Vào cuối tuần đó thì hôn lễ hoành tráng của Tạ Triết và Khương Tuệ Lương cũng đã diễn ra với lời chúc phúc của rất nhiều người, và được nhiên như lời Tạ Triết từng nói, anh sẽ không giết Khương Đạt Lệnh và Vũ Oánh quá sớm, hơn nữa anh còn để hai người họ tham dự vào hôn lễ của anh và vợ…
Nhưng làm gì có chuyện hai người đó được ngồi ở vị trí chủ nhân bữa tiệc chứ, Khương Đạt Lệnh và Vũ Oánh chỉ xứng đáng làm khách tham gia mà thôi. Chuyện của Khương gia thì những người ở đây cũng chỉ biết một chút, nhưng họ cũng không nghĩ Tạ Triết lại độc tài tới mức để cha vợ ở bàn dành cho khách, nhưng có ai dám nói tiếng nào đâu, vì nếu nói ra lại liên lụy bản thân thì đúng là xúi quẩy rồi.
Hôn lễ chính thức bắt đầu, Khương Tuệ Lương vì đang mang thai nên được cả hai người đàn ông của Khương gia hộ tống, ông nội ở bên trái còn Khương Vỹ Luân thì ở bên phải, đây mới gọi là một nhà hạnh phúc mà cô từng ao ước.
Tuy nhiên, thứ khiến cho Khương Tuệ Lương ngạc nhiên hơn chính là bài vị của mẹ cô lại xuất hiện ở vị trí gia chủ, khi này Tạ Triết còn nắm chặt lấy tay cô, nói:
- Cha mẹ anh và mẹ em đều phải chứng kiến cảnh chúng ta kết hôn chứ, đúng không?
- Tạ Triết, sao em không biết anh cũng có tính cách này nhỉ?
- Tính cách gì?
- Chính là thích hoài niệm.
Dứt lời thì Khương Tuệ Lương còn nhìn anh rồi cười rất tươi, Tạ Triết biết cô trêu mình nên cũng chỉ nhìn cô rồi bật cười, đến đây anh còn nhẹ nhàng hôn lên tay của cô, thấp giọng nói:
- Anh không hoài niệm, chỉ yêu em thôi.
Ây da, đại boss sao lại có thể nói ra những câu ngọt ngào như thế này chứ hả? Không công bằng chút nào cả! Cô không cam tâm bị thả thính như thế!. Ngôn Tình Hay
Hôn lễ ngọt ngào của hai người họ vẫn được tiếp tục, tuy nhiên thì khi cả hai đã sắp cử hành xong hôn lễ thì đột nhiên một thước phim lại được chiếu lên màn hình lớn, Khương Tuệ Lương chỉ nhìn qua mà không nói gì, sau đó người xuất hiện trong thước phim đó là Khương Tuệ Tĩnh và Phó Âu Trực, hai người họ đang nói chuyện với nhau hết sức bình thường, thì đột nhiên Khương Tuệ Lương lại chạy đến, đánh Khương Tuệ Tĩnh một cái, khiến cho cô ta ngã lăn xuống đất… Chẳng những vậy mà dưới chân của cô ta còn chảy máu nữa chứ.
Nhìn đến cảnh tượng này nhà báo cũng chạy đến chất vấn cô:
- Khương tiểu thư, chẳng phải bây giờ cô đã là vợ của Tạ thiếu rồi sao, tại sao cô lại đánh em gái của mình chứ?
Khương Tuệ Lương vẫn không đáp, cô chỉ nhìn chăm chú vào thước phim.
Bây giờ “người bị hại” là Khương Tuệ Tĩnh đang được bạn mình đẩy xe lăn đi vào, còn nhìn coi rất ấm ức, nói:
- Chị hai… Em biết chị ghét em, nhưng chuyện em mang thai chị cũng biết mà, tại sao chị làm như thế… Con em… Đứa con tội nghiệp của em…
Nói xong Khương Tuệ Tĩnh liền khóc đến thương tâm, những người biết chuyện thì im lặng, nhưng những kẻ chẳng biết gì thì lại liên tục ồn ào huyên náo, cánh nhà báo cũng nhanh chóng bắt tin rồi lên tiếng nói:
- Khương tiểu thư, cô còn điều gì muốn nói nữa không?
Lúc này Khương Tuệ Lương có hơi mím môi một chút, lại nói:
- Em gái thân yêu à, chị bây giờ cũng lớn tuổi rồi, có hơi lú lẫn một chút… Nhưng mà cái này là lúc nào nhỉ?
- Là chiều hôm qua… Chị quên rồi sao?
- Chiều hôm qua? À… Ra vậy…
Đến đây Khương Tuệ Lương chỉ gật gù, vốn dĩ cánh nhà báo bị mua chuộc còn cho rằng cô đã nhận tội, Khương Tuệ Tĩnh vẫn còn rất hân hoan thì đột nhiên Khương Tùng Kháng lại đập tay lên bàn, sắc mặt rất khó coi, nói:
- Nói nhăng nói cuội, cả ngày hôm qua Lương Lương đều ở Khương gia chuẩn bị cho hôn lễ, làm gì có đến Phó gia mà tìm cô chứ? Khương Tuệ Tĩnh, rốt cuộc tới khi nào cô mới buông tha cho Lương Lương nhà tôi!
Khương Tuệ Tĩnh giật mình, nhưng rồi sau đó cô ta vẫn liên tục khóc lóc nức nở, nói:
- Ông nội, cháu biết từ nhỏ ông đã không thương cháu… Nhưng chuyện chị ta làm ác nhân như vậy… Ông vẫn bệnh vực chị ta sao?
- Bênh vực? Tôi chẳng bênh vực ai cả, Lương Lương là đứa nhỏ lương thiện, hơn nữa con bé còn đang mang thai, bình thường đều bị A Triết giám sát gắt gao, làm gì có chuyện nó đến tìm cô gây họa chứ. Cô nghĩ… Đứa nghiệt chủng trong bụng cô quý giá hơn con cháu nhà họ Tạ sao?
Từng lời của Khương Tùng Kháng nói đều rất đúng, so với đứa bé trong bụng Khương Tuệ Tĩnh thì đứa nhỏ trong bụng Khương Tuệ Lương quý gia hơn nhiều.
Đối với một Phó gia và một thiên kim giả thì dù đứa nhỏ đó có là con cháu Phó gia cũng chỉ tầm thường mà thôi.
Còn đây, là thái tử gia tương lai nhà họ Tạ, là kết tinh của Tạ gia và thiên kim Khương gia, so về sự trân quý thì còn chưa biết ai sẽ hơn ai đâu.
- Tĩnh Tĩnh à, dạo gần đây chị A Triết bận rộn như vậy, làm gì có thời gian đến tìm em chứ.
- Chị nói láo! Vậy đoạn video đó là sao? Chị không có gì giải thích sao?
Khương Tuệ Lương cảm thấy có chút nực cười, chẳng biết Khương Tuệ Tĩnh này là ngu ngốc hay ngây thơ nữa… Với một đoạn video mờ nhạt như vậy mà muốn buộc tội cô?
Ôi ngây thơ, quá ngây thơ rồi!
- Tĩnh Tĩnh à, nếu em muốn… Chị có thể tặng em thêm vài video như vậy nữa. Chị không keo kiệt đâu.
Sau đó Tạ Triết liền cho người bắt Khương Tuệ Tĩnh lại, trước kia tha cho cô ta là vì cô ta lúc đó đã là con dâu nhà họ Phó, thay vì để anh nhúng tay vào thì anh nghĩ Phó gia sẽ xử lý ổn thỏa hơn. Nhưng ai mà có ngờ, Phó Âu Trực sau khi biết đứa bé trong bụng Khương Tuệ Tĩnh không phải con mình liền đá cô ta đi.
Chẳng những thế mà còn muốn nối lại tình xưa với vợ anh nữa chứ!
Hoang đường, làm gì có chuyện Tạ Triết bỏ qua cơ chứ, anh đã bắt Phó Âu Trực lại rồi, bây giờ thêm một Khương Tuệ Tĩnh nữa là đủ bộ.
Đợi khi hôn lễ diễn ra êm xuôi, anh cùng vợ hưởng tuần trăng mật xong thì anh sẽ xử lý đám ruồi nhặng đó.
Và rồi, hôn lễ vẫn tiếp tục dưới sự điều hành của Tạ Triết.
Cô đưa mắt nhìn anh, nói:
- Ông xã, hôm nay đúng là đông vui thật nhỉ?
- Đúng là đông vui thật, nhưng anh lại chờ mong tối nay hơn.
- Ông xã, anh xấu xa quá đi!
- Chỉ với em thôi, bà xã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...