một ngày nào đó hắn sẽ quay về, lại tiếp tục đấu với Lý Huyền một trận thật tốt.

Nhưng bây giờ... Nữ tử trước mắt này là người hắn không muốn dứt bỏ không muốn xa rời nhất.

Hắn muốn mang nàng đi cùng, lại biết bây giờ hắn không cho được nàng cái gì, mà nàng cũng không muốn đi cùng hắn. Mập mờ giữa nàng và Lý Huyền sớm đã bị hắn thu vào đáy mắt, ngoài tức giận lại còn mang theo vài phần ác liệt. Nàng nói nàng không thích hắn, nàng thích chính là cái người ngoài mặt thì ôn văn nội tâm lại u ám, nếu nàng biết hắn là một người như vậy thì nàng sẽ làm như thế nào? Lý Huyền khi đó, lại sẽ ra sao?

Lý Triệt có chút ác ý, nhưng sau khi nhìn đến thân thể gầy yếu của Lâm Lập Hạ thì lại bị thương tiếc ngập tràn thay thế.

Cuối cùng, bị thương sẽ chỉ là nàng.

Lý Triệt ầm thầm thở dài, tiến lên vươn tay ôm nàng vào trong lòng, người trong ngực vốn định đẩy hắn ra, nhưng cuối cùng lại buông tay xuống, cả người cứng ngắc bảo trì bất động.

"Lập Hạ." Hắn gọi nàng một tiếng, trong lời nói có không nỡ và cảm thán, còn có vài phần giãy giụa.

Lâm Lập Hạ không trả lời, mặc cho hắn ôm mình, gương mặt nàng thân mật dán vào lồng ngực của hắn. Ấm áp xuyên qua y phục thật mỏng truyền tới gương mặt của nàng, bên tai là nhịp tim hơi không ổn định của hắn, cuối cùng nàng vẫn mềm cơ thể xuống, chỉ vì một tiếng lại một tiếng “Lập Hạ” của hắn.

Trong môi và răng hắn không ngừng gọi tên của nàng, càng ngày càng trầm thấp, càng ngày càng yếu kém, loại cảm giác đó hình như là... Yếu ớt.

Lâm Lập Hạ nâng hai tay lên vòng lấy hông của hắn, giống như đối với bạn bè mà ôm lấy hắn, "Bảo trọng."

Lý Triệt không khỏi thu chặt hai cánh tay lại, hồi lâu sau mới chậm rãi buông ra, con ngươi tối đén của hắn nhìn nàng một hồi, tiếp đó nhẹ nhàng nói một câu, "Nàng cũng phải bảo trọng, còn có... Cẩn thận Lý Huyền."

Lý Triệt nói xong câu đó liền dứt khoát xoay người đi, đôi tay dưới tay áo siết chặt lại thành nắm đấm, cả người hắn căng cứng, kiềm chế dục vọng muốn xoay người của mình.


Lâm Lập Hạ không lên tiếng giữ lại hay hỏi thăm, chỉ lẳng lặng nhìn bóng dáng của hắn biến mất trong tầm mắt của mình.

Nàng cười cười nhìn bốn phía vắng vẻ trống không, Lý Triệt đi, lúc đi còn nói nàng cẩn thận Lý Huyền. Dĩ nhiên nàng biết bản thân phải cách xa Lý Huyền, cái người nam tử tâm tư ẩn sâu không lộ nửa phần kia, hôm nay hắn đã là người chí tôn, cũng không còn nửa phần quan hệ với nàng nữa. Chỉ là, hắn cứ như vậy sẽ bỏ qua cho nàng sao? Phải biết rằng, nàng chính là Tử Thần chi nữ.

Nàng giễu cợt cong khóe miệng lên, Tử Thần chi nữ, chỉ vì nàng là Tử Thần chi nữ. Nàng rũ mắt xuống, chờ khi giương mắt lên một lần nữa thì trong mắt lại là một mảnh yên bình.

Cho dù là như vậy thì sao, nàng vẫn là Lâm Lập Hạ như cũ, mà Lâm Lập Hạ vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

Lúc Mạch Tuệ đến thì thấy chính là một Lâm Lập Hạ như vậy, cơ thể mảnh khảnh ưỡn lên thẳng tắp, trên gương mặt xinh đẹp là một mảnh lạnh lùng. Đột nhiên nàng cảm thấy mình cũng không hiểu rõ vị nữ tử đã ở chung với nàng hơn nửa năm này, ít nhất, nàng chưa từng thấy nàng ấy như vậy.

Cuối cùng vẫn là Lâm Lập Hạ phát hiện Mạch Tuệ cách đó không xa, trên mặt nàng đã không còn vẻ lạnh lùng như vừa rồi, cười nhạt nói với Mạch Tuệ, "Còn sững sờ ở chỗ này làm gì, về phủ thôi."

Lúc này Mạch Tuệ mới lấy lại tinh thần, tiếp đó có chút mờ mịt gật đầu một cái, "Được."

Hôm nay Lâm Lập Hạ ngồi kiệu ra ngoài, tuy chậm rãi lại làm cho người ta cảm thấy có chút thoải mái. Màn xe thật dày không che được giọng nói của những người đi đường bên ngoài.

"Trước kia ta nói thế nào, ta đã nói hoàng thượng nhất định sẽ có rất nhiều hành động!" Một giọng nam yếu ớt hả hê nói.

"Đúng đúng đúng, lúc đó ta cũng đã nghĩ như vậy, hoàng thượng thật sự là thiên tư bất phàm mà, mới có mấy ngày mà đã bắt đầu bắt tay tổ chức cuộc thi Hương năm nay rồi, bây giờ chúng ta cũng không sợ thật giả lẫn lộn mấy nhóm gối thêu hoa nữa rồi! Thật sự là quá tốt!" Một giọng nam khác tiếp lời.

Lâm Lập Hạ trong xe hơi di chuyển thân thể, Lý Minh Đạt? A, không, Hoàng đế bây giờ là Lý Huyền, đã từng là Tứ hoàng tử. Từ câu chuyện của bọn họ thì chắc bọn họ là thư sinh, khen ngợi chuyện lớn Lý Huyền làm sau khi lên ngôi.

Khoa cử quốc gia là một chuyện lớn, khoa cử này không chỉ có thể bơm máu mới cho triều đình, mà hoàng đế còn có thể nhân cơ hội bồi dưỡng thế lực mới, khoa cử năm trước bởi vì tiên đế chậm trễ lại vô cùng hoang phế, nhân tài hàng năm truyền ra cơ bản đều là "Nhân tài"*, vì thế không ít thư sinh căm giận không dứt, oán hận than thở quốc gia xuống dốc, mà nay Lý Huyền đăng cơ liền bắt tay làm chuyện này đầu tiên, thủ đoạn lưu loát mà lại nghiêm cẩn, diệt sạch thói quen năm trước, một lần này không chỉ trấn an lớn và thu phục tâm nhóm người “Phận nộ”, cũng giúp cho hắn xây dựng được một hình tượng tốt trong lòng dân chúng.

*“Nhân tài”: Nhân: người, tài: tiền, ý ở đây là nói những người có tiền có của

Lâm Lập Hạ than nhỏ, có người nói thư sinh trăm việc không dùng được một, nhưng ngờ đâu cái miệng kia của thư sinh có bao nhiêu công lực. Nàng chú ý lắng nghe, tiếp theo liền nghe thấy những người bên ngoài kia lại chuyển đề tài.

"Các ngươi nói, tiểu thư nhà nào mới xứng với vị trí bên cạnh hoàng thượng?" Một nam tử có chút mập mờ hỏi.


"Theo ý ta nhất định là Kinh Thành đệ nhất mỹ nữ Tô Y Nhi, dáng dấp nàng đẹp như vậy, cùng hoàng thượng thật sự là trai tài gái sắc, rất xứng đôi đó!"

Một người lập tức phản bác, "Lượn lượn lượn, không phải tướng mạo của Tô Y Nhi này chỉ tốt một chút thôi sao, chỗ nào sánh được với tiểu thư nhà Thừa tướng!"

"Ngươi nói là Doãn tiểu thư?" Nam tử làm như suy tư, "Doãn tiểu thư là hòn ngọc quý trên tay Thừa tướng, dựa theo thân phận thì đúng là vô cùng xứng đôi với hoàng thượng."

Lúc này lại có người chen miệng nói, "Trước đó vài ngày không phải nghe nói hoàng thượng rất gần gũi với Lâm gia tiểu thư sao?"

Lời này rơi xuống, mấy người đều trầm mặc một hồi, tiếp đó, một tràng tiếng xùy vang lên .

Lâm Lập Hạ rõ ràng nghe được có người chê cười mở miệng.

"Hừ, Lâm gia tiểu thư? Hoàng thượng tuyệt đối không thể nào thích một nữ tử như vậy, có thể sánh đôi với hoàng thượng nhất định là một nữ tử tuyệt đỉnh, Lâm Lập Hạ này là cái thá gì."

Nàng cười lạnh, đúng vậy, nàng là cái thá gì, nàng và hắn, vĩnh viễn sẽ là không chết không chung một đường.

Mạch Tuệ ở bên ngoài kiệu cũng nghe được lời nói của mấy người này, nàng tức giận không thôi lại chỉ có thể trợn trừng mắt, thúc giục kiệu phu bước nhanh hơn.

Lúc cách Lâm phủ chỉ kém mấy con phố thì cỗ kiệu bị mấy người áo xanh ngăn lại, một nam tử khom người nói: " Lâm tiểu thư, xin dừng bước."

Lâm Lập Hạ vén màn kiệu lên nhíu mày nhìn bên ngoài một chút, "Có chuyện gì?"

Nam tử cung kính đáp, "Chủ tử nhà ta mời Lâm tiểu thư đến Mãn Ngọc các một chuyến."

Lâm Lập Hạ đánh giá cẩn thận mấy người kia, chỉ thấy thân hình người nói chuyện mảnh khảnh giống như nữ tử, giọng nói hơi lanh lảnh, mà thân hình những người sau lưng kia thì cao lớn, bên hông mơ hồ có thể thấy được một thẻ lưu tô màu vàng rũ xuống.

Rõ ràng là nội thị bên cạnh hắn, những người còn lại phía sau kia là thị vệ trong cung, trong đó còn có một gương mặt quen, như vậy chủ tử của bọn họ không phải là người nọ sao.

Nàng cười cười đồng ý nói, "Được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận