Edit: Tâm Hiền tần
Beta: An Thục phi
"Hoàng thượng tới sao?" Đường Tú Dung dựa vào giường nhìn cung nữ một cách chờ mong.
Cung nữ lắc đầu thưa: "Gần đây việc triều chính nhiều, Hoàng thượng dặn dò nương nương hãy nghỉ sớm, khi nào người xong việc sẽ đến thăm ngài. Nương nương, ngài mau uống thuốc đi."
Đường Tú Dung nghe vậy thì mặt mày buồn bã, nhìn chén thuốc màu nâu thì lòng khó chịu không thôi. Nàng phất tay một cái làm chén thuốc rơi xuống mặt đất. Cung nữ kinh ngạc một chút, vội vàng gọi người vào dọn dẹp sạch sẽ. Nàng lấy khăn tay lau vết bẩn trên áo.
Đường Tú Dung thở hồng hộc nói: "Ngươi không cần dấu diếm, Hoàng thượng chắc chắn không tới đúng không? Từ khi Hoàng hậu trở về, người đối xử với thần thiếp rất khác. Người thật vô tình, sao có thể đối xử với thần thiếp như vậy?"
Cung nữ thấy nàng ta bắt đầu thở hổn hển không thông liền biết không tốt, vội vàng đỡ nàng nằm xuống: "Nương nương bớt giận, nương nương đừng nóng giận. Hoàng thượng sẽ tới đây nhanh thôi, nô tỳ nhất định sẽ mời Hoàng thượng đến, nương nương yên tâm."
Tuy nàng ta mạnh mồm như vậy nhưng cũng không có cách. Nàng ta đứng ở Chiêu Hoa một lúc lâu nhưng Hoàng thượng chỉ truyền ra lời là bảo nàng ta trở về chăm sóc chủ tử, không hề nói gì thêm.
Đường Tú Dung thấy sắc mặt cung nữ uể oải thì tâm liền co rút lại. Nước mắt không tiếng động mà rơi xuống. Cung nữ không biết nên khuyên lơn thế nào nên đành im lặng.
Ban đêm Đường Tú Dung gặp ác mộng, nửa đêm giật mình thức dậy sợ hãi khóc lớn. Khóc lóc một hồi thì không biết thế nào lại thổ huyết. Cung nữ vội vàng đến mức nửa đêm cũng chạy đi tìm ngự y.
Hạ Uyển Chi nghe thấy tiếng động liền thức giấc liền thấy Tề Diệp đang mặc quần áo: "Hoàng thượng định đi đâu sao?"
"Ừ. Hiền phi không khoẻ, trẫm đi qua xem một chút." Hắn mặc đồ xong định đi thì nghe tiếng sột soạt sau lưng, quay đầu lại nói: "Bên ngoài rất lạnh, ngươi nghỉ ngơi đi, trẫm đi một mình là được."
"Không sao, dù gì thần thiếp cũng không ngủ được, thần thiếp cùng Hoàng thượng qua xem bệnh tình của nàng ta vậy." Nàng gọi Hạ Bích tới, nhanh chóng mặc đồ vào, bên ngoài trời quá lạnh nên nàng khoác thêm chiếc áo khoác hồ ly chống lạnh.
Gió lạnh thổi qua mặt làm người ta lạnh đến phát run. Hạ Uyển Chi rụt rụt cổ, vì còn là ban đêm nên trừ những mái nhà cong có đèn lồng thì khắp nơi đều là màu đen tuyền. Nàng và Tề Diệp sóng vai đi, chưa mở lời nói chuyện câu nào. Đột nhiên bàn tay lạnh băng của nàng bị hắn nắm lấy, sưởi ấm cho nàng.
Khi tới Ngọc Hoa cung thì nơi đó đã thắp đèn sáng trưng. Thấy bọn họ đi vào cung nhân vội vàng hành lễ, ngự y đứng ở một bên. Đường Tú Dung nghe có động tĩnh lớn như vậy thì mở hai mắt ra, thấy Tề Diệp thì mắt sáng trưng như đuốc. Nàng cười tươi nhưng khi thấy Hạ Uyển Chi liền nhạt bớt đi.
Hạ Uyển Chi nhàn nhạt nói: "Hiền phi đã khá hơn chưa?"
"Hồi nương nương, thần thiếp đã không còn đáng lo ngại, đa tạ nương nương quan tâm." Nói xong ánh mắt nàng ta lại hướng về Tề Diệp, nhẹ nhàng nói: "Hoàng thượng, thần thiếp không đáng lo ngại nữa, Hoàng thượng nên trở về nghỉ ngơi."
"Nghỉ ngơi tốt đi." Tề Diệp an ủi vài câu, dò hỏi ngự y: "Bệnh tình của Hiền phi như thế nào?"
"Bẩm hoàng thượng, Hiền phi nương nương ưu tư thành bệnh, khí huyết không đủ, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt." Ngự y đáp lời nói.
Tề Diệp gật đầu an ủi vài câu chuẩn bị rời đi thì Hạ Uyển Chi lại nhìn thấy ánh mắt u oán nhìn Tề Diệp của Đường Tu Dung, nàng biết là nàng ta hi vọng Tề Diệp sẽ ở lại, chỉ là nàng ta giả hiền lành thôi.
Đi không được vài bước phía sau truyền đến tiếng kinh hô. Hiền phi lại hộc máu hôn mê bất tỉnh. Tề Diệp vội vàng sai ngự y xem bệnh.
Ngư y sau khi bắt mạch thì sắc mặt liền xấu đi. Ngự y nói bệnh tình của nàng ta nghiêm trọng hơn, cần tĩnh dưỡng. Lần hộc máu này đã báo hiệu bệnh tình của Hiền phi đã nghiêm trọng thêm, nếu trị liệu không tốt thì có thể nguy hiểm tới tính mạng.
Phân phó cung nhân chăm sóc nàng thật tốt thì Tề Diệp và Hạ Uyển Chi liền rời đi. Trên đường cả hai lại im lặng như lúc đến. Về đến Chiêu Hoa cung hai người lại lần nữa ngả lưng xuống giường thì nàng nghe tiếng thở dài của Tề Diệp, trong lòng có chút chua chát hỏi: "Hoàng thượng lo lắng cho Hiền phi sao?"
Tề Diệp thở dài, ngữ khí bất đắc dĩ nói: "Lúc ngươi mất tích, trẫm cảm thấy lòng trống rỗng, mỗi ngày đều say rượu cho rằng có thể quên ngươi đã rời xa. Đoạn thời gian đó trẫm như mất đi ánh sáng, rồi trẫm gặp Hiền phi, cảm thấy nàng rất giống ngươi liền tưởng rằng trời cao ban tặng rồi đem nàng lưu bên người."
Hạ Uyển Chi nghe xong, xúc động trong lòng, nàng chưa từng nghĩ hắn lưu lại Hiền phi bên người là vì nàng ta giống nàng. Giờ nghe hắn nói vậy những oán hận tựa như bớt đi rất nhiều, nước mắt của nàng không tiếng động rơi xuống.
Trong bóng đêm, hắn dùng tay sờ mặt nàng, lau đi nước mắt của nàng nói: "Trẫm biết ngươi không vui, tuy rằng ngươi chưa nói nhưng trẫm hiểu rất rõ."
"Hoàng thượng." Nàng nghẹn ngào, nước mắt rơi càng nhiều: "Thần thiếp đã oán sai người, hận người, đặc biệt là lúc sinh thần thiếp cực kì hận người. Tại sao người không đi tìm thần thiếp? Lúc thần thiếp hồi cung thì đã biết bên cạnh người có rất nhiều phi tần mỹ nữ vậy quanh, thần thiếp còn nghĩ có phải mình không nên về hoàng cung."
"Nói bậy." Tề Diệp ngắt mũi nàng trừng phạt nói: "Ngươi nếu không trở lại thì không phải trẫm thành người cô đơn sao, trẫm sẽ không có một ngày bình an."
"Chính là..."Nàng lần nữa nghẹn ngào: "Nhưng thần thiếp thấy thấy tóc mai của Hoàng thượng đã có sợi bạc, biết được là vì thần thiếp mà bạc thần thiếp liền bình thường trở lại."
"Oán phụ." Tề Diệp dở khóc dở cười ôm chặt nàng, cảm khái nói: "Ngươi vì trẫm trả giá nhiều như như vậy, tâm ý của ngươi với trẫm như thế nào sao trẫm không hiểu được? Cho dù nàng giống ngươi nhưng lòng trẫm cũng chỉ có mình ngươi."
"Bất quá... Sự tình của các nàng là truyện đã rồi, các nàng đã là nữ nhân của trẫm." Eo của hắn tê rần vì bị nhéo: "Người đàn bà đanh đá này."
"Thần thiếp có lời nói này của Hoàng thượng là đủ rồi." Nàng đột nhiên cảm thấy thông suốt, ai cũng sẽ có lần làm sai, chỉ cần nghĩ hắn bạc đầu vì nàng nàng có thể tha thứ cho hắn.
Ngày hôm sau, Tần lão đầu cho người truyền tin là hắn phải về lại quê nhà. Hạ Uyển Chi biết không giữ được liền đồng ý cho hắn rời khỏi Kim Lăng thành rồi phân phó người đưa hắn về nhà.
Tề Diệp cảm kích hắn cứu thê tử, mở tiệc trong cung mời hắn đến dự. Tần lão đầu rất khẩn trương, cũng may có Tiểu Nguyệt Nhi ngồi trên đùi hắn làm nũng. Tề Diệp cũng bỏ xuống khí chất của vua, mềm giọng nói chuyện với hắn. Hạ Uyển Chi thấy vậy rất vừa lòng, vẻ mặt dịu dàng nói chuyện cùng hắn.
Sau khi ăn xong nàng tự mình đưa Tần lão đầu lên xe ngựa, sai Hạ Bích lấy ra hộp đã chuẩn bị sẵn từ trước: "Đây là lễ vật cho a ma, tâm ý nhỏ mong ân công nhận lấy."
Tần lão đầu gật đầu, trong lòng cảm khái, nhìn nàng đột nhiên nước hắn lưng tròng nói: "Thảo dân đa tạ Hoàng hậu ân điển." Nói xong liền quỳ xuống, nàng đỡ hắn lắc đầu.
"Trên đường đi hãy bảo trọng, mong rằng ngươi sẽ quay lại thành Kim Lăng lần nữa."
"Vâng, vâng, vâng..." Tần lão đầu liên tục gật đầu, ôm Tiểu Nguyệt Nhị. Con bé thấy hắn khóc thì khóc theo.
Đến khi xe ngựa chậm rãi rời đi, Tiểu Nguyệt Nhi ghé vào vai mẫu hậu khóc thút thít. Tề Diệp đau lòng gạt lệ cho con, bé con giơ tay muốn phụ hoàng ôm.. Tề Diệp xoa Tiểu Nguyệt Nhi và an ủi Hạ Uyển Chi: "Nếu ngươi nhớ thì ngày nào đó trẫm sẽ gọi bọn họ tiến cung."
"Không cần, họ sẽ không vui." Ấm chỗ ngại dời, họ sẽ không muốn rời đi quê hương thân sinh của mình, giống như nàng không muốn rời khỏi Tề Diệp, rời khỏi hoàng cung cho dù biết rõ đây là nơi tăm tối, ngươi lừa ta gạt nhưng vẫn không thể không ở lại.
Hiền phi bệnh ngày càng nghiêm trọng, hiện giờ đã nặng đến nỗi không xuống được giường. Hạ Uyển Chi biết vậy thì rất vui, tuy nhiên vẫn phải theo lễ nghĩa mà sai Hạ Bích đi thăm một chút.
Vào buổi chiều, Hạ Uyển Chi đang đánh cho Tiểu Nguyệt Nhi một chuỗi ngọc thì Hạ Bích tiến vào, trên mặt mang theo một tia hàn khí: "Nương nương, Ngọc Hoan cung đã xảy ra chuyện."
"Có chuyện gì?" Nàng sai bà vú ôm Tiểu Nguyệt Nhi xuống, hỏi.
"Một cung nữ đã chết ở Ngọc Hoa cung, bệnh tình rất giống Hiền phi. Hiền phi cho rằng có người đang nguyền rủa nàng nên phái người nói cho Hoàng thượng." Hạ Bích nhíu mày,rong lòng có chút bất an.
"Đã biết, nên đi qua nhìn nàng ta thôi." Nàng đứng dậy, sửa sang lại quần áo và trang sức, Hạ Bích lấy thêm áo khóc lông thú cho nàng mặc thêm vào, hai người đi đến Ngọc Hoa cung.
Tề Diệp sớm đã có mặt ở Ngọc Hoa cung, chưa đến gần Hạ Uyển Chi đã nghe thấy tiếng khóc thút thít của nàng ta cùng âm thanh an ủi của Tề Diệp. Nàng bước chân vào, cung nhân thấy liền hành lễ. Khi bước vào Hạ Uyển Chi nhìn được cảnh Tề Diệp một tay đặt sau lưng Đường Tú Dung, nàng ta nằm trong lòng hắn âm thanh hơi mơ hồ nói: "Hoàng thượng phải làm chủ cho thần thiếp, có người muốn mưu hại thần thiếp."
Cung nhân đi vào báo một tiếng hoàng hậu nương nương giá lâm. Tề Diệp nghiêng đầu nhìn nàng, có chút không tự nhiên đỡ Hiền phi ngồi dậy rồi quay qua nàng: "Hoàng hậu tới rồi."
Hạ Uyển Chi gật đầu ý bảo Đường Tú Dung không cần đứng dậy hảnh lễ: "Bổn cung đã được nghe qua sự việc, Hiền phi yên tâm, bổn cung sẽ điều tra kĩ lưỡng."
"Tạ nương nương ân điển." Đường Tú Dung lau sạch nước mắt trên mặt, biểu tình nhàn nhạt.
"Chuyện này nên để Quang Thuận đi điều tra đi." Khi trở lại Chiêu Hoa cung Tề Diệp liền nói như vậy. Hạ Uyển Chi nghe xong nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt mang theo ý tứ chất vấn. Tề Diệp biết ý tứ của nàng vội vàng an ủi nói: "Trẫm không phải hoài nghi ngươi mà là không muốn ngươi hao tổn tâm sức, cuối năm đã sắp đến, việc của hậu cung lại nhiều, trẫm sợ Uyển Nhi lo không xuể một lúc nhiều việc."
"Thần thiếp biết sai, thần thiếp còn nghĩ rằng..." Thấy hắn trừng mắt nàng biết điều không nói nữa: "Tạ Hoàng thượng tín nhiệm thần thiếp."
"Hạ Bích, cong quá." Hạ Uyển Chi nhìn lông mày cong lên liền nhíu mày nhắc nhở.
Hạ Bích cuối cùng có phản ứng, vội vàng thỉnh tội: "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết, mong nương nương thứ tội."
"Đứng lên đi." Nàng cầm khăn tay lau đi vết lông mày cong của mình nói: "Đã nhiều ngày ngươi mất hồn như vậy rồi, có chuyện gì sao?"
"Không...Không có chuyện gì..."Hạ Bích liên tục lắc đầu, ấp úng nói.
"Bổn cung không thích bị gạt, nói đi." Nàng hài lòng nhin lông mày vừa vẽ nói.
Hạ Bích bị nàng vạch trần, cắn môi nói: "Nương nương, độc kia là do Hạ Đồng hạ."
"Bổn cung đã biết." Tuy rằng không chắc chắn nhưng nhìn biểu hiện của Hạ Bích nhiều ngày cho tới bây giờ thì nàng đã khẳng định, cho nên lời Hạ Bích nói không ngoài dự đoán.
Nàng đúng là không cẩn thận, người không có độc lại bị hạ độc chết, nàng cứ tưởng trải qua nhiều chuyện thì đã có năng lực nhìn được rất nhiều chuyện.
"Nương nương, làm sao bây giờ? Nếu Quang Thuận công công tra được Hạ Đồng sẽ..."
"Hạ Bích, đừng quên ngươi là người của ai, có một số chuyện không nên quản cũng đừng quản." Hạ Uyển Chi nhíu mày không vui nói.
Hạ Bích gật đầu sợ hãi: "Vâng, nô tỳ đã biết." Tuy rằng lo lắng cho Hạ Đồng nhưng nàng cũng biết nếu Hoàng hậu nhúng tay vào sẽ có khả năng bị cho là đồng loã, thậm chí là người đứng sau vì dù sao Hạ Đồng là người theo nàng vào cung.
Chạng vạng, Hạ Đồng thấy Hạ Bích biểu tình nhàn nhạt: "Hoàng hậu nương nương còn có phân phó, ta đi trước."
"Bích tỷ tỷ, ta biết ý của ngươi, mong rằng ngươi sẽ nói cho Hoàng hậu một câu, ta hạ độc cũng là vì người, nếu có bất trắc xin nương nương cứu một mạng." Quang Thuận công công đã bắt những người có hiềm nghi đi rồi, nàng sợ mình bị phát hiện nên nhiều ngày ở trong phòng không dám ra ngoài.
"Ngươi nói bậy gì đó, nương nương không biết việc này." Hạ Bích trầm giọng nói: "Có một số việc ngươi nên ngậm chặt miệng lại, nếu không nương nương sẽ không để ngươi sống tốt."
"Bích tỷ tỷ có ý tứ gì?" Nàng nói: "Hoàng hậu muốn qua cầu rút ván sao?" Mấy năm trước nàng vì Hoàng hậu nên hại không ít người, nếu Hoàng thượng biết được nàng còn có thể an ổn trên phượng vị sao?
"Ngươi có ý gì? Ngươi tưởng ngươi có thể liên luỵ được Hoàng hậu nương nương sao?" Hạ Bích nói tiếp: "Không muốn chết thì ngậm miệng lại, biết đâu nương nương sẽ đại từ đại bi cứu ngươi một mạng."
Hạ Bích có chút bực mình, không nghĩ đến nàng ta sẽ uy hiếp Hoàng hậu, nếu không phải nương nương mang nàng ta đi, cho nàng ta cẩm y ngọc thực thì không biết bây giờ nàng ta đã chịu khổ ở đâu đâu. Thứ vong ân phụ nghĩa quả không đáng thương hại.
Hạ Đồng âm thầm cắn môi, nếu như đến đường cùng mà Hoàng hậu nương nương không cứu mạng nàng thì đừng trách nàng vong ân phụ nghĩa.
Quang Thuận tra ở phòng dược ra được manh mối thì khá bất ngờ, cân nhắc có nên điều tra tiếp không. Hắn liền nói cho Tề Diệp, tề Diệp quả quyết nói: "Tiếp tục tra, trẫm tin tưởng nàng."
"Vâng." Quang THuận nghe xong liền yên tâm đi tra án.
Hạ Đồng đang thêu hoa, cửa vốn dĩ đóng chặt lại bị đẩy ra. Cung nhân mang vẻ mặt vô tình bước vào, đồ vật trong tay nàng rơi xuống đất. Sắc mặt Hạ Đồng trắng bệch, Quang Thuận thấy vậy liền biết chính là nàng làm.
"Đồng tài tử, đi thôi." Hạ Đồng sắc mặt trắng bệch lắc đầu, đứng ở một góc. Quang Thận nâng tay ra hiệu liền có hai vị thái giám tiến lên. Nàng giãy dụa, bọn họ dễ dàng bắt được nàng, bưng kín miệng không cho la hét.
"Đồng tài tử bị Quang Thuận công công bắt đi rồi." Thái Vi bưng một chén trà nóng đưa cho Lâm Huệ, cười nói.
"Ra là nàng." Lâm Huệ ngoài ý muốn cười: "Hoàng hậu đã thiếu kiên nhẫn. Thật muốn xem Hoàng thượng sẽ xử lí thế nào."
"Nếu Đồng tài tử không khai ra Hoàng hậu thì sao?" Thái Vi lo lắng nói.
"Một người dám bò lên giường Hoàng thượng sao cam tâm chịu chết? Tối nay ta muốn thấy nàng."
Ba năm Lâm Huệ đứng đầu hậu cung đã sớm bồi dưỡng nhiều cơ sở ngầm cho chính mình nên gặp tội nhân k phải việc khó.
Quang thuận nhìn vết máu trên người Hạ Đồng liền ngồi xổm xuống nhìn nàng: "Đồng tài tử nên thành thật khai ra đi miễn cho bổn công công tra tấn."
"Dù sao ta cũng là tài tử lại chưa làm sai cái gì, làm sao ta khai đây? Ngài không sợ Hoàng thượng trách phạt sao?"
"Hoàng thượng sẽ không vì tài tử nho nhỏ mà trách phạt bổn công công đâu. Ngươi tưởng mua chuộc tiểu dược đồng sẽ không ai biết sao? Đem người kéo lên. "
Hạ Đồng nhìn thấy một thân máu bị lôi đến, đó là tiểu thái giám ở phòng dược. Cả người nàng xụi lơ, đôi môi trắng bệch nói: "Ta muốn gặp Hoàng hậu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...