Editor: Việt Hà
Beta: ThyAn89 & HueKhanh92
Lúc trời đã sáng hẳn, Hạ Uyển Chi mới tỉnh lại, Tề Diệp đã lên triều, ánh mắt nàng nhìn ra hướng ngoài cửa sổ. Hạ Hà coi chừng nghe thấy động tĩnh tiến đến hành lễ “Nương nương đã tỉnh?”
Nàng rửa mặt một phen liền dựa vào đầu giường húp cháo. Nghe Hạ Hoa nói Tề Diệp vẫn còn ở ngự thư phòng bàn việc triều chính, tựa hồ còn chưa dùng đồ ăn sáng, Hạ Uyển Chi liền phân phó Hạ Bích chuẩn bị một chút đồ ăn thanh đạm buổi sáng đưa qua.
Hạ Bích gật đầu, rất nhanh liền lui xuống, không bao lâu xách theo hộp cơm đi ngự thư phòng. Trên đường đi ngự thư phòng, Hạ Bích gặp Thục phi, Thục phi vừa nhìn hộp cơm trong tay nàng cũng biết nàng đây là đi làm cái gì, kêu “Đứng lại!”
E ngại thân phận chủ tử của nàng ta, Hạ Bích không thể không đứng lại, hành lễ “Nô tỳ tham kiến Thục phi nương nương, Thục phi nương nương kim an!”
“Trong tay xách theo cái gì?” Hừ, bị bệnh vẫn không quên xun xoe, Hạ Chiêu Nghi thật đúng là thật tốt.
“ Khởi bẩm nương nương, là chút ít đồ ăn sáng!” Hạ Bích khẽ che chở hộp cơm trả lời.
“Đồ ăn sáng?” Thục phi khiêu mi “Đây cũng không phải là đường trở về Hỉ Lai điện, có phải hay không đi nhầm?”
Hạ Bích trầm mặc, Thục phi cười nói “ Lúc này Bản phi muốn đi đưa đồ ăn cho Hoàng Thượng tại ngự thư phòng, những thứ kia lên không được mặt bàn gì đó cũng đừng có cầm đi mà tốn sức, nên đi đến nơi đâu liền hướng đến nơi đó, hiểu chưa?”,
“ Vâng! Nô tỳ đa tạ Thục phi nương nương dạy bảo!” Hạ Bích rủ xuống mi, làm bộ nghe không hiểu ý của nàng ta.
Thục phi đắc ý cười một tiếng, mang người đi đến ngự thư phòng, Hạ Bích dừng một chút theo sau.
Tề Diệp đang cùng đại thần thương nghị chuyện quan trọng, tạm thời không có thời gian dùng bữa. Thục phi cũng không nóng nảy, khi đang chờ ngoài ngự thư phòng, nhìn xem đến gần Hạ Bích, lông mày cau lại, ánh mắt thật sâu nhìn chằm chằm nàng.
Trong lòng Hạ Bích lập tức cảm thấy sợ hãi, tiểu thái giám trông thấy nàng ta đến, chủ động nói chuyện với nàng ta “Hạ Bích cô nương đến đây? Hoàng Thượng lúc này đang bề bộn, chỉ sợ cô phải chờ một lát!”
“Không có việc gì!” Hạ Bích cười gật đầu, hai người vừa nói vừa đi nói chuyện, sau lưng cảm giác được ánh mắt ăn tươi nuốt sống của Thục phi, thầm kêu không tốt.
Tiểu thái giám cùng nàng ta hàn huyên vài câu liền lui về vị trí của mình. Thục phi đứng ở chỗ không xa nàng, lau khóe miệng một chút, lại hỏi “Đây không phải là cung nữ bên cạnh Hạ Chiêu Nghi sao? Ngươi tên gì?”
Bộ dạng Thục phi rất nỗ lực hồi tưởng, kỳ thật tựa như nói cho Hạ Bích biết nàng ta căn bản không có đem Hạ Chiêu Nghi để vào mắt.
Hạ Bích hảo tâm nói “Nô tỳ gọi là Hạ Bích, thỉnh an Thục phi nương nương!”
“A! Hóa ra là Hạ Bích cô nương?” Giọng nói cổ quái làm cho người nghe được trong lòng rất là không thoải mái.”Nô tỳ không dám nhận! Nương nương vẫn gọi nô tỳ là Hạ Bích đi!”
Ở trước mặt nàng ta, Hạ Bích đúng là chịu không nổi hai chữ cô nương, nàng chỉ là một nô tỳ.
“Đây là đồ ăn sáng Hạ chiêu Nghi sai ngươi đưa cho Hoàng Thượng?” Thục phi nhìn xem hộp cơm, cười hỏi.
“Vâng!” Tay xách hộp cơm nắm lại thật chặt, Hạ Bích thành thật trả lời.
Thục phi cười khẽ “Bản phi lại muốn nhìn một chút Hạ Chiêu Nghi chuẩn bị cho Hoàng Thượng cái đồ ăn sáng gì?”
Hạ Bích xách theo hộp cơm tránh đi, Mộc Hương ôm đồ không buông, hai người ngươi tới ta đi cướp, cuối cùng vẫn là Hạ Bích sợ Thục phi ngã, liền buông lỏng tay. Mộc Hương được hộp cơm đắc ý hừ một tiếng, mở ra cho Thục phi xem.
Thục phi liền nhìn vài cái món ăn thanh đạm, chu mỏ, liếc nhanh nhìn Mộc Hương, Mộc Hương hiểu ý, tại lúc khép lại nắp giao cho Hạ Bích.
Lúc buông tay phỏng đoán nàng ta còn chưa bắt lấy, Hạ Bích còn chưa kịp đỡ, hộp cơm một tiếng trống vang lên rơi trên mặt đất, nước canh tất cả đều đổ ra ngoài, thức ăn ngon miệng tinh xảo bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Hạ Bích sững sờ, mới phẫn nộ nhìn về phía Mộc Hương. Mộc Hương rất là vô tội nói “Ai nha,ta sơ ý! Đáng tiếc, Hoàng Thượng cũng sẽ không ăn đồ gì đó rơi trên mặt đất, thật sự là đáng tiếc một phen tâm ý của Hạ Chiêu Nghi!”
Hạ Bích cắn môi trừng nàng ta, Mộc Hương tiếp tục vô tội nói “Hạ Bích làm cái gì vậy, là chính ngươi không cẩn thận, không trách ta được!”
Hạ Bích bấm bụng bấm dạ, thu thập hộp cơm bát đũa bể trên mặt đất.
Quang Thuận công công tiễn vài vị đại thần đi ra, nhìn Thục phi một bên dương dương đắc ý, Hạ Bích ngồi chồm hổm trên mặt đất thu thập tàn cuộc, khẽ nhíu mày.
Thục phi trông thấy cửa mở ra, cũng không cùng Hạ Bích so đo nhiều,lúc đi ngang qua lúc cố ý giẫm nát trên tay Hạ Bích, Hạ Bích bị đau lên tiếng, nàng lại nhàn nhã đi.
Mộc Hương vẫn không quên giễu cợt nói “Đừng tưởng rằng là người bên cạnh Hạ Chiêu Nghi liền có thể bay lên trời, bất quá là một nô tài đê tiện mà thôi!”
Hạ Bích ngồi chồm hổm trên mặt đất, ủy khuất muốn khóc, lại không cam lòng ở trước mặt các nàng ta rơi lệ, thu thập xong tàn cuộc, nàng yên lặng rời đi.
Hạ Uyển Chi xem Hạ Bích trở lại, hỏi “Hoàng Thượng có thể ăn rồi?”
Hạ Bích quỳ trên mặt đất nói “Nương nương, nô tỳ vô dụng, không cẩn thận ngã, hộp cơm cũng không đưa đi cho Hoàng Thượng, kính xin nương nương trách phạt!”
Hạ Uyển Chi nhìn Hạ Bích một chút khác biệt, thấy nàng vẻ mặt không đúng, sắc mặt trầm xuống “Đây là lời nói thật?”
Hồi lâu, Hạ Bích mới nói “Nương nương nô tỳ nói dối, hộp cơm bị Mộc Hương bên cạnh Thục phi làm rơi!”
“Chuyện gì xảy ra?” Hạ Uyển Chi khiêu mi, nghe Hạ Bích đem chuyện đã xảy ra nói, cười lạnh “Thục phi thật đúng là càng ngày càng khoa trương!”
Mỗi buổi sáng Tề Diệp đều bận rộn triều sự, ăn trưa cũng là tại ngự thư phòng dùng. Bữa tối mới rỗi rảnh đi Thọ Ninh cung cùng Thái Hậu dùng bữa, ngồi một lát một lát liền đi Hỉ lai điện.Hạ Uyển Chi đang xem sách, trông thấy hắn đến cười một tiếng. Tề Diệp ngồi ở bên giường lôi kéo bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng hỏi “Hôm nay có khá hơn chút nào không?”
“Đã khá hơn nhiều! Hoàng Thượng có muốn dùng bữa tối?” Hạ Uyển Chi khép sách lại giao cho Hạ Bích, hỏi.
“Đã dùng, tại chỗ thái hậu!” Tề Diệp cười không, nói chuyện với nàng.
Hạ Uyển Chi gật đầu, một lát sau nói “Buổi sáng đưa rượu cất bánh trôi Hoàng Thượng khá ưa thích, là thần thiếp đặc biệt phân phó Hạ Bích làm.”
“Rượu cất bánh trôi gì?” Tề Diệp vẻ mặt mờ mịt.
Hạ Uyển Chi nhìn nhìn hắn, nói “Buổi sáng nghe nói Hoàng Thượng một mực xử lý triều sự, trước đó liền cho Hạ Bích làm một ít thức ăn đưa qua, trong đó có rượu cất bánh trôi, chẳng lẽ Hoàng Thượng không thích ăn?”
“Trẫm chưa ăn đến, buổi sáng là Thục phi đưa đồ ăn sáng đi qua!” Tề Diệp nhíu mày.
Hạ Bích bị kêu đi lên, Hạ Uyển Chi trầm giọng hỏi “Đồ ăn buổi sáng sai ngươi đưa qua cho Hoàng Thượng đâu?”
Hạ Bích sợ hãi một chút, quỳ trên mặt đất “Xin nương nương trách phạt, nô tỳ vốn muốn đưa đi, nhưng ở ngoài ngự thư phòng gặp Thục phi, không cẩn thận ngã... Xin nương nương trách phạt, nô tỳ không dám nữa!” Khóc lóc kể lể dập đầu lại lộ ra cái tay bị Thục phi giẫm phải.
“Tay bị gì vậy?” Hạ Uyển Chi mắt tinh liền nhìn thấy.
Hạ Bích rụt rụt tay “Lúc nô tỳ thu thập tàn cuộc, không cẩn thận bị Thục phi giẫm một chút.”
“Một chút chuyện nhỏ cũng làm không được, đi xuống đi! Lúc này không muốn nhìn thấy ngươi!” Hạ Uyển Chi khoát tay, ngược lại nói với Tề Diệp “Hoàng Thượng nếu là ưa thích, sáng mai thần thiếp lại cho người đưa qua cho Hoàng Thượng. Thật may là trước đó Thục phi nương nương cũng đưa hộp cơm, nếu không thì không phải là Hoàng Thượng không kịp ăn trưa rồi?”
“Ngươi có lònglà trẫm không có lộc ăn!” Tề Diệp trong lòng hiểu rõ, nhất định là Thục phi mượn cơ hội khi dễ người của nàng, nghĩ tới rượu cất bánh trôi thơm ngào ngạt vãi đầy mặt đất, Tề Diệp có chút mất hứng. Cái Thục phi này!
Nhìn hắn không vui, Hạ Uyển Chi cũng không nhiều lời, chỉ cần nắm chắc tâm lý khiến hắn nhớ là Thục phi cố ý làm khó dễ nàng là được!
Cùng nàng nói chuyện trong chốc lát, lại nhìn nàng ngủ thiếp đi rồi Tề Diệp mới rời đi. Đêm nay thái hậu cũng đã nói, để cho nàng thoải mái chút.
Vốn là muốn lật thẻ bài của Thục phi, hắn bỏ qua, cảm thấy nàng ta gần đây càng ngày càng kiêu căng, nên vắng vẻ một phen cho bớt phóng túng, vì thế liền lật thẻ bài của Lâm Huệ.
Trên đường Tề Diệp hỏi “Buổi sáng Hạ Bích đi ngự thư phòng?”
“Vâng!” Quang Thuận nói “Về sau không biết như thế nào cầm hộp cơm ra liền đi trở về, nô tài không biết nên hay không nên nói cho Hoàng Thượng, liền không lắm miệng!”
“Về sau Thục phi đưa đến cái gì cũng không cần nhận.” Tề Diệp lạnh lùng phân phó.
Quang Thuận gật đầu.Tề Diệp lại hỏi “Chuyện có tiến triển?”
“Người nọ ngậm miệng rất chặt, nô tài vẫn đang tra khảo!”
“Đừng làm cho trẫm thất vọng!” Nói một câu, Tề Diệp liền vào trong cung Lâm Huệ.
Thục phi nghe nói Tề Diệp lật ra bài tử của Lâm Huệ, tức giận đến mặt xanh rờn. Buổi sáng trước đó mới đưa đồ ăn sáng, Hoàng Thượng không phải nói ăn thật ngon, nàng thử dò xét ý tứ xem buổi tối hắn đến có trong cung nàng không, không phải là hắn không có ý phản đối sao? Vậy mà lúc này lại đi vào phòng của tiểu tiện nhân Lâm Sung Dung kia?
Lâm Huệ ăn mặc tỉ mỉ một phen nghênh đón Tề Diệp. Một ngày hôm nay mệt nhọc, Tề Diệp không muốn nói chuyện, nàng cũng chỉ ngồi yên lặng không có nói, dâng trà rót nước, rửa chân mát xa cho hắn. Tề Diệp toàn thân thả lỏng thư thái, cảm thấy cực kỳ buồn ngủ.
Tại thời điểm nước đã nguội, Lâm Huệ đánh thức hắn, đỡ hắn nằm ở trên giường. Biết rõ đêm nay không thể nào được long ân, có điều như vậy đã rất khá, chỉ cần hắn nguyện ý lật bài tử của mình, nàng đã cảm thấy có hi vọng.
Hắn ngủ trước, Lâm Huệ nghiêng thân thể nhìn chằm chằm dung nhan anh tuấn ngủ say, nhìn một hồi lâu, lúc này mới hạ màn nằm xuống giường ngủ.
Hạ Uyển Chi ngủ không bao lâu liền khát nước, sai Hạ Hà lấy nước, nhìn bên giường trống rỗng, hỏi “Hoàng Thượng đêm nay nghỉ ở trong cung nào?”
“Tại chỗ kia của Lâm Sung Dung!” Hạ Hà bẩm báo.
Nàng không nói gì, tiếp tục nằm xuống, rất nhanh lại ngủ thiếp đi.
Buổi sáng Hạ Bích làm theo lời,chuẩn bị đồ ăn sáng đưa đi ngự thư phòng. Lần này nàng đi sớm hơn chút ít, Tề Diệp xử lý triều sự xong liền cho nàng đi vào, nhìn xem một chén rượu cất bánh trôi thơm ngào ngạt, hắn hỏi “ Nương nương của ngươi đã dùng đồ ăn sáng chưa?”
“Nương nương đã dùng hết, nói là hương vị rượu cất bánh trôi rất tốt, còn nói Hoàng Thượng sẽ thích, đặc biệt phân phó nô tỳ chuẩn bị nhiều một chút đem đến cho Hoàng Thượng nếm thử!”
Tề Diệp ăn một chút, gật đầu “Quả thật không tệ, thân thể của nàng ấy đã khá hơn rồi chứ?”
“Thân thể của nương nương đã tốt hơn nhiều, chỉ là ban đêm thường gặp cơn ác mộng, tối hôm qua lại bị giật mình tỉnh lại! Nô tỳ hơi lo lắng!”
“Trẫm biết rồi, bảo nàng ấy bữa trưa chờ một lát, trẫm sẽ cùng nàng ấy dùng cơm trưa!” Ăn hai ba ngụm ăn hết một chén rượu cất bánh trôi, hương vị quả thật không tệ.
“Vâng!” Hạ Bích mừng thầm.
Chờ Tề Diệp dùng xong đồ ăn sáng, Hạ Bích thu thập bát đũa đi ra ngoài, mới đi ra lập tức cùng Thục phi vừa đối mặt.
Thục phi trông thấy nàng khóe miệng nhếch lên, đuôi lông mày nhảy lên, viên ngọc màu đỏ trên trán chiếu lấp lánh, đặc biệt chói mắt.
Hạ Bích cung kính hành lễ “Nô tỳ thỉnh an Thục phi nương nương, nương nương kim an!”
“Hừ, thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Thục phi xem trong tay nàng xách theo hộp cơm, nhìn phân lượng không nặng, biết chắc đã đưa vào.Hạ Bích không nói, lúc Mộc Hương từ bên người nàng đi vào, cố ý dùng bả vai đụng nàng. Hạ Bích tránh được một chút, vẫn bị nàng ta đụng một chút, nhưng không nghiêm trọng.
“Nương nương, Hoàng Thượng đang xử lý triều sự, không gặp bất kì người nào!” Tiểu thái giám ngăn đón đường đi nói.
“Đi thông báo một tiếng đi! Hoàng Thượng có cho Bản phi vào hay không, cũng không phải là tiểu nô tài như ngươi định đoạt!” Thục phi vuốt ve đầu tóc, khẩu khí khinh thường.
Tiểu thái giám khẽ nhíu mày, thầm nghĩ quả nhiên là Thục phi không hiểu lễ nghi “Hoàng Thượng đã phân phó, ai cũng không được vào!”
“Xem ra là bản phi gần đây quá dễ tính, ngay cả nô tài 'gười không có cây' như ngươi cũng dám chống đối bản phi!”
Lời của Thục phi cực kỳ là vũ nhục, vốn là làm hoạn quan đã ám muội, lúc này lại bị nói thẳng ' người không có cây', tiểu thái giám nghe thấy vậy trong lòng cũng khó chịu.
Quang Thuận công công đi ra cửa, hắn nghe thấy những lời này, lập tức biến đổi sắc mặt, nhưng nhanh chóng khuôn mặt lại tươi cười chào đón “Nô tài thỉnh an Thục phi nương nương, nương nương kim an!”
“Quang Thuận công công khách khí, Hoàng Thượng có ở bên trong?” Không thể chống lại Quang Thuận, bởi vì hắn là người của Tề Diệp, trả lại cho hắn vài phần mặt mũi.
“Hoàng Thượng đã dặn dò, không gặp bất luận người nào, Thục phi nương nương mời trở về đi.”
“ Được rồi, làm phiền Quang Thuận công công đem cái đồ ăn sáng này đưa vào đi!” Thục phi cũng không bắt buộc, biết rõ nếu thật sự bận rộn, nàng đi vào sẽ chỉ làm người phiền chán.
Quang Thuận công công nhìn thoáng qua hộp cơm nói “Hoàng thượng mới vừa dùng bữa xong, chỉ sợ là không ăn được, kính xin Thục phi nương nương trở về đi. Về phần tâm ý của nương nương, nô tài nhất định sẽ chuyển đạt.” Nói xong, hắn hành lễ lui trở về, đóng cửa lại.
Thục phi há to miệng, liếc nhanh nhìn tiểu thái giám, hỏi “Là Hạ Chiêu Nghi đưa đồ ăn sáng đến?”
“Vâng!” Tiểu thái giám gật đầu.
Thục phi cắn môi, hừ một tiếng phất khăn tay rời đi.
Giữa buổi sáng Quang Thuận công công đi ra ngoài một chuyến, đến ngự thư phòng nói “Hoàng Thượng, đã có chút ít tin tức!”
“Là ai?” Tề Diệp khép lại tấu sớ, hỏi.
Quang Thuận chần chờ một chút, nói “ Tên tiểu thái giám kia nói là Đức phi nương nương phân phó, sai khiến hắn ở trên thuyền động tay chân, để cho Hạ Chiêu Nghi rơi xuống nước.”
“Đức phi?” Tề Diệp nhíu mày, có chút ngạc nhiên “Có chứng cớ không?”
“Tiểu thái giám nói là tỳ nữ bên cạnh Đức phi truyền lời, cũng không có bằng chứng.” Quang Thuận bẩm báo.
“Trẫm biết rồi.” Tề Diệp tối mặt, không nghĩ tới Đức phi cũng bắt đầu không an phận.
“Hoàng Thượng, nên làm cái gì bây giờ?” Quang Thuận thử hỏi.”Đi Đức Sang cung truyền lời, nói là ăn trưa tại chỗ Đức phi nương nương, về phần Hỉ Lai điện, nói trẫm tối nay lại đi xem nàng.”
“Vâng!”
Hạ Uyển Chi biết được Tề Diệp muốn đi chỗ Đức phi dùng cơm trưa, không đến nơi này của nàng, lập tức có chút ngạc nhiên “Buổi sáng lúc Hoàng Thượng dùng rượu cất bánh trôi tâm tình như thế nào?”
“Nô tỳ nhìn thấy Hoàng Thượng thật cao hứng! Còn hỏi thăm thân thể của nương nương,còn nói là ăn trưa cùng nương nương, lúc này lại đi chỗ Đức phi kia, nhất định là có chuyện gì, nương nương đừng nghĩ nhiều.” Hạ Bích an ủi.
“Hạ Hoa trở về chưa?” Nàng xác thực không nhiều nghĩ, hắn là Hoàng Thượng, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, nàng đúng là không có tư cách quản chân thiên tử.
Rất nhanh Hạ Hoa liền vào đến, nàng hỏi “Chuyện tra được như thế nào?”
“Khởi bẩm nương nương, Quang Thuận tổng quản đã tra ra, hơn nữa bắt vài vị tiểu thái giám nghiêm hình bức cung, nô tỳ không biết hỏi ra được điều gì. Có vẻ Hoàng Thượng đã biết là ai động tay chân!”
“A?” Hạ Uyển Chi nhướn mi “Liệu gần đây Đức phi có cái gì không ổn?”
“Hai ngày nay Trưởng công chúa bị bệnh, Đức phi một lòng chăm sóc Trưởng công chúa, cũng không làm cái gì nhiều, nô tỳ không có nhìn ra cái gì không ổn!”
“Ừ! Tiếp tục để ý,lúc ăn trưa cho người bên Đức phi hỏi thăm một chút Hoàng Thượng cùng Đức phi nói gì đó?” Mơ hồ có chút dự cảm, là Đức phi hạ thủ, Hạ Uyển Chi nhíu mày.
Đức phi nghe nói Hoàng Thượng đi đến dùng cơm trưa, có chút vui mừng. Hai ngày này bởi vì Hạ Chiêu Nghi rơi xuống nước, ánh mắt của hắn đều nhìn chằm chằm Hỉ Lai điện. Ngay cả trưởng công chúa bị bệnh mấy ngày hắn cũng chỉ liếc nhìn một chút, trong lòng Đức phi đương nhiên không thoải mái.
Phân phó ngự thiện phòng chuẩn bị bữa trưa phong phú, Đức phi dỗ Trưởng công chúa ngủ xong liền bắt đầu chờ. Giữa trưa, loan giá vừa tới, Đức phi đứng dậy hành lễ “Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thánh an!”
“Đứng lên đi! Mấy hôm nay trưởng công chúa đã đỡ chút nào chưa?” Tề Diệp nhìn nàng ta một cái, nhàn nhạt hỏi.
“ Khởi bẩm Hoàng Thượng, mấy ngày nay Trưởng công chúa vẫn như cũ, luôn ho khan khóc lóc, thật vất vả mới dỗ ngủ được, cứ liên tục ầm ĩ muốn gặp phụ hoàng, thần thiếp nghĩ Hoàng Thượng bận rộn quốc sự, liền không dám quấy rầy!”
Mặc dù Trưởng công chúa có một hai lần nhắc tới phụ hoàng như vậy, nhưng con bé nào có liên tục nhắc tới?
“Trẫm sẽ đi qua nhìn Trưởng công chúa một chút.” Trong lòng thoáng hiện lên một tia áy náy, lại nhìn đến Đức phi, lúc này vẻ mặt đoan trang hiền đức, hắn khẽ nhíu mày.
Đức phi chuẩn bị hầu hạ Tề Diệp rửa mặt, Tề Diệp liếc nhanh nhìn Quang Thuận. Quang Thuận tay nhúng khăn, lau mặt cho hắn. Đức phi lúng túng thu tay, đánh giá cẩn thận người trước mắt, cảm thấy có chút không ổn.Bữa trưa rất phong phú, Tề Diệp trầm mặc dùng cơm. Thức ăn Đức phi gắp cho hắn cũng không động. Đức phi càng cảm giác chột dạ, luôn cảm thấy có chút quỷ dị.
Lúc sau, Tề Diệp lau miệng, uống một ngụm trà nóng, khẽ gõ ngón tay nhìn chằm chằm Đức phi.
Đức phi bị hắn nhìn vậy da đầu tê dại, trầm mặc một hồi, thiếu kiên nhẫn nói “Sao Hoàng Thượng cứ luôn nhìn thần thiếp?”
“Đức phi hỏi rất hay, trẫm một mực nghĩ, có phải trẫm vẫn luôn không hiểu biết về Đức phi hay không?” Tề Diệp nói. Đức phi nghe được nhíu mày “Đức phi có biết chuyện ngày hôm trước trẫm cùng Hạ Chiêu Nghi du hồ bị đắm thuyền? “
“Thần thiếp có nghe thấy, thật may là Hoàng Thượng cát nhân thiên tướng, lúc này mới bình an!” Trong lòng Đức phi lẩm bẩm, đang yên lành sao lại nói chuyện đắm thuyền.
Đang nghĩ ngợi, Đức phi bỗng nhiên hoảng hốt. Đây là hắn hoài nghi mình động tay chân, mới khiến cho thuyền chìm? Nhưng mà nàng không làm cái gì hết a!
“Như vậy Đức phi cũng biết, đáy thuyền là do có người động tay chân, cắt đứt một nửa, thế này mới khiến cho không chịu nổi sức nước mà bị đắm?” Tề Diệp không nhanh không chậm hỏi “Đức phi có biết là ai động tay chân?”
“Thần thiếp không biết!” Đức phi hoảng hốt, Hoàng Thượng quả nhiên hoài nghi nàng “Mấy ngày trước đây Trưởng công chúa bị bệnh, thần thiếp một lòng đặt ở trên người Trưởng công chúa, đâu có tâm tư quan tâm những thứ kia. Ngược lại nghe nói thuyền đắm, Hoàng Thượng rơi xuống nước, thần thiếp mới giật mình hoảng sợ đi đến Hỉ Lai điện. Thần thiếp thậm chí nghĩ, nếu Hoàng Thượng có xảy ra chuyện gì, thần thiếp cũng không muốn sống nữa, thật may là Hoàng Thượng không sao!”
“Thật có lòng!” Tề Diệp cười lạnh “Cho tới bây giờ Đức phi còn một bộ dạng hiền đức, trẫm thật cảm động!”
“Hoàng Thượng, thần thiếp nói đều là lời thật lòng!” Đức phi kinh hãi.
“Lời thật lòng trẫm nghe được không nhiều lắm, ngược lại lời nói dối thì nghe không ít. Có phải là lời nói thật lòng hay không chỉ sợ chỉ có trong lòng Đức phi rõ ràng nhất.”
Tề Diệp bưng trà uống một ngụm, nhìn xem sắc mặt trắng bệch của nàng ta, nói “Nếu đã nói như vậy, trẫm cũng sẽ không vu oan người. Đức phi cũng không cần ngụy biện, chính là ngươi phân phó người ở trên thuyền động tay chân muốn hại chết Hạ Chiêu Nghi. Lại không ngờ trẫm cũng ở trên thuyền, chẳng những không xảy ra việc gì, còn cứu nàng ấy phải hay không?”
“Hoàng Thượng, thần thiếp là bị oan uổng, thần thiếp không làm việc đó!” Đức phi quỳ trên mặt đất giải thích cho mình “ Tên tiểu thái giám kia khẳng định bị người ta sai khiến đổ tội oan uổng cho thần thiếp.”
“Hừ, ngươi cho rằng trẫm còn có thể tin lời của ngươi?” Tề Diệp nói “Đức phi, ngươi quá làm cho trẫm thất vọng rồi. Trẫm cho là ngươi cùng những người kia khác nhau, ít nhất không sẽ vì tranh thủ tình cảm làm ra chuyện thương thiên hại lý. Lại không ngờ rằng lòng dạ ngươi lại càng ác độc hơn so với các nàng. Hạ Chiêu Nghi vô tội, ngươi lại vẫn xuống tay với nàng ấy?”
“Hoàng Thượng, Hạ Chiêu Nghi vô tội, thần thiếp cũng là vô tội. Thần thiếp cũng không sai khiến người hại nàng ta. Chuyện rơi xuống nước không có quan hệ gì với thần thiếp!” Đức phi tiến lên phía trước nói “Hoàng Thượng, xin tin tưởng thần thiếp, thần thiếp không có làm.”
“Hừ, người người đều nói oan uổng, thật sự bị oan uổng lại có mấy người. Vì cái gì không phải người khác oan uổng, hết lần này tới lần khác lại là Đức phi ngươi oan uổng?”
Đức phi toàn thân đổ mồ hôi, kinh ngạc nhìn qua hắn, đột nhiên nói “Hoàng Thượng, thần thiếp thật sự là bị oan uổng. Là Thục phi, nhất định là Thục phi hãm hại thần thiếp, Thục phi vẫn ghen tỵ với thần thiếp...”
“Đủ rồi. Đức phi, không cần phải ngậm máu phun người. Trẫm muốn là chứng cớ, không phải là phán đoán của ngươi. Chính ngươi làm sai, còn muốn giá họa cho người khác, trẫm thật sự rất thất vọng.”
Hắn nói “Người thất đức như thế, trẫm cũng không muốn nhìn thấy. Ngươi cũng không xứng làm mẹ của Trưởng công chúa. Nể tình ngươi sinh hạ Trưởng công chúa, trẫm cũng không đuổi tận giết tuyệt, thu dọn đồ đạc đi Thủy Nguyệt am đi! Ngươi hãy dùng quãng đời còn lại mà ăn chay niệm kinh cho tội nghiệt của mình!”
“Thuỷ Nguyệt am?” Đức phi kinh ngạc, kế tiếp ôm bắp đùi của hắn nói “Hoàng Thượng, thần thiếp thật sự là oan uổng. Hoàng Thượng không thể đối xử với thần thiếp như vậy, thần thiếp không hề làm, Hoàng Thượng!”
“Trẫm không muốn nghe!” Tề Diệp đứng dậy đá văng nàng ra “Yên tâm, Trưởng công chúa là cốt nhục của trẫm, Trẫm sẽ không bạc đãi đứa nhỏ. Hoàng hậu có thai, không nên mệt nhọc. Thục phi không con nối dõi, Trưởng công chúa nên giao cho nàng ta chăm sóc.”
Con gái của nàng giao cho Thục phi? Đây không phải là đẩy vào trong hố lửa sao. Đức phi hoảng hốt, tiến lên ôm bắp đùi của Tề Diệp “Hoàng Thượng, thần thiếp thật sự bị oan uổng.”
“Người đâu, kéo Đức phi xuống, hôm nay liền đưa đi Thủy Nguyệt am!” Tề Diệp phiền chán đá văng người ra, lớn tiếng phân phó.
Đức phi kinh hãi, sao nàng có thể nhẫn tâm nhìn con gái của mình chịu khổ. Nàng dù chết cũng sẽ không rời khỏi hoàng cung, rời khỏi nữ nhi, làm cho cái kẻ hãm hại nàng thực hiện được ý đồ.
Lúc tiểu thái giám tiến lên, Đức phi đột nhiên đứng dậy vọt tới cột trụ, nếu Thục phi có thể sử dụng lấy cái chết chứng minh trong sạch của mình, nàng cũng có thể.
Tề Diệp nhìn nàng vọt tới cột trụ người, càng thấy không vui. Nhìn nàng té trên mặt đất, cái trán đổ máu, hừ một tiếng “Đừng tưởng rằng như vậy có thể tha cho ngươi. Ngự y nói, nếu không phải là vị trí quan trọng, cho dù đụng đầu cũng sẽ không chết, Đức phi liền tỉnh lại đi!”Dứt lời phất tay áo rời đi.
Vốn là muốn giả bộ bất tỉnh, nhìn hắn như thế, biết chút trò vặt của mình bị phá vỡ, tâm Đức phi lập tức rơi xuống đáy cốc “Hoàng Thượng, thần thiếp không có làm, thần thiếp là oan uổng. Hoàng Thượng, thần thiếp không đi Thủy Nguyệt am, không đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...