Trải qua một đêm nhiệt huyết cùng bà xã thì tâm trạng của Tạ Triết cũng tốt hơn rồi, anh đã có tinh thần tìm đến Khương Đạt Lệnh và Vũ Oánh để xử trí rồi đây.
Vừa bước chân vào hầm ngục, một mùi máu tanh đã xộc thẳng lên mũi của anh, chắc hẳn hôm qua Mộc Tinh và Hỏa Tú đã chơi vui lắm nhỉ, dù sao cũng lâu rồi anh mới để họ chơi vui như vậy mà.
Lúc này, anh vẫn là ngồi vào một chỗ đắt địa, sau đó lại đưa mắt nhìn Khương Đạt Lệnh và Vũ Oánh đang bị treo lơ lửng ở giữa phòng, ánh mắt của hai người họ đã bắt đầu mơ hồ và không thể nói gì nữa rồi.
- Tạt nước.
Hỏa Tú nghe lệnh liền dùng một thau nước tạt thẳng lên người của Khương Đạt Lệnh và Vũ Oánh, bây giờ họ mới tỉnh táo mà nhìn anh, nhưng rồi sau đó Tạ Triết lại mỉm cười, nói:
- Đừng gấp, trước sau gì cũng sẽ chết thôi, nhưng yên tâm, tôi sẽ không để hai người chết trước hôn lễ của tôi đâu. Đợi khi nào tôi và Lương Lương kết hôn thì vẫn cần “cha” và “dì” đây đến tham dự mà.
Toàn thân Khương Đạt Lệnh và Vũ Oánh liền run rẩy, nơi này lạnh lẽo lại tăm tối, trước kia khi bị Tạ Triết bắt đến đây họ đã rất sợ hãi, lần thứ hai thì cũng đã quen hơn rồi, nhưng bây giờ… Lần này họ lại có cảm giác không lành lắm.
Quả nhiên, ngay sau khi Vũ Oánh và Khương Đạt Lệnh tỉnh táo lại hoàn toàn mới nhìn ra, người đứng phía sau lưng của Tạ Triết không phải Hỏa Tú hay Kim Yết, mà là Thổ Vưu… Nhưng khi nhìn vào gương mặt của Thổ Vưu thì Vũ Oánh mới giật mình.
Tạ Triết có lẽ nhìn ra Vũ Oánh đã nhận ra người này là ai rồi, anh liền cười nhạt nói:. Kiếm Hiệp Hay
- Dì Oánh à, nhìn cậu ta… Có quen mắt không?
Khương Đạt Lệnh khó hiểu nhìn anh, sau đó lại nhìn vào Vũ Oánh rồi lại nhìn đến Thổ Vưu, cái gương mặt đó có chút quen mắt, nhưng ông ta vẫn chưa nhớ ra là ai. Đột nhiên lúc này từ bên trong đi ra, là một người đàn ông lớn tuổi, cho dù ông ấy có hóa thành tro thì Khương Đạt Lệnh cũng nhận ra, ông ta còn nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông đó, nói:
- Nhạc Tân, tên khốn kiếp, mày dám thông đồng với Vũ Oánh lừa dối tao!
Đúng vậy, người đàn ông đang bước ra kia chính là Nhạc Tân - người yêu cũ và cũng là cha của con Vũ Oánh. Nhưng không phải chỉ một mình Khương Tuệ Tĩnh, ngay cả Thổ Vưu cũng chính là con trai của Vũ Oánh năm đó.
Vì bà ta từng nói với Vũ Thúy Hà rằng bản thân mang nam thai, nhưng tại sao khi sinh lại là nữ thai? Vì khi đó bà ta thật sự mang song thai, nhưng vì đứa bé trai sau khi sinh ra không giống với bà ta mà lại giống y đúc với Nhạc Tân, vì vậy nên bà ta đã bỏ đứa bé trai đó lại, chỉ ôm con gái Khương Tuệ Tĩnh vào Khương gia mà thôi.
Khi Nhạc Tân biết rằng Vũ Oánh từ bỏ đứa con trai vừa mới sinh của mình thì rất tức giận, còn muốn đến Khương gia nói lý lẽ, nhưng khi đó Nhạc Tân đã gặp được cha của Tạ Triết, hai người họ đã bắt tay nhau để chuẩn bị cho một kế hoạch sau này.
Nhưng cha anh số bạc mệnh yểu, nên qua đời từ rất sớm, từ đó về sau cái chuyện hợp tác đó lại trao cho anh và Thổ Vưu để thực hiện. Đương nhiên Thổ Vưu cũng chỉ là một biệt danh của cậu ấy thôi, còn tên thật của cậu ấy là Nhạc Vưu Trình.
- Vưu Trình, cậu thấy bà ta thế nào?
- Ghê tởm.
Vũ Oánh im lặng và chỉ cúi đầu, năm đó vì muốn tranh giành vị trí Khương thiếu phu nhân mà bà ta nhẫn tâm bỏ lại đứa con đỏ hỏn ở trong phòng chăm sóc trẻ sơ sinh, còn gấp rút đưa con gái đến bên cạnh Khương Đạt Lệnh, biến cô ta trở thành tiểu thư danh giá mà bỏ quên mất đứa con trai nhỏ của mình. Nếu không phải là do Nhạc Tân theo dõi thì ông ta còn nghĩ bây giờ con mình đã là Thiếu gia danh giá nhà họ Khương nữa kìa.
- Phải rồi, còn chưa nói với ông nhỉ? Thật ra thì cả đứa nhỏ Khương Vỹ Luân cũng không phải con ruột của ông đâu.
Khương Đạt Lệnh mở to mắt kinh ngạc, Vũ Oánh thì hoàn toàn chết lặng. Tuy nhiên thì Khương Vỹ Luân vẫn có dòng máu nhà họ Khương, nhưng không phải con của Khương Đạt Lệnh, mà là con trai của em trai Khương Đạt Lệnh - Khương Đạt Trừng.
Năm đó Khương Đạt Lệnh vì quá bận rộn mà không thể cho Vũ Oánh một đứa con trai, để củng cố địa vị của mình nên Vũ Oánh đã quyến rũ Khương Đạt Trừng, rồi cùng ông ta sinh ra Khương Vỹ Luân, nhưng rồi sau đó Khương Đạt Trừng cũng qua đời, còn ông nội Khương cũng biết sự thật, nên mới nhanh chóng mang Vỹ Luân về bên cạnh mình nuôi dạy. Chứ để ở bên cạnh một người mẹ nhẫn tâm như Vũ Oánh, chắc hẳn bây giờ Khương Vỹ Luân cũng chẳng lương thiện được như bây giờ.
Khương Đạt Lệnh đột nhiên lại cười lớn, quả nhiên là quả báo tới rồi… Trước kia ông ta lén Vũ Thúy Hà ngoại tình với Vũ Oánh, bây giờ chính người phụ nữ ông ta yêu lại cắn cho ông ta một quả sừng lớn như vậy… Quả báo… Đây chính là quả báo mà!
- Khương tổng, cuối tuần này sẽ là hôn lễ của tôi và Lương Lương. Yên tâm là sau hôn lễ… Hai người sẽ được đoàn tụ dưới suối vàng, khi đó ông hãy đến tạ tội với mẹ vợ là vừa! Vậy nhé!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...