Cùng Quân Ca

Lâm Lập Hạ không ngờ lại đụng phải Lâm Hành Dật ở chỗ này, sau khi ngoài ý muốn thì nàng nhìn Lâm Hành Dật cười cười, "Thì ra là Hành Dật, thật là đã lâu không gặp."

Lâm Hành Dật nhìn nữ tử cười nhạt trước mắt, cảm giác phức tạp nảy sinh trong lòng, hắn có chút cứng ngắc giật giật khóe miệng, "Ừhm, đã lâu không gặp."

Lâm Lập Hạ thấy phản ứng của hắn, trong lòng đã rõ ràng Lâm Hành Dật giờ phút này cùng với Lâm Hành Dật mấy tháng trước thật sự không giống nhau, nếu khi đó ánh mắt của hắn khi nhìn thấy nàng nhất định sẽ là thờ ơ cộng thêm khinh bỉ, mà giờ khắc này vẻ mặt hắn chỉ là phức tạp, trong mắt cũng là kinh ngạc chiếm đa số. Nàng hơi rũ mắt xuống, "Lần này ta nghe cha nói ngươi chuẩn bị thành thân rồi, cho nên mới trở về."

Trong lòng Lâm Hành Dật giống như đánh đổ một bình ngũ vị không có cảm giác, hắn há miệng muốn nói gì, cuối cùng chỉ có thể nhẹ nhàng đáp lời, "Ừ."

"Hành Dật, chúc mừng ngươi." Lâm Lập Hạ ngẩng đầu lên, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, bên trong mắt hạnh thâm thúy nhếch lên là ánh sáng chuyển động.

Lâm Hành Dật không khỏi nhìn mất hồn, khí chất lạnh nhạt của nữ tử trước mắt này... Còn là người mà hắn chán ghét mấy tháng trước sao?

Hắn chán nản cười một tiếng, hắn đã biết người ở cùng với hắn đêm hôm đó không phải là Tử Tô, mà là Lâm Lập Hạ.

Nhưng lúc đó đã quá trễ rồi, Lâm Lập Hạ đã sớm rời khỏi Lâm phủ không biết đi nơi nào, trong lòng hắn không biết là tư vị gì, người đêm đó nhỏ giọng lầm bầm lời nói mê ấm áp thế mà lại đến từ nữ tử hắn thống hận nhất, sau khi biết chân tướng hắn phát hiện hình ảnh của nàng với mình chợt bắt đầu mơ hồ.

Một khắc trước còn là một Lâm Lập Hạ điêu ngoa nũng nịu, một khắc sau trong đầu hiện lên lại là một Lâm Lập Hạ tát hắn một cái còn quật cường kiềm nén nước mắt. Lúc ngồi vào chỗ của mình thì nghĩ tới một Lâm Lập Hạ dùng đủ mọi biện pháp muốn quyến rũ hắn, sau khi đứng dậy lại nghĩ đến bóng dáng thanh nhã ấm áp mà mơ hồ của Lâm Lập Hạ.

Rốt cuộc, cái nào mới là nàng?

"Hành Dật?" Lâm Lập Hạ có chút nghi hoặc nhìn vẻ mặt phức tạp của Lâm Hành Dật, hắn sao lại ngây người rồi?

Lúc này Lâm Hành Dật mới hồi hồn lại, ngẩng đầu lên vừa muốn nói chuyện lại bị người cắt đứt.

"Thiếu gia."

Lâm Lập Hạ quay đầu nhìn về phía người đi tới, người nọ một thân lụa mỏng màu hồng nhạt, trên gương mặt xnh đẹp đã trút bỏ vẻ ngây ngô, mái tóc đen cũng đã búi lên.

Người nọ lại là Tử Tô.

Tử Tô đi nhanh về phía hai người, sau đó nhanh chóng đứng bên cạnh Lâm Hành Dật nhìn về phía Lâm Lập Hạ, làm như vừa mới nhìn thấy nàng bình thường nói, "Tại sao Đại tiểu thư trở lại rồi?"

Lâm Lập Hạ không khỏi có chút buồn cười, biểu hiện bây giờ của Tử Tô không phải là đang nói "Ta đã là người của thiếu gia" sao, nàng nhìn Tử Tô cười cười, "Hành Dật chuẩn bị thành thân, ta đây làm tỷ tỷ tất nhiên phải trở lại chúc mừng rồi."

Tử Tô nghe vậy sắc mặt càng thay đổi, "Ha ha, hoá ra là như vậy." Tiếp đó nàng nhướng mày, xoay người lấy tay bịt miệng khẽ nôn khan.


Lâm Hành Dật vội vàng ôm Tử Tô, "Tử Tô, ngươi làm sao vậy?"

Lâm Lập Hạ hù dọa, triệu chứng này không phải...

"Thiếu gia," Tử Tô ngừng nôn ọe, thẹn thùng nói với Lâm Hành Dật, "Ta có."

Lâm Lập Hạ run run một chút, cái này, quá khoa trương giả tạo rồi.

Lâm Hành Dật sửng sốt một chút, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng nhàn nhạt, "Tìm đại phu xem thử rồi?"

Tử Tô gật đầu một cái.

"Vậy thì thật sự chúc mừng Hành Dật, song hỉ lâm môn." Lâm Lập Hạ cười híp mắt nói.

Nụ cười của Lâm Hành Dật cứng lại, "Tỷ tỷ không có chuyện gì khác muốn nói với ta sao?"

À? Khác? Lâm Lập Hạ nói ra lời nói thấm thía, "Hành Dật, phải bảo trọng thân thể nha. Ta đi về trước đây, các ngươi chậm tán gẫu." Tuổi còn trẻ mà XX quá độ sẽ không khỏe mạnh...

Nói xong Lâm Lập Hạ xoay người rời đi, không muốn cùng bọn họ dính chung một chỗ.

Lâm Hành Dật mang chút mất mác nhìn bóng lưng Lâm Lập Hạ, mà Tử Tô thì giương mắt lo lắng nhìn về phía Lâm Hành Dật.

Lúc Lâm Lập Hạ trở về phòng thì Mạch Tuệ đã sửa sang lại thỏa đáng, nàng lười biếng rót cho mình một ly trà, vừa uống vừa suy tư.

Thì ra là Tử Tô này làm thiếp của Lâm Hành Dật, hơn nữa còn đã có thai, thế nhưng Lâm Hành Dật chuẩn bị lập tức thành thân rồi, Lam San San này mời nàng tới để nhìn nàng thì chắc cũng không phải là một người chủ dễ ở chung, xem ra về sau nhà họ Lâm cũng sẽ không được yên ổn rồi.

Lâm Lập Hạ than thở, tam thê tứ thiếp, nam nhân cảm thấy đó là điều đương nhiên, nữ nhân tập mãi thành quen, đây chính là sự khác nhau giữa cổ đại và hiện đại mà.

Chia sẻ người yêu với người khác, đó là một chuyện đau đớn cỡ nào.

"Tiểu thư, lão gia nói gì với người vậy?" Tiến vào cửa Mạch Tuệ tò mò hỏi.

Lâm Lập Hạ bị cắt ngang suy nghĩ cũng không có gì không vui, nàng bất đắc dĩ cười cười, "Mạch Tuệ, tiểu thư ngươi chuẩn bị phải ra trận rồi."


Mạch Tuệ nghe không hiểu ra sao, mà Lâm Lập Hạ úp sấp trên bàn vẽ vòng tròn, cuộc sống này lại bắt đầu không yên ổn rồi.

* * *

Thời gian lâm triều của Đại Minh Vương Triều.

Lý Minh Đạt mệt mỏi xoa xoa chân mày của mình, "Các vị ái khanh còn có chuyện gì muốn tấu lên không, không có chuyện thì bãi triều thôi."

Trong điện một mảnh tĩnh lặng.

Lý Minh Đạt thở phào nhẹ nhõm, lúc vừa định mở miệng nói bãi triều lại thấy có người đi ra.

"Hoàng thượng, vi thần cho là chuyện lập thái tử đã không thể kéo dài thêm được nữa." Lão giả mặc quan phục Nhất Phẩm cúi đầu nói, âm thanh già nua lại mang theo kiên trì dứt khoát.

Lời nói của lão giả vừa dứt , sau lưng lập tức có người phụ họa.

"Vi thần cũng cho là không thể kéo dài được nữa."

"Vi thần cũng cảm thấy là lúc nên lập Thái tử."

"Xin hoàng thượng lập Thái Tử."

Lý Minh Đạt thở dài trong lòng, hắn giơ tay lên ngăn bọn họ nói chuyện, "Vậy Tề đại nhân có ý kiến gì không?"

Lão giả lúc trước vuốt bộ râu hoa râm của mình nói, "Vi thần cho là Cửu hoàng tử thông tuệ hơn người, làm việc lại có phong độ của một đại tướng, có thể đảm nhiệm ngôi vị thái tử."

Trong đám quan viên có người mở lời phụ họa, có người cũng đang hừ lạnh trong lòng.

Tề đại nhân này nói ngược lại dễ nghe, Cửu hoàng tử đúng là nhân tài hiếm có, lần trước kế đẩy lùi quân địch ở biên giới chính là do Cửu hoàng tử nghĩ ra, ai mà không biết Cửu hoàng tử là một người tà tứ tùy ý làm bậy? Ông ta luôn miệng lên tiếng đề nghị lập Cửu hoàng tử làm thái tử không phải là bởi vì ông ta là một người trong phái hoàng hậu sao.

"Vi thần ngược lại cho là Tứ hoàng tử mới là người phù hợp nhất cho ngôi vị thái tử." Một giọng nam trầm thấp nói, Thừa Tướng Doãn Triệu bên cạnh cũng mở miệng.

Trong chúng trong quan viên có một ít người phụ họa, một số người cũng không quan tâm, mặc dù Tứ hoàng tử này làm việc đoan chánh, nếu trở thành Quân Vương lại thiếu khí chất sắc bén, vô cùng ôn hòa.


Ý kiến của hai phái trong triều không giống nhau đều tự phân cao thấp, Lý Minh Đạt thấy thế nhìn về phía nguyên lão hai triều Đàm đại nhân vẫn luôn yên lặng, "Đàm đại nhân nghĩ như thế nào?"

"Lão phu cảm thấy không bằng tiếp tục quan sát một đoạn thời gian." Đàm đại nhân chậm rãi nói ra, "Chuyện lập thái tử không phải là trò đùa, há có thể dùng vài ba lời liền qua loa định ra?"

Lý Minh Đạt tán đồng gật đầu một cái, "Đàm đại nhân nói rất có lý, chúng khanh gia không ngại lại cân nhắc, trong lòng trẫm cũng tự có định đoạt."

Chúng quan viên thấy Đàm đại nhân cũng đã mở miệng đành phải thôi, chỉ có Tề đại nhân cùng Thừa Tướng nhìn Đàm đại nhân một cái thâm sâu. Đàm đại nhân là tựa như không cảm thấy vẫn không chớp mắt nhìn về phía trước.

Sau khi bãi triều, các quan viên nối đuôi ra, Đàm đại nhân cũng theo đám người đi ra, lại vừa vặn đến chỗ Thừa Tướn.

Doãn Thừa Tướng cười nói, "Đàm đại nhân, không biết ngươi đối với chuyện lập thái tử có ý kiến gì không?"

Đàm đại nhân đáp lại bằng một tiếng cười, "Thái tử quan hệ đến hưng thịnh sau này của Đại Minh Vương Triều ta, nhất định là phải thận trọng lựa chọn."

"Vậy không biết ý của Đàm đại nhân ý là…” Doãn Thừa Tướng thử dò xét nói.

Đàm đại nhân cười ha ha, "Lão phu dĩ nhiên là chọn người có thể thống trị Đại Minh Vương Triều ta càng ngày càng cường đại hơn."

Nói xong ông bước chân thật dài bước đi, không cho Doãn Thừa Tướng nhìn đến suy nghĩ sâu xa cùng nôn nóng lóe lên trong mắt ông.

Bên trong Bát vương phủ.

Giờ phút này Lý Triệt và Đàm đại nhân đang đánh cờ trong sảnh, giọng điệu Đàm đại nhân vẫn vững vàng như cũ mở miệng nói, "Hôm nay ở trong triều Tề Hám đã mở miệng đề nghị chuyện lập thái tử, Vương Gia, chúng ta phải tăng nhanh bước chân rồi."

Lý Triệt nhẹ nhàng đặt xuống một quân trắng, "Hiện tại đại cục còn chưa xác định, gấp cái gì, lại nói tử thần chi nữ là ai cũng còn chưa xác định."

Đàm đại nhân đặt xuống một quân đen, "Tứ hoàng tử và Cửu hoàng tử đã phái người tìm được Thi gia, thật may là ta đã sai người trừ bọn họ trước một bước, nếu không..."

Quân trắng hạ xuống, quân đen bị bao vây, không chỗ để trốn.

Lý Triệt nhàn nhã nhặt từng quân đen lên, "Bây giờ còn chưa phải là thời cơ, bọn họ đang tìm thì như thế nào, người năm đó biết gần như đã không còn ở dương gian, về phần còn dư lại mấy cái này, ngươi cứ xem đó mà làm đi."

"Vương Gia, hoàng thượng đã nổi lên lòng nghi ngờ rồi."

"Ta biết rõ hắn đối với ta nổi lên lòng nghi ngờ, vậy thì sao, ngôi vị hoàng đế này vốn chính là thuộc về ta, nếu không phải năm đó ta còn nhỏ..." Lý Triệt nắm tay lại thật chặt.

"Vương Gia, vẫn nên nhanh chóng tìm được Tử Thần chi nữ, nếu bị người vượt trước một bước ..."

Lý Triệt buông lỏng bàn tay ra lơ đễnh nói, "Như vậy thì không cần Tử Thần chi nữ gì đó là được rồi."


Đàm đại nhân nhìn nam tử trầm ổn trước mắt vui mừng cười cười, nam nhân như vậy mới xứng là quân chủ của Đại Minh Vương Triều.

"Vương Gia, Đàm đại nhân." Lam Nhiễm Y đi tới bên ngoài phòng khẽ gọi.

Đàm đại nhân đứng dậy nói, "Lam vương phi tới à, lão phu cũng không sai biệt lắm cần phải trở về rồi, Vương Gia cùng vương phi chậm ngồi."

Lý Triệt gật đầu một cái, Đàm đại nhân gật gật đầu với Lam Nhiễm Y liền đi theo nha hoàn ra khỏi đình.

Lam Nhiễm Y bước tới bên người Lý Triệt, bàn tay mềm mại đặt lên đầu vai hắn, "Vương Gia, gần đây có rất nhiều phiền lòng chuyện sao?"

Lý Triệt nhíu mày, "Thế nào?"

Lam Nhiễm Y xoa nhẹ lên mi gian của hắn, "Đã rất lâu rồi Vương Gia không có tới phòng nô tì rồi, có lẽ cũng lâu không đến Úc Nương chỗ rồi."

Vừa nghe đến tên Úc Nương Lý Triệt liền nhíu mày, nếu không phải Úc Nương, hiện tại hắn cũng sẽ không hoàn toàn mất đi Dịch Tiên Tri rồi, "Ừ."

"Vương Gia, " Lam Nhiễm Y ngồi xuống bên cạnh hắn, "Ngươi biết hôn sự của San nhi không?"

Lý Triệt nhấp một ngụm nước trà, "Là cùng với Lâm gia công tử sao?"

Lam Nhiễm Y gật đầu một cái, "Vương Gia cũng đã nghe nói qua chuyện của Lâm gia Đại tiểu thư đúng không."

Lý Triệt cười khẽ, mang chút khinh miệt nói, "Danh tiếng của Lâm đại tiểu thư này quả thực tại không nhỏ đâu."

"San nhi hẹn tỷ đệ Lâm gia ngày mai đến Lam phủ, đến lúc đó Vương Gia sẽ đi cùng nô tì chứ."

Lý Triệt suy nghĩ một chút, ngày mai cũng không có gì chuyện gấp gáp, lại nói cũng đã lâu không gặp nha đầu San San kia, liền đồng ý.

Hắn cười cười, thành thật mà nói, hắn trái lại rất tò mò Lâm đại tiểu thư "Danh tiếng vang dội" này rốt cuộc là cái bộ dáng gì.

* * *

Chiều hôm sau, Lâm Lập Hạ và Lâm Hành Dật nhờ nha hoàn Lam phủ dẫn đường mà đi về phía đình, nghe nói Bát Vương gia còn có Lam vương phi, Lam San San đều đã đến, còn thiếu hai người bọn họ thôi.

Lâm Lập Hạ ngập tràn ý chí chiến đấu ngẩng cao đầu, Lam San San này không phải là muốn nhục nhã kiêm chèn ép nàng sao, nàng là ai chứ? Nàng chính là Lâm Lập Hạ đến từ hiện đại đấy, mới không sợ đâu.

Nàng ưỡn ngực nhìn về phía người trong đình, cả người tràn đầy ý chí chiến đấu sau khi thấy được người nào đó trong đình thì hoàn toàn bị dập tắt không còn một mống, chợt lách người trốn sau lưng Lâm Hành Dật.

Lâm Lập Hạ bi thống kêu gào dưới đáy lòng, trời ơi, nàng hoa mắt đúng không, hay là, cái tên vương gia gì kia mà vô cùng không may là nàng quen biết kia chính là — Bát Vương gia?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận