Editor: Việt Hà
Beta: ThyAn89
Sau đó, mặc dù Tề Diệp cũng tới Chiêu Hoa cung, nhưng phần lớn là cùng nàng dùng bữa, muộn thì lật bài tử của các phi tần khác cùng dùng bữa. Ly kỳ là, bài tử của Thục phi mấy ngày cũng không được lật đến, ngược lại mấy ngày này lại đi đến chỗ của Lâm Huệ.
Hạ Uyển Chi mất hứng. Hắn có thể sủng hạnh người khác, nhưng không thể sủng hạnh Lâm Huệ.
Buổi tối Tề Diệp qua Chiêu Hoa cung dùng bữa tối, thấy nàng cũng không nhiệt tình giống như trước kia, tựa hồ buồn bực không vui, liền hỏi “Uyển Nhi đây là thế nào?”
“Không có gì.” Hạ Uyển Chi nhàn nhạt lắc đầu.
Tề Diệp nhíu mày “Trẫm nhìn thì không giống như là không có gì, có phải Uyển Nhi lại muốn lạnh nhạt trẫm hay không?”
“Tần thiếp không dám.” Hạ Uyển Chi cúi đầu ngoan ngoãn.
Tề Diệp liếc nhanh nhìn Hạ Bích, Hạ Bích thức thời lui ra ngoài. Tề Diệp tiến lên ôm lấy nàng, bàn tay đặt ở trên bụng, thân thể nàng mảnh mai, bụng thoạt nhìn cũng không rõ ràng, có điều vẫn là mò ra.
“Nói thật, có phải ai chọc giận nàng mất hứng?” Thân mật nhéo nhéo cái mũi của nàng, Tề Diệp hỏi thăm.
Hạ Uyển Chi cắn môi lắc đầu, Tề Diệp ừ một tiếng, lạ nói “ Lại nói dối, nhìn nàng một chút lại cắn môi, còn lừa gạt trẫm.”
“Tần thiếp đêm đó có phải hay không chọc Hoàng Thượng tức giận?” Nàng dè dặt hỏi thử
“ Đêm đó?” Tề Diệp khiêu mi, rất là mê man.
Hạ Uyển Chi vẻ mặt không được tự nhiên, nói “Chính là đêm đó.” Nàng ra hiệu hai tay nhéo nhéo.
Tề Diệp nhìn bừng tỉnh đi đến, lập tức vẻ mặt không được tự nhiên, hai mắt tránh né trong chốc lát, nghiêng đầu nói “Trẫm không có.”
“Nếu Hoàng Thượng đã không có tức giận, vì sao liên tục không lưu lại Chiêu Hoa cung? Tần thiếp cho rằng Hoàng Thượng không thích ngồi như vậy.”
“Ai nói, trẫm...” Tiếng nói dừng lại, hắn khụ một tiếng, nói “Trẫm đêm nay lưu lại, đừng nghĩ nhiều, bữa tối ăn không nhiều lắm, có muốn hay không ăn một chút nữa?”
“Dạ! Tần thiếp muốn ăn canh hạt sen.” Nàng cười tủm tỉm gọi Hạ Bích, phân phó nói “ Bỏ chút ít đường, Hoàng Thượng không thích ngọt.”
“Vâng! Nô tỳ sẽ xuống chuẩn bị ngay, Hoàng Thượng, Nương nương chờ một lát!”
Tề Diệp phân phó Quang Thuận công công đem tấu sớ đưa đến Chiêu Hoa cung để hắn xem xét. Hắn ở một bên xem tấu sớ, Hạ Uyển Chi thì ngồi ở một bên yên lặng thêu hoa. Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng vô cùng tốt.
Thêu không bao lâu, Hạ Bích bưng canh hạt sen đi lên. Cho vài muỗng mật ong vào trong chén kia của nàng, hương vị cực kỳ ngọt ngào. Nàng uống vài ngụm lại cảm thấy không có khẩu vị, liền để ở một bên.
Hạ Bích nói “Có phải không hợp khẩu vị của Nương nương hay không? “
“Không phải, lúc vừa rồi rất muốn ăn, lúc này bưng lên liền không muốn ăn, lui xuống đi!” Hạ Bích như cũ đem canh hạt sen xuống, lại bưng một đĩa cây dẻ cao đi lên. Hai mắt nàng tỏa sáng, nói “ Ta đang muốn ăn hạt dẻ cao đây!”” Khẩu vị của Nương nương so với trước kia có chút khác biệt, nên nô tỳ liền làm thêm mấy món, thật may là hợp khẩu vị của Nương nương. “
Tề Diệp ăn một khối cây dẻ cao, hương vị mềm ngọt, không khỏi gật đầu “Uyển Nhi thật đúng là càng ngày càng khó hầu hạ!”
“Hoàng Thượng đây là ghét bỏ tần thiếp sao?” Hạ Uyển Chi vô tội nói “Kỳ thật cũng không phải là tần thiếp khẩu vị thay đổi, nguyên nhân đều là do đây.”
Nàng nói xong lại chỉ chỉ bụng, Tề Diệp sửng sốt một chút. Lập tức dở khóc dở cười nhìn nàng một cái, không biết nên nói cái gì.
Rửa mặt một xong, Hạ Uyển Chi thả tóc dài nằm lên giường.Tề Diệp nằm ở bên cạnh, Hạ Bích đóng kỹ các cửa đi ra ngoài. Ánh nến cách một tấm vèn của giường, mơ hồ chỉ là một điểm ánh sáng.
Hạ Uyển Chi nằm được một lát, một bàn tay duỗi tới, cầm lấy tay của nàng rồi chậm rãi đưa xuống phía dưới. Chạm vào nơi nóng hổi, nàng sửng sốt một chút, lập tức không kịp phản ứng, mà hơi thở của hắn ấm áp ở tại bên tai nàng thì thầm “ Như đêm đó.”
Nhẹ nhàng lên tiếng, Hạ Uyển Chi đến gần. Chọn xong vị trí, hai tay có tiết tấu cao thấp hoạt động. Tề Diệp vùi đầu trước ngực của nàng, liếm hôn bộ ngực sữa mềm mại của nàng. Đêm đông rét lạnh, một mảnh lửa nóng.
Mỗi tháng Hoàng hậu đều kiểm tra sổ sách ghi chép thị tẩm. Phát hiện nửa tháng ngắn ngủi hắn đã ngủ lại ở Chiêu Hoa cung hai tối, chớ đừng nói chi là mỗi ngày kiên trì đi đến thăm hoặc cùng dùng bữa, thật sự là khiến người ta nhìn đến hướng Chiêu Hoa Cung còn khó chịu. Quả thực so với thể triều còn chăm chỉ hơn
Rõ ràng là hắn nghi ngờ tin vui, ngoại trừ đến dùng bữa tối cùng nàng một lần, căn bản là không có đặt chân tới.
Hoàng Hậu làm rơi danh sách, Nguyệt Quế không tiếng động nhặt lên để ở một bên. Hoàng Hậu lườm nàng ta một cái, Nguyệt Quế cúi đầu xuống, không dám thở mạnh ra một tiếng.
“ Ngươi cho người đem Lưu ngự y gọi tới, bản cung thân thể có chút khó chịu.”
“ Vâng! “ Nguyệt Quế gật gật đầu, rất nhanh đi xuống phân phó.
Hồi lâu, Lưu ngự y đi vào Phượng Nghi cung. Hoàng hậu vẫn còn xem danh sách, phát hiện tháng này Hoàng Thượng đi đến trong phòng Lâm Sung Dung cũng gọi là nhiều. Nhưng mới lật một lần bài tử của Thục phi, chẳng lẽ Hoàng Thượng đây là ghét bỏ Thục phi rồi?
Lưu ngự y hành lễ nói “Vi thần thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Nương nương vạn phúc.”
“Đứng lên đi!” Hoàng Hậu tùy ý phất phất tay, cho Lưu ngự y đến thỉnh mạch.
Không bao lâu, Lưu ngự y nói “Nương nương thân thể an khang, thai khí bình thường, chỉ cần chú ý tĩnh dưỡng, cũng không lo ngại.”
“Vậy là tốt rồi!” Hoàng hậu mỉm cười gật đầu, liếc nhanh nhìn Nguyệt Quế. Nguyệt Quế hiểu ý lui ra ngoài, cung nữ bên cạnh cũng đi ra ngoài “ Thân thể Hạ Chiêu Nghi không biết như thế nào?”
“Hạ Chiêu Nghi thân thể suy yếu, động thai khí, phải cẩn thận chăm sóc, cộng thêm lại nhiều lần động thai, chỉ sợ đối với thai nhi bất lợi.”
“Rất tốt!” Hoàng hậu nói “ Chuyện tình lần trước chắc Lưu ngự y còn nhớ chứ? “
“Vi thần không dám quên.” Lưu ngự y cúi đầu.
“Vậy là tốt rồi! Ngươi nên nhớ,tốt nhất là im hơi lặng tiếng, thần không biết quỷ không hay, bản cung không muốn phức tạp ngươi hiểu chưa?” Có thai còn có thể câu dẫn Hoàng Thượng, Hạ Chiêu Nghi thật đúng là thủ đoạn.
“Vi thần ghi nhớ.” Tâm khẽ chìm xuống, Lưu ngự y thu thập hòm thuốc lui ra ngoài.
Khí trời càng ngày càng lạnh, thân thể của Hạ Uyển Chi liên tiếp bị tổn hại, căn bản không chịu nổi rét lạnh này.
Ba ngày hai bữa thân thể khó chịu, cả người lăn qua lăn lại. Tề Diệp hạ lệnh, cho nàng ngoại trừ ngày mười lăm, những thời gian khác không cần đi đến chỗ Thái hậu, Hoàng hậu thỉnh an, ở tại Chiêu Hoa cung dưỡng thai.
Nàng cũng không còn dám trái ý, lĩnh ân điển liền cả ngày đợi trong cung. Chỉ có chờ Tề Diệp có thời gian sang đây xem nàng, mới có thể khoác áo choàng đi ra ngoài đi một chút.
Phong cảnh ở Chiêu Hoa cung rất tốt, căn bản không cần đi ngự hoa viên. Dù sao Tề Diệp cũng không đành lòng cho nàng đi ra ngoài nhiều, để tránh bị lạnh lần nữa ngã bệnh.
Lúc không có việc gì làm nàng sẽ may quần áo cho hài tử trong bụng. Mặc dù có cung nữ chuyên làm y phục, nhưng nàng là nghĩ hài tử có thể thích quần áo do nàng đích thân may.
Vào cuối tháng mười, lúc nàng đang thêu hoa, đột nhiên cảm giác bụng bỗng nhúc nhích. Khởi đầu cho nghi ngờ đó là nàng biết rõ lúc thai nhi năm sáu tháng,liền có thể cảm giác được hài tử ở trong bụng nhích tới nhích lui. Có thể đó là dấu hiệu tốt, bởi vì hài tử động, cho thấy rõ rằng thai nhi khỏe mạnh, bình an.
Nàng lo lắng nhất chính là, rơi xuống nước, lại nhiễm khói, chỉ sợ đả thương thai nhi trong bụng. Mặc dù Lâm ngự y nói là thai nhi cũng không có gì đáng lo ngại, nàng cảm thấy vẫn không yên tâm với thân thể.
Hai ngày sau, bụng lại bỗng nhúc nhích, lần này nàng cảm thấy rõ ràng, không khỏi vui mừng, cúi đầu vuốt ve một cái lên bụng. Không bao lâu lại cảm thấy bụng giật giật, cảm giác có chút đau lại có chút ít khó chịu.
Nàng nhất thời kích động, liền cho Hạ Bích đi nói cho Tề Diệp. Tề Diệp vẫn còn ở ngự thư phòng gặp mặt đại thần, Hạ Bích đợi một hồi lâu mới thấy hắn, giải thích rõ mục đích đến. Tề Diệp có chút không kịp phản ứng, lập tức cười tủm tỉm bỏ lại bút mực, đi đến hướng Chiêu Hoa cung.
Hạ Uyển Chi chờ trong chốc lát không thấy hắn đi đến, rất nhanh lại mệt mỏi ngủ, một bên trên mặt ghế bày y phục nàng vẫn chưa may xong.
Hắn nhìn thấy, cầm lên cẩn thận nhìn một chút, nho nhỏ, tay áo chật hẹp. Hắn đều có chút khó hiểu y phục nhỏ như vậy, hài tử làm sao mặc vào. Vuốt ve một cây kim một sợi chỉ thêu ra cát tường như ý đồ án, có thể thấy được là nàng giành nhiều công sức và tâm tư.
Nhìn không khỏi trong lòng nóng lên, phần tâm ý này của nàng làm cho lòng hắn cảm thấy ấm áp.
Lúc này nàng đang ngủ an ổn, Tề Diệp không muốn quấy rầy, ở bên giường nhìn chằm chằm khuôn mặt điềm tĩnh của nàng trong chốc lát, liền lặng yên không một tiếng động rời đi. Hắn còn có chút tấu sớ không có xử lý, hắn chuẩn bị xem xong rồi buổi tối ở lại với nàng.
Ra khỏi Chiêu Hoa cung liền gặp phải Lâm Huệ đang đi tới. Lâm Huệ trông thấy hắn có chút ngoài ý muốn, dù sao nửa buổi chiều trông thấy hắn từ Chiêu Hoa cung đi ra đây là lần đầu tiên. Mặc dù hắn thường xuyên đến Chiêu Hoa cung, nhưng cũng không có mấy lần vào lúc này.
Lâm Huệ vội vàng hành lễ “Hoàng Thượng đây là từ Chiêu Hoa cung đi ra?”
“Ừ!” Tề Diệp đáp một tiếng, liền không nói thêm lời, chuẩn bị rời đi.
Lâm Huệ lên tiếng nói “Gần đây khí trời lạnh rất nhiều, thần thiếp chuẩn bị súp bổ dưỡng cho dạ dày, đã cho cung nữ đưa đi ngự thư phòng, Hoàng Thượng không bằng thừa dịp hâm nóng uống một chút.”
“Lâm Sung Dung có lòng!” Tề Diệp nhàn nhạt nói một câu liền trở về ngự thư phòng, Lâm Huệ nhìn thân ảnh cao lớn của hắn, vẻ mặt u tối.
Đến Chiêu Hoa cung nghe nói Hạ Uyển Chi đang ngủ, nàng cũng không quấy rầy, rất nhanh liền trở về Đức Sang cung.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy Thục phi mang người chuẩn bị đi ra, Lâm Huệ vội vàng tránh đi. Mặc dù như thế, vẫn không thể làm cho Thục phi hài lòng. Nàng ta khẽ nhíu mày tiến lên, cố ý đi đến bên người nàng, Lâm Huệ tránh đi, nàng ta theo sau, tránh đi bên phải, lại đụng phải.
Thục phi cất giọng nói “Lâm Sung Dung đây là ý gì, có phải hay không cảm thấy Hoàng Thượng ngủ lại mấy đêm rồi liền rất giỏi. Có phải hay không cảm thấy Hạ Chiêu Nghi được sủng ái, ngươi cũng thơm lây theo, liền không đem bản phi để vào mắt rồi?”
“Thục phi nương nương nói đùa, tần thiếp không dám!” Không để ý tới nàng ta châm chọc khiêu khích, Lâm Huệ đứng cạnh tường nói.
Thục phi xem nàng bộ dạng nàng bấm bụng bấm dạ, hừ một tiếng “Đừng tưởng rằng ngươi có thể bay lên ngọn cây, chỉ cần còn ở tại Đức Sang cung một ngày, trong cung này liền có bản cung định đoạt, có bản lĩnh liền leo đến trên đầu bản cung đi.”
“Tần thiếp không dám!”
“Hừ! Thức thời là tốt! “ Khẽ nhướng mày, Thục phi cố ý trước mặt nàng đạp một cước vào vũng nước nhỏ. Nước bẩn vẩy ra ngoài, làm dơ quần áo vừa rồi nàng mới thay sạch sẽ,Thục phi lại đắc ý rời đi.
Lâm Huệ nhìn một vết dơ kia, nhìn Thái Vi ngồi chồm hổm trên mặt đất cầm lấy khăn tay lau, nhưng vẫn là lưu lại dấu vết, vẻ mặt u tối,khẽ mím môi, cũng không nói cái gì.
Nghe thấy động tĩnh, Hạ Uyển Chi tỉnh lại. Phát hiện bên giường một người đang đứng,nàng nhìn trong chốc lát, lập tức tròng mắt hoảng hốt “Hoàng Thượng làm sao tới giờ này?
“Đã là giờ Dậu hai khắc, Uyển Nhi thật đúng là càng ngày càng thích ngủ. Buổi chiều làm cho người bị kích động báo cho trẫm bụng động, chờ trẫm chạy tới, lại chỉ nhìn thấy một con mèo đang lười biếng ngủ.”
“Tần thiếp mới không phải mèo lười, Hoàng Thượng lại giễu cợt tần thiếp!” Hạ Uyển Chi chỉnh lại đầu tóc. Được sự giúp đỡ của Hạ Bích, quần áo trên giường, tóc dài cắt tỉa, tùy ý bới lên một búi tóc. Không có phiền phức nhiều, chỉ dùng hai ba trâm gài tóc cặp lại, đơn giản mà ưu nhã.
Tề Diệp vẫn nhìn, đợi nàng trang điểm tốt, liền vẫy vẫy tay đem người đến, cho nàng ngồi trên đùi của mình, bàn tay vuốt ve lên bụng “Thật sự động?”
“Ừ! Hai ngày trước còn động, chỉ là không rõ ràng mà thôi. Hôm nay buổi trưa động rất lợi hại, cho Lâm ngự y nhìn một chút, nói là đến năm sáu tháng là thai nhi biết động, bảo với tần thiếp không cần lo lắng.”
“Vậy là tốt rồi!” Vuốt ve lên bụng nàng, lập tức cảm thấy thần kỳ.
Bữa tối dùng tại Chiêu Hoa cung, nàng tiến kỳ nôn nghén không có lợi hại, thức ăn dầu mỡ cũng có thể ăn một chút. Lâm ngự y cũng nói nàng cần bồi bổ thân thể nhiều, mấy ngày nay mỗi bữa trước khi ăn cơm đều có một chén súp bổ, là Hạ Đồng tự mình coi chừng hầm cách thủy, thức ăn của nàng không khiến người khác phải nhúng tay.
Mà ngay cả Tề Diệp mỗi lần tới Chiêu Hoa cung dùng bữa, đều là Hạ Hà một tay chuẩn bị. Tài nấu nướng của nàng ta đúng là càng ngày càng tốt, Tề Diệp không có gì có thể bắt bẻ. Tại cái phương diện ăn uống, chỉ cần hợp khẩu vị của hắn, đa dạng cái gì đều không trọng yếu.
Xem nàng bữa tối dùng không ít, Tề Diệp có chút yên lòng.
Lúc sau đã trời tối, hai người nói chuyện trong chốc lát, Tề Diệp nhìn thời gian không còn sớm, liền để nàng đi nghỉ ngơi sớm. Hắn trở về ngọc Long Điện, buổi tối cũng không trở lại.
Dù sao hắn là Hoàng Thượng, đối với nàng cưng chiều lần nữa, cũng không thể ngủ lại tại Chiêu Hoa cung. Hắn có thể hạ xuống hai lần, ba lượt thượng tấu sớ, không thể nào đè xuống năm sáu lần. Bởi vậy gần đây hắn cũng thu liễm chút ít, bắt đầu ân huệ cùng hưởng. Còn có một nguyên nhân, hắn không hy vọng chọc cho thái hậu mất hứng, tiện đà nhằm vào nàng.
Trở về ngọc Long Điện không bao lâu, người phòng quản sự liền cầm lấy lục đầu bảng đứng chờ. Tề Diệp tắm rửa đi ra, đầu tóc hơi ẩm, liếc hắn một cái, lật ra thẻ bài của Thục phi.
Quản sự rất nhanh đi xuống truyền ý chỉ, Thục phi nghe nói trong lòng giật mình, lập tức nhếch môi nở nụ cười, cho Mộc Hương thưởng đèn treo tường cho thái giám, liền bắt đầu rửa mặt chỉnh lại cách ăn mặc. Cảm thấy hai ngày này sắc mặt không tốt, ở trên mặt thoa một tầng phấn son nước, hóa một người xinh đẹp trang dung, thái dương dán vòng hoa diêm dúa tinh mỹ.
Nàng ta nhìn dung nhan kiều di của mình trong gương,Thục phi rất hài lòng. Đang muốn đứng dậy, nhớ ra cái gì đó, mở ra phía dưới cùng nhất hộp trang sức, vén lên lấy ra một ít bao đồ nhìn nhìn.
Do dự một lát, cuối cùng vẫn là một lần nữa thả trở về.
Mộc Hương biết rõ đó là trước đây không lâu phu nhân sai người bí mật mang theo bùa hộ mệnh tặng tiến vào cung, về phần là cái gì, nàng suy nghĩ chỉ sợ biết rõ một chút.
Không bao lâu cung nữ thông báo nói là Tề Diệp đến đây, Thục phi mặt mày tươi cười ra ngoài nghênh đón “Thần thiếp cung nghênh Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thánh an!”
“Đứng lên đi!” Tề Diệp mặt không chút thay đổi lên tiếng, ở trên giường nệm ngồi xuống. Trong phòng đốt lửa than, rất là ấm áp.
Thục phi mỉm cười tự mình rót cho Tề Diệp một chén trà, nói “Đây là hồng trà trước đó không lâu Hoàng Thượng ban thưởng, hương vị thơm ngát,hương thơm nồng nàn Hoàng Thượng nếm thử xem hợp có hợp khẩu vị hay không? “
Tề Diệp uống một ngụm, nhàn nhạt gật đầu “Rất được “
Thục phi cười nói “Xác thực rất tốt, thần thiếp uống cũng thấy rất được, hương vị cùng hương thơm đều là hạng một, khó trách là cống phẩm.”
“Ái phi nếu là ưa thích, sau này thượng cống nhiều liền hướng đến Đức Sang cung tặng một chút.”
“Tạ Hoàng Thượng ưu ái!” Vừa nghe hắn gọi ái phi, Thục phi cả người đều tê dại, nàng là đã rất lâu không nghe thấy hắn như vậy gọi chính mình. Hơn nữa sau này thượng cống hồng trà còn muốn hướng tặng nơi này của nàng, nghĩ đến Hoàng Thượng trong lòng vẫn có nàng, chỉ là nhất thời bị người khác mê hoặc mà thôi.
“Thần thiếp nghe nói Hoàng Thượng đến, liền phân phó nhà bếp chuẩn bị một chút canh hạt sen long nhãn mà Hoàng Thượng thích uống, thần thiếp sẽ cho người bưng lên cho Hoàng Thượng nếm thử.”
“Ái phi thật có lòng! “ Tề Diệp mỉm cười gật gật đầu.
“Nhanh đi đem canh hạt sen long nhãn bưng lên cho Hoàng Thượng.” Thục phi giọng nói nhẹ nhàng phân phó, trên mặt khó nén vui vẻ.
Canh hạt sen long nhãn rất nhanh đã bưng lên, Thục phi tự mình múc cho Tề Diệp một chén. Nhìn hắn không nói gì bưng uống, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm.
Tề Diệp bị nàng chằm chằm nhìn thì da đầu tê dại, nói “Ái phi cũng uống một chút đi, mùi vị không tệ, uổng đến ái phi có lòng. “
Nói xong, ra hiệu cho Mộc Hương múc cho Thục phi một chén.
Rất nhanh trước mặt Thục phi để một chén đặc, Thục phi trong lòng vui rạo rực, bưng canh hạt sen, cho dù không cho đường cũng cảm thấy ngọt.
Uống canh hạt sen, Tề Diệp lại uống một chén nước trà, nhìn vài trang sách. Thục phi nghe tiếng gõ mõ sang canh, biết rõ canh giờ không còn sớm, nói “Hoàng Thượng đêm đã khuya, sáng mai còn đi sớm, để thần thiếp hầu hạ Hoàng Thượng nghỉ ngơi đi!”
Hắn gật gật đầu, Thục phi liền hầu hạ hắn rửa chân, nằm ở trên giường. Thục phi kì kèo một chút, lại lau hương thơm trên cổ rồi mới bò lên giường.
Nằm trong chốc lát, phát giác người bên cạnh không có động tĩnh, nàng kêu một tiếng “Hoàng Thượng... Hoàng Thượng... Ngài đã ngủ chưa?”
Nghe tiếng hít thở vững vàng tiếng,Thục phi một hồi thất vọng, âm thầm hối hận không nên mè nheo lâu như vậy. Hôm nay chỉ có thể nhìn người bình yên chỉ ngủ bên cạnh, khó mới đến được một chuyến, lại không sủng hạnh nàng.
Cả đêm, Thục phi đều ảo não không thôi. Hồi lâu sau, mới trằn trọc ngủ, trước khi ngủ nàng nghĩ tới hộp trang sức gì đó, tâm tư liền động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...