Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Sau khi dùng ngọ thiện cùng nghỉ ngơi, mấy người liền bắt đầu xuất phát. Nam Nhứ, Phi Nhứ tay chân nhanh nhẹn thu thập xong muốn đem đồ vật đặt trên tới trên xe ngựa. Tô Hiểu Cửu ôm Mười Lăm, Lục Hành đánh xe ngựa, mấy người liền như vậy ra phủ.
Đến cổ đại lâu như vậy, Tô Hiểu Cửu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh bên ngoài phủ, tuy sau giờ ngọ, trên phố người đi đường so với sáng sớm không coi là nhiều, mà cùng phủ tướng quân so ra không chỉ náo nhiệt nửa phần.
Lòng bàn tay Tô Hiểu Cửu thấm chút giọt mồ hôi nhỏ, nắm chặt tay Lục Lang Phong, theo sát phía sau Lục Lang Phong giương đôi mắt như tiểu thỏ sợ hãi nhìn người qua đường lui tới, sợ mình bị người chen lấn lạc đi.
Lục Lang Phong trấn an xoa tay y, cúi đầu nói:
“Yên tâm, không có việc gì.”
Thanh âm ôn nhu xuyên qua náo động ầm ĩ, khó giải thích làm Tô Hiểu Cửu cảm thấy an tâm.
Tô Hiểu Cửu thân thể hơi hơi buông lỏng, gật đầu “Ân” một tiếng, tay vẫn như cũ nắm chặt Lục Lang Phong không dám buông ra nửa phần.
“Nhìn có có cái gì muốn ăn hay không.”
Bọn họ lúc này đi trên đường đúng lúc trong kinh thành hẻm ăn vặt nổi danh, mặc dù gọi “Hẻm”, đường cũng không tính hẹp.
Hai bên đường chật ních đủ loại quán nhỏ, nhóm tiểu thương thét to rao hàng liên tiếp, đi kèm tiếng chiên dầu “Tư tư” hừng hực bốc hơi nóng, các loại mùi thơm của thức ăn xông vào mũi, chỉ vừa nghe liền làm người thèm ăn.
Thời điểm Tô Hiểu Cửu vừa đi vào ngõ ăn vặt chỉ là hiếu kỳ nhìn xung quanh, mà thức ăn rực rỡ muôn màu làm y nhìn không xuể, cũng không biết trước tiên xem nơi nào mới hảo.
Nhóm tiểu thương thấy y phục cùng khí chất hai người bọn họ bất phàm trác tuyệt(nổi bật~), kết luận hai người là công tử thế gia vọng tộc, vì vậy liền cực lực chào hàng. Tô Hiểu Cửu rất nhanh liền vô lực chống đỡ nhiệt tình của bọn họ, y nắm tay Lục Lang Phong không biết làm thế nào mới hảo.
Lục Lang Phong thần sắc như thường, nắm tay Tô Hiểu Cửu đi qua từng gian hàng, thỉnh thoảng cúi đầu hỏi Tô Hiểu Cửu muốn ăn cái gì.
Tô Hiểu Cửu thèm ăn bị câu ra, từ khi y tỉnh lại luôn luôn dưỡng thương, thức ăn chua cay đã lâu không dùng qua.
Mấy ngày gần đây mặc dù tốt hơn một chút, nhưng ẩm thực vẫn là thiên về thanh đạm, cho nên nhìn thấy này đó thức ăn hồng hồng xanh xanh đã sớm lặng lẽ nuốt nước bọt.
“Công tử đến nếm thử đậu hũ non cay nhà ta sao? Chính mình tự tay làm đậu phụ! Tươi mới lại mỹ vị a.”
Tô Hiểu Cửu thuận theo tiếng nói nhìn lại, trên đậu phụ non trắng trẻo phủ một tầng hành thái, phối hợp ớt nhỏ vụn, tại tầng dầu mỏng manh bốc hơi nóng, hương vị đi kèm tiếng “Xì xì” như mọc ra cánh trôi dạt trước mặt đến Tô Hiểu Cửu…
“Muốn ăn cái này?”
Lục Lang Phong dừng bước.
Tô Hiểu Cửu gật gật đầu, không chớp mắt nhìn chằm chằm quán đậu phụ nhỏ.
Lục Lang Phong cười cười, dặn dò tiểu thương ít bỏ ớt, muốn một phần đưa tới trước mặt Tô Hiểu Cửu. Tô Hiểu Cửu đưa tay muốn nhận lại bị Lục Lang Phong tránh thoát.
“Ta cầm ngươi ăn là được, nóng.”
Tô Hiểu Cửu liền Lục Lang Phong tay, cẩn thận dùng tăm trúc đẩy ra hành thái trên mặt, sau đó thổi thổi một khối nhỏ, chính mình không vội ăn, mà là đưa đến bên miệng Lục Lang Phong.
“Nếm thử.”
Lục Lang Phong liền tại ánh mắt Tô Hiểu Cửu mang đầy chờ mong nuốt xuống khối đậu phụ, vừa nghĩ tới Tô Hiểu Cửu còn cẩn thận vì hắn đẩy rơi hành mình không thích ăn, càng cảm thấy ăn vào là một khối mật đường.
Theo vị giác ngọt đến trong lòng.
“Ăn ngon không?”
“Ăn ngon, A Cửu mau nếm thử.”
Lục Lang Phong thấy đôi mắt Tô Hiểu Cửu nhìn thẳng cũng không vạch trần, nhìn Tô Hiểu Cửu không thể chờ được không thổi nguội liền đưa đến trong miệng.
“A a a! Thật là nóng! Thật là cay!”
Tô Hiểu Cửu há miệng quạt, cũng không biết rốt cuộc là nóng hay là cay, mắt cùng môi đều đỏ một vòng.
Lục Lang Phong nhìn đôi môi đỏ bừng mở ra đóng lại, tâm sinh ra chút ý nghĩ kiều diễm, tiện tay mua xuyên kẹo hồ lô đưa cho Tô Hiểu Cửu ngăn cay.
“Khá hơn sao?”
Lục Lang Phong quan tâm hỏi, đoán chừng là Tô Hiểu quá lâu không tiếp xúc qua thức ăn cay, lập tức lo lắng.
“Ân…”
Tô Hiểu Cửu ngậm kẹo hồ lô mơ hồ không rõ đáp lời, miệng phồng lên, rất giống sóc chuột, còn đem kẹo hồ lô lại gần môi Lục Lang Phong để hắn nếm thử.
Lục Lang Phong ăn một cái, hương vị chua chua ngọt ngào tràn ngập toàn bộ khoang miệng.
Hai người đi dạo một hồi, mua ít thứ cho Nam Nhứ, Phi Nhứ mang theo phía sa. Tô Hiểu Cửu một tay bị Lục Lang Phong dắt, một tay cầm túi hạt dẻ ngào đường.
Lên xe ngựa, ăn uống no đủ cùng đi dạo mệt mỏi y ngã vào trên người Lục Lang Phong liền ngủ. Mười Lăm vùi một bên chân Tô Hiểu Cửu, tư thế một miêu một người đặc biệt đồng nhất, ngủ đến thiên hôn địa ám (đất trời tối tăm~).
Lục Lang Phong đắp kín chăn cho y, nhỏ giọng dặn dò Lục Hành đánh xe chậm một chút, cầm quyển sách mở ra, điều chỉnh tốt tư thế an tâm làm gối thịt cho Tô Hiểu Cửu dựa.
Xe ngựa chậm rãi ra ngoài thành, không gian đầy đủ, trong xe không chút nào chật chội. Sau một hồi, Tô Hiểu Cửu tại chân Lục Lang Phong trở mình, chậm rãi mở mắt.
“Đến đâu…”
Y dựa vào trên đùi Lục Lang Phong không nghĩ tới, xe ngựa nhẹ nhàng lay động, làm y có một loại cảm giác hoảng hốt như đang nằm mơ.
Lục Lang Phong nghe tiếng dời sách, đưa tay thử nhiệt độ mặt y sợ y cảm lạnh, nói:
“Ước chừng lại qua một khắc sẽ đến.” (15 phút)
Tô Hiểu Cửu chậm rãi dời lên, vén mành vừa, nắng chiều bên cửa sổ, phong cảnh ngoài xe ngựa từ lâu hoàn toàn thay đổi. Không có đám người huyên náo, thay vào đó chính là đường mòn u tĩnh. Hoa cỏ hai bên xẹt qua tầm nhìn, hương thơm tại chóp mũi. Ánh hoàng hôn rắc vàng óng ánh nhàn nhạt, bao phủ lên vạn vật một tầng lụa mỏng mông lung.
Y nằm nhoài bên cửa sổ nhìn một hồi mới quay đầu hướng Lục Lang Phong cảm thán:
“Thật là đẹp a.”
Trong mắt phảng phất còn để lại cảnh sắc ngoài cửa sổ, chứa hào quang chân trời màu vàng.
Lục Lang Phong sờ sờ mặt y bị gió thổi, đem y kéo về ôm vào trong ngực đút ngụm nước nói:
“Ngươi thích liền ở nhiều vài ngày, nơi này còn trồng chút cây. Quả bưởi cây lựu cây nho còn có sơn tra, nếu muốn ăn, chúng ta có thể tự mình đi hái.”
“Hảo, thời điểm đó gọi Nam Nhứ làm kẹo hồ lô ăn.”
Tô Hiểu Cửu nâng chung trà, nhớ tới vừa rồi ăn kẹo hồ lô, như tiểu thèm miêu liếm môi một cái, đầu lưỡi đỏ bừng lướt qua môi nhạt màu.
Lục Lang Phong hơi híp mắt lại, hầu kết chuyển động.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại ngoài biệt uyển, ngoài xe ngựa cất cao giọng nói:
“Tướng quân, chủ tử đến.”
Trùng hợp dừng lại tà niệm Lục Lang Phong.
Lục Lang Phong trước tiên xuống xe ngựa, vén lên mành dắt Tô Hiểu Cửu. Lục Lang Phong vốn là muốn ôm Tô Hiểu Cửu, nhưng ở trước mặt Nam Nhứ, Phi Nhứ, Tô Hiểu Cửu không thể không ngượng ngùng, thuận Lục Lang Phong lực đạo đi xuống.
Nam Nhứ, Phi Nhứ thu dọn đồ đạc chuẩn bị vãn thiện(cơm tối~), Lục Lang Phong đem điểm tâm vừa mua cấp Tô Hiểu Cửu trước tiên lót bụng, dẫn người khắp nơi dạo biệt uyển.
Biệt uyển không lớn, nhưng thanh tịnh nhàn nhã, người hầu là hạ nhân tuổi già trong phủ tướng quân. Vì lão không có nơi đi, Lục Lang Phong liền đem người đều an bài vào đây.
Lục Lang Phong mang người vòng vòng chuyển chuyển, Tô Hiểu Cửu ôm Mười Lăm trong ngực thỉnh thoảng sờ sờ hai cái, mười phần giống nô miêu.(nô lệ của mèo aka con sen của boss~)
Mười Lăm ngủ đủ, tuột xuống vụt lẻn đến trong bụi hoa, làm ra chút tiếng động sột soạt.
Tô Hiểu Cửu kêu lên:
“Mười Lăm đừng chạy lung tung!”
Vội vàng muốn đuổi theo, Lục Lang Phong kéo y nói:
“Mười Lăm chính là muốn ngoạn, trong sân cũng không thiếu mèo hoang, chờ nó đói bụng tự nhiên trở lại.”
Tô Hiểu Cửu nghĩ cũng phải, vừa vặn hạ nhân tới mời, hai người liền quay người vào nhà, sắc trời không còn sớm, bụng cũng đã sớm đói.
Ăn qua vãn thiện, hai người nằm trên ghế trong đình tiêu cơm, bốn phía đều treo mành, mà không cần lo lắng cảm mạo.
Chợt có gió nhẹ thổi qua, xuyên qua mành mỏng manh, có thể thấy được trời đêm mang theo trăng khuyết mông lung, xung quan tán loạn vài ngôi sao, thích ý đến cực điểm.
Phi Nhứ đem hoa quả cắt hảo tiến vào, Tô Hiểu Cửu nghiêng đầu thấy Lục Lang Phong nhắm mắt dưỡng thần không có chú ý tới y, đứng dậy nhẹ nhàng lôi kéo tay áo nàng.
“Chủ tử có gì phân phó?”
Phi Nhứ thành thật, khẽ hỏi.
Tô Hiểu Cửu nhỏ giọng nói, Phi Nhứ một mặt cười xấu xa liếc nhìn Tô Hiểu Cửu. Tô Hiểu Cửu quẫn bách trừng nàng một cái, không hề có lực uy hiếp.
“Kỳ thực có một nơi tốt hơn.”
Chờ Phi Nhứ đi rồi, Lục Lang Phong mở mắt nhìn phía Tô Hiểu Cửu, đột nhiên mở miệng.
“A?”
Tô Hiểu Cửu kinh ngạc há to miệng, hoàn toàn không biết mình và Phi Như nói thầm đều bị Lục Lang Phong nghe qua.
Lục Lang Phong là người ra sao? Tai thính mắt tinh, huống hồ vừa rồi cũng chỉ là nhắm mắt dưỡng thần, thêm nữa hắn đối nhất cử nhất động của Tô Hiểu Cửu phi thường minh bạch, làm sao không biết Tô Hiểu Cửu muốn làm cái gì.
“A Cửu muốn tắm, ta nói cho ngươi, sau biệt uyển chính là dục trì lớn, thủy(nước~) trong dục trì có thể lưu thông, tẩy bao lâu cũng không lạnh, A Cửu muốn cùng ta đồng thời thử xem sao?”
Chuyện này, Lục Lang Phong đang quyết định trước khi tới liền tại tính toán, hôm nay có thể tổng tính là có thể thực hiện.
【 tiểu kịch trường 】
Lục Lang Phong nhìn Tô Hiểu Cửu bị cay hồng miệng… Ân, muốn hôn.
Tô Hiểu Cửu: A! Gặp lưu manh!
Lục Lang Phong: Cái này là lưu manh? Để ngươi xem một chút càng lưu manh.
Tô Hiểu Cửu: A… A…
——————————–
Sơn tra: Trong Đông y, sơn tra có tác dụng nhuận phổi, ngừa đờm rất tốt. Vì thế, khi bị ho có thể sử dụng sơn tra làm vị thuốc chữa ho hiệu quả.
Đậu hủ non chua cay: