Sau hơn một tháng tiếp theo thì hôn lễ của Khương Tuệ Tĩnh và Phó Âu Trực cũng được diễn ra rất suôn sẻ, nhiều người vẫn luôn thắc mắc về mối nhân duyên này, nhưng chẳng ai dám nói gì cả, họ chỉ lặng lẽ và nói nhỏ với nhau mà thôi.
Vì ai nấy đều có thể nhìn ra Khương Tuệ Tĩnh là con của vợ sau, mà bây giờ lại có thể trở thành thiếu phu nhân nhà họ Phó, mà Phó Âu Trực trước kia lại là bạn trai của đại tiểu thư Khương Tuệ Lương… Không cần nói cũng biết rằng mối nhân duyên này không đơn thuần rồi.
Nhưng điều làm họ bất ngờ hơn chính là sự xuất hiện của Khương Tuệ Lương và chú cún cưng của mình, ban đầu Khương Đạt Lệnh cũng ngỏ ý là đứa chú chó Husky to xác kia đến phòng riêng, nhưng Khương Tuệ Lương lại không đồng ý, cô còn nhìn Khương Đạt Lệnh, nói:
- Cha à, Đại Đại là con trai của Tạ Triết, được anh ấy cưng như trứng, hứng như hoa… Cha lại muốn đem Đại Đại đến phòng khác, như vậy là không nể mặt Tạ Triết rồi.
Nghe cô nói xong sắc mặt của Khương Đạt Lệnh cũng bắt đầu thay đổi, thật ra thì ông ấy cũng biết rằng Đại Đại là con trai của Tạ Triết, hơn nữa chuyện anh gấp rút thu mua lại bệnh viện, trung tâm chăm sóc và cửa hàng thú cưng cũng đã làm cho ai nấy đều kinh ngạc, nhưng rồi thấy rằng họ cũng chỉ dám mỉm cười rồi thôi, chứ ai dám có ý kiến chứ.
Khương Đạt Lệnh nhìn xuống Đại Đại đang bày ra vẻ mặt rất chán ghét ông ta, cũng chỉ cười nhẹ rồi để lại một cái ghế lớn cho Đại Đại ngồi bên cạnh Khương Tuệ Lương, hơn nữa còn là ngồi ở bàn của gia chủ nữa chứ.
Khương Vỹ Luân vừa thấy cô liền rất vui mừng muốn chạy đến ôm cô, nhưng Đại Đại là lần đầu tiên nhìn thấy thằng bé nên cũng bày ra vẻ mặt rất khó khăn mà nhíu nhe răng muốn đuổi đi, cơ mà Khương Tuệ Lương lại nhẹ nhàng nói:
- Đại Đại, thu răng lại.
Thằng nhỏ đang thị uy cũng phải thu răng mình lại, sau đó còn nép ở phía sau lưng của cô. Khi Khương Vỹ Luân thấy chú cún đó đã ngoan ngoãn hơn rồi liền vui vẻ chạy đến chỗ cô, vừa nhìn cô vừa nói:
- Chị hai, lâu rồi không gặp chị.
- Vỹ Luân đã trưởng thành rồi, dạo này em vẫn ổn chứ?
- Vẫn ổn ạ, hơn nữa sắp tới em sẽ ra nước ngoài du học đó, ông nội nói rằng đợi sau khi chị kết hôn xong là sẽ sang nước ngoài với em luôn.
Khương Tuệ Lương ngạc nhiên nhìn ông nội, nhưng ông ấy chỉ cười rồi bảo cô ngồi xuống, lúc mày Khương Tuệ Lương ngồi bên cạnh ông nội, còn Khương Vỹ Luân thì lại muốn ngồi bên cạnh Đại Đại. Thằng bé vừa hào hứng vừa vuốt ve bộ lông mượt mà của Đại Đại, nói:
- Chị hai, hôm nay anh rể không tới ạ?
Một câu hỏi của Khương Vỹ Luân làm cho ai nấy đều phải im lặng mà nhìn cô, giọng điệu của thằng bé khi nói về Tạ Triết rất tự nhiên, tựa như đã thân quen từ bao giờ vậy. Cơ mà theo Khương Tuệ Lương nhớ thì cô còn chưa từng để thằng bé gặp anh cơ mà, sao thằng bé có vẻ thân thiết với anh như vậy nhỉ? Kì lạ thật đó…
- Em gọi anh rể thuận miệng quá nhỉ?
- Trước sau gì cũng gọi mà, hơn nữa sính lễ anh rể đưa tới đã chất đầy một phòng lớn luôn đó chị. Hôm kia ông nội vừa xem vừa tấm tắc khen, không những thế mà anh rể còn đặc biệt chuẩn bị cho em một chiếc Piano cỡ lớn nữa, em còn chưa cảm ơn anh ấy đàng hoàng mà.
Cô cũng không biết số sính lễ mà Tạ Triết đem đến Khương gia lại nhiều như vậy đó, chẳng những nhiều mà còn đắt tiền nữa chứ… So với những gì cô làm cho anh thì chẳng phải bây giờ anh chính là đang có dấu hiệu cuồng thê sao? Tạ Triết này… Càng ngày càng biết dỗ ngọt người khác rồi.
- Đợi hôm nay chị sẽ bảo anh ấy mời em đi ăn.
- Được đó chị hai, em muốn cảm ơn anh rể, còn có việc cho em tiền tiêu vặt nữa, so với cha thì anh rể cho em nhiều hơn.
- Tiền tiêu vặt á?
- Đúng rồi, ở trong phím đàn piano đó chị, mỗi phím đều có tiền, anh rể còn ghi chú rất rõ ràng là “Tiền tiêu vặt của Vỹ Luân”.
Quả thật Tạ Triết làm cô bất ngờ đó, cô không nghĩ anh có thể làm những chuyện thú vị như vậy. Xem ra, tối nay cô phải thưởng cho Tạ Triết nhiều một chút mới được.
Còn về Khương Tuệ Tĩnh thì có chút ghen tị, vì cô ta chẳng có quà gì từ Tạ Triết cả, ngay cả một hạt gạo cũng không có chứ đừng nói là piano hay tiền tiêu vặt. Không những thế, mà số sính lễ Tạ Triết đưa đến Khương gia đều được chuyển nhượng tên cho ông nội là Khương Tùng Kháng, vì thế nên nếu muốn đem bán cũng phải có chữ ký của ông nội, hơn nữa còn phải là chữ ký và con dấu của ông nội mới đem bán được.
Người ta biết Khương Đạt Lệnh gả con gái, nhưng tiền bạc đều chạy hết vào túi của ông nội hết rồi… Càng nghĩ, Khương Tuệ Tĩnh càng thấy không vui.
Phó Âu Trực từ đầu đến giờ đã tiếc đến đỏ mắt, nhìn cái thân hình trắng trẻo, mịn màng của Khương Tuệ Lương mà xem, vòng nào ra vòng mấy, ngũ quan tinh xảo, giọng nói ngọt ngào, cỡ như vậy mới xứng là vợ của cậu ta… Nhưng mà… Nhưng ai mà có ngờ Khương Tuệ Tĩnh lại mang thai chứ.
Đúng rồi, chính là vào cái ngày ở hầm ngục của Tạ Triết, Phó Âu Trực và Khương Tuệ Tĩnh đã có một khoảng thời gian ân ái trước mặt Khương Đạt Lệnh và Vũ Oánh, ngay sau đó thì cô ta đã ấm ức khóc lóc đòi danh phận, dù rằng không muốn nhưng Phó Âu Trực vẫn đưa cha mẹ đến để hỏi cưới.
Cuối cùng… Khương Tuệ Tĩnh đã mang thai và hiển nhiên đứa bé đó là con của Phó Âu Trực rồi.
#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...