Cùng Quân Ca

Một khắc đồng hồ sau, Lý Dục nhàn nhã ngồi trên ghế thái sư bên trong tiệm trang sức, một tay ưu nhã cầm ly trà, thỉnh thoảng nhấp nhẹ một ngụm nhỏ.

Lâm Lập Hạ bên cạnh ho nhẹ một tiếng, liếc nhìn nam tử bị đánh sưng mặt sưng mũi còn thấp thoáng ừ hừ hừ nằm bò trong góc, có chút không biết làm sao liếc nhìn Lý Dục, "Gia, ngươi xuống tay quá nặng."

Lý Dục đặt ly trà lên bàn không đáp, một tay xoay xoay chiếc nhẫn trên tay liếc mắt nói với chưởng quỹ run lẩy bẩy bên cạnh, "Vì sao trong thành các ngươi không thấy có nữ tử tuổi thanh xuân?"

Chưởng quỹ lắp bắp mở miệng, "Bẩm, bẩm, bẩm vị gia này, tiểu, tiểu nhân không biết." Nói xong còn chột dạ cúi đầu.

Lâm Lập Hạ nhạy cảm nhận thấy được lúc chưởng quỹ nói chuyện có len lén nhìn nam tử trong góc một cái, lại nghĩ câu hỏi bất thình lình của Lý Dục, trong lòng lập tức có suy xét.

Lý Dục thản nhiên mở miệng, "Không dám nói? Ta thay ngươi nói được không? Trong thành này vốn là nghèo rớt mùng tơi, cô nương gia diện mạo tốt cũng rất ít, nhưng nào biết công tử nhà Giám thành Doãn Khiếu, Doãn đại nhân là một nhân vật ham mỹ sắc, mỗi lần thấy cô nương xinh đẹp liền muốn lấy về. Thuận theo thì tốt, không thuận theo thì trắng trợn cướp đoạt cũng phải thu vào tay. Có mấy cô nương gia tính khí cứng rắn, cuối cùng đều bị đánh chết hết. Chưởng quỹ, ta nói đúng không?"

Chưởng quỹ lần này chợt ngẩng đầu lên, ngay sau đó phản ứng kịp vội vàng lắc lắc đầu, van xin nói, "Vị gia này, tiểu nhân quả thật không rõ ràng lắm đâu!"

Lâm Lập Hạ nghe vậy ngẩn người, tiếp đó chán ghét nhìn người trong góc một chút, nàng biết Lý Dục sẽ không không có căn cứ mà oan uổng ai, lời nói này tất nhiên là thật, chỉ là không nghĩ tới người này lại là một tên cặn bã như vậy. Nhìn lại thái độ kia của chưởng quỹ, thấy vậy Giám thành đại nhân chính là Thổ hoàng đế ở chỗ này, mặc cho con trai của mình muốn làm gì thì làm, cũng không phải là một thứ tốt đẹp gì.

Lý Dục tà mị nhìn nàng một cái, như đang hỏi, "Ta làm quá đáng sao?"

Lâm Lập Hạ nhìn hắn cung kính đồng thời mang theo khen tặng nói, "Gia, làm tốt."

Lúc này Lý Dục mới hơi cong môi mỏng lên, con ngươi khép hờ nhìn về phía cửa.

Ước chừng qua một khắc đồng hồ, bên ngoài tiệm trang sức có tiếng bước chân gấp gáp rối loạn vang lên, tiếp đó có hai người vội vã đi vào. Nam tử trung niên đi phía trước thân hình mập mạp, hai nét râu nhỏ có vẻ buồn cười thú vị, cặp mắt giữa đám thịt béo lóe lên tia âm u lạnh lẽo, hắn chính là Doãn Khiếu, Giám thành đại nhân thành Triệu Đông. Mà người phía sau đi theo nam tử kia là một nam tử trên dưới hai mươi tuổi, một thân nho bào nhã nhặn lịch sự, nhưng kia cái mũi ưng cao thẳng kia lại cho thấy người này tâm cơ rất nặng.
Bồ.Công.Anh.di..ễ.n.đ.à.n..lê.q..u.ýđ.ôn..

Sau khi Doãn Khiếu đi vào đầu tiên nhìn thấy đứa con trai yêu dấu của mình sợ hãi e dè cuộn tròn người trên mặt đất, lập tức lửa giận sôi trào muốn chửi ầm lên, nhưng vừa ngẩng đầu đối mặt với chỗ ngồi người nọ, tất cả lời chửi bới liền đều nuốt xuống, vẻ mặt hắn đổi thành nịnh hót, chỉ là trong mắt hạt đậu kia tràn đầy âm hiểm, khom người nói: "Ty chức gặp qua Cửu vương gia!"

Người phía sau nghe vậy cũng sững sờ, lập tức cũng học Doãn Khiếu nói một câu.

Lý Dục không nói gì, chỉ mang vẻ mặt không rõ quan sát bọn họ, hồi lâu sau mới mở miệng nói, "Doãn Khiếu Doãn đại nhân?"

Doãn Khiếu gật đầu liên tục không ngừng, "Chính là ty chức."


Lý Dục lười biếng nhìn về phía nam tử trong góc kia, "Người này ngươi biết?"

Đôi tay dưới tay áo của Doãn Khiếu nắm thành quyền, trên mặt lại vẫn là cười gượng, "Người này chính là khuyển tử."

Lúc này trên người Lý Dục tản mát ra một loại khí thế cao quý bức người, đôi mắt đào hoa khép hờ nhẹ nhàng thoáng nhìn cũng làm người ta cảm thấy áp lực, hắn khẽ cười một tiếng nói, "Doãn đại nhân không hiếu kỳ tại sao lệnh tử lại thành bộ dáng như bây giờ?"

Doãn Khiếu cúi đầu trả lời, "Vừa rồi ty chức đã nghe người làm của cửa hàng kia nói, khuyển tử trời sinh tính nết không tốt, ty chức không biết cách dạy, Vương Gia dạy dỗ tốt, dạy dỗ tốt!"

Ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng Doãn Khiếu lại hận cắn răng nghiến lợi, ông khi già mới có một đứa con trai như vậy, thương yêu hận không thể hái sao trên trời cho hắn, mà hôm nay Cửu vương gia vừa tới đã đánh hắn thành bộ dáng này, cố tình ông vẫn không thể nói gì, chỉ có thể mang gương mặt già nua khen hắn đánh tốt, khẩu khí này, thật sự là vô cùng ứ đọng!

Lý Dục chê cười một tiếng, "Doãn công tử ngàn vạn lần không nên đánh chủ ý lên người của ta, hôm nay Bổn vương cũng chỉ cho hắn một cái dạy dỗ nho nhỏ, mong rằng về sau đại nhân quản giáo nhiều hơn."

Doãn Khiếu cung kính trả lời, "Đa tạ vương gia, ty chức nhất định sẽ trừng trị khuyển tử cho tốt!" Dứt lời ông giống như vô tình nhìn xuống nữ tử bên cạnh Lý Dục, diện mạo quả thật không tầm thường, chỉ là tiện nhân này thế mà lại làm hại Mạc nhi bị đánh thành như vậy! Trong mắt ông ta xẹt qua âm lãnh, ông tuyệt đối sẽ không để cho ả sống dễ chịu.

Ánh mắt Lý Dục dừng lại trên người nam tử phía sau Doãn Khiếu, lười biếng hỏi, "Vị sau lưng Doãn đại nhân là?"

Doãn Khiếu vội vàng giới thiệu, "Hồi bẩm Vương Gia, đây là thuộc hạ của ty chức Nha Nghị."

Lâm Lập Hạ vẫn yên lặng nghe vậy khẽ nín cười nghiêng đầu đi, phụt, Nha Nghị, Nha Dịch*.

*Nha Nghị: 伢毅 –yá yì, Nha Dịch: 衙役 - yáyi

Ngón tay thon dài của Lý Dục gõ nhẹ mặt bàn, con ngươi nhỏ dài sâu không thấy đáy, "Lần này bổn vương tới là vì chuyện khoản tiền cứu nạn thiên tai, mong rằng Doãn đại nhân phối hợp nhiều hơn."

Thân thể Doãn Khiếu hơi cứng đờ đến mức không thể nhận ra, ngay sau đó cười trả lời, "Dĩ nhiên, dĩ nhiên, nhất định ty chức sé dốc hết khả năng."

Lý Dục đứng lên, con mắt dài bễ nghễ, phong thái hoàng gia biểu lộ rõ ràng không thể nghi ngờ, "Vậy cứ nói như thế trước, trên người lệnh công tử có một vài vết thương nhỏ, Doãn đại nhân vẫn nên để cho đại phu xem một chút đi. Lập Hạ, trở về khách điếm." Nói xong giày bó một bước, phóng khoáng rời đi.

Lâm Lập Hạ vội vàng đi theo, khóe mắt còn lờ mờ mang ý cười.


Trong cửa hàng chỉ còn lại Doãn Khiếu bước nhanh chạy tới bên cạnh Doãn Mạc và Nha Nghị trầm mặc. Doãn Khiếu hốt hoảng hướng ra phía ngoài hô to, "Ngu xuẩn! Còn không tiến đến đỡ công tử về cho ta!" Ngoài cửa lập tức có mấy quan sai chạy vào, cũng bởi vì động tác chậm chạp mà bị Doãn Khiếu đánh chửi đến mấy lần. Trong lúc thịnh nộ hốt hoảng, Doãn Khiếu lại không phát hiện sau khi Nha Nghị nghe thấy Lý Dục kêu "Lập Hạ" thì rơi vào trầm tư.

Lập Hạ, chính là Lâm Lập Hạ kia sao?

Ban đêm trong dinh phủ của Giám thành.

Doãn Khiếu đi qua đi lại trong thư phòng, càng nghĩ càng tức giận, thuận tay cầm nghiên mực trên bàn sách lên hung hăng nện xuống mặt đất, thoáng chốc nghiên mực vỡ thành mảnh nhỏ, từng mảnh vỡ của nghiên mực màu đen rơi lả tả khắp nơi. Lúc này Nha Nghị đẩy cửa đi vào, cười nói, "Đại nhân đây là phát cáu cái gì?"
Bồ.Công.Anh.di..ễ.n.đ.à.n..lê.q..u.ýđ.ôn..

"Phát cáu cái gì?!" Doãn Khiếu tức giận đỏ cả cổ, "Tên Lý Dục kia lại có thể đánh gãy xương sườn trước ngực Mạc nhi! Chỉ vì tiện nha đầu bé nhỏ không đáng kể bên cạnh hắn! Bây giờ Mạc nhi nằm ở trên giường ngay cả thở một hơi cũng đau vô cùng! Khẩu khí này ta thế nào nuốt trôi!"

Nha Nghị đến gần Doãn Khiếu trấn an nói, "Đại nhân bớt giận, dù sao hắn cũng là Vương Gia, chuyện này vẫn nên nhịn một chút cho thỏa đáng."

"Nhịn? !" Doãn Khiếu một cước đạp đổ một cái bình hoa lớn xuống đất, "Doãn Khiếu ta đã bao giờ phải nhịn! Đừng nói hắn là một Cửu vương gia, ngay cả hoàng thượng cũng phải nhìn sắc mặt của bá phụ ta! Hôm nay hắn đánh Mạc nhi của ta thành cái dạng này, thù này không báo ta khó mà xả được cơn hận trong lòng!"

"Đại nhân đừng vội báo thù, mới vừa rồi nghe Vương Gia nói lần này hắn đến là để điều tra chuyện khoản tiền dùng để cứu trợ thiên tai?" Nha Nghị giống như quan tâm nói.

Vẻ mặt cuồng nộ vừa rồi của Doãn Khiếu lập tức phai nhạt đi, mặt mày tối tăm, "Hắn vậy mà đến điều tra chuyện về khoản tiền kia, lần trước chuyện ta giao cho ngươi ngươi đều làm thỏa đáng chứ?"

Nha Nghị cau mày, "Đại nhân, ta làm việc ngài còn có thể không biết sao? Diệt cỏ tất nhiên phải trừ tận gốc. Đoàn người đưa khoản tiền kia đều đã bị ta diệu khẩu. Chỉ là Cửu vương gia này vì sao lại biết mà đến điều tra? Chẳng lẽ có người từ trong làm khó dễ?"

Doãn Khiếu hừ lạnh một tiếng, "Bây giờ hắn cũng đã tìm tới cửa, còn quản ai làm hay không làm khó dễ."

Nha Nghị hỏi, "Vậy đại nhân chuẩn bị làm sao bây giờ?"

Doãn Khiếu phiền não khoát khoát tay, "Lần này Lý Dục đột nhiên tới, ta căn bản không hề chuẩn bị, nếu hắn hùng hổ hăm dọa sợ rằng cuối cùng sẽ lộ nhân bánh."

Nha Nghị thay ông ta rót một ly trà, có chút sợ hãi nói, "Đại nhân, nếu như chuyện này bị hắn biết được mà bẩm rõ hoàng thượng, vậy coi như là chết, phạm tội chém đầu đấy!"


Doãn Khiếu không nhịn được trừng mắt liếc hắn một cái, "Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của ngươi, ta tự nhiên sẽ có biện pháp."

"Đại nhân, hoặc là chúng ta không làm, đã làm phải làm đến cùng..." Nha Nghị suy nghĩ một chút, đưa tay làm một động tác cắt cổ.

Doãn Khiếu mắng, "Khốn kiếp! Ngươi cho rằng Lý Dục này là người dễ đối phó? Chỉ sợ đến lúc đó trộm gà không được còn mất nắm gạo!"

Nha Nghị lắc lắc đầu, "Đại nhân, thò đầu cũng là một đao, rụt đầu cũng là một đao, vì sao chúng ta không tiên hạ thủ vi cường?"

Doãn Khiếu nghe vậy trầm tư, giương mắt nhìn hắn một cái thật sâu, "Ngươi có chủ ý gì?"

Nha Nghị âm hiểm cười một tiếng, "Đại nhân, rồng mạnh không ép rắn thổ địa, Cửu vương gia lợi hại hơn nữa cũng chỉ là chủ uy phong trong kinh thành, ở Triệu Đông thành này, đại nhân ngài mới có thể làm chủ nhân."

Trên mặt Doãn Khiếu chậm rãi hiện lên nụ cười, hàm răng ố vàng lộ ra không chút ngượng ngùng nào, "Nói tiếp."

Nha Nghị cúi xuống ghé vào tai ông ta thầm nói nhỏ vài câu, chỉ thấy nụ cười trên mặt Doãn Khiếu càng lúc càng lớn, ánh sáng ác độc trong con ngươi kia cũng càng ngày càng sáng. Cuối cùng Nha Nghị móc từ trong tay áo ra một bình gốm đưa cho Doãn Khiếu, gian xảo nói, "Đại nhân, có vật này, đừng nói hắn là từ trong cung ra, cho dù hắn là Đại La Thần Tiên cũng phải khoanh tay chịu trói."

Tay Doãn Khiếu cầm bình gốm nhất thời nắm chặt, mắt đậu xanh híp híp kia gần như không nhìn thấy nói, "Lý Dục, ta nhất định làm ngươi phải hối hận khi tới Đông Thành."

Mắt Nha Nghị khép hờ nói, "Đại nhân anh minh." Nhưng khóe môi cũng gợi lên một nụ cười khinh thường, Doãn Khiếu này quả nhiên là một người xúc động ngu xuẩn, tất cả đều như dự đoán của chủ tử, dĩ nhiên, chỉ ngoại trừ người kia xuất hiện.

Đêm khuya hai hắc y nhân trên đất trống ở vùng ngoại ô đối lập mà đứng, người cơ thể cao ráo không nói một câu, tiến lên chính là cho người cơ thể nhỏ nhắn một cái tát, mà người nhỏ nhắn kia không nói không rằng, chỉ cúi đầu không nói.

"Ngươi có biết ngươi sai ở chỗ nào không?" Người vóc dáng cao nhỏ giọng hỏi.

Người nhỏ nhắn nhìn hắn một cái lên tiếng, "Thuộc hạ biết."

Người cao hừ lạnh một tiếng, "Đừng cho là ta không biết ngươi tồn chút tâm tư nhỏ kia, ghen ghét giữa nữ tử đúng là bình thường, nhưng ngươi cho rằng ngươi không nói thì ta sẽ không biết nàng là ai sao?"

Người nhỏ nhắn cả người không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lẽo.

Người cao lại nói, "Tốt nhất là ngươi nên nhớ thân phận của mình, đừng quên tổ mẫu tám mươi tuổi và đệ đệ tám tuổi của ngươi, bọn họ thật là ngày ngày nhắc đến muốn gặp ngươi đấy."

Hai tay trắng như ngọc của người nhỏ nhắn nắm chặt, cuối cùng cắn răng nói, "Thuộc hạ hiểu."

Người cao thấy thế lại vỗ nhẹ nhẹ bả vai của nàng, nhẹ giọng nói, "Người cố gắng hoàn thành chuyện này thật tốt, mấy ngày nữa là có thể trở về gặp người nhà của ngươi rồi. Hỏa Nhi, ngàn vạn đừng khiến ta thất vọng ."


Người nhỏ nhắn, cũng chính là Hỏa Nhi con ngươi tối tắm nhỏ giọng lên tiếng, "Thuộc hạ nhất định tận tâm tận lực!"

Người cao khoát khoát tay với nàng, "Ngươi trở về trước đi, đừng để cho người nhìn ra được sơ hở."

Hỏa Nhi gật đầu, "Thuộc hạ cáo lui."

Sau khi Hỏa Nhi đi thì người cao cũng không lập tức rời đi, hắn tháo miếng vải đen xuống, lộ ra gương mặt lịch sự nhã nhặn lúc ban ngày. Hắn cầm một mảnh lá cây lên thổi một tiếng, không lâu sau đó, một con bồ câu đưa tin màu trắng liền dừng ở đầu vai hắn. Hắn trấn an sờ sờ lông vũ nó, cột một tờ giấy vào trên đùi phải nó."Đi đi, Tiểu Quai, nhất định phải đến sớm một chút."
Bồ.Công.Anh.di..ễ.n.đ.à.n..lê.q..u.ýđ.ôn..

Chim bồ câu trắng đứng dậy vọt lên, chỉ chốc lát liền biến mất trong tầm mắt.

Hai ngày sau bên trong hoàng cung ở Kinh Thành, một con chim bồ câu trắng như tuyế đậu trên cửa sổ ngự thư phòng, Lý Huyền đang phê duyệt tấu chương để bút lông trong tay xuống, nhẹ giọng gọi, "Tiểu Quai, lại mang tin tức tốt gì đến?"

Chim bồ câu kia dường như cũng nghe hiểu lời của hắn, lập tức bay đến trên tay hắn cọ xát. Trong mắt phượng dịu dàng của Lý Huyền hiện lên ý cười nhẹ nhàng, đưa tay cởi tờ giấy trên bàn chân nó xuống. Ngón tay thon dài trắng nõn của hắn mở tờ giấy ra, mắt phượng sau khi nhìn thấy nội dung trong tờ giấy chợt trợn to, ngay cả tay cũng không kiềm chế được run rẩy. Trong con ngươi mày trà của hắn nháy mắt hiện lên vô số cảm xúc, khiếp sợ, nghi ngờ, mừng như điên, nóng nảy, cho đến cuối cùng lại khôi phục thành một đầm nước yên ả.

"Bất Phá, tiến vào." Hắn đè nén mừng rỡ trong lòng, nhưng giọng điệu có hơi giơ lên kia vẫn tiết lộ kích động của hắn.

Lúc này Mạc Bất Phá đã là thống lĩnh đại nội thị vệ trong cung, hắn một chân quỳ xuống cung kính nói, "Hoàng thượng có gì phân phó?"

"Thay trẫm tìm ra ngựa tốt nhất nhanh nhất trong chuồng ngựa! Lập tức!" Lý Huyền đột nhiên đứng lên nói, trên khuôn mặt tuấn mỹ là vui vẻ lâu ngày không thấy.

Mạc Bất Phá nói, "Thần tuân chỉ!" Hắn chần chờ một chút lại nói, "Hoàng thượng đây là..."

Trong mắt phượng hẹp dài của Lý Huyền tràn đầy kiên định và cấp bách, "Trẫm muốn đích thân đi Triệu Đông một chuyến."

Ngay tại lúc đó trong khách điếm ở Triệu Đông, Lý Dục nghênh đón một phong thư mời của Giam thành Doãn Khiếu, đưa thư chính là Nha Nghị.

Nha Nghị nịnh hót cười nói, "Vương Gia, ba ngày sau đại nhân đặc biệt vì Vương Gia mở một bữa tiệc đón gió tẩy trần trong phủ, mong rằng đến lúc đó Vương Gia nể mặt, nhất định phải vui lòng đến dự." Tiếp đó lại quay đầu nhìn về phía Lâm Lập Hạ bên cạnh, "Cô nương cũng nể mặt chứ, công tử nhà ta muốn nói lời xin lỗi với cô nương."

Lý Dục đang nhàn nhã hưởng thụ xoa bóp vụng về của Lâm Lập Hạ, hắn ý bảo Lâm Lập Hạ nhận lấy thư mời miễn cưỡng trả lời, "Như thế rất tốt."

Trong mắt màu xám nửa cúi của Nha Nghị tràn đầy tính toán, khom người tôn kính nói, "Như vậy ba ngày sau chờ vương gia đại giá."

Lâm Lập Hạ nhìn nam tử trước mắt giống như cung kính, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng.

Tiệc tẩy trần ba ngày sau, lại sẽ xảy ra chuyện gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui