"Mạch Tuệ? Ngươi có ở bên trong không?" Lâm Lập Hạ ở ngoài phòng gõ cửa một lúc lâu, bên
trong phòng mới có người chậm chạp đến mở cửa.
Mạch Tuệ dụi dụi đôi mắt vẻ mặt mơ hồ nhìn Lâm Lập Hạ, "Hả? Thiếu gia? Sao người lại tới đây?"
Lúc này Lâm Lập Hạ mới thở phào nhẹ nhõm, thì ra bọn kia chỉ đến phòng của
nàng và vị công tử áo trắng kia. Nàng quay người lại cười cười với hắn,
"Công tử, đa tạ huynh."
Nam tử tuấn mỹ cười nói, "Ta chỉ là thuận tiện mà thôi, đúng rồi, nhanh chóng cho vị cô nương này uống thuốc giải đi."
"Thiếu gia, sao người lại ở cùng với hắn?" Lúc này Mạch Tuệ mới nhận ra vị
công tử đang nói chuyện với Lâm Lập hạ là vị bạch y nam tử mà bọn họ
nhìn thấy lúc ăn cơm.
Lâm Lập Hạ đẩy Mạch Tuệ vào phòng, "Vào trong rồi hẵng nói, công tử, huynh cũng vào đi."
Nam tử tuấn mỹ gật đầu một cái đi theo vào phòng.
Mạch Tuệ có chút không biết vì sao nhìn viên thuốc trong tay Lâm Lập Hạ,
nhưng vẫn nhận lấy thuận theo nuốt xuống, "Thiếu gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Lập Hạ xấu hổ cười cười, "Chúng ta bị người khác tính kế, nhà trọ này đoán chừng là một cái hắc điếm, tiểu nhị đã hạ độc trong nước trà của chúng ta. Còn có người coi trọng ta liền lẻn vào
phòng trộm đồ, thật may là có vị công tử này chạy tới." Nói xong nàng
lại khẽ mỉm cười với nam tử tuấn mỹ kia một lần nữa.
Nét mặt của
nam tử tuấn mỹ vẫn ôn hòa như cũ, "Thật ra là do hộ vệ của ta phát hiện
tên tiểu nhị này có chút khả nghi, cho nên mới chú ý nhiều hơn, nào biết tiểu nhị kia thật sự có mưu đồ bất chính."
"Đúng rồi, thiếu gia, Trọng Lương đâu?" Mạch Tuệ nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải một chút, không ngờ phát hiện Trọng Lương thế mà lại không có ở đây.
"A!" Lâm Lập Hạ vỗ vỗ cái trán, kinh ngạc nói, "Ta quên hắn rồi !" Theo lý
thuyết động tĩnh bên này của bọn họ cũngkhông nhỏ, Trọng Lương làm sao
có thể không có phát hiện được đây?
Lâm Lập Hạ nhíu nhíu mày,
quay đầu cùng nam tử tuấn mỹ nói, "Công tử, không ngại có thể theo ta
đến phòng sát vách nhìn một chút được không?"
Nam tử tuấn mỹ gật
đầu một cái, cúi đầu lại không ngờ phát hiện trên giầy của Mạch Tuệ dính một chút bùn đất. Con ngươi màu trà của hắn màu trà hiện lê ý cười,
nhếch miệng lên thành một đường cong ưu nhã đứng dậy cùng Lâm Lập hạ đi
ra ngoài.
Sau lưng Mạch Tuệ nhìn bóng lưng của hắn, trong mắt lóe lên tia nghi ngờ, lúc ở đại sảnh nàng vừa nhìn liền nhận ra hắn là ai,
nhưng tại sao hắn lại ở chỗ này?
"Không có ai?" Lâm Lập Hạ nhìn
gian phòng không một bóng người trước mắt thì kêu lên thất thanh, ủa sao không lại có ai vậy? Trọng Lương đâu? Chẳng lẽ bị bọn cướp bắt cóc tống tiền rồi hả ?
"Đừng có gấp." Nam tử tuấn mỹ đưa tay vỗ vỗ bả vai của nàng, "Đồng bạn của huynh không có việc gì."
Lâm Lập Hạ nghi ngờ nhìn về phía hắn, lại nhìn đến đôi mắt xếch hẹp dài
chính trực của hắn tỏa ra ánh sáng dịu dàng lộng lẫy, ánh mắt bình tĩnh
mà trầm ổn. Nàng không khỏi cũng dịu tâm tình xuống, "Làm sao huynh
biết?"
Nam tử tuấn mỹ đến gần giường đệm ý bảo nàng đi tới, ngón tay thon dài chỉ chỉ giường, "Huynh xem."
Lâm Lập Hạ nhìn theo ngón tay của hắn, kinh ngạc nói, "Ah, sao có thể như vậy?"
Thì ra chăn gối trên giường đều được gấp xếp ngay ngắn chỉnh tề, khăn trải
giường không có một tia nếp uốn, rõ ràng là không có ai ngủ qua.
"Cho nên huynh không cần phải lo lắng." Công tử tuấn mỹ xoay người lại đi
tới bên bàn ngồi xuống, ngón tay thon dài sạch sẽ gõ gõ lên mặt bàn, như vậy, người nọ vừa làm cái gì đây?
Lúc này trong lòng Lâm Lập Hạ
cũng hoang mang như vậy, nhưng chỉ trong nháy mắt nàng liền đè vẻ mặt
nghi hoặc của mình xuống, "Không gặp chuyện không may là tốt rồi."
"Hả?" Nam tử tuấn mỹ rũ mắt xuống nhẹ nhàng lẩm bẩm nói, nụ cười trong mắt
càng tăng lên. Hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng cười thân thiện, "Không biết
tiểu công tử xưng hô như thế nào?"
Lâm Lập Hạ nghe vậy đầu óc lập tức vận chuyển, nhàn nhạt mỉm cười nhìn nam tử tuấn mỹ nói, "Ta tên là
Dịch Giản Chi, công tử gọi ta là Giản Chi là được rồi."
"Giản
Chi? Giản mà Dịch Chi (Đơn giản và dễ dàng), tên rất hay." Trên gương
mặt tuấn tú của nam tử tuấn mỹ hiện lên sự tán thưởng.
Trong lòng Lâm Lập Hạ hơi giật mình, không nghĩ tới người này có thể lập tức đoán
được danh tự này từ đâu tới, đáy lòng không khỏi đối với hắn có thêm vài phần thiện cảm, "Vậy công tử thì xưng hô như thế nào?"
"Mạc Tử Huyền." Từ trong môi mỏng của nam tử tuấn mỹ nhẹ nhàng phun ra mấy chữ này."Huynh cũng trực tiếp gọi ta Tử Huyền thôi."
Giọng nói của hắn khi nói chuyện mới nhẹ nhàng tao nhã làm sao, nhưng Lâm Lập Hạ lại cảm thấy mấy chữ kia để cho người khác không cách nào xem thường được, "Vậy Tử Huyền huynh là người ở đâu?"
"Ta là người kinh thành, vậy còn Giản Chi?"
"Ta là người Tô Châu." Lâm Lập Hạ nghĩ Kinh Thành quả nhiên là một nơi tốt, ví dụ như, nam tử hoàn mỹ không giống người phàm trước mắt này cũng là
người kinh thành.
"Đây là lần đầu tiên Gian Chi huynh đi ngoài
sao?" Mạc Tử Huyền đưa tay chuẩn bị rót trà, lại đột nhiên nghĩ đến
trước mắt còn có hai người, vì vậy buông bình trà xuống hỏi.
"Đúng vậy." Lâm Lập Hạ gật đầu một cái, "Ta đã sớm muốn đi du lịch đây đó một lần, lần này tròn 15 tuổi, trưng cầu ý kiến cha mẹ mới ra ngoài. Lại
không nghĩ rằng lần đầu tiên đi liền gặp phải chuyện như vậy."
"Giản Chi chưa từng trải nhiều, không biết bên ngoài lòng người hiểm ác. Lần
này huynh định đi đâu vậy?" Trong lòng Mạc Tử Huyền thoáng qua một ý
niệm, nghĩ thầm nếu như vậy thì cũng không tồi.
Lâm Lập Hạ hơi sững sờ, nhưng vẫn là trả lời, "Chuẩn bị đi về phía Lạc Dương."
"Lạc Dương à. . . . . ." Giọng nõi ôn nhã củua Mạc Tử Huyền như mang theo một tia kinh ngạc, "Ta cũng đang đi đến Lạc Dương."
"À?" Vậy chúng ta đi cùng nhau đi? Những lời nói phía sau này Lâm Lập Hạ
đương nhiền sẽ không nói ra miệng, mặc dù dọc đường đi có vị mỹ nam tử
này làm bạn là chuyện rất hạnh phúc, nhưng nàng cũng không muốn bị người ta nói là da mặt dày, nói không chừng còn cho là nàng có lòng dạ bất
chính.
"Vậy… " Mắt phượng của Mạc Tử Huyền khép hờ thanh nhã cười một tiếng, "Chúng ta đi cùng nhau có được không?"
Lâm Lập Hạ kinh ngạc nhìn hắn, vừa rồi nàng không có nghe lầm chứ?
"Nghe nói cách trấn này không xa có một Âm Phong Lĩnh, người ở đó chuyên đánh cướp người qua đường, ta nghĩ nếu như chúng ta đi cùng nhau có lẽ sẽ
tốt hơn một chút."
"Như vậy à, " Lâm Lập Hạ nhìn Mạch Tuệ một
chút, Mạch Tuệ vẫn mở to mắt tò mò nhìn bọn họ, nàng nghĩ nghĩ vẫn gật
đầu một cái, "Hết sức vui lòng."
Nói nhảm, tên hộ vệ kia của Mạc
Tử Huyền nhìn một cái cũng biết là võ công khẳng định không tệ, còn có
cái người mang phong cách lạnh lẽo kia, coi như không dùng võ công cũng
có thể dọa người chạy.
"Cứ quyết định như vậy đi." Mạc Tử Huyền
nói xong liền đứng dậy, theo thói quen phủi phủi trường sam của mình,
"Vậy Giản Chi cùng vị cô nương này nghỉ ngơi sớm một chút đi, về chuyện
của mấy tên tiểu nhị kia ta sẽ tự giải quyết. Về phần người đồng bạn
kia của huynh, có lẽ sáng mai sẽ trở lại. Ta đi về trước đây."
"Ừ, vậy làm phiền Từ Huyền rồi." Lâm Lập Hạ đứng dậy đưa hắn đến cửa, "Sáng mai gặp lại."
"Ừ." Mạc Tử Huyền gật gật đầu, xoay người quay về phòng của mình.
"Mạch Tuệ, chúng ta cũng trở về ngủ thôi." Lâm Lập Hạ quay đầu nhìn Mạch Tuệ
nói, lại phát hiện Mạch Tuệ nhìn giường đệm của Trọng Lương đến mất hồn, “Mạch Tuệ?”
"À?" Lúc này Mạch Tuệ mới hồi phục tinh thân nhìn nàng đáng yêu cười nhẹ một tiếng, "A, vậy chúng ta trở về thôi."
Lâm Lập Hạ nằm ở trên giường, trong đầu một mực nghĩ đến Trọng Lương đi nơi nào, hắn…
Aizzz. Nàng thở dài một tiếng, giận dỗi kéo chăn lên che mặt, thôi, không nghĩ nữa, dù sao có nghĩ nữa cũng không ra được sự thật.
Trong phòng
chữ Thiên số bốn, nam tử áo đen cao gây bị bất tỉnh cũng đã tỉnh lại,
bởi vì miệng bị vải chặn lại chỉ có thể phát ra mấy tiếng "Ưmh ưmh ưmh"
mơ hồ.
"Công tử, tại sao lại muốn mời bọn họ đi cùng?" Mạc Bất Phá đứng ở sau lưng Mạc Tử Huyền hỏi.
Mạc Tử Huyền xoay xoay tách trà trong tay, "Bất Phá, ngươi không phải cảm thấy thật nhàm chán sao?"
"Vâng." Mạc Bất Phá đối với sơ thích của chủ tử mình cũng hiểu một chút, lập tức ngậm miệng lại không nói câu nào nữa.
"Cùng nhau lên đường à…" Mạc Tử Huyền nhìn bóng mình trong nước trà, mắt
phượng hơi híp lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ lịch sự nho nhã tràn ngập nụ
cười, "Thôi, coi như dọc đường đi có người làm bạn, thiếu niên kia còn
rất thú vị."
Mạc Tử Huyền khẽ cúi đầu xuống nhìn tên cướp trên
mặt đất một chút, giọng nói vẫn dịu dàng vẫn như, "Đi nói cho ông chủ
một tiếng, nói mấy tên tiểu nhị của quán này là người do Âm Phong Lĩnh
phái tới, để cho hắn sáng sớm ngày mai đưa đến quan phủ đi." Thật ra kế
hoạch Âm Phong Lĩnh cũng không cách xa lắm, muốn trách thì chỉ trách mấy người kia nhìn quần áo sang trọng của bọn mà nổi lên ý tham, lúc này
mới rối loạn kế hoạch ban đầu của bọn họ. Nhưng hắn đây không phải là để người nọ trở về mật báo sao, hắn ngược lại muốn xem xem bọn hắn còn có
thể vùng vẫy giãy chết được bao lâu.
"Dạ, công tử." Mạc Bất Phá gật đầu đưa tay kéo cổ áo tên trên mặt đấy kia lôi ra ngoài
Mạc Tử Huyền lại ngồi bên bàn một lát mới thổi tắt đèn đi nghỉ ngơi.
Trong một mảnh đất hoàng cách nhà trọ không xa, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên từ
nhuyễn kiếm trong tay Trọng Lương, máu tươi ở trên thân kiếm chậm rãi
nhỏ xuống.
"Người nào phái ngươi tới?" Vẫn là giọng điệu không hề có chút phập phồng nào, nhưng lúc này Trọng Lương không có vẻ trung
hậu như thường ngày, trong mắt tràn đầy sát khí.
"Khụ khụ, " Nam
tử mặc áo đen che mặt đang ngồi trên đất che vết thương trên ngực miễn
cưỡng cười cười, "Không hổ là Hắc Lang, cho dù đã thoái ẩn nhiều năm mà
kiếm pháp vẫn còn lợi hại như vậy."
Trọng Lương không để ý đến
câu nói móc của hắn, nhuyễn kiếm trong tay lại hướng cổ hắn gần thêm mấy phân, lưỡi kiếm sắc bén ở da thịt hắn tạo thành một đường tơ hồng thật
nhỏ.
"Với tài năng của Hắc Lang huynh sao lại lãng phí bên người
Lâm đại tiểu thư?" Nam tử che mặt đưa hai ngón tay ra kẹp lấy thân kiếm, nhẹ nhàng đẩy ra một chút xíu, "Mục tiêu của chúng ta đều là cùng một
người, không phải sao?"
Trọng Lương thu nhuyễn kiếm trong tay
lại, sát khí ở hai mắt dịu xuống, nhưng vẫn mang một cảm giác uy hiếp,
thân hình cao lớn khiến người trên đất cảm thấy một hồi áp lực. Trọng
Lương trầm mặc nhìn hắn một hồi, cuối cùng xoay người bước đi, không để ý đến người sau lưng nữa.
"Hắc Lang, ta không biết tại sao ngươi
lại sống bên cạnh Lâm đại tiểu thư, nhưng mà nếu như ngươi gây bất kì
bất lợi nào cho nàng, chủ tử nhà ta chắc sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Giọng nói trầm thấp của nam tử ở sau lưng truyền tới, bước chân của Trọng Lương cũng không vì hắn mà dừng lại
Tại sao hắn lại sống bên cạnh Lâm Lập Hạ? Ở trong mắt người đời Hắc Lang sẽ không vô duyên cố ở bên cạnh người khác, nhưng hắn đã sớm không phải là Hắc Lang rồi, đi theo bên người nàng cũng không cần bất kỳ lý do gì.
Chỉ là, chuyện này không cần thiết phải nói cho bọn họ biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...